Tranh Bá Thiên Hạ

Trần Vĩnh Di chưa bao giờ thấy một hậu bối ương ngạnh như vậy khi ở trước mặt mình. Với đại vị của y ở Trần gia cũng như Bắc Huy Đạo, trừ khi có người nào bị điên mới dám trêu chọc y. Nhưng Phương Giải thản nhiên mỉm cười, rõ ràng là muốn nói cho y biết, trong mắt ta, ngươi chả là cái gì. Vốn khó chịu vì phải cung cấp cho Phương Giải rất nhiều vật tư, lúc này làm sao nhịn được nữa.

- Chuyện trong nhà ta, còn chưa tới phiên người khác làm chủ.

Y nhìn Phương Giải, lạnh lùng nói:

- Ngươi nói với ta về quy củ, vậy ta rất muốn hỏi Phương tướng quân, Đại Tùy có quy củ nào cho phép nhúng tay vào chuyện của nhà người khác không?

Phương Giải cười nhạt một tiếng:

- Ý của Công gia là, tôi tớ của ngươi vô lễ với ta cũng là chuyện nhà của Công gia?

Trần Vĩnh Di nói:

- Ông ta là người trong phủ của ta, ta muốn xử lý như thế nào là việc của ta. Chẳng lẽ Phương tướng quân cảm thấy như vậy là sai?

- Đúng thế.

Phương Giải nói:

- Ta là người luôn tôn trọng những người tuân theo đúng quy củ, cũng luôn khinh miệt những người không biết quy củ lại còn muốn giảng quy củ. Nếu Công gia đã lên tiếng, ta tất nhiên sẽ không nói thêm gì nữa. Tuy nhiên…tôi tớ của ngươi còn chưa thi lễ với ta, điều này hình như không phải là việc nhà của Công gia, mà là lễ chế của Đại Tùy.

- Ta không phải là người Tùy, dựa vào cái gì phải tuân theo quy của của người Tùy các ngươi?

Đang lúc sắc mặt của Trần Vĩnh Di biến ảo không ngừng, lão già bên cạnh rốt cuộc không nhịn được nhìn Phương Giải, nổi giận đùng đùng nói một câu. Câu này vừa ra khỏi miệng, Trần Vĩnh Di liền sửng sốt, trong lòng thầm mắng một tiếng, cái tên ngu ngốc!

- Không phải người Tùy?

Khóe miệng Phương Giải lộ ra nụ cười lạnh, Chung Tân biết rằng việc hôm nay không chết không dứt rồi. Tên hộ vệ kia của Trần Vĩnh Di cũng thật ngu ngốc, hai người kia nói chuyện không nhường nhau là chuyện của bọn họ, ngươi thành thật ngồi ở đó là được rồi, chẳng lẽ Trần Vĩnh Di lại khiến ngươi chịu thiệt? Nếu bị Phương Giải chiếm lý, Trần Vĩnh Di làm sao bảo vệ được thanh danh của Trần gia ở Bắc Huy Đạo nữa? Câu ‘Ta không phải là người Tùy’ vừa ra khỏi miệng, quả thực chính là đưa mặt cho người ta tát.

Trong lòng Chung Tân thầm mắng lão già kia ngu ngốc, vừa định khuyên giải vài câu, bỗng nhiên thấy Phương Giải vươn tay hướng về lão già kia:

- Lấy ra.

- Lấy cái gì?

Lão già kia hỏi.

- Ngươi không phải là người Tùy, tất nhiên phải có giấy tờ chứng nhận do biên quan phát, còn có công văn của châu phủ nha môn chứng nhận. Ta thân là võ tướng của Đại Tùy, thân là người phụ trách bảo vệ Tây Nam, tự nhiên có quyền lợi kiểm tra thân phận của ngươi có hợp pháp hay không. Nếu không hợp pháp…

- Thì thế nào?

Lão già kia đã tới giới hạn bộc phát. Mấy năm qua ông ta có địa vị tôn quý ở Trần gia, dù là Trần Vĩnh Di cũng phải khách khí nói chuyện với ông ta. Nhưng tên tướng quân trẻ tuổi thoạt nhìn mới chỉ hai mươi tuổi này không ngờ lại ương ngạnh như vậy. Ngay cả mặt mũi của Trần Vĩnh Di cũng không cho, thì ông ta làm sao bình tĩnh được?

- Không đưa?

Phương Giải hỏi.

- Không mang theo.

Lão già thấy Trần Vĩnh Di liếc mắt ra hiệu không được động thủ, ông ta cố gắng áp chế lửa giận xuống.

- Không mang theo chẳng khác gì là không có.

Phương Giải thản nhiên nói một câu, sau đó chỉ tay về phía lão già:

- Kiêu Kỵ Giáo đâu? Bắt người này về thẩm vấn, nếu là gian tế do địch quốc phái tới, lập tức chém không tha!

- Ngươi dám!

Lão già kia và Trần Vĩnh Di đồng thời hô một tiếng.

Phương Giải mỉm cười nói:

- Có biết vì sao bệ hạ giao việc trấn phục Tây Nam cho ta không? Chính vì ta ‘dám’ làm.

Vài Kiêu Kỵ Giáo từ bên ngoài xông vào định bắt người. Tuy bọn họ biết lão già kia không phải là hạng người lương thiện gì, nhưng quân lệnh đã ban xuống, bọn họ nhất định phải tuân theo. Mắt thấy Kiêu Kỵ Giáo muốn đi lên bắt người, lão già kia cũng không nhịn được nữa, vung ống tay áo lên, một cỗ nội kình vô biên lao thẳng tới mấy Kiêu Kỵ Giáo. Với tu vị của mấy Kiêu Kỵ Giáo này, khẳng định không tiếp được.

Đang lúc kình khí như nộ long xông tới, bỗng nhiên trong không khí xuất hiện một ngọn lửa thiêu rụi kình khí kia. Ngọn lửa này xuất hiện không hề có dấu hiệu, đột nhiên xuất hiện ở không trung rồi tạo thành xu thế cuồn cuộn.

- Vô lễ với ta thì cũng thôi, nhưng dám động thủ với tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân của ta thì không còn là việc riêng của nhà nào nữa rồi.

Phương Giải đứng dậy nói một câu, sau đó chuyển động một cái liền biến mất không thấy. Lão già giật mình, lập tức thi triển tu vị Cửu Phẩm bao vệ toàn thân. Vừa mới cảm thấy bên cạnh có chút khác thường, còn chưa kịp ra tay thì thấy đai lưng bị nắm lấy.

Lần này lão già sợ tới mức tim muốn đập ra ngoài, với tu vị Cửu Phẩm của ông ta không ngờ lại không phát hiện ra ai tới gần mình!

Trong chớp mắt đai lưng bị người tóm lấy, ông ta tung hai chưởng sang bên cạnh. Nội kình mãnh liệt, còn chưa bắn ra ngoài đã bị ngọn lửa quỷ dị hấp thu, sau đó theo nội kình của ông ta hướng về cơ thể. Lão già sợ tới mức vội vàng ngắt nội kình, nhưng dù vây đôi tay vẫn bị ngọn lửa màu đỏ kia cơ hồ nướng chín.

Trong nháy mắt này, Phương Giải nhấc thắt lưng, nhấc cả thân hình cao lớn của lão già rồi ném mạnh xuống đất. Đây đâu giống phong phạm của người đại tu hành đấu với nhau. Nhưng dù lão già có tu vị rất mạnh, lại không thể thi triển ra được.

Bịch một tiếng, khuôn mặt lão già đập mạnh xuống đất, mũi phun ra máu.

Sau khi ném lão già xuống đất, Phương Giải tung một cước đá vào eo ông ta. Lão già cong người bay đi, đập mạnh vào tường, đâm thủng một cái lỗ rồi bay ra ngoài. Phương Giải nhoáng cái đã ở phía ngoài, tiếp lấy ông từ trên không trung rồi nâng quá đầu.

- QUả thực tu vị Cửu Phẩm của ngươi rất mạnh…

Phương Giải lại ném mạnh xuống đất:

- Nhưng chỉ cần ngươi vẫn ở Cửu Phẩm thì chỉ có thể bị ta đánh.





Trần Vĩnh Di hiểu rất rõ tu vị của lão già. Qua nhiều năm như vậy Trần gia có lão già này trấn thủ chưa từng xuất hiện chuyện gì. Y biết rằng người tu hành Cửu Phẩm có địa vị thế nào ở Đại Tùy, có địa vị thế nào ở giang hồ. Nhưng ở trước mặt tướng quân thiếu niên thoạt nhìn lỗ mãng ương ngạnh kia, không ngờ lại như một con bù nhìn không có lực chống trả.

Lúc này trong lòng Trần Vĩnh Di cuồn cuộn như sóng biển, vô thức nhìn về phía Chung Tân ngồi đối diện đang cười khổ.

- Đã khuyên ngươi đừng nên trêu chọc hắn rồi mà…

Chung Tân nói nhỏ một câu, lời phía dưới không tiện nói ra.

Trần Vĩnh Di vô thức giơ tay lau mồ hôi trên trán, cảm giác phía sau lưng lạnh toát.

Bên ngoài phòng, lão già lại bị ném tới mặt mũi bầm dập. Người có tu vị như ông ta, dù giao thủ với người khác không cả khả năng bị đánh như vậy. Đây căn bản không phải là phong phạm của người đại tu hành nên có. Người đại tu hành giao thủ với nhau, nên làm sao để xứng với thân phận của mình. Nhưng Phương Giải căn bản chẳng quan tâm, đánh như lưu manh khiến cho lão già không có đường trả đòn.

Cho dù ông ta có tu vị Cửu Phẩm, nhưng nếu cận chiến với Phương Giải thì chỉ có thể bị đánh. Nếu ông ta nghiêm túc đánh với Phương Giải một trận, thì chưa chắc thua nhanh như vậy. Nhưng Phương Giải căn bản không cho ông ta cơ hội đó. Hắn ra tay rất nhanh, rất gọn gàng dứt khoát.

Lão già kia giãy dụa đứng lên, nhổ một bãi nước bọt dính máu, trong mắt hiện lên một tia âm tàn.

- A!

Ông ta gầm lên một tiếng, rót toàn bộ tu vị vào canht ay, sau đó đẩy về hướng Phương Giải. Trong không khí đột nhiên xuất hiện một ngọn núi hùng vĩ, đâu chỉ nặng vạn tấn, đè về hướng Phương Giải. Đây là một kích mạnh nhất của lão già, tên là Phi Lai Phong.

Phương Giải cảm giác nội kình hùng hậu từ phía trên ép xuống, hắn liền giơ tay trái lên.

Ầm một tiếng!

Thật giống như hắn nâng một tòa núi lớn, gạch đá dưới chân vỡ vụn.

Phương Giải duỗi tay phải về phía lão già:

- Có một tên mập trước khi đi có dạy ta Tiểu Chu Thiên của Nhất Khí Quan, ngươi rất may mắn vì là người đầu tiên được trông thấy.

Phương Giải vừa nói hết lời, thân hình của lão già đột nhiên bị hút về phía trước. Đó là lực hút do Phương Giải tạo ra. Ông ta vội vàng vận chuyển nội kình muốn thoát khỏi lực hút, nhưng nội kình mới vận chuyển thì có một kim loại lực sắc bén vô cùng tiến vào trong cơ thể ông ta, gây sức ép lên khí mạch, cũng không biết đâm thủng mấy chỗ khí huyệt.

Mà trước đó, ông ta không hề phát hiện.

Vô hình lực của Phương Giải mặc dù giao đấu với người đại tu hành chân chính khẳng định không giấu diếm được, nhưng đối với lão già tu vị Cửu Phẩm này là đủ rồi. Lão già căn bản không phát hiện được kim loại lực của Phương Giải. Thẳng tới khi khí huyệt đau đớn thì ông ta mới giật mình phát hiện mình không thể điều động được nội kình.

Kỳ thực nếu không phải lúc trước Phương Giải đọc bút ký của Tang Loạn, thì hắn đã không thuần thục cắt đứt khí mạch như vậy. Bút ký kia đã mở cho hắn một cánh cửa, mà lão già Cửu Phẩm này là vật thí nghiệm đầu tiên sau khi Phương Giải mở cánh cửa kia. Cho dù ông ta không đắc tội Phương Giải, Phương Giải vẫn muốn tìm người thử xem tu vị của mình có tiến bộ hay không.

Lão già này thật xui xẻo, gặp phải Phương Giải vào lúc này.

Khí mạch trong cơ thể bị đâm thủ, khí huyệt bị cắt đứt, khiến ông ta không thể vận chuyển được nội kình, chỉ có thể mặc cho Phương Giải hút ông ta lại. Phương Giải kéo ông ta lại gần mình, lòng bàn tay đột nhiên biến thành sức đẩy. Tuy rằng lúc vận chuyển còn hơi chút đình trệ, không mượt mà như ý, nhưng công pháp Tiểu Chu Tiên của Đạo tông vẫn có chút dáng dấp.

Bịch.

Thân thể lão già bị đẩy ra ngoài, đạp mạnh vào tường rồi lại bị hút trở về. Cứ thế ba lần, Phương Giải hiển nhiên không còn hứng thú nữa, liền thu hồi lực hút lại. Lão già kia rơi mạnh xuống đất, hộc cả máu. Đang muốn đứng dậy thì thấy Phương Giải ném tay trái về phía mình.

- Không!

Lão già hoảng sợ gầm lên một tiếng, muốn chạy trốn nhưng không động đậy được.

Lúc trước ông ta dốc toàn lực thi triển Phi Lai Phong tạo ra ngọn núi đè xuống người địch thủ. Là người tu hành, ai cũng muốn biết một kích mạnh nhất của mình như thế nào, lần này ông ta thực sự đã biết. Thể nghiệm một kích mạnh nhất của mình, tuyệt đối không phải là chuyện vui sướng gì.

Phi Lai Phong đè ông ta lún sâu xuống đất vài mét.

Phương Giải lắc lắc tay đi vào trong phòng, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc tột độ của Trần Vĩnh Di, hắn giả vờ như tỉnh ngộ, áy náy nói:

- Thực sự là xin lỗi…Công gia cũng biết là người luyện võ chúng tôi ra tay không có chừng mực rồi đấy, lỡ tay đánh người hầu của Công gia…

Hắn nhìn thoáng qua thi thể ở trong cái hố:

- Đánh chết rồi…thật có lỗi.

Trần Vĩnh Di khó khăn nuốt nước bọt.





Chung Tân nhìn bóng lưng rời đi của Phương Giải, lại nhìn sắc mặt khó coi của Trần Vĩnh Di, lắc đầu nói:

- Ta đã nói với ngươi rồi, người này làm việc chẳng dựa theo quy củ gì đâu, vậy mà ngươi còn cố tình gây hấn với hắn.

Qua hồi lâu Trần Vĩnh Di mới khôi phục vần phần huyết sắc:

- Đưa một người như vậy vào Tây Nam, có thích hợp không?

Chung Tân hơi sửng sốt, sau đó thở dài:

- Lạc Thu và Trì Hạo Niên muốn là đuổi hổ nuốt sói, hiện tại ta lo lắng là hổ chiếm cứ được rồi liền không rời đi. Như vậy chẳng phải còn đáng sợ hơn sói sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui