Tranh Bá Thiên Hạ

Tuy rằng đã tới cuối mùa thu, nhưng so với Tây Bắc mà nói, thời tiết của Hoàng Dương Đạo ấm áp hơn nhiều, so với thành Trường An cũng ấm áp hơn không ít. Tuy rằng chưa so sánh được với Giang Nam và Tây Nam Đại Tùy, nhưng không tạo cho người ta cảm giác lạnh lẽo. Nếu ở Phan Cố, vào tháng này tuyết đã phủ trắng rồi.

Máy tháng qua, Hắc Kỳ Quân không ngừng xuất kích, từng bước thâu tóm Hoàng Dương Đạo. Điền Tín thay La Diệu giữ nhà giống như biến thành người mù kẻ điếc, hoàn toàn mặc kệ Hắc Kỳ Quân khuếch trương. Hắc Kỳ Quân tiến một bước, y liền lui một bước.

Trần Bàn Sơn và Thôi Trung Chấn phụng mệnh suất hơn bốn vạn quân thẳng tiến hướng đông, chia cách nhà kho Hân Khẩu và thành Tín Dương. Nhưng dù vậy, trong thành thành Tín Dương cũng không phái một binh lính nào. Có lẽ Điền Tín biết thực lực trong tay mình hoàn toàn không thể đấu với Hắc Kỳ Quân một trận. Nếu là thủ thành thì không có vấn đề gì, nếu ra khỏi thành dã chiến, thì y có chút kiêng kỵ với mấy vạn tinh kỵ của Hắc Kỳ Quân.

Quân báo tiền phương không ngừng truyền về núi Chu Tước. Phương Giải càng ngày càng tin tưởng La Diệu đã thay đổi mục tiêu lúc đầu. Lúc đầu y quả thực có tâm tư tranh bá Trung Nguyên, nhưng giờ y chỉ tập trung vào tòa hùng thành tên là Trường An kia.

Trong đại sảnh nghị sự, Phương Giải đứng trước bản đồ thật lớn, tập trung nhìn vào những ghi chú phía trên.

Độc Cô Văn Tú, người mới được đề bạt lên làm quan văn ôm một một chồng văn án tới, cung kính thi lễ:

- Bái kiến Đại tướng quân.

Độc Cô Văn Tú xuất thân từ danh môn, Độc Cô thế gia là hào môn hạng nhất ở Đại Tùy. Nếu không phải bởi vì Hoàng Đế động tay động chân lúc ở thành Trường An, thì hiện tại Độc Cô gia không thiếu người làm quan trong triều đình. Lại nói tiếp, y và Lễ Bộ Thượng Thư lúc đầu của Đại Tùy là Độc Cô Tĩnh là anh em họ. Chỉ có điều y xuất thân con vợ kế, cho nên thân phận kém xa Độc Cô Tĩnh.

Lúc trước Hoài Thu Công bị bệnh nặng, Độc Cô Tĩnh tạm gánh vác chức Lễ Bộ Thượng Thư. Y vốn có thể tiến thêm một bước nữa, nhưng người này cũng là một kỳ nhân. Nghe nói sau khi Hoài Thu Công bình phục, Độc Cô Tĩnh lập tức dâng sổ con chào từ giã. Hoàng Đế đáp ứng tước đi chức Lễ Bộ Thượng Thư, nhưng lại phong làm Lại Bộ Thượng Thư, quyền thế còn lớn hơn.

Về sau bởi vì liên lụy tới vụ án của Định Tây Vương, y bị Hoàng Đế trục xuất. Tuy nhiên theo như phân tích, Hoàng Đế bãi quan y giống như việc đuổi đám người La Úy Nhiên ra khỏi thành Trường An, bảo vệ mấy trọng thần không thể thiếu với Đại Tùy, để cho bọn họ không bị liên lụy vào, cho nên mới đưa bọn họ ra khỏi thành Trường An.

Về sau, vị đại tài được Hoàng Đế rất coi trọng này, nghe nói sau khi bị bãi quan, buồn bực không vui, lâu mà sinh bệnh, không cứu chữa được liền đi đời nhà ma.

Tuy nhiên, Phương Giải biết, Độc Cô Tĩnh chết chắc chắn không phải vì bệnh nặng.

Kỳ thực tâm tư của Hoàng Đế không giấu diếm được những người đó. Hoàng Đế đưa mấy vị triều thần mà y coi trọng ra khỏi thành Trường An, nhưng vẫn bị những người kia phát hiện ra ý đồ. Giống như Hoài Thu Công hậm hực chết ở quê nhà Giang Nam, thực ra là sau trở về nhà đã bị những người đó âm thầm khống chế.

Hoài Thu Công bi phẫn mà chết, hiển nhiên là vì tuyệt vọng.

Độc Cô Tĩnh bệnh chết, tám chín phần là bị người hại chết.

Tô Lễ Trọng còn sống, nhưng tòa nhà của Tô gia bị Bàng Bá phái năm trăm tinh binh canh chừng. Người của Tô gia đi ra đi vào không được tự do. Cho dù Tô Lễ Trọng nhìn thấy cơ hội muốn trở về thành Trường An thì cũng không được nữa rồi. Nghe nói Bàng Bá không chỉ một lần mời Tô Lễ Trọng tới dưới trướng của y làm quan. Tô Lễ Trọng không chịu đi vào khuôn khổ, phỏng chừng cách cái chết không còn xa.

- Có chuyện gì?

Phương Giải nhận lấy chén trà nóng mà Mộc Tam đưa, hỏi Độc Cô Văn Tú.

Mộc Tam dâng trà xong lập tức rời khỏi đại sảnh, đứng chờ ở phía xa xa. Phương Giải liếc nhìn tiểu thái giám này một cái, trong lòng không thể khen một tiếng, tiểu thái giám này tinh ý.

- Đại tướng quân, đây là thống kê thu hoạch lương thực ở các nơi.

Độc Cô Văn Tú buông chồng công văn xuống:

- Đồn điền Sơn Nam bên kia còn đang khai hoang, vừa khai hoang vừa trồng, cho nên thu hoạch cũng không nhiều lắm. Phỏng chừng phải đợi sang mùa thu năm sau mới là mùa thu hoạch. Lương thực thu được ở các quận huyện cũng không tệ lắm. Hoàng Dương Đạo có mấy con sông lớn giao nhau, cho nên nơi này không phụ thuộc vào mùa mưa, hàng năm thu hoạch cũng khá. Chỉ có điều năm trước và năm kia, lương thực của Hoàng Dương Đạo đều bị La Diệu vơ vét, cho nên có vẻ thiếu thốn.

- Biết con số là được rồi.

Phương Giải khoát tay nói:

- Nếu ta đã phân phó năm nay không thu lương thực của dân chúng, ta tất nhiên sẽ không lật lọng.

- Thuộc hạ hiểu.

Độc Cô Văn Tú đặt công văn các nơi ở một bên, lấy một phần khác đưa cho Phương Giải:

- Đây là công văn mà Tuần phủ Tôn Đại nhân đưa tới, mời Đại tướng quân xem qua.

Phương Giải nhận lấy lật qua xem. Phát hiện Tôn Khai Đạo quả nhiên là một người quả quyết. Trong hơn một tháng tuần tra này, đã chém đầu bảy quan lại địa phương, dân chúng phía dưới gọi y là Tôn Trát Đao.

- Sơn Nam khai hoang được bao nhiêu ruộng rồi?

Phương Giải vừa lật vừa hỏi.

- Khoảng 25 vạn mẫu.

Độc Cô Văn Tú trả lời:

- Mấy tháng qua, càng ngày càng có nhiều người tới tham gia tuyển quân, người đủ tư cách đều được đưa tới Sơn Nam, vừa khai hoang vừa huấn luyện, tiến độ rất nhanh.

- Ừ.

- Độc Cô.

Phương Giải nhìn Độc Cô Văn Tú, nói:

- Có chuyện ta muốn hỏi ngươi.

- Mời Đại tướng quân hỏi, thuộc hạ biết gì nói nấy.

- Ta muốn hỏi, những người tụ tập trong thư viện Thông Cổ kia, có người của Độc Cô gia các ngươi phải không?

Độc Cô Văn Tú biến sắc, gật đầu:

- Chuyện này thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm. Mặc dù thuộc hạ là người của Độc Cô gia, như vì thứ xuất, cho nên không được tiếp xúc với nhiều việc cho lắm. Hơn nửa chuyện trong gia tộc đều do chính xuất nắm giữ, có thứ xuất như thuộc hạ thì chỉ được phân chia chút tài sản lẻ tẻ sống qua ngày. Tuy nhiên thuộc hạ từng nghe mẹ của mình nhắc qua, hàng năm đại quản sự của Độc Cô gia đều đi Giang Nam một chuyến.

Phương Giải gật đầu:

- Nếu đã như vậy, vì sao Độc Cô Tĩnh lại bị bức tới chết?

Độc Cô Văn Tú trầm mặc một lúc rồi nói:

- Đại tướng quân cũng biết rồi đấy, không phải chuyện gì trong Độc Cô gia cũng nhất trí một lòng…Mà Độc Cô Tĩnh rất trung thành với Hoàng Đế, cho nên…

Phương Giải ừ một tiếng:

- Những lời này rất đúng trọng tâm…cho nên, ngươi cũng là một sự lựa chọn khác của Độc Cô gia, đúng không?

Nghe thấy câu, Độc Cô Văn Tú liền biến sắc, hai tay ôm đống giấy run rẩy, suýt nữa để rơi xuống đất. Y ngẩng đầu liếc nhìn Phương Giải một cái lại nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng.





- Không sao.

Phương Giải cười nói:

- Ngươi nên biết, ta dùng người trước nay không câu nệ tiểu tiết. Cho dù ngươi là người mà Độc Cô gia phái tới, nhưng người có thực tài, cho nên ta vẫn dùng. Ta xuất thân từ hàn môn, nên không biết nhiều chuyện lắm trong thế gia danh môn. Hôm nay hỏi ngươi, cũng chỉ là vì tò mò mà thôi.

Độc Cô Văn Tú đứng bất động một lúc, buông chồng giấy xuống, sau đó kéo vạt bào quỳ xuống:

- Đại tướng quân nói không sai, thuộc hạ đúng là được bề trên phái tới đầu nhập Đại tướng quân. Đầu tiên là dùng quan hệ với Tôn tiên sinh, rồi nhờ Tôn tiên sinh tiến cử.

- Tôn Khai Đạo thu nhà ngươi bạc à?

Phương Giải thản nhiên hỏi.

- Vâng…

Độc Cô Văn Tú nói:

- Chỉ có điều thuộc hạ cũng không biết nhà thuộc hạ đã chuẩn bị cho Tôn tiên sinh bao nhiêu bạc.

Phương Giải cười nói:

- Ngươi không giống như người có tâm cơ thâm trầm, Độc Cô gia phái ngươi tới, hơn nửa là vì coi thường ta, cảm thấy người như ta chưa đủ để Độc Cô gia phái nhân vật nổi tiếng tới phụ tá. Tuy nhiên, ta lại biết, những người nổi tiếng thường xuất hiện ở thứ xuất.

Phương Giải nghĩ tới Lý Hiếu Tông.

- Mặc dù thuộc hạ là người của Độc Cô gia, nhưng thuở nhỏ sống với mẫu thân, cuộc sống nghèo khổ. Nếu không phải có đường huynh Độc Cô Tĩnh tiếp tế, thì sống còn không bằng gia đình bình thường.

Độc Cô Văn Tú nói:

- Thuộc hạ giấu diếm chuyện này, mong Đại tướng quân trách phạt.

- Trách phạt ngươi cái gì?

Phương Giải mỉm cười khoát tay:

- Đứng lên đi, vừa rồi ta đã nói qua, ta biết ngươi là người do Độc Cô gia phái tới, nhưng vẫn muốn dùng ngươi, hơn nữa trọng dụng ngươi. Ta coi trọng là tài năng của ngươi chứ không phải là xuất thân và mục đích của ngươi. Chỉ cần ngươi yên ổn làm việc cho ta, ta liền coi như không biết chuyện này.

Độc Cô Văn Tú dập mạnh đầu một cái:

- Thuộc hạ tạ ơn ân điển của Đại tướng quân.

- Tính cách của ngươi hiền lành, rất hợp với hai chữ ‘Văn Tú’.

Phương Giải nói:

- Ta đã phái người mang mẹ ngươi tới đây. Độc Cô gia áp chế được ngươi là vì mẹ ngươi đang ở trong tay bọn họ. Hôm qua người của Kiêu Kỵ Giáo gửi tin tức tới, nói rằng đã vào Hoàng Dương Đạo, tính toán trong vòng hai mươi ngày là tới núi Chu Tước rồi. Ta đã phái người xây một tòa tiểu viện ở nơi có phong cảnh đẹp dưới chân núi, ngươi và mẹ ngươi sẽ sống ở đó. Đợi mẹ ngươi tới rồi, ta cho ngươi thời gian mười ngày ở bên cạnh mẹ ngươi, để mẹ ngươi quen với cuộc sống nơi này.

- Đại tướng quân…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui