Tranh Hương


Ảnh Thập Nhất ngủ một giờ sau mới tỉnh.

Cơ thể vừa động, bàn tay đặt bên hông liền bị kinh động rụt lại.
Trịnh Viêm đột ngột ngồi dậy, theo bản năng đưa tay ra sau lưng, nhẹ nhàng chà xát.
"Rót cho ca chén trà." Ảnh Thập Nhất vừa tỉnh ngủ khát nước, chỉ chỉ bàn trà.

Trịnh Viêm lặng lẽ thở phào, xuống giường rót nước cho ca ca.
"Ca ca, vẫn còn nóng." Trịnh Viêm bưng chén đưa đến bên miệng Ảnh Thập Nhất.
Ảnh Thập Nhất dụi mắt, nhận lấy chén trà, miễn cưỡng tựa ở đầu giường.

Cổ họng hơi khô, y khàn giọng nói: "Trẻ con nào có ngủ nhiều vậy bao giờ, đừng cứ coi sóc ca ca thế, mấy đứa ra ngoài chơi chút đi."
"Ca ca, ta không ngủ, ta chỉ nhìn ca..." Trịnh Viêm vừa dứt lời liền thấy Ảnh Thập Nhất nhíu mày, hắn khẽ giật mình, ngừng nói.
"Mấy đứa cứ vậy chăm sóc ca mãi?" Ảnh Thập Nhất cũng rất khó hiểu: "Thế giới bên ngoài rộng lớn, đi nhiều một chút, đừng giống ca ca, bị giam cả đời trong lồng."
Trịnh Viêm yên lặng nhìn Ảnh Thập Nhất, hồi lâu sau mới gật nhẹ: "Được."
"Không thì chăm chỉ luyện công.

Chỉ dựa vào công phu mấy đứa, ra ngoài sẽ bị thương."
"Ừm." Trịnh Viêm nhẹ giọng đáp ứng, ánh mắt có chút mất mát.
"Hầy, được rồi, ca ca không có ý gì khác, ngoan." Ảnh Thập Nhất đứng lên xoa đầu Trịnh Viêm, khoác thêm y phục, tính đi hóng gió trong viện.

Không nghĩ tới cửa vừa kéo một cái, Trịnh Băng không rõ từ đâu vụt tới, vèo một cái đóng đô trên đùi y:
"Ca ca, ca tỉnh rồi!"
"Ai ui bảo bối." Ảnh Thập Nhất dở khóc dở cười, xách Trịnh Băng lên: "Đi, đệ cùng Trịnh Viêm ra ngoài chơi."
"Tặng ca ca." Trịnh Băng lấy ra một chiếc quạt trúc từ trong tay áo, dúi cho Ảnh Thập Nhất, sau đó kéo Trịnh Viêm chạy mất dạng.
Ảnh Thập Nhất cầm quạt trúc nhìn qua.

Giữa quạt khắc hình bản thân, bên cạnh có hai tiểu hài, một trái một phải đang chu mỏ hôn mặt mình.
"Ha..." Ảnh Thập Nhất tựa vào cột cửa, khóe miệng cong lên, trên má lộ ra lúm đồng tiền, cười mỉm.
"Tiểu tử kia còn biết chia sẻ cơ đấy."
Y sớm đã quen việc Trịnh Viêm cùng Trịnh Băng cả ngày bám riết lấy.

Mặc dù dính người, nhưng mỗi ngày chỉ cần có thể thấy bọn hắn ở bên cạnh lăn lộn làm nũng, Ảnh Thập Nhất sẽ cực kỳ vui vẻ.
Ảnh Thập Nhất về phòng ngủ, khập khiễng đi lấy hộp gỗ trên chạn bát, từ bên trong lấy ra một xấp ngân phiếu được xếp gọn gàng, nhẩm đếm, tính xem có đủ mua căn nhà nhỏ ngoài phủ cho mấy đứa trẻ không.
Đợi đến khi hai bảo bối cưới vợ, cũng không thể ở trong Vương phủ được.
Bên trong có lương hằng tháng mà Trịnh Viêm, Trịnh Băng đưa, còn một nửa là Ảnh Thập Nhất tự dành dụm, những năm này y xây dựng chút quan hệ cùng một ông chủ võ quán, quán chủ rất kỳ vọng với thân thủ hai người, chỉ chờ đến lúc cả hai xuất phủ sẽ đưa vào võ quán của mình giúp đỡ.
Ảnh Thập Nhất coi hai người hắn như con mình, tương lai mỗi một bước đều tính toán chu toàn cho cả hai.
Huống chi bọn hắn hiện tại chỉ là thị vệ, thị vệ thì không thể làm cả đời, niên hạn vừa đến cũng chỉ có hai lựa chọn, ra khỏi phủ tự mưu sinh, hoặc vào Ảnh Cung chịu sự huấn luyện khắc nghiệt, nếu có thể sống ra ngoài thì trở thành ảnh vệ của vương phủ.
Có gì mà chọn nữa, đương nhiên là rời phủ, biển rộng mặc cá bơi, các bảo bối sao có thể ở trong phủ đệ phí hoài thanh xuân được.
________________________
Trịnh Băng lôi kéo Trịnh Viêm rời khỏi đình viện, trốn trong góc tường, lấy ra một tấm sách lụa, lật mở trước mặt hắn.
Là một văn thư tuyển chọn ảnh vệ của Ảnh Cung.
"Chỉ cần chúng ta vào Ảnh Cung huấn luyện ba năm, sau này sẽ trở thành ảnh vệ." Trịnh Băng nhếch khóe miệng, ánh mắt khao khát, liếm liếm môi: "Có thể được mang dấu ấn giống ca ca..."
Trịnh Viêm an tĩnh vuốt ve chữ viết bên trên sách lụa, nói khẽ: "Nghe nói nơi đó rất tàn khốc."
"Vậy đã là gì, không được làm ảnh vệ chúng ta cũng chỉ có thể rời phủ, đến lúc đó muốn gặp ca ca một lần còn khó."
"Ừm."
"Đi cùng ta không, ba năm mà thôi, chịu được, chỉ là hình cụ có đau một chút."
"Được."
________________________
Ảnh Thập Nhất đang dọn dẹp trong phòng ngủ, cửa gỗ chợt bị đẩy nhẹ.
"Làm gì vậy?" Ảnh Thập Tam ngoài người lên cửa sổ, chống cằm nhìn y, khóe miệng hơi giương lên.
"Chậc." Ảnh Thập Nhất liếc xéo hắn một cái: "Ngươi không dạy cho tốt tiểu đồ đệ của ngươi đi, tìm ta làm gì?"
Ảnh Thập Tam chống bệ cửa sổ nhảy vào, ngay trước mặt Ảnh Thập Nhất lười biếng nằm lên giường.
"Biến mau, ta còn chưa dọn xong." Ảnh Thập Nhất muốn quét sạch đống thịt nhão này đi.
"Đang buồn bực cái gì đấy?" Ảnh Thập Tam hỏi.
"Qua một khoảng thời gian nữa, ta định để bọn nhỏ rời khỏi vương phủ, ra ngoài lang bạt tung hoành." Ảnh Thập Nhất nói.
"Chúng đồng ý sao?"
Ảnh Thập Nhất thở dài: "Ta vẫn chưa hỏi."
"Vào Ảnh Cung có gì mà không thể, ngươi với ta đều là từ đó mà ra." Ảnh Thập Tam nâng mắt hạnh, cầm quạt nhỏ che miệng, nhẹ giọng hỏi: "Đau lòng hả, hay không nỡ?"
"Ta chết cũng không cho chúng tiến một bước vào Ảnh Cung." Ảnh Thập Nhất hiếm khi nghiêm túc: "Ta chịu khổ, tuyệt đối không thể để chúng cũng sa vào theo."
"Được rồi, còn rất nghiêm túc đấy." Ảnh Thập Tam đổi chủ đề, thấp giọng hỏi y: "Vậy ta hỏi ngươi, nếu tiểu đồ đệ hôn ngươi thì làm sao giờ?"
"Cái đó không phải rất bình thường sao, dính ngươi thích ngươi chứ sao." Ảnh Thập Nhất một bên dọn dẹp, một bên thuận miệng trả lời.
"Thật vậy hả, hai đứa nhà ngươi cũng hôn ngươi sao, vậy thì ta yên tâm rồi."
Ảnh Thập Nhất: "Hôn ngươi???"
"Đa tạ." Ảnh Thập Tam cười dịu dàng: "Bằng không ta vẫn sẽ cảm thấy không ổn lắm, thôi về trước đây."
"Chờ đã?" Ảnh Thập Nhất kéo Ảnh Thập Tam lại, nhìn kỹ từ trên xuống dưới: "Trách không được...!Ta còn tự hỏi, thế nào mà cảm giác ngươi càng sống càng nhũn đi, nói chuyện thì nhỏ nhẹ dịu dàng...!Bị tiểu đồ đệ ăn rồi, chuẩn chưa?"
"Không hề!" Ảnh Thập Tam hơi lúng túng, vành tai đỏ lên, đẩy tay Ảnh Thập Nhất ra, nhảy cửa sổ bỏ trốn.
Ảnh Thập Nhất sững sờ một lúc nhìn hắn chạy trối chết, sau đó ngồi lại trước giường, phát ngốc một lúc.
Y bắt đầu nhớ lại hành động thân mật của Trịnh Viêm và Trịnh Băng với mình, thói quen hôn má cùng ôm ấp, hình ảnh liên tiếp tràn vào đầu Ảnh Thập Nhất, khiến người ta đau đầu.
Một lúc lâu sau, Ảnh Thập Nhất dùng sức xoa mặt.
Vừa ngẩng đầu liền phát hiện, Trịnh Băng đang chống đầu gối cúi người nhìn mình, còn Trịnh Viêm đứng nơi khác.
"Ca ca, hai người vừa nói gì vậy?" Trịnh Băng kề sát khóe miệng Ảnh Thập Nhất, liếm liếm môi.
Trịnh Viêm lạnh nhạt thuật lại: "Ca ca nói, hôn là bình thường."
Ảnh Thập Nhất không khỏi rụt người lại: "Không phải, ca không có nói vậy, đừng nói lung tung."
Trịnh Băng sấn tới, cọ cọ hai má Ảnh Thập Nhất, hôn một cái lên khoé miệng y.
Ảnh Thập Nhất hơi sửng sốt, ngay sau đó, Trịnh Băng đột ngột cúi đầu, hôn lên môi y.
"Ưm..." Ảnh Thập Nhất mắt trừng lớn, môi lưỡi bị bịt kín, răng bị Trịnh Băng dùng lưỡi cạy mở, đầu lưỡi trơn mềm hư hỏng duỗi vào, linh hoạt quấn lấy đầu lưỡi của y, nhẹ nhàng hút.
Ngay khi khoang miệng vẫn đang bị chiếm đoạt, Ảnh Thập Nhất bỗng thấy cổ tê dại.

Trịnh Viêm hai tay khẽ vịn eo y, mút cắn trên cổ y, hôn ra một vệt đỏ.
Thân thể không nhịn được run rẩy, y bị hai thiếu niên ôm chặt, quấn lấy, cuối cùng bị ép tới ngửa mặt nằm trên giường.
"Ưm..." Ảnh Thập Nhất khó nén rên rỉ, cuối cùng dãy khỏi đầu lưỡi triền miên của Trịnh Băng, đánh nhẹ cả hai, thở hổn hển nói: "Đừng làm rộn, mau đi xuống..."
Lời còn chưa dứt, Trịnh Viêm lại tìm tới, duỗi đầu lưỡi hồng nhuận ra, đưa vào trong miệng Ảnh Thập Nhất.
Bọn hắn đã luôn chờ câu này của ca ca.
Trịnh Băng dùng tay mò vào nội y Ảnh Thập Nhất, vuốt ve cơ bắp đang căng cứng của y, nhẹ nhàng nhéo lấy hai điểm đỏ hồng trước ngực.
"Ưm…ha..." Ảnh Thập Nhất cơ thể chấn động, bàn tay run rẩy khước từ Trịnh Băng.

Trịnh Băng thành kính nắm chặt tay Ảnh Thập Nhất, hôn lên đầu ngón tay y, thuận theo cổ một đường hôn lên, cùng Trịnh Viêm hôn ca ca, thẳng đến khi khoé miệng không cách nào đóng chặt của ca ca chảy xuống một dòng nước.
Hai đầu lưỡi mềm mại cùng luồn vào trong miệng, hai tay y bị Trịnh Viêm cùng Trịnh Băng một trái một phải đè ép, mười ngón đan xen với cả hai.
Trịnh Băng híp mắt lại cười, liếm đi giọt nước óng ánh trên môi, thở hổn hển nói:
"Ca ca...!Bọn đệ...chỉ là...thích ca thôi..."
Trịnh Viêm gương mặt ửng đỏ, trong lòng nhảy nhót, thấp giọng nói: "Thích ca ca."
________________________
— Tranh hương (ngoại truyện nhỏ) —
Ảnh Thập Nhất ở trước cửa, Trịnh Viêm Trịnh Băng quỳ cạnh nhau, trên bắp chân đè hai viên gạch xanh.
Một tiểu ảnh vệ trẻ tuổi gặm táo đi ngang qua cửa nguyệt của đình viện, tiện đường nhìn thoáng qua bên trong, vẻ cười trên nỗi đau người khác mà đi vào, một cước giẫm lên trụ cầu nhỏ trong đình viện, vừa gặm táo vừa nhìn hai người bọn hắn bị phạt quỳ.
Đây là tiểu đồ đệ Ảnh Thập Tam thu nhận, sáu năm trước hắn vào vương phủ làm ảnh vệ, theo thứ tự đặt tên là Ảnh Cửu Cửu, còn nhỏ hơn một tuổi so với Trịnh Viêm và Trịnh Băng.
"Ui, phạt quỳ, hiếm thấy nha." Niên Cửu Lung ngồi trên trụ cầu, vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ: "Các ngươi đã làm gì vậy?"
Trịnh Viêm lạnh lùng nhìn hắn.
Trịnh Băng khóe miệng giương lên, cười lạnh, trừng mắt liếc hắn: "Ngươi cứ nói tiếp đi."
"Hai người thật sự hôn y rồi hả, được lắm!" Niên Cửu Lung cắn một miếng táo, chống cằm suy tư: "Theo lý thì không nên phạt quỳ, quyết định này...không đúng!"
"Hôn xong hai người làm gì?" Niên Cửu Lung buồn bực hỏi.
"Lột y phục." Trịnh Viêm nói khẽ.
"Không không, cái này quá trực tiếp, phải dịu dàng một chút." Niên Cửu Lung xích lại gần: "Mấy người các ngươi trước tiên phải học được cách cởi đai Bách Nhận trên người y.

Bên cạnh có một cái nút, dùng hai ngón tay nhấn vào, là mở...!Vừa vặn các ngươi có hai người...một người giữ y một người cởi đai...quá là tiện!"
Trịnh Băng, Trịnh Viêm nghiêm túc tiếp thu, thiếu điều lấy vở ra ghi chép.
Bên ngoài cửa nguyệt, Ảnh Thập Tam đứng gọi: "Cửu Cửu, ta tìm ngươi nửa ngày, ở chỗ này làm gì thế?"
"Đây đây!" Niên Cửu Lung đáp lại một tiếng, ném táo khỏi đình viện, tiện tay ôm eo Ảnh Thập Tam, đặt cằm lên vai hắn.
Ảnh Thập Tam nhíu mày nhẹ giọng hỏi: "Mấy đứa nói gì đó?"
Niên Cửu Lung cọ cọ cổ hắn, mỉm cười: "Dạy bọn họ một chút...kỹ năng thiết yếu của ảnh vệ."
Ảnh Thập Tam bị thằng nhóc ôm từ phía sau, tránh không thoát, đành phải mặc kệ hắn, vừa đi vừa thấp giọng quở trách: "Ngươi có thể dạy cái gì vậy, không bằng cũng dạy ta một chút?"
"Được." Niên Cửu Lung híp mắt cười cười: "Về phòng ta dạy cho."
...
Nhìn hai thân ảnh biến mất tại khúc ngoặt, Trịnh Viêm Trịnh Băng sững sờ hồi lâu, thở nhẹ một hơi:
"...!Thật lợi hại.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui