Tranh Bá Thiên Hạ

Người của Mộ Dung gia không tỏ thái độ mang ơn gì với Phương Giải, đương nhiên cũng không ngốc tới mức biểu hiện cứng rắn, mạnh mẽ. Kỳ thực trong Bái thành đã không tìm ra được người nào có dòng máu chính thống của Mộ Dung gia nữa. Từ khi Đại Thương định đô ở Ung Châu, nơi này chỉ còn là ý nghĩa tượng trưng. Trước khi Phương Giải tới, người trong tổ trạch Mộ Dung gia đều đã khom người nghênh đón ở bên ngoài.

Lúc đi tới cửa, Phương Giải bỗng nhiên thay đổi chủ ý. Nhìn thoáng qua tấm biển Mộ Dung gia trên cửa, hắn trầm mặc một lúc rồi xoay người rời đi.

Bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy, những người ở đây kỳ thực chẳng có chút quan hệ gì với Đại Khuyển. Những người này giả bộ như kính cẩn nghe theo hoặc là giả bộ như lạnh lùng thản nhiên, những thái độ giả mạo đó, đâu có chút bóng dáng nào của Đại Khuyển? Lúc này Phương Giải mới tỉnh ngộ, mình chỉ nhớ cái nam tử ăn mặc xuề xòa kia thôi, chứ đâu phải dòng họ Mộ Dung. Đại Khuyển họ Mộ Dung, nhưng hắn chỉ là Đại Khuyển, không quan hệ gì tới Mộ Dụng.

- Ngụy Tây Đình

- Có thuộc hạ

- Ngươi phụ trách tất cả mọi việc ở ba thành. Từ hôm nay trở đi dán bố cáo, chiêu mộ tân binh. Cứ làm theo quy củ của Hắc Kỳ Quân, không được thiếu cũng không được làm ẩu.

- Tuân lệnh!

Ngụy Tây Đình lên tiếng, lẽo đẽo đi theo sau Phương Giải.

- Viện binh ở đại doanh núi Chu Tước bên kia đã bắt đầu xuôi nam. Ba tòa thành này chẳng những phải quản lý cho tốt, qua một thời gian sẽ bổ sung viện quân tới nơi này. Đợi viện quân tới Ung Châu, sẽ có người thông báo trước cho ngươi.

- Thuộc hạ ghi nhớ.

Phương Giải ừ một tiếng, không nói gì thêm, chuyển hướng về phủ thành chủ bên kia. Mọi người cũng nhìn ra được, có vẻ như hắn đã mất hứng.

Lúc trước Hắc Kỳ Quân mới thành lập đại doanh ở núi Chu Tước, chiêu mộ rất nhiều tân binh khai khẩn ruộng hoang ở phía tây nam núi Chu Tước. Lúc đầu là Tôn Khai Đạo phụ trách việc này, về sau Tôn Khai Đạo dần dần bị cách ly khỏi hệ thống quyền lực của núi Chu Tước, việc này liền giao cho Độc Cô Văn Tú quản lý. Lại về sau Độc Cô Văn Tú được điều tới Nam Yến, chuyện này do quân đội trực tiếp phụ trách. Nghe nói Thôi Trung Chấn sau khi trở lại đại doanh núi Chu Tước, việc thứ nhất chính là lo liệu chuyện đồn điền bên kia.

Lúc trước dựng đồn điền nuôi quân, những binh lính khai hoang kia chính là quân dự bị của Hắc Kỳ Quân. Một bên làm ruộng, một bên huấn luyện. Giờ đã là hai năm rồi, tới lúc sử dụng bọn họ. Rất nhiều tân binh được bổ sung tới đồn điền bên kia, bắt đầu thay lân. Binh lính đã có năng lực chiến đấu được điều động ở đồn điền, sau khi chỉnh biên thì tới đại doanh núi Chu Tước đợi lệnh. Mà binh mã đóng giữ ở núi Chu Tước, phần lớn điều về phía nam.

Thời gian qua Phương Giải chinh chiến ở phía nam, nhưng chưa từng bỏ mặc chuyện ở đại doanh núi Chu Tước. Binh lực đóng giữ ở đại doanh vốn có hơn năm vạn, cộng thêm tân binh được lựa chọn kỹ càng, đội quân này đủ để thành nhóm viện binh thứ hai của Phương Giải. Nhóm viện binh đầu tiên, chính là đội quân mà Độc Cô Văn Tú mang từ thành Tín Dương tới.

Thoạt nhìn, sự thay phiên này là chuyện được định ra từ trước, nhưng thay phiên vào lúc này, nhìn kiểu gì cũng lộ ra ý nghĩa sâu xa. Nói cách khác, hiện tại đại doanh núi Chu Tước đã không còn do những lão binh lúc trước đóng giữ nữa rồi. Thay vào đó là các tân binh được huấn luyện từ đồn điền.

Hơn nữa, vì phân công tân binh, binh lực của đại doanh núi Chu Tước vốn có chế độ xây dựng cũng được thay đổi để chỉnh hợp. Mỗi một đạo binh mã đều sắp xếp một số lượng tân binh nhất định. Nhìn ở mặt ngoài, điều này không có gì kỳ lạ. Lão binh và tân binh tạo thành một đội hình hỗn hợp, là để cho tân binh nhanh chóng thích ứng với chiến trường. Nhưng có chi tiết khiến người ta cực kỳ chú ý, chính là trong số tân binh có không ít người được an bài làm quan quân trung tầng. Đây là điều rất khó nhìn thấy ở lúc trước.

Vì thế, nếu người nào để ý có thể nhìn ra thứ gì đó không tầm thường.

Sau khi thay phiên, binh mã dưới trướng các tướng lĩnh ở đại doanh núi Chu Tước đã không còn là binh mã hồi trước của mình. Mà lần này trong đội ngũ được điều tới phía nam, phần lớn là tân binh. Nói một cách khác, hiện tại các tướng lĩnh không dễ sai khiến đội ngũ của mình như lúc trước.

Càng khiến người ta chú ý, chính là cơ hồ toàn bộ tướng lĩnh đóng giữ ở núi Chu Tước được điều tới biên giới phía nam. Hơn nữa Phương Giải hạ lệnh, chư tướng thay nhau lãnh binh. Trong đó có một nhóm người tuy vẫn lưu lại đại doanh núi Chu Tước, nhưng trong tay bọn họ lại không có binh quyền.

Lúc này mọi người bắt đầu hoài nghi, Thôi Trung Chấn thực sự vì trọng thương nên mới trở lại đại doanh núi Chu Tước sao? Nếu y thực sự trọng thương, vì sao trong lúc yên lặng lại an bài mọi chuyện như vậy? Quân lệnh của Phương Giải vừa tới, Thôi Trung Chấn lập tức điều hành. Trong khoảng thời gian ngắn liền hoàn thành thay phiên quân đội. Tốc độ nhanh tới mức khiến người ta khiếp sợ.

Chuyện này, chỉ sợ có Phương Giải mới hiểu. Đương nhiên, còn có hai người cũng hiểu, đó là Độc Cô Văn Tú và Thôi Trung Chấn, người một mực lo liệu mọi việc.

La Úy Nhiên, người trấn thủ đại doanh núi Chu Tước, được Phương Giải lần nữa mời ra núi, cùng với Trần Bàn Sơn và Gia Cát Vô Ngần dẫn đại quân theo đường bộ xuôi nam. Tất cả mọi việc ở núi Chu Tước đều giao cho Thôi Trung Chấn quản lý.

Chiến trường ở phía nam gió thổi mây phun, trong đại doanh ở phía bắc dường như cũng mạch nước ngầm khởi động.

Cũng không ai rõ Phương Giải rốt cuộc đang suy nghĩ cá gì.

Có lẽ có người biết, cho nên trong lòng bắt đầu không yên tâm.

Hắc Kỳ Quân không dừng lại ở Bái thành quá lâu, Phương Giải giao hết chuyện ở địa phương cho Ngụy Tây Đình. Người này biết nên làm thế nào để khiến Phương Giải vừa lòng. Đây là quan văn thứ hai được Phương Giải đề bạt nhanh chóng sau Độc Cô Văn Tú. Từ một Huyện lệnh trở thành người quản lý ba tòa thành lớn, lên chức nhanh như vậy khiến cho người bình thường rất khó thích ứng.

Phần lớn mọi người oán giận mình làm rất nhiều mà không thu được bao nhiêu. Mỗi khi nhìn thấy người có chức vị cao, trong lòng đều nghĩ, mình cũng có thể ngồi được ở đó, thậm chí sẽ làm tốt hơn. Nhưng nếu may mắn được ngồi trên cái ghế đó, thì mới phát hiện ra rằng mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.

Ngụy Tây Đình làm việc không tính là có tầm nhìn xa, nhưng y có một ưu điểm, chính là biết Phương Giải muốn cái gì, chỉ cần hoàn thành mục tiêu là được.

So sánh mà nói, cái nhìn đại cục của Độc Cô Văn Tú tốt hơn y. Cho nên Phương Giải mới giao những chuyện quan trọng cho Độc Cô Văn Tú làm. Kỳ thực, lúc Phương Giải cứu mẹ của Độc Cô Văn Tú khỏi nhà cũ, cũng đã tạo bố cục. Lúc đó Phương Giải biết mình cần một người nằm ngoài cơ cấu của Hắc Kỳ Quân làm việc cho mình. Bởi vì chuyện này liên quan quá lớn. Một khi chạm vào, không chỉ đơn giản là thương gân động cốt.

Tới lúc này, Phương Giải làm việc gì cũng không thể không cẩn thận một chút.

Hiện giờ tuy Hắc Kỳ Quân còn chưa khống chế toàn bộ Tây Nam, nhưng ba đạo giang sơn kỳ thực đã bị Phương Giải nắm trong lòng bàn tay rồi. Ba đạo là Bắc Huy Đạo, Nam Huy Đạo, Ung Bắc Đạo tuy vẫn còn nằm trong tay của thế gia địa phương, nhưng bọn họ ngoại trừ vâng lời làm theo Phương Giải ra, còn có thể làm được gì nữa?

Lúc Phương Giải xuôi nam, ép bọn họ phải điều động một vạn quận binh ở mỗi đạo, khiến thực lực của bọn họ giảm đi nhiều. Mà thông qua nam bắc không ngừng tạo áp lực, Hoàng Dương Đạo và Bình Thương Đạo đồng thời gây sức ép, các thế gia đại hộ ở ba đạo này càng ngày càng bị thu hẹp không gian sinh tồn, cũng càng ngày càng giảm uy hiếp cho Hắc Kỳ Quân.

Lúc Phương Giải còn ở Ung Châu, bức bách Tổng Đốc ba đạo này điều động dân chúng tới Bình Thương Đạo. Sau đó còn không ngừng phái người chiêu mộ tân binh ở ba đạo này. Trên cơ bản, căn cơ của Tổng Đốc ba đạo này đang không ngừng bị cạy lên.

Nếu Phương Giải nguyện ý, Hắc Kỳ Quân có thể bỏ ba đạo đó vào trong túi bất kỳ lúc nào. Nhưng Phương Giải tạm thời còn chưa có ý định quyết liệt với toàn bộ các thế gia Tây Nam. Lưu bọn họ lại, là vì muốn thu lợi từ bọn họ nhiều hơn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui