Tranh Bá Thiên Hạ

Bốn đạo Tây Nam từng thuộc về đế quốc Đại Thương, nhưng chính vì giàu có và phồn vinh mà đế quốc này trở nên thối nát. Sau khi Đại Tùy trở thành chủ nhân mới, liền biến Thương Quốc thành bốn đạo là Bình Thương Đạo, Ung Bắc Đạo, Nam Huy Đạo và Bắc Huy Đạo. Thời gian La Diệu thống trị Tây Nam vẫn âm thầm phát triển binh lực. Nhất là Bình Thương Đạo bị đào tàn nhẫn nhất. Cho dù tài lực và nhân lực chưa tới mức khô kiệt, nhưng không thừa lại bao nhiêu.

Do đó mà lúc Nam Yến yếu ớt mang theo mấy vạn quân xâm lược, Bình Thương Đạo không thể tổ chức được một đội quân nào chống trả. Hơn nữa có người tộc Hột tiếp tay, trong vòng một tháng, một nửa lãnh thổ Bình Thương Đạo bị làm loạn. Lúc Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc Thu vội vàng trở về, thì cục diện đã rất khó thu thập rồi.

Tổng Đốc Ung Bắc Đạo Trì Hạo Niên vì cam đoan địa bàn của mình không bị thảm họa chiến tranh liên lụy, hạ lệnh phong tỏa quan đạo thông hướng Bình Thương Đạo.

Mà lúc này, Hắc Kỳ Quân của Phương Giải đã tới biên giới của Bắc Huy Đạo, Tổng Đốc Bắc Huy Đạo Chung Tân tràn đầy lo lắng, mấy ngày liền không buồn ăn uống. Lúc tin tức Nam Yến liên kết với người tộc Hột đánh vào Bình Thương Đạo truyền tới, ông ta lại có chút sung sướng vì thấy người khác xui xẻo.

- Hiện tại tốt rồi, hai mặt Tây Nam thụ địch, ta thực muốn nhìn xem mấy người còn lại có còn tâm tình nhìn ta và Bắc Huy Đạo gặp họa hay không.

Ông ta hừ lạnh một tiếng, nâng chén trà nhấp một ngụm:

- Lúc trước Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc Thu, Tổng Đốc Ung Bắc Đạo Trì Hạo Niên cùng với Tổng Đốc Nam Huy Đạo Đỗ Kiến Chu tụ lại với nhau thảo luận chuyện gì, chẳng lẽ ta còn không đoán được? Mấy cái tên kiến thức hạn hẹp, thấy Hắc Kỳ Quân của Phương Giải tới, còn không phải muốn bỏ qua Bắc Huy Đạo của ta để đổi sự yên ổn cho bọn chúng đó sao? Vài lão hồ ly kia, chỉ biết suy nghĩ làm sao bán đứng người khác!

Trần Vĩnh Di cười nói:

- Hiện tại tới lượt Lạc Thu nhức đầu. Bên này của chúng ta tuy bị quân đội của Phương Giải gây áp lực, nhưng tốt xấu vẫn chưa có dấu hiệu động binh. Còn Bình Thương Đạo bên kia, đám người man đã đánh vào tận bên trong rồi, với binh lực trong tay của Lạc Thu, khó mà tự bảo vệ được bản thân. Tuy nhiên nghĩ lại cũng thấy tức giận, cái Nam Yến nhỏ như lỗ mũi kia, cái tên tiểu nhân Mộ Dung Sỉ kia không ngờ cũng dám động binh với chúng ta. Hiện giờ Đại Tùy thật giống như người anh hùng tuổi xế chiều, tràn đầy bi thương…

- Nếu đặt vào mấy năm trước, dù dùng dao kề cổ, Mộ Dung Sỉ cũng không dám làm vậy.

Y gắt một cái, mắng:

- Một tên Hoàng Đế ti tiện cướp ngôi người khác, hiện tại lại làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, la hét cái gì muốn khôi phục hùng phong Đại Yến, ta nhổ vào…Thương Quốc còn bị Đại Tùy tiêu diệt, một tên tiểu nhân ruồng bỏ chủ tử, chiếm đoạt ngôi vị Thái tử như y thì xây được quốc gia tốt đẹp gì chứ. Còn không biết xấu hổ hô hào như vậy.

Chung Tân nói:

- Mộ Dung Sỉ làm sao không biết với thực lực trong tay mình căn bản không làm được gì lớn, nếu không y đã không bỏ qua thù hận với người tộc Hột để liên kết chống lại Đại Tùy. Dù vậy, cùng lắm là y tính toán thừa dịp Đại Tùy rối loạn, Tây Nam suy yếu, cướp đoạt được bao nhiêu địa bàn thì cướp đoạt thôi.

- Nhưng như vậy cũng chứng tỏ người này có kiến thức hạn hẹp.

Chung Tân hừ lạnh một tiếng:

- Cho dù hiện tại Đại Tùy rối loạn, cho dù Tây Nam vô chủ, cho dù y có thể thừa dịp cướp đoạt một ít thứ, chẳng lẽ y đã quên loạn Trung Nguyên chưa bao giờ vượt quá năm năm sao? Loạn do các triều đại thay đổi, chưa từng vượt qua năm năm….Mấy ngàn năm qua đều như vậy. Đợi tân hoàng củng cố, cái thứ nhất khai đao chính là y…Nếu y thông minh hơn một chút, thì đã không làm chuyện ngu ngốc như vậy rồi.

Trần Vĩnh Di lắc đầu:

- Nhưng càng ngu ngốc thì càng khó đối phó. Chính vì tầm mắt của y hạn hẹp nên y mới không sợ hãi. Thật giống như một tên ăn mày nghèo rớt mùng tơi, có thể cướp đoạt được bao nhiêu thì cướp đoạt. Chúng ta biết rằng vài năm sau bất kể là ai ngồi chiếc ghế kia, đều sẽ khởi binh trả thù Nam Yến. Nhưng y không biết a…cho nên hiện tại y chính là một con chó điên, thấy người là cắn.

Chung Tân gật đầu:

- Đây cũng là điều khiến Lạc Thu đau đầu. Đối mặt với một con chó điên như vậy, Lạc Thu không có gậy gộc để đánh, chỉ có thể để mặc cho nó cắn từng miếng một. Cho dù vài năm sau có người thu thập con chó điên này, nhưng hiện tại Lạc Thu bị cắn rất đau…với tình trạng như bây giờ, không chỉ là Bình Thương Đạo, ta hoài nghi liên quân Nam Yến và tộc Hột sẽ không buông tha Ung Bắc Đạo. Dù sao La Diệu đã mang toàn bộ chiến binh đi rồi.

- Không liên quan gì tới chúng ta…

Trần Vĩnh Di thở dài nói:

- Hiện tại chúng ta không cần phải lo lắng thay cho Lạc Thu và Trì Hạo Niên, chúng ta cũng có lo lắng của mình.

Y nhìn ra phía ngoài nói:

- Cũng không biết họ Phương kia tính toán cái gì, phái năm vạn binh mã bao vây thành Huệ An. Xem ra chỉ cần chúng ta không đồng ý thì hắn sẽ động binh. Đại nhân, ngài cảm thấy hắn chỉ dọa chúng ta hay là thực sự muốn đánh thành Huệ An?

- Ta không biết nhiều về hậu bối họ Phương kia.

Chung Tân lắc đầu:

- Ta chỉ nghe qua một vài tin đồn, chứ không biết nhiều về tính cách của hắn…Tuy nhiên, hiện tại có một số việc khiến ta khá lo lắng. Ngươi suy nghĩ xem, nếu hắn chỉ là lừa bịp tống tiền, vậy thì hắn đang ở nơi nào?

Trần Vĩnh Di suy nghĩ một lát rồi trả lời:

- Tất nhiên đang chờ ở bên ngoài Lương thành. Hắn phái tiểu quan họ Tôn kia tới đàm phán, nếu chỉ là lừa bịp tống tiền thì khẳng định ở bên trong đại doanh chờ tin tức, để cho họ Tôn kia có thể xin ý kiến của hắn bất kỳ lúc nào.

- Đúng vậy.

Chung Tân nói:

- Dựa theo đạo lý là như vậy, nhưng giờ hắn không ở bên ngoài Lương thành. Thành Huệ An có tin tức gửi tới, nỏi rằng nhìn thấy soái kỳ của Phương Giải bên trong đại doanh Hắc Kỳ Quân…Điều này khiến cho người ta không thể không lo lắng. Nếu hắn chỉ là vì muốn lừa bịp tống tiền chúng ta, khẳng định ở Lương thành chứ không phải là Huệ An. Nếu hắn tập trung hỏa lực ở Huệ An chỉ vì tạo áp lực cho đàm phán, thì cũng không cần phải tự mình dẫn binh tới.

- Còn có…từ lần trước tiểu quan họ Tôn kia rời đi, không trở lại tìm chúng ta nữa. Ta đã phái người tới đại doanh Hắc Kỳ Quân tìm y đàm phán, y lại lấy cớ sức khỏe không tốt mà từ chối gặp khách.

Chung Tân lo lắng nói:

- Bởi vậy có thể thấy được đây là mệnh lệnh của Phương Giải. Họ Tôn này từ đầu tới cuối đều rất chủ động, ngày nào cũng tiến vào thành đàm phán với chúng ta. Nhưng từ lần trước đột nhiên không tới nữa, biểu hiện hoàn toàn khác với lúc trước. Ta đang hoài nghi Phương Giải ở ngay ngoài thành ra lệnh cho y.

Trần Vĩnh Di suy nghĩ một lát rồi nói:

- Nếu Phương Giải một mực ở trong đại doanh bên ngoài Lương thành, họ Tôn vẫn dựa theo lệnh của hắn làm việc, thì sẽ không đang từ chủ động trở nên lạnh nhạt. Thực ra cảm thấy Phương Giải không ở trong đại doanh, mà là phái người đưa tin tức cho họ Tôn, cho nên họ Tôn kia mới đột nhiên thay đổi phương thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui