Tranh Bá Thiên Hạ

Đêm khuya

Ở thôn trấn cách phía tây thành Mưu Bình mười lăm dặm, một đội chừng hơn hai trăm người dựng doanh trại ở đây. Đây là một thương đôi mới mua xong hàng hóa từ thành Mưu Bình, thắng lợi trở về. Cũng không biết vì sao bọn họ nóng vội rời khỏi thành như vậy. Trước khi cửa thành đóng lại, bọn họ gấp gáp rời đi, sau đó chạy một mạch mười lăm dăm mới dừng lại ở thôn trấn này.

Đây là một chuyện bất bình thường. Mang theo nhiều hàng hóa như vậy, nhưng vì tiết kiệm mười lăm dặm đường mà vội vã rời khỏi thành?

Tuy nhiên, do rất nhiều tiểu thương qua lại thành Mưu Bình, cho nên căn bản không có người nào chú ý. Chỉ cần giao nộp đủ thuế má, binh lính thủ thành sẽ không kiểm tra quá nghiêm ngặt. Nếu là nhét thêm một chút bạc cho bọn họ, bọn họ liền cho đi qua mà không cần kiểm tra.

Một bên thôn trấn chính là quan đạo, bên trong kênh rạch phía đông quan đạo, trong bụi cỏ dày đặc, có một người ló đầu nhìn về hướng thôn trấn bên kia.

- Chia ra ba tổ, cẩn thật chút, thanh lý sạch sẽ trạm gác ngầm.

Người này rụt đầu lại rồi phân phó.

- Đoàn suất, ngài yên tâm đi!

Thủ hạ của y gật đầu, mang theo cao thủ của ba tổ đi về hướng thôn trấn bên kia. Người hạ lệnh, chính là Tả Minh Thiền.

- Sau khi thanh lý xong trạm ngác ngầm bên kia, những người còn lại chia làm bốn đội, theo bốn phương tám hướng tiến vào thôn trấn. Đối phương có chừng 223 người. Ban ngày đã quan sát qua, trong đó có hơn hai mươi phu xe, phần lớn không biết võ nghệ. Những người còn lại khẳng định đều xuất thân từ quân đội, bằng không sao có thể đề phòng tốt như vậy. Chúng ta có ít người, nhưng giỏi giết người trong đêm hơn. Lúc đầu cố gắng không quấy nhiễu người ở bên trong. Nơi này cách Mưu Bình khá gần, nếu kỵ binh tập kết thì chỉ cần nửa canh giờ là tới nơi. Cho nên, phải ghi nhớ một chữ, Nhanh!

- Tuân lệnh!

Cao thủ của Kiêu Kỵ Giáo và Hàng Thông Thiên Hạ lên tiếng, sau đó đi theo đầu mục tản ra.

Có lẽ vì không ngờ mới ra Mưu Bình đã bị người khác theo dõi, cho nên thương đội kia tuy đề phòng nghiêm khắc, nhưng vẫn còn có chút sơ suất. Nhất là trạm gác ngầm, thiết lập cũng không nhiều. Cho nên Kiêu Kỵ Giáo mất không nhiều thời gian để xử lý các trạm gác ngầm này. Kế tiếp chỉ còn lại chém giết.

Tả Minh Thiền mang tới đều là tinh nhuệ. Những người của Kiêu Kỵ Giáo này am hiểu nhất chính là ám sát. Ở trong bóng đêm, bọn họ giống như dã thú vồ mồi, dần dần nuốt chửng từng nhóm tuần tra của thương đội. Mãi tới khi tới gần doanh trại của thương đội kia thì mới bị phát hiện, nhưng đã chậm.

Mà khiến cho người ta giật mình, chính là tới lúc cuối, người của thương đội này cũng không phóng pháo hoa cảnh báo. Chỉ cần có ánh lửa, Mưu Bình bên kia nhất định sẽ phát hiện. Về sau người của Kiêu Kỵ Giáo xác định, các thành viên của thương đội này, phần lớn đúng là quân nhân được huấn luyện bài bản. Bọn họ không la lên, trầm mặc chém giết. Cho dù rơi xuống hạ phong nhưng không tan tác, một mực chống cự, thậm chí tổ chức hai lần phản kích rất có lực uy hiếp.

Có lẽ vì muốn che giấu tung tích, cho nên trang bị của bọn họ kém xa Kiêu Kỵ Giáo. Ước chừng nửa canh giờ sau, chiến đấu chấm dứt. Hơn hai trăm người của thương đội bị giết hơn nửa. Còn thừa lại sáu mươi ngươi thì bị Kiêu Kỵ Giáo dùng liên nỏ khống chế. Dưới mệnh lệnh của thủ lĩnh, bọn họ ngừng phản kháng.

- Ta không quan tâm các ngươi là người của quan phủ hay là cường đạo nơi nào, hôm nay các ngươi đã làm sai chuyện rồi. Các ngươi đắc tội với người mà các ngươi đắc tội không nổi. Nếu hiện tại rút đi, có lẽ còn có cơ hội sống sót.

Thủ lĩnh thương đội dù bị bắt vẫn rất kiêu ngạo. Lúc nói chuyện y đứng thẳng tắp người, cho nên càng có thể xác định thân phận của y.

Tả Minh Thiền căn bản mặc kệ y là ai, bởi vì dù người làm chủ phía sau thương đội này là ai, mạnh cỡ nào, đáng sợ bao nhiêu, thì Tả Minh Thiền đều không lo lắng. Bởi vì những người này chắc chắn không ngờ rằng người xuống tay với bọn họ là Hắc Kỳ Quân.

- Mẹ nó chứ!

Lúc bảo thuộc hạ kiểm tra xe ngựa, nhìn vài thứ cất trên xe kia, Tả Minh Thiền trợn to mắt, vô thức mắng một câu, thanh âm run rẩy.

Phía trên xe ngựa là hàng hóa ngổn ngang, đều là những thứ mua được từ người Đông Sở. Mà cái rương ở dưới cùng, lúc được mở ra, tim của Tả Minh Thiền đập thình thịch. Y thật không ngờ rằng, thương đội này mua nhiều hàng hóa như vậy hóa ra là che dấu mấy thứ này!

Thứ này, thực sự khiến người ta rung động.

Trong rương, chứa đầy súng.





Mưu Bình

Cửa hàng của Hàng Thông Thiên Hạ

Sắc mặt của Tả Minh Thiền ngưng trọng, liếc nhìn Chu Minh Lý rồi nói:

- Chuyện này vượt quá tưởng tượng của chúng ta, nhất định phải phái người trở về bẩm báo với Chủ Công. Nếu muốn tiếp tục điều tra, với nhân lực hiện tại của chúng ta hiển nhiên không đủ dùng. Lúc này có thể xác định được những kia là quân nhân, chỉ có điều không biết thuộc về đội binh mã nào. Nhưng nếu có thể ở Đông Cương làm ra chuyện này, tám phần mười không rời khỏi Mộc phủ…

- Ta đã hiểu vì sao người của Mộc phủ lại tặng Mưu Bình cho Dương Thuận Hội rồi!

Chu Minh Lý bỗng nhiên ngẩng đầu nói:

- Nếu như mua rất nhiều hỏa khí trừ trong tay của người tây dương chính là Mộc phủ, vậy thì Dương Thuận Hội tiến vào chiếm đóng Mưu Bình chỉ là một thủ thuật che mắt của Mộc phủ mà thôi. Tặng Mưu Bình cho Dương Thuận Hội, còn ai sẽ hoài nghi việc giao dịch hỏa khí với người nước ngoài là người của Mộc phủ? Dương Thuận Hội chỉ là một tấm gỗ. Khó trách Mộc phủ lại nhường một nơi giàu có như Mưu Bình cho y.

Tả Minh Thiền gật đầu:

- Giao dịch là người Đông Sở, nhưng đứng phía sau hiển nhiên là người nước ngoài.

Chu Minh Lý bỗng nhiên nghĩ tới một việc:

- Ta đã ở Mưu Bình khá lâu, lúc giao tiếp với thương nhân Đông Sở có thể nghe được một ít thông tin từ đại dương bên kia. Thương nhân Đông Sở có nói, sau khi công quốc Rose bị đế quốc Agoda thôn tính, đế quốc Agoda phái một người tên là Plens Đại Công tiếp quản công quốc Rose, bắt đầu chèn ép quý tộc Rose…Mà những quý tộc Rose đó tất nhiên là sẽ không ngồi chờ chết, cho nên thành lập phản quân, giao chiến với đế quốc Agoda. Nhưng do thực lực chỉ có hạn, nên chỉ phản kháng nhỏ lẻ.

Tả Minh Thiền cẩn thận nghĩ một lát rồi nói:

- Cho nên, dựa theo phân tích, bán hỏa khí cho người Tùy không phải là người của đế quốc Agoda, mà là phản quân nước Rose. Bọn họ cần dùng hỏa khí để đổi lấy vàng bạc, mở rộng quân đội, cũng có thể dùng hỏa khí để đổi lấy sự ủng hộ của người Tùy. Mà có thực lực nhất ở Đông Cương Đại Tùy, cũng chỉ có Mộc phủ!

Chu Minh Lý biến sắc:

- Người của Mộc phủ có hiệp nghị bí mật với người nước ngoài?

- Đúng vậy!

Ánh mắt của Tả Minh Thiền trở nên nghiêm túc:

- Với nhân thủ hiện tại của chúng ta muốn điều tra rõ ràng chuyện của Mộc phủ, hiển nhiên la không đủ. Nhưng chúng ta có thể điều tra theo hướng này. Nếu Mộc phủ giao dịch chính là phản quân Rose, vậy thì thương nhân Đông Sở trong thành này chỉ là yểm hộ cho bọn họ. Ở sau lưng thương nhân Đông Sở, khẳng định có phản quân Rose đang ngó chừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui