Tranh Bá Thiên Hạ

Tô Bất Úy hầu hạ Hoàng Đế uống vài ngụm cháo, khẩu vị của Hoàng Đế vẫn kém như vậy, nhưng y biết rằng mình nhất định phải có gì vào bụng, cho nên cau mày cố gắng nuốt cháo xuống, nhưng lại lập tức nôn ra. Tô Bất Úy luống cuống tay chân lau miệng cho Hoàng Đế, Hoàng Đế thì cười áy náy giống như đứa trẻ con làm sai chuyện.

Trương chân nhân đứng bên cạnh lộ vẻ lo lắng. Hoàng Đế đã tới tình trạng không thể ăn uống được, có lẽ, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng nhắm mắt lại, không bao giờ mở nữa. Đây là một vị đế vương khiến cho người ta khó mà phán đoán được, tâm tư thay đổi như mưa gió, có thể nói là một người vô thường. Nhưng y lại có nghị lực kiên cường làm cho người ta không thể không khâm phục. Sự kiên cường và sự vô thường đối lập nhau rõ ràng như vậy.

Y vô thường, bởi vì y luôn thay đổi quyết định của mình. Y kiên cường, bởi vì y thủy chung chỉ có một lý tưởng

Lúc Hoàng Đế ăn uống, Tô Bất Úy cố ý bảo thị vệ rời xa một chút. Y không muốn khiến thị vệ nhìn thấy hiện tại Hoàng Đế suy yếu như thế nào. Kỳ thực không chỉ là Tô Bất Úy, cho dù tới hiện tại Hoàng Đế vẫn là cây trụ trong lòng rất nhiều người. Một khi Hoàng Đế ngã xuống, sẽ có một số lớn người sụp đổ theo.

Những hộ vệ này đều giống nhau, bọn họ trung thành và tận tâm với Dương gia. Tuy rằng biết Hoàng Đế bệnh nặng, nhưng không ai nguyện ý tin tưởng mạng của Hoàng Đế không còn dài. Một khi Hoàng Đế chết ở nửa đường…thần kinh căng cứng mấy tháng qua buông lỏng, có lẽ sẽ trở nên mê man.

- Bên ngoài gió lớn, bệ hạ có muốn trở lại xe ngựa nghỉ ngơi không?

Tô Bất Úy cúi thấp đầu hỏi.

Hoàng Đế khẽ lắc đầu:

- Không, ngồi ở đây một lát, cho ngựa ăn no rồi tiếp tục chạy. Hiện tại trẫm vừa nhắm mắt cái liền nhìn thấy Thái tử cười với trẫm, gọi trẫm một tiếng phụ hoàng…trẫm là một vị phụ thân không làm tròn trách nhiệm, giao trọng trách lớn như vậy cho thằng bé còn quá sớm. Kỳ thực trẫm muốn thay thằng bé làm nhiều chuyện hơn, nhưng trẫm biết mình không còn sức nữa rồi.

Tô Bất Úy cay cay mũi, cúi thấp đầu mát xa khơi thông huyết mạch cho Hoàng Đế.

- Tô lão cẩu.

Hoàng Đế bỗng nhiên gọi y một tiếng:

- Ngươi quỳ xuống, dập đầu cho trẫm.

Tô Bất Úy hơi sửng sốt, tuy không rõ Hoàng Đế có ý gì, nhưng vẫn đứng dậy lùi về phía sau vài bước, sau đó quỳ xuống trinh trọng dập đầu trước Hoàng Đế một cái.

Hoàng Đế khẽ cười, nói:

- Tốt, trẫm tha thứ cho ngươi.

Tô Bất Úy đờ người, sau đó bỗng nhiên hiểu ra, trong nháy mắt lão lệ tung hoành.

- Bệ hạ, nô tài đáng chết!

Hoàng Đế mỉm cười nói:

- Trẫm biết ngươi đáng chết, nhưng trẫm không nỡ giết ngươi. Lúc ở kinh thành ngươi và Bùi Diễn âm thầm làm rất nhiều chuyện, trẫm đều biết, nhưng trẫm chưa từng hỏi qua ngươi. Ngươi âm thầm xa lánh La Úy Nhiên, bịa đặt chuyện y bất trung với trẫm, trẫm cũng biết. Ngươi còn sắp xếp người ở bên cạnh Thái tử, từng giây từng phút giám thị từng tiếng nói từng cử động của Thái tử, trẫm cũng biết…Nhưng trẫm còn biết, ngươi làm những chuyện đó là vì tư tâm, mà không phải là bất trung với trẫm. Ngươi phạm sai lầm, cũng không phải là muốn mưu nghịch.

Tô Bất Úy dập đầu mạnh, trên trán đổ máu.

Hoàng Đế khoát tay nói:

- Đứng lên đi, trẫm đã nói tha thứ cho ngươi rồi mà. Trẫm biết trong lòng ngươi không cam chịu. Ngươi làm việc cho Ngô Bồi Thắng lâu như vậy, thấy thái giám cầm bút Ngô Bồi Thắng có rất nhiều quyền thế. Lúc đó có lẽ ngươi đã muốn có một ngày cũng được làm thái giám như vậy. Nhưng sau khi trẫm lên ngôi, đã xóa bỏ quyền lực của cầm bút thái giám, khiến trong lòng Ngô Bồi Thắng không cam lòng, mà ngươi chẳng phải cũng thế sao.

- Ngươi không có tâm tư phản nghịch, nhưng ngươi còn muốn khôi phục quyền lực của thái giám cầm bút. Chính vì trẫm biết ngươi có suy nghĩ đó trong lòng, nên mới không hỏi tội ngươi. Mọi người ít nhiều đều làm sai, trẫm cũng phạm vào rất nhiều sai lầm, nhưng có thể tha thứ, trẫm chưa bao giờ truy cứu cái gì.

Y hít sâu vào một hơi, từ từ thở ra:

- Ngươi dập đầu với trẫm, trẫm liền coi ngươi đã nhận sai.

Tô Bất Úy lão lệ tung hoành, không biết nói gì.

Trương chân nhân đứng một bên nhìn, trong lòng rất chua xót nên quay đầu đi chỗ khác, không nỡ nhìn hai chủ tớ này.

- Lúc lão Lục gây loạn, không phải là trẫm không có suy nghĩ giết ngươi.

Hoàng Đế cười cười, thanh âm ôn hòa:

- Nhưng lúc ở đại lễ xuất chinh, lúc hai tên điên Trần Hanh Trần Cáp tới, ngươi che chở trước trẫm, trẫm liền thay đổi chủ ý. Ngươi và lão Lục có liên hệ ngầm gì trẫm không hỏi cũng không nghĩ tới nữa, bởi vì thủy chung ngươi không có ý hại trẫm trong đầu.

- Nô tài đáng chết vạn lần.

Tô Bất Úy không ngừng dập đầu, máu đã chảy đầy khuôn mặt già nua.

- Không nói tới những thứ này nữa.

Hoàng Đế cố gắng cho mình ngồi thoải mái chút, lấy ra một khăn tay từ ống tay áo đưa cho Tô Bất Úy:

- Lau đi, khuôn mặt của ngươi vốn xấu, dính máu vào càng xấu hơn. Đứng lên đi, chẳng lẽ trẫm phải cầu ngươi?

Tô Bất Úy vội vàng đứng dậy, cong người nhận lấy khăn tay nhưng luyến tiếc dùng. Y lấy ống tay áo lau qua loa, còn khăn tay thì gấp lại cẩn thận bỏ vào trong ngực.

Hoàng Đế nhìn cử động của y, ý cười càng ôn hòa:

- Sở dĩ tới hôm nay trẫm mới vạch trần ngươi, là vì trẫm không muốn trong lòng ngươi có gánh nặng gì. Trẫm biết kỳ thực ngươi vẫn lo lắng hãi hũng. Những người làm sai chuyện đều có tâm lý như vậy, e sợ một ngày nào đó có người nhảy ra tính sổ với mình. Hôm nay trẫm nói ra chính là muốn tính sổ với ngươi, cái dập đầu này của ngươi cũng coi như là trả nợ…Trẫm cần ngươi tiếp tục làm việc cho trẫm, cẩn trọng làm việc cho trẫm.

Y dừng một lát rồi nói:

- Thái tử tuổi nhỏ, chưa kịp bồi dưỡng vài người trung thành bên cạnh, sau khi trẫm chết, ngươi tiếp tục làm thái giám cầm bút. Bùi Diễn đã chết, trẫm sẽ không để lại chức Hoàng Môn Thị Lang nữa, cho nên…ngươi được như ước nguyện, trẫm khôi phục quyền lực được kiểm tra tấu chương cho thái giám cầm bút. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, quyền lực này để phụ tá cho Thái tử, hiểu chưa?

- Nô tài…đã hiểu!

Hoàng Đế thấy y đáp ứng, thở phào nhẹ nhõm một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời:

- Trẫm muốn…mượn ông trời thêm ba mươi năm!





Sau khi cho chiến mã ăn no, Tô Bất Úy lại cõng Hoàng Đế lên xe ngựa. Y không cao lớn cho lắm, hai lão già thoạt nhìn đều gầy gò giống nhau ở cùng một chỗ, tạo cho người ta một cảm giác chua xót.

- Tô Lão Cẩu, nhớ kỹ, dù bất kể thế nào, cũng phải để trẫm gặp lại Thái tử.

Hoàng Đế nằm sấp ở phía sau Tô Bất Úy, thấp giọng nói một câu.

Thân thể Tô Bất Úy run lên, sau đó gật đầu thật mạnh:

- Nô tài hiểu, cho dù chết nô tài cũng bảo vệ bệ hạ trở lại thành Trường An.

Hoàng Đế ừ một tiếng, không nói gì nữa.

Sau khi cõng Hoàng Đế lên xe ngựa, y lấy chăn đắp kín cho Hoàng Đế, rồi đặt ấm nước nóng ở gần bên cạnh.

- Bệ hạ nằm ở đây, nô tài đánh xe.

Hoàng Đế gật đầu, cuộn mình vào trong cái chăn.

Tô Bất Úy đi ra xe ngựa, vừa định vung roi cho ngựa chạy, thì bàn tay dừng lại trong không trung, không vung xuống.

Y nhìn thấy cách Trương chân nhân không xa có bốn lão già không biết xuất hiện từ khi nào. Sắc mặt của y dần ngưng trọng. Y quay đầu nhìn Hoàng Đế đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đóng rèm xe xuống, nhưng không tiến lên phía trước, mà canh giữ ở bên cạnh xe ngựa, một tấc cũng không rời đi.

Bốn người này thoạt nhìn chỉ sáu, bảy mươi tuổi, đều mặc nho sam màu xám. Dung mạo, chiều cao không giống nhau, nhưng khí chất lại khá giống nhau. Đứng ở vị trí đầu tiên là một người cao gầy, còn cao hơn cả Trương chân nhân. Bởi vì rất gầy cho nên nho sam có vẻ rộng thùng thình, giống như treo lên một cái mắc áo vậy.

Ba người đứng phía sau ông ta, người bên trái là một người đầu trọc, nhưng hiển nhiên không phải là người của Phật tông mà là do tóc đã rụng hết. Chẳng những không có tóc, râu và lông mi lông mày đều không có. Cả cái đầu trụi lủi như tảng đá, cho nên thoạt nhìn có vẻ không được tự nhiên. Tô Bất Úy nhìn ra được, người này hẳn là bị bệnh gì về máu cho nên mới rụng hết lông như vậy.

Người ở giữa là một tên béo rất lùn, lùn và béo giống như một quả bóng. Người này thoạt nhìn là người nhỏ tuổi nhất trong bốn lão già, tóc và râu vẫn còn đen nháy. Có lẽ vì y rất béo nên nếp nhăn trên mặt không có mấy. Mập mạp, trắng trẻo giống như là một cái bánh bao vừa ra lò hấp. Đáng nhắc tới chính là, chiều cao của mới chỉ tới phần eo của lão già cao gầy kia.

Người thứ tư là người bình thường nhất, dáng người rất tiêu chuẩn, tóc và râu đều đã hoa râm nhưng tinh thần khá tốt, khuôn mặt hình vuông, bộ râu được chải vuốt gọn gàng, dáng vẻ đường đường, lúc trẻ tuổi hẳn là một nam tử anh tuấn. Chỉ có điều…mắt trái của y đã hỏng, còn thiếu một cái tai, cho nên mặc dù nhìn rất trang nghiêm, tóc tai quần áo gọn gàng, nhưng đã không còn sự phóng khoáng tự nhiên.

- Không thể tưởng được.

Lão già cao gầy đứng ở đầu nhìn thấy là Trương chân nhân, sắc mặt hơi đổi:

- Không thể tưởng được, Trương chân nhân của núi Võ Đang cũng tham gia vào vũng nước đục này. Không phải lúc trước lão đã nói sẽ không bao giờ đụng vào chính sự đấy ư? Hóa ra Trương chân nhân đức cao vọng trọng cũng chỉ là một tên lường gạt.

Trương chân nhân nhìn lão già nói:

- Tống Tùng Hạc, ngươi còn giả bộ còn hơn cả ta. Ta từng nói qua là không tham dựa vào những chuyện không thuộc giang hồ, nhưng lúc trước ngươi cũng từng nói qua là ghét nhất là bị người khác lợi dụng.

Lão già được gọi là Tống Tùng Hạc lắc đầu:

- Kỳ thực ngươi và ta đều biết, lúc thiên hạ thái bình, mọi việc đều có quy củ, lúc nghiêm túc, những người như chúng ta tất nhiên đều phải giả bộ giống như cao nhân đắc đạo, mỗi ngày ở trên đỉnh núi đánh cờ luận đạo, thoạt nhìn dương dương tự đắc thanh tịnh tự tại, kỳ thực đều là giả bộ. Bởi vì dù tu vị của ngươi và ta cao tới đâu cũng chỉ là khác giang hồ. Thiên hạ thái bình, ai cần những người có bản lĩnh cao nhưng thân phận thấp như chúng ta nhúng tay vào?

- Nhưng hiện tại không giống, thiên hạ loạn lạc, không còn trói buộc, lòng người liền hoang dã hơn. Lúc hoàng quyền củng cố, những người như chúng ta chỉ dám giữ tham vọng trên đỉnh núi, muốn lộn xộn cũng không dám lộn xộn, bởi vì sẽ bị núi đè chết. Nhưng giờ núi lở rồi, tham vọng giống như măng mọc sau mưa, nhiệt tình mọc lên, giờ đã thành rừng trúc khắp nơi. Cho nên, những người mà ngày xưa nhàn vân dã hạc, tự do tự tại như chúng ta, cũng liền rục rịch trong lòng rồi.

Trương chân nhân gật đầu:

- Lời này có lý.

Tống Tùng Hạc nói:

- Lão rời núi, ta cũng rời núi, đơn giản là cảm thấy tu vị của mình tới mức này, nên đạt được nhiều thứ hơn người khác, phải đứng cao hơn những người khác mới đúng. Có người nguyện ý tung ra mồi, mà chúng ta vốn là những con cá tịch mịch tất nhiên sẽ nhảy lên tự mắc câu.

Trương chân nhân gật đầu:

- Lời này cũng càng có lý.

Tống Tùng Hạc cười cười:

- Lúc đầu ở trên núi tĩnh tu, ta từng khen ngợi Đại Tùy với người khác, nói rằng thiên hạ thái bình, dân tâm an nhạc, người như chúng ta cũng có thể vô dục vô cầu tu hành. Tu hành đơn thuần, không có bất kỳ tỳ vết nào bên trong. Lời này dù có chút sến nhưng không trái lương tâm. Hiện tại bọn ta nhận sự ủy thác của người khác mà rời khỏi núi, cũng không trái lương tâm. Bởi vì bọn ta muốn thu hoach lợi ích, rất đơn thuần, không có bất kỳ tỳ vết nào. Mà cầm chỗ tốt của người ta, tất nhiên phải làm việc nghiêm túc cho người ta.

- Cho nên.

Tống Tùng Hạc nhìn Trương chân nhân, rất nghiêm túc hỏi:

- Liệu lão có thể tránh ra hay không?

Trương chân nhân nhìn y như nhìn một một tên ngu ngốc, cũng rất nghiêm túc trả lời một chữ:

- Phì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui