Tranh Bá Thiên Hạ

Phương Giải ngửi ngửi bát canh gà, không nhịn được khen một tiếng. Món canh gà này không nhiều dầu mỡ, lại được bỏ thêm khá nhiều nguyên liệu cho nên có một mùi thơm ngát. Lúc nấu canh gà, Phương Giải thấy Ngô Ẩn Ngọc từng ly từng tí múc dầu khỏi canh, nên canh giữ được màu vàng đẹp đẽ.

- Lần đầu tiên có thể làm được như vậy, thật không dễ dàng.

Phương Giải bưng bát lên uống một ngụm rồi khen.

Ngô Nhất Đạo bĩu môi nói:

- Ta đã uống sáu ngày rồi…

Ngô Ẩn Ngọc đỏ mặt, cúi thấp đầu không dám nhìn Phương Giải.

- Hai đứa nói chuyện đi, ta không muốn hai đứa mất tự nhiên. Dù sao Ẩn Ngọc sắp xuất giá rồi, ta biết rằng mấy nữ tử bên cạnh ngươi đều vô cùng tốt, so với mấy nàng đấy, Ẩn Ngọc không có quá nhiều ưu thế, bất kể là tướng mạo hay là học thức…Tuy nhiên ta là phụ thân, không thể nhìn con gái cả ngày u sầu mà không làm gì.

Ngô Nhất Đạo uống một ngụm rượu, thản nhiên nói:

- Mấy nữ tử bên cạnh ngươi đều giống nhau, sớm muộn gì ngươi cũng phải cho bọn họ một danh phận. Nhưng đây mới là chỗ đau của ta. Trong mắt Ẩn Ngọc chỉ có ngươi, cho nên ta sẽ không khuyên gì cả. Ta chỉ có một đứa con gái này, nếu ngay cả chọn một phu quân mà ta cũng ngang ngược can thiệp vào, con bé sẽ hận ta. Cho nên…ngươi đã nghĩ tới an bài như thế nào hay chưa?

Lời này khá trực tiếp, khiến Phương Giải căng thẳng trong lòng.

Hắn trầm mặc một lúc không nói gì, sắc mặt của Ngô Ẩn Ngọc dần dần ảm đạm.

- Hầu gia.

Phương Giải hít sâu vào một hơi, sau đó Ngô đại nhân nhìn vào mắt Ngô Nhất Đạo, rất nghiêm túc nói:

- Cho ta một thời gian ngắn suy nghĩ việc này. Ta làm sao không biết tâm tư của Ẩn Ngọc? Chỉ có điều…từ nhỏ tới lớn, Tiểu Yêu và Khuynh Phiến che chở ta chưa từng tách ra, ta không thể không để ý tới hai nàng ấy. Hoàn Nhan Vân Thù vì ta mà rời khỏi quê hương, ta càng không thể không để ý…Nhưng nếu không thể cho Ẩn Ngọc một danh phận, trong lòng ta liền xấu hổ.

- Ngươi không cần phải nói ra điều này, ta có thể hiểu được.

Ngô Nhất Đạo dừng một chút rồi nói:

- Nhưng để con gái ta làm thiếp, ta tuyệt đối không đáp ứng. Dựa theo quy củ của người Trung Nguyên chúng ta, nhất chính lưỡng bình là ba vợ. Về phần thiếp, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, ta có điểm mấu chốt của mình.

Phương Giải gật đầu.

Trong lòng hắn đâu phân chia người con gái của mình là thê thiếp? Cho nên hắn mới khó khăn trong việc sắp xếp. Hắn biết rằng nếu nói ra, Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu chắc chắn sẽ không tranh dành gì, hai nàng coi danh phận rất nhạt. Về phần Hoàn Nhan Vân Thù, nàng càng không thèm để ý, trong mắt nàng, chỉ cần ở bên cạnh hắn thì chính là vợ của hắn rồi. Nhưng tuy ba nàng không để ý, không có nghĩa là Phương Giải không để ý.

- Như vậy đi…

Ngô Nhất Đạo thấy Phương Giải quả thực khó xử, cười nói:

- Về sau rốt cuộc ngươi có bước lên một bước kia hay không, ngay cả ta cũng không nhìn ra. Cho nên hiện tại nói tới thê thiếp hơi sớm chút. Dù sao hiện tại ngươi cũng không vội vã động binh với Bắc Huy Đạo, đại doanh đang thiếu việc vui khiến các tướng sĩ cao hứng. Không bằng đính hôn trước…để Ẩn Ngọc, Trầm Khuynh Phiến, Mộc Tiểu Yêu, còn có Hoàn Nhan Vân Thù cùng nhau đính hôn với ngươi. Tuy rằng không hợp quy củ và lễ pháp, nhưn ngươi vốn là người không tuân theo quy củ gì cả, nên không cần xét nét làm gì.

- Nếu ngươi cảm thấy việc này khả thi, ta liền bảo Tửu Sắc Tài thu xếp. Việc này là sở trưởng của y.

Phương Giải liếc nhìn Ngô Ẩn Ngọc một cái, sau đó ở dưới bàn nắm lấy tay nàng. Hắn có thể cảm giác được bàn tay của Ngô Ẩn Ngọc hơi lạnh. Hắn biết rằng vừa rồi mình không trả lời dứt khoát, trong lòng nàng nhất định có chút không thoải mái. Vị đại tiểu thư bốc đồng điêu ngoa này, đã thay đổi rất nhiều vì mình.

Những người của Hàng Thông Thiên Hạ đâu có ai ngờ tới, đại tiểu thư sẽ biến thành một nữ nhân dịu dàng hiền thục như vậy? Vì hắn, nàng đã xuống phòng bếp, ngay cả tu hành cũng không để ý. Dù sao ở phương diện tu hành, nàng thuộc về thiên tài, nếu dụng tâm tu hành, thì thành tựu tất nhiên không thấp.

Ngô Ẩn Ngọc thấy Phương Giải nắm tay mình, vô thức liếc nhìn hắn một cái, nhưng không rút tay về.

- Tốt!

Phương Giải gật đầu:

- Ta không có cha mẹ, cũng không có người thân nào, Hầu gia liền là trưởng bối của ta. Việc này cũng nên để bề trên làm chủ, hết thảy nghe theo sự an bài của Hầu gia là được.

- Tốt lắm tốt lắm.

Ngô Nhất Đạo cười ha hả:

- Vậy cứ quyết định như vậy đi. Trước khi động binh có một chuyện vui lớn, có thể nâng cao sĩ khí. Ngày mai ta sẽ bảo Tửu Sắc Tài thu xếp, với địa vị hiện tại của ngươi không thể xử lý một cách qua loa được, phải làm thật lớn vào. Buổi tối ta tới tìm La Úy Nhiên nói chuyện, ngươi không có cha mẹ người thân, nhưng ngươi đã nhận y làm sư thúc, y liền là bề trên của ngươi. Ta và y, miễn cưỡng có thể khiến chuyện này danh chính ngôn thuận. Ngươi thấy thế nào?

- Vâng!

Phương Giải cười nói:

- Chỉ là vất vả cho Hầu gia rồi.

- Ta gả con gái, không khổ cực sao được?

Ngô Nhất Đạo uống cạn chén rượu trong tay:

- Việc này cứ quyết định như vậy đi. Ngươi chọn ngày lành tháng tốt rồi nói cho ta và La Úy Nhiên biết là được. Mặt khác, ngươi nên tới xưởng nhiều hơn. Người nhà của An Đức Lỗ và mấy người Rose kia ta đã nhờ thương nhân Đông Sở đi đón. Nhưng do quá xa, nên tin tức chưa truyền về. Cụ thể có đón được hay không ta cũng không thể đảm bảo. Về phương diện hỏa khí vẫn phải dựa vào mấy người này, ngươi tới đó nhiều hơn cũng tốt.

Trong đầu Phương Giải xuất hiện nam tử cao lớn từng biểu đạt sự ái mộ với Ngô Ẩn Ngọc kia, có thể cảm nhận được sự nhớ nhung người thân của y.

- Ăn uống xong ta liền đi xem.

Phương Giải gật đầu.





Xưởng hỏa khí xây trong một thung lũng của núi Chu Tước, vị trí khá bí ấn. Cửa vào thung lũng do người của Kiêu Kỵ Giáo trông coi. Trừ những người liên quan, những người khác không được phép tùy ý đi vào. Với uy lực hiện tại của hỏa khí, không tính là vũ khí mạnh mẽ, nhưng vẫn có tác dụng riêng của nó.

Xưởng của Đại Tùy đã cực kỳ tiên tiến, công nghệ chế tạo liên nỏ đã tới tình trạng đỉnh cao. Luận về tốc độ bắn, liên nỏ hơn súng dài của đám người An Đức Lỗ nhiều lắm, nhưng tầm bắn của liên nỏ hơi ngắn, không bằng súng dài. Tuy nhiên hỏa thương mà người Rose am hiểm chế tạo, tầm bắn vẫn chưa bằng cung cứng. Phương Giải nóng lòng bảo An Đức Lỗ cải tạo, chính là tầm bắn và tốc độ bắn của súng dài. Mặc dù An Đức Lỗ rất tinh thông chế tạo súng, nhưng dù sao tư tưởng đã ăn sâu, muốn đột phá là rất khó.

Phương Giải nhờ Ngô Nhất Đạo ủy thác cho thương nhân Đông Sở tìm kiếm những chuyên gia ở phương diện này bên kia biển rộng.

Lúc trước thương nhân Đông Sở kính hiến hỏa thương cho Hoàng Đế Đại Tùy Dương Dịch, Dương Dịch chỉ nhìn thoáng qua liền tùy tiện vứt sang một bên, có chút khinh thường. Trong mắt y, loại đồ chơi như hỏa thương này không phải là binh khí. Đại Tùy lập quốc dựa vào hoành đao, trường sóc, cung cứng, liên nỏ. Y không thích cái thứ phun ra lửa này.

Hoàng Đế đã như vậy, người dưới càng không cần phải nói.

Bởi vì Hoàng Đế không thích hỏa khí, cho nên xưởng của Đại Tùy không nghiên cứu chế tạo hỏa khí. Trải qua rất nhiều năm, công nghệ liên nỏ đã tới đỉnh cao, không thể cải tiến thêm được nữa. Phương Giải không phải là người của thời đại này, hắn biết rằng nêu bên kia biển rộng đã xuất hiện hỏa khí, hơn nữa còn là quốc gia dùng hỏa khí làm vũ khí chủ yếu, thì sớm muộn gì việc nghiên cứu chế tạo hỏa khí sẽ càng ngày càng tiến bộ.

Nếu Trung Nguyên vẫn bảo thủ như vậy, dài thì mấy trăm năm, ngắn thì vài chục năm, có lẽ người nước ngoài tóc vàng mắt xanh sẽ mang theo hỏa thương đại pháo tới bờ biển Đại Tùy. Dân chúng Trung Nguyên của thời đại này chưa từng trải qua sợ đau khổ của người ngoại tộc xâm chiếm, nhưng Phương Giải biết rằng, đây không chỉ là đau khổ, còn là khuất nhục.

Người Hán Trung Nguyên tạo cho hắn một sự thân cận, hắn không hy vọng những kinh nghiệm đau khổ ở kiếp trước diễn ra ở đây.

Nhưng Phương Giải biết rằng, nhân loại đang không ngừng tiến bộ. Bên đóng kín, lạc hậu sẽ bị bên tiên tiến ức hiếp. Mặc dù cực lực phản kháng, nhưng đứng trước khoa học kỹ thuật hùng mạnh, thì sự phản kháng đó sao mà mỏng manh dễ vỡ. Ít nhất, không thể để cho người Trung Nguyên lạc hậu hơn người da trắng quá nhiều.

Sau khi Ngô Nhất Đạo đi ra khỏi phòng, Phương Giải liền tới thẳng xưởng hỏa khí ở thung lũng.

Dọc theo đường đi, hắn vắt hết óc nghĩ lại những tri thức mà mình học được lúc còn đi học. Hiện tại hắn có chút hối hận vì sao lúc trước không học tập tử tế, thế nên dù cố gắng thế nào cũng đều rỗng tuếch. Hắn không phải là một chuyên gia hay học giả, thậm chí cũng không phải là một học sinh tốt, chỉ là người bình thường. Cho nên những kiến thức hắn biết căn bản không trợ giúp được gì.

Hắn không chế tạo ra được đại pháo, chiến hạm, thậm chí không tạo ra được súng ống. Kiếp trước lúc rảnh rỗi hắn không đọc những cuốn sách chuyên ngành khoa học, mà là chơi game, đọc truyện, nghe nhạc xem phim. Nhưng thứ đó chỉ cung cấp được một ít tri thức.

Nhưng hắn biết rằng, không thể vì không biết mà không làm. Có bao nhiêu bởi vì không hiểu mà buông bỏ, cuối cùng trở thành hối hận.

Đi tới thung lũng, Kiêu Kỵ Giáo bảo vệ cửa nhìn thấy Phương Giải tới liền vội vàng hành lễ. Phương Giải khẽ gật đầu, sau khi đi vào thung lũng hai dặm mới tới nhà xưởng. Từ xa xa Phương Giải đã nghe thấy tiếng người tranh chấp, không phải là tiếng Hán. Hắn khẽ nhíu mày, vòng quan một cánh rừng phát hiện An Đức Lỗ đang cãi nhau ầm ĩ với mấy người Rose.

Nhìn ra được An Đức Lỗ thế đơn lực cô, đang biện luận với mấy người kia cái gì đó, mà mấy người kia hiển nhiên đã nhất trí với nhau, còn An Đức Lỗ thì muốn ngăn cản và khuyên bảo.

- Có chuyện gì vậy?

Phương Giải hỏi Kiêu Kỵ Giáo bảo vệ bên ngoài.

- Đại tướng quân, thuộc hạ cũng không hiểu bọn họ cãi nhau cái gì.

- Phiên dịch đâu?

- Ở bên kia.

Kiêu Kỵ Giáo chỉ chỉ, Phương Giải phát hiện người Đông Sở hiểu tiếng Rose mà Ngô Nhất Đạo đã dùng một số bạc lớn để thuê chính đang ngồi một bên chế giễu, bưng một ly trà, còn cắn hạt dưa, thoạt nhìn thích ý. Thỉnh thoảng y chen vào một câu, An Đức Lỗ thì hung hăng trừng y.

Phương Giải khoanh tay đi tới, người Đông Sở nhìn thấy Phương Giải đến liền vội vàng đứng dậy, bước nhanh tới nói vài câu gì đó người Rose.

- Chuyện gì vậy?

Phương Giải hỏi.

Người Đông Sở vội vàng cười theo:

- Không có việc gì đâu Đại tướng quân. Mấy người này cãi nhau ở chuyện kỹ thuật mà thôi. Ngày nào bọn họ cũng như vậy, ngài yên tâm đi.

- Không đúng!

An Đức Lỗ dùng tiếng Hán không sõi lớn tiếng nói:

- Bọn họ không muốn tiếp tục làm ở đây mà muốn về nhà. Ta đang khuyên bọn họ, nhưng không biết bọn họ đã ăn tim hùm gan báo gì mà căn bản không nghe lời ta khuyên bảo.

- Vì sao phải trở về?

Phương Giải hỏi.

Người Đông Sở kia vội vàng muốn phiên dịch, Phương Giải nhìn y, thản nhiên nói:

- Không cần ngươi, An Đức Lỗ, ngươi giúp ta hỏi bọn họ.

Trong vài người Rose này, chỉ có An Đức Lỗ là rất thích văn hóa của Trung Nguyên, cho nên học được không ít tiếng Hán. Những người khác thì không thích giao lưu với người Hán.

- Bọn họ cảm thấy đã kiếm được không ít tiền, có thể trở về sống một cuộc sống thoải mái.

An Đức Lỗ có chút sốt ruột nói:

- Tuy rằng đây là một hành vi thiếu đạo đức nghề nghiệp, nhưng ta biết rằng bọn họ thực sự nhớ nhà. Thân nhân của bọn họ còn đang ở Rose, có lẽ đang bị ác bá ức hiếp. Bọn họ mang theo tiền công trở về, có thể giúp gia đình sống một cuộc sống tốt hơn. Cho nên…

An Đức Lỗ liếc nhìn Phương Giải một cái, có chút áy náy.

Phương Giải ừ một tiếng, hướng xa xa vẫy tay, lập tức có mười mấy Kiêu Kỵ Giáo đi nhanh tới. Mấy người Rose này trông thấy vệ binh đi tới, sắc mặt lập tức thay đổi, tất cả đều lui về sau mấy bước đề phòng nhìn Phương Giải. Phương Giải nhìn thấy, có người sờ súng ngăn ở hông.

- Lột quần áo của tên Đông Sở kia, trước đánh một trăm roi rồi nói sau.

Phương Giải thản nhiên phân phó, Kiêu Kỵ Giáo lập tức xông tới đè người Đông Sở xuống, cởi quần áo của y. Người Đông Sở này bị dọa sợ, một bên giãy dụa một bên hỏi vì sao, thỉnh thoảng cầu xin tha thứ. Phương Giải không để ý tới, nhìn cũng không nhìn. Kiêu Kỵ Giáo đè lại, một người cầm roi đánh xuống. Chưa tới ba mươi roi, người này đã ngất đi.

Mấy người Rose sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Phương Giải đầy kinh hoàng.

Phương Giải xoay người, nhìn thoáng qua cái người Rose đặt tay vào súng, chậm rãi đi tới. Người nọ sợ tới mức liên tục lui về phía sau, không dám rút súng ra. Phương Giải đi tới trước người y, giơ tay chụp lấy khẩu súng rồi hướng họng súng vào bàn tay trái của mình.

Đoàng một tiếng!

Mấy người Rose sợ tới mức kinh hô, ngay cả An Đức Lỗ đều sợ tới mức ngồi xổm xuống đất.

Phương Giải mở bàn tay trái, giơ viên đạn chì đã bẹp dí lên trước mặt mấy người Rose:

- An Đức Lỗ, nói cho bọn họ biết…ta đã phái người đón gia đình các ngươi rồi, rất nhanh sẽ có tin tức. Nhưng trước đó, ta cần các ngươi làm ra thứ có thể gây tổn thương được ta. Ta không tiếc vàng bạc, nhưng ta không thích có người vi phạm quy củ của ta. Ta biết rằng nam nhân Rose các ngươi dùng cò quay đánh cuộc để thể hiện dũng khí của mình. Ta tôn trọng các ngươi, cho nên dùng phương thức của các ngươi để giải quyết vấn đề. Nếu các ngươi muốn đi, vậy thì chúng ta liền dùng cò quay để đánh cuộc. Các ngươi thua thì lưu lại, ta thua thì các ngươi bước đi.

Phương Giải quay đầu nhìn Kiêu Kỵ Giáo, phân phó:

- Đi lấy năm mươi cây súng ngắn, bỏ đạn chì vào đấy.

Hắn cười cười nói với mấy người Rose:

- Chúng ta chơi hết số súng đó được không?

An Đức Lỗ há hốc miệng, trong lòng tự nhủ, chơi vậy còn gì là đánh cuộc nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui