Gần đây Ảnh Thập Nhất có chút bất an, lúc trực ban thường hay thất thần, liền lập tức bị ảnh vệ trưởng hung hăng dạy dỗ một trận.
Chạng vạng lúc trở về chỗ ở, Ảnh Thập Nhất vẫn còn hơi hoảng hốt.
Có trời mới biết y thế mà lại bị chó nhỏ mình nuôi hôn, còn suýt lột cả y phục.
Y tự hỏi, tình cảm với Trịnh Viêm và Trịnh Băng đã sâu tận xương tủy, nhưng khi đã làm rồi, y lại không nhịn được rụt lại, không dám tùy ý bước ra.
Y cảm thấy, tình cảm của hai thằng nhóc này với mình có lẽ không còn là đơn thuần ỷ lại như trước nữa.
"Ca ca?"
"Ca ca?"
Ảnh Thập Nhất lấy lại tinh thần, Trịnh Băng đang đứng trước mặt, trên mặt có vết bầm tím, tay cũng bị trầy da, vòng hắc ngọc nhỏ trên cổ khẽ vang tiếng "đinh đang".
"Sao vậy?" Ảnh Thập Nhất ngẩn người, xách hòm thuốc tới.
Y kéo tay Trịnh Băng ra nhìn một chút, trên cánh tay cũng có rất nhiều vết bầm.
"Nhiệm vụ gần đây cũng không dễ làm lắm." Trịnh Băng nhỏ giọng giải thích.
"Khó làm thì đệ đừng nhận." Ảnh Thập Nhất cầm lấy băng vải, nhúng vào nước rồi lau bụi đất trên vết thương của Trịnh Băng.
Trịnh Băng cau mày chịu đựng, thỉnh thoảng nhỏ giọng kêu đau.
Ảnh Thập Nhất lập tức quên chuyện trước đó, đau lòng thổi thổi cho Trịnh Băng, dỗ dành: "Không sao đâu."
"Mấy đứa gần đây hay bị thương, nghỉ ngơi chút đi." Ảnh Thập Nhất xoa xoa tay hỏi: "Trịnh Viêm thì sao?"
"Hắn rất tốt." Trịnh Băng không vui lắm, ôm cổ Ảnh Thập Nhất nũng nịu: "Đừng để ý tới hắn, ca ca mệt rồi, nghỉ ngơi đi."
Đêm xuống, Trịnh Băng nằm trên giường, nghiêng người ôm eo Ảnh Thập Nhất, trên cánh tay còn quấn băng cầm máu.
Trịnh Băng dường như còn mệt hơn cả Ảnh Thập Nhất, có chút vô lực, nhỏ giọng nói: "Ca ca, đệ hơi đau."
Mấy ngày nay, hai người bọn họ thường mang mình đầy thương tích trở về, phần lớn thời gian là chịu đựng một mình, nhưng cũng có lúc không nhịn nổi.
Ca ca ở ngay bên cạnh, liền muốn kể hết đau đớn trên người cho y, muốn nghe ca ca dịu dàng dỗ dành mình.
Ảnh Thập Nhất kéo Trịnh Băng tựa đầu vào cổ mình, nhẹ nhàng xoa tóc, hôn hắn một cái, nhẹ giọng an ủi: "Lần sau không nhận nhiệm vụ nguy hiểm như vậy nữa nhớ chưa? Đợi vài ngày nữa thị vệ được rời phủ, mấy đứa cũng đi theo luôn, rồi sống cho thật tốt."
"Rời vương phủ rồi sao gặp ca ca?" Trịnh Băng mệt mỏi lắc đầu: "Đệ không muốn đi, đệ muốn ở cùng ca ca."
"Không nghe lời gì cả." Ảnh Thập Nhất xoa đầu hắn: "Ở với ca thì có gì tốt, mấy đứa cứ rời phủ, ca ca sẽ chuẩn bị hết.
Chờ cả hai ổn định rồi, tìm một cô nương mình thích để thành thân, yên ổn mà sống."
"Trịnh Băng thích ca ca, muốn sống cùng ca ca." Trịnh Băng gắng sức nặn ra mấy chữ: "Ta muốn thành thân với ca ca."
Ảnh Thập Nhất trợn mắt nhìn Trịnh Băng.
Trịnh Băng bất đắc dĩ cười: "Xin lỗi ca ca."
"Bảo bối, đừng tùy hứng như thế, đệ lớn lên liền hiểu chuyện thôi." Ảnh Thập Nhất cảm thấy không biết khuyên như nào mới ổn.
Y chậm rãi giải thích cho hắn, thuở nhỏ toàn bộ cuộc sống của hai thằng nhóc cũng chỉ có người ca ca này, khó tránh trở nên ỷ lại.
Nhưng chúng còn nhỏ, không phân biệt được tình thân với tình yêu, luôn cảm thấy đây chính là thích, không để ý hậu quả mà chỉ muốn có được.
"Đệ thực sự…chỉ muốn thành thân với ca ca… Sao ca lại không tin…" Trịnh Băng vùi vào ngực Ảnh Thập Nhất, hít hít mũi, cực kì tủi thân: "Không có ca ca đệ không sống nổi."
"Rồi rồi, mau ngủ nào." Ảnh Thập Nhất nhẹ giọng thở dài, xoa đầu Trịnh Băng.
Trịnh Băng quả thật rất mệt, thậm chí không nhớ rõ bản thân mê man đi lúc nào.
Ảnh Thập Nhất thất thần nhìn trần nhà, bất đắc dĩ vuốt tóc Trịnh Băng.
Đột nhiên đầu ngón tay y chạm tới một tấm vải lụa.
Ảnh Thập Nhất có chút sửng sốt, y rút ra được một quyển sách lụa nhét trong vạt áo Trịnh Băng, liền mượn ánh nến mở ra nhìn chút.
Đúng là bảng tuyển người của Ảnh Cung.
Chúng muốn vào Ảnh Cung?
Đầu Ảnh Thập Nhất phút chốc nổ tung, sắc mặt trắng bệch, mỗi hàng chữ trên sách lụa đều nhìn tới ba bốn lần.
Y đột nhiên nhớ đến Trịnh Viêm, tính dịch cánh tay đang đặt bên hông ra.
Cơ thể vừa động đậy, Trịnh Băng liền siết chặt cánh tay, mơ hồ tỉnh lại, giọng rầm rì: "...Ca ca?"
Ảnh Thập Nhất mặt lạnh đẩy Trịnh Băng ra, xoay người xuống giường, khoác thêm tấm áo rồi ra khỏi phòng.
Không ngờ tới, y vừa kéo cửa gỗ ra, Trịnh Viêm ở ngoài không còn chỗ dựa, trực tiếp ngã vào.
Hắn vốn vẫn lặng lẽ chợp mắt bên ngoài cửa, lẳng lặng chờ tới hôm sau, khi ca ca tỉnh dậy sẽ được lập thức thấy y.
Trịnh Viêm chật vật ngã dưới chân Ảnh Thập Nhất.
Hắn cũng mình đầy thương tích, tay trái quấn một lớp băng vải dày, còn thấm cả máu.
Trịnh Viêm nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, chống người thống khổ khẽ thở dốc, có chút mờ mịt cùng e ngại ngẩng đầu nhìn Ảnh Thập Nhất, khàn giọng nói: "Ca ca..."
Ảnh Thập Nhất vô cùng đau lòng.
Hai đứa nhỏ này bình thường cũng canh giữ ở ngoài cả đêm ư?
"Đệ vào đây ngay!" Y hung hăng kéo Trịnh Viêm lên, lôi vào trong phòng ném xuống đất, Trịnh Băng lòng biết không ổn, sớm đã nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, chờ đợi một trận mưa giận dữ trút xuống.
Ảnh Thập Nhất tức giận ném quyển sách lụa kia tới trước mặt cả hai, ngực phập phồng không ngừng, lạnh giọng chất vấn: "Nói ngay cho ca, chuyện gì xảy ra đây, vết thương trên người mấy đứa là từ đâu mà ra?"
"Là..."
Bọn hắn đang liều mạng chiến đấu, không thấy máu me chết chóc sẽ không ngừng lại, tất cả chỉ để luyện đủ thực lực vào Ảnh Cung.
Nhưng hai người chiêu thức tương tự, thực lực tương đương, đến thể lực cũng không kém bao nhiêu, không ai chiến thắng, cuối cùng đành lưỡng bại câu thương.
Trịnh Băng tay ôm vết thương, ngẩng đầu khẩn thiết nói: "Ca ca, Ảnh Cung đang tuyển người, bọn đệ cũng muốn đi."
"Không cho đi! Mấy đứa làm sao biết được nơi đó nguy hiểm cỡ nào?!" Ảnh Thập Nhất gần như rống lên, Trịnh Viêm cùng Trịnh Băng đều bị dọa đến khẽ rùng mình.
Trịnh Băng nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh nói: "Nguy hiểm thì thế nào, ca ca không phải cũng xuất thân Ảnh Cung sao?"
"Chính bởi ca xuất thân Ảnh Cung nên mới biết trong đó có gì." Ảnh Thập Nhất trầm giọng nói: "Đệ nào biết ở đó một ngày phải chịu bao nhiêu hình phạt, tra tấn mấy ngày không được nhắm mắt còn nhẹ..."
"Nhưng ca ca đã trải qua thì cớ gì bọn đệ lại không thể..."
"Ca nói không được là không được." Ảnh Thập Nhất xoa mi tâm: "Chuyện khác thì dễ, còn Ảnh Cung không thương lượng gì hết."
Trịnh Băng bất đắc dĩ hỏi: "Qua ít ngày nữa thị vệ rời phủ, bọn đệ..."
Ảnh Thập Nhất ngắt lời hắn: "Ca mua nhà tốt cho mấy đứa rồi, cũng đã chào hỏi chủ võ quán, đến lúc đó cả hai ngoan ngoãn rời phủ cho ca, khi nào rỗi rãi sẽ tới gặp mấy đứa."
"Đệ không đi!" Trịnh Băng không khỏi nâng cao giọng, khóe mắt ửng đỏ: "Ca ca đã hỏi ý kiến bọn đệ chưa? Lúc nào ca cũng cho là chuẩn bị ổn thoả, vậy nhưng đã từng hỏi chúng ta có đồng ý không chưa?!"
Trịnh Viêm nhíu mày, kéo nhẹ tay áo Trịnh Băng: "Trịnh Băng, đủ rồi."
Đây là lần đầu bọn hắn chống đối ca ca.
Ảnh Thập Nhất giận đến đau cả người: "Ta từng quản mấy đứa làm gì chưa? Ta chỉ có một yêu cầu này, không được vào Ảnh Cung! Đó là tự mình hại mình!"
"Tự mình hại mình đệ cũng vui vẻ!"
Bốp một tiếng vang vọng, toàn bộ căn phòng đều yên tĩnh.
Trịnh Viêm nhất thời sửng sốt, Trịnh Băng tay che gương mặt nóng rát, khó tin nhìn Ảnh Thập Nhất.
Ảnh Thập Nhất ngực phập phồng, mắt chằng chịt tơ máu, gân xanh nổi trên trán.
Lúc lâu sau y mới dần bình tĩnh lại, ngồi xuống khẽ nói: "Ra ngoài."
Trịnh Băng ôm gương mặt sưng đỏ, lần đầu thấy ca ca nổi giận, nức nở: "Ca ca, đệ có thể vì ca làm mọi chuyện, Ảnh Cung thì đã là gì..."
"Ra ngoài!" Ảnh Thập Nhất quét hết đồ trên bàn trà xuống đất, giận đến trước mắt tối sầm.
Trịnh Viêm giữ cánh tay Trịnh Băng, lặng lẽ kéo người đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Ảnh Thập Nhất.
Y bất đắc dĩ tựa ở đầu giường.
Đôi mắt vô thần rã rời nhìn đống hỗn độn dưới đất, khóe mắt mệt mỏi lặng lẽ tràn ra nước mắt, trượt khỏi hai má, nhỏ xuống tay.
Chúng là ấu ưng, cánh chim dần sẽ cứng cáp, rồi cũng phải bay.
Đêm khuya, Trịnh Viêm dựa vào lan can đình viện nơi ở, yên lặng ngẩn người nhìn phương xa.
Chẳng biết lúc nào, bên cạnh lại thêm một người đứng.
Ảnh Thập Nhất vịn lan can, nhẹ giọng hỏi: "Trịnh Băng đâu?"
"Ngủ rồi." Trịnh Viêm thành thật trả lời.
"Giúp ca đưa thuốc cho nó đắp." Ảnh Thập Nhất đặt một bọc thuốc nhỏ lên tay Trịnh Viêm, thở dài: "Ca vừa nãy xuống tay nặng quá, nói cũng nặng nữa."
"Ca ca sẽ vứt bỏ chúng ta phải không?," Trịnh Viêm hỏi.
"Sẽ không." Ảnh Thập Nhất siết chặt vai hắn, an ủi nói: "Vô luận ở đâu, ca ca cũng sẽ luôn nhớ tới mấy đứa.
Ảnh Cung quá tàn khốc, ca không nỡ để cả hai chịu khổ."
"Nghe ca ca, xuất phủ đi, ra ngoài mưu sinh kiếm sống, ca có rảnh sẽ tới thăm hai đứa."
"Ừm." Trịnh Viêm đáp ứng.
Hắn im lặng nhìn Ảnh Thập Nhất chậm rãi rời đi.
Hắn biết ca ca đang an ủi hắn, bởi ảnh vệ không thể tự ý gặp người ngoài phủ, đây là quy định.
Trịnh Viêm ôm ngực, thấy lòng thật đau.
Một khi ra khỏi phủ đệ này, từ nay về sau hắn sẽ không thể gặp lại người mà mình yêu nhất nữa.
"Ca ca." Trịnh Viêm đuổi theo, nhẹ nhàng ôm lấy Ảnh Thập Nhất.
Hắn siết chặt y, lồng ngực như bị thứ gì đó chặn lại, giọng nói nặng nề xen lẫn chút nghẹn ngào:
"Ca ca, rốt cục huynh vẫn bỏ bọn ta, ta đã sớm biết rồi."
Nếu như lúc trước y không nhặt hai người hắn về, để cả hai tự sinh tự diệt, với bọn hắn mà nói còn tốt hơn là có được rồi lại để mất như này.
Ảnh Thập Nhất cố nén đau lòng, xoay người khẽ chạm vào gò má Trịnh Viêm: "Ca ca thật sự thương hai đứa, thật đó.
Nhưng ca là ảnh vệ, đời này đã định là bị vây chết ở đây rồi."
"Đi đi, sau này chớ đi lầm đường."
Trịnh Viêm tay đỡ cằm
Ảnh Thập Nhất, nghiêng đầu nâng mặt y lên, thành kính ngậm lấy môi lưỡi y, dịu dàng hôn môi, thẳng đến khi Ảnh Thập Nhất hổn hển từ chối.
"Ca ca, ta sẽ cướp người khỏi đây, chờ ta." Cuối cùng Trịnh Viêm nhìn Ảnh Thập Nhất một cái, quay người đi, thân ảnh dần biến mất trong bóng đêm u ám.
Xa xa trong sương phòng sáng lên ánh nến, Trịnh Băng nghiêng người ngồi dựa vào bệ cửa sổ, hai mắt nhuốm ý cười, hai má treo hàng lệ, băng vải trên cánh tay bị hắn điên cuồng xé xuống, dưới đất đầy những máu nhỏ.
Hắn nhìn Ảnh Thập Nhất dứt khoát rời đi không quay đầu, Trịnh Băng toàn thân như bị rút mất hồn phách, cười thê thảm.
"Ca ca..."
"Hình như ta bắt đầu hận huynh rồi."
"Sớm muộn sẽ có ngày ta đem huynh đi, huynh chờ đấy.".