Tránh Mập Mờ

"Hiện tại còn chưa biết, đến lúc đó lại tính."

Cuối cùng, Tả Nhan chỉ có thể trả lời bằng từ ngữ không rõ ràng như vậy.

Vì nàng thực sự không biết mình có làm được hay không, mọi chuyện có thuận lợi như nàng mong đợi hay không, nếu mọi thứ đều không biết bao nhiêu nên tốt nhất là không cần nói quá sớm.

Tả Nhan nói xong lại hỏi: "Còn chị thì sao?"

Du An Lý nhìn nàng một lúc mới trả lời "Tôi không biết."

Tả Nhan "Ò" một tiếng, không quá thất vọng.

Nếu Du An Lý không trả lời như vậy, liền không phải là Du An Lý.

Nàng thầm thở dài, cọ vào thân thể Du An Lý, thấp giọng nói: "Hy vọng mọi thứ đều thuận lợi."

"Ừm, ngủ đi."

Du An Lý đưa tay lên sờ tóc nàng, cùng nàng nhắm mắt lại.

Khi hô hấp của người trong ngực chậm rãi đều đều, chậm rãi kéo dài, Du An Lý lại mở mắt ra.

Lại một đêm không ngủ.

Đêm nay Tả Nhan không có giấc mơ lung tung rối loạn, ngược lại là một giấc ngủ an ổn..

Cũng giống như trong kỳ nghỉ đông, tạm thời không cần lo lắng về bài tập, cũng không phải lo lắng về các kỳ thi, chỉ có nháo một phen rồi làm một đêm ngon giấc.

Cho nên buổi sáng nàng dậy rất sớm, nhìn thấy người bên cạnh còn nhắm mắt, Tả Nhan cũng không quấy rầy cô, nhẹ nhàng vén chăn bước ra khỏi giường.

Nàng mặc quần áo, rón rén ra khỏi phòng ngủ, tạm gác việc rửa mặt sang một bên rồi đi thẳng vào phòng bếp.

Trong tủ lạnh có một số bán thành phẩm, không phải là thực phẩm đông lạnh nhanh trong siêu thị mà là được bán trong tiệm ăn, hương vị ngon hơn nhiều.

Tả Nhan định nấu một nồi cháo gà, món mà Du An Lý rất thích ăn vào buổi sáng.

Nàng đặt hai cái nồi lên, đều bật lửa, sau khi xác nhận nước trong đó đã đủ sôi, nàng xoay người đi vào phòng tắm.

Vì sợ đánh thức Du An Lý, Tả Nhan đóng cửa lúc rửa mặt.

Cuối cùng khi bắt đầu đánh răng, cửa phòng tắm bị người gõ, thanh âm lười nhác của Du An Lý vang lên, "Nhanh lên, tôi muốn đi vệ sinh."

Nàng mơ hồ đáp lại, tăng tốc đánh răng, khi định đặt đồ xuống đột nhiên tròng mắt vừa chuyển, nhét lại bàn chải đánh răng vào miệng, bước tới mở cửa.

"Chị gấp lắm sao? Nếu không đi vào trước đi." bàn chải đánh răng trong miệng, nàng mơ hồ nói.

Du An Lý liếc nhìn nàng một cái, nhìn đến Tả Nhan có chút chột dạ, vội vàng bổ sung, "Yên tâm đi, tôi sẽ không nhìn lén chị."

Giọng nói rơi xuống, nàng nhìn Du An Lý đi vào phòng tắm, nhân tiện đóng cửa lại.

Tả Nhan lập tức làm ra bộ dáng nghiêm túc đánh răng, nhìn chằm chằm gương không liếc mắt một cái, tựa hồ thật sự không có ý định nhìn trộm.

Nghe tiếng sột soạt sau lưng, trong lòng nàng ngứa ngáy khó chịu, vừa nghĩ cách không dấu vết nhìn qua thì Du An Lý đang ngồi trên bồn cầu bình tĩnh nói: "Nồi của em sôi rồi."

"Hả? A!"

Tả Nhan còn quên đặt bàn chải đánh răng xuống, mở cửa phòng tắm lao ra ngoài.

Nửa giây sau, người xông ra ngoài vội vàng chạy lại giúp cô đóng cửa phòng tắm.

Du An Lý, "..."

Cũng không biết nên khen nàng có đầu óc, hay là không có đầu óc.

Tả Nhan nhấc nắp nồi cháo thấy đã đủ nước liền thở phào nhẹ nhõm, vớt gà cho gáo nước lạnh rồi đổ vào nồi, dùng thìa khuấy đều, chuyển lửa nhỏ bắt đầu chậm rãi nấu chín.

Nàng xác định món gì hấp trong nồi khác, cháo chín rất nhanh, thời gian hai bên vừa vặn..


Tả Nhan đặt lên nắp nồi, hậu tri hậu giác mà nhớ tới mình đã bỏ lỡ cái gì.

Nàng thở dài, thầm hạ quyết tâm lần sau nhất định phải thành công!

Du An Lý đã nhìn thấy của nàng hai lần --- tuy không phải ở trong phòng vệ sinh nhưng nếu nàng không nhìn lại, chẳng phải rất đáng hận sao?

Tả Nhan cân nhắc "Kế hoạch tuyệt mật" trong lòng, nhìn đồ trong nồi, hiếm khi không làm phong bếp lung tung lộn xộn, cũng coi như đáng nể.

Sau khi rửa mặt xong, Du An Lý nhìn thấy một bàn ăn sáng, còn có một người đang quẩy đuôi chờ cô khen ngợi, khó có được cho một câu cổ vũ, "Không tồi, ngày mai cũng giao cho em."

Tả Nhan "tsk" một tiếng, nhưng cũng không nói không muốn.

- -- Du An Lý làm cơm cho nàng vô số lần, nàng làm vài lần thì có làm sao?

Làm cả đời cũng được a.

Thứ sáu là thời điểm lòng người dao động nhất, Du An Lý cũng chưa bao giờ nói đến những việc quan trọng trong cuộc họp sáng thứ sáu, bởi vì không có hiệu suất.

Cô giải thích ngắn gọn về những an bài cho tuần tới, thuận tiện nói một bản tóm tắt nhỏ để kết thúc "giai đoạn thích ứng" của mình trong thời gian gia nhập công ty.

Mọi người trong toàn bộ bộ phận đã thích nghi với người lãnh đạo mới này --- không có cách nào, không thích ứng cũng chỉ có thể bị sa thải, người làm công được lựa chọn sao?

Tả Nhan nghe cô nói, vừa ghi chú vừa nhớ lại hôm qua không họp buổi sáng, phát hiện hôm nay là ghi lại nội dung của hai ngày họp, có thể thấy được nữ nhân Du An Lý này mỗi ngày họp buổi sáng mục đích căn bản là vì tra tấn bọn họ.

Một ngày có thể nói xong hai ngày, không phải đại biểu một tuần họp hai lần sẽ đủ rồi sao!

Sau khi tan họp, Tả Nhan không lộ ra bí mật này, vì sợ tâm thái của đồng nghiệp hoàn toàn sụp đổ.

Khi mông cô còn chưa ngồi nóng trên ghế văn phòng thì nhìn thấy tin nhắn của trưởng phòng Lưu, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, tâm thái trước đồng nghiệp của nàng lần đầu tiên bước đến bờ vực sụp đổ.

Hôm qua Tả Nhan vẫn luôn nghĩ đến chuyện gặp Tả Tăng Nhạc, sau khi buổi tối về nhà đã một lòng một dạ hống Du An Lý, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ tai bay vạ gió trưởng phòng Lưu đã giao cho mình.

Nhìn tư liệu bổ sung đối phương gửi tới, đặc biệt là dòng chữ chói lọi "Dự toán ngân sách", Tả Nhan tính toán trong đầu cùng mức tiêu thụ hiện tại của một bữa cơm, mắt lại tối sầm đi.

Chỉ có ngần ấy tiền, mà ngươi muốn mở team building?

Nói đến đây phải nói đến độ kỳ quái của công ty.

Chế độ đãi ngộ của công ty thực sự tương đối tốt, ít tăng ca, tiêu chuẩn sáng đi chiều về, 5 hiểm 1 kim, các khoản trợ cấp khác nhau cùng điều chuyển nhân sự --- nói chung rất thuận tiện cho các bộ phận khác bắt được lính.

Nhưng đãi ngộ tốt là một chuyện, keo kiệt ở mặt tiền bạc là tiêu chuẩn cốt lõi của tất cả vốn không thay đổi.

Tả Nhan chưa bao giờ hiếm lạ tham gia các hoạt động khác của công ty, không chỉ không thích giao lưu mà còn vì kinh phí ít ỏi nên các hoạt động thường rất nhàm chán.

Nàng thường tự hỏi ngân sách hoạt động có bị "bóc mẽ" từng lớp sau khi được phê duyệt hay không. Nếu không thì làm sao rơi xuống bộ phận lại ít như vậy?

Vì xuất thân từ gia đình có hoàn cảnh phức tạp, Tả Nhan đã mưa dầm thấm đất từ khi còn nhỏ, thời đểm xem phim truyền hình thấy đến loại cốt truyện này đều thích hỏi Tả Tăng Nhạc, ông cũng sợ nàng nghe này nghe kia, chọn một ít trường hợp kinh điển nói cho nàng nghe, tóm lại chính là thông thường sẽ không có kết cục gì tốt.

Nghĩ đến Tả Tăng Nhạc, Tả Nhan không khỏi lấy điện thoại ra gửi cho ông một tin nhắn.

Tối qua sợ quấy rầy ông nghỉ ngơi, cho nên không gọi cho ông sau khi đáp máy bay, hiện tại đã gần mười giờ, hẳn là ông cũng không có thời gian nghe điện thoại, cách tốt nhất là gửi tin nhắn hỏi.

Kỳ thực Tả Nhan còn muốn hỏi về Mạnh Niên Hoa, nhưng khi ăn tối hôm qua, nàng chỉ khống chế cảm xúc của mình liền tiêu hao toàn bộ sức lực, thật sự không có dũng khí bắt đầu đề tài này.

Từ khi còn nhỏ, người duy nhất nàng sợ ở trong nhà là Mạnh Niên Hoa, không chỉ vì Mạnh Niên Hoa nghiêm khắc với nàng, mà còn vì những lời nói của Mạnh Niên Hoa thường chọc vào chỗ đau nhất của nàng.

Tả Tăng Nhạc luôn sắm vai một người cha yêu hiền từ, hòa hoãn bầu không khí giữa hai mẹ con, giống như một người giải hòa.

Mặc dù trong chuyện này ông luôn đứng về phía Mạnh Niên Hoa, cho dù không sắc bén bằng Mạnh Niên Hoa, nhưng ông đã trở thành một trong những thành ốc rơm rạ trong lòng Tả Nhan.

Nhưng hai cha con trước nay luôn tâm bình khí hòa ở chung, qua bảy tám năm, làm Tả Nhan càng dễ dàng đối mặt với ông.

Mạnh Niên Hoa thì hoàn toàn ngược lại.

Nỗi sợ hãi mẹ ruột của Tả Nhan đã sớm khắc vào trong xương cốt, càng về sau càng oán hận cùng thất vọng, thậm chí là cố ý chống lại bà.

Mà hiện tại nàng có thể lấy hết can đảm đối mặt với Tả Tăng Nhạc, nhưng không có nghĩa là nàng dám đối mặt với Mạnh Niên Hoa.


Khi bỏ nhà đi, nàng đã nói bao nhiêu lời tàn nhẫn, cuộc sống hiện tại liền đánh cho nàng sưng mặt bấy nhiêu.

Nếu Mạnh Niên Hoa nhìn thấy nàng hiện tại, vậy sẽ có bao nhiêu thất vọng đây?

Tả Nhan chỉ tưởng tượng nhìn thấy loại ánh mắt của bà nhìn mình liền cảm thấy không thở nổi.

Cho nên cuối cùng, nàng không nhắc đến Mạnh Niên Hoa trong tin nhắn.

Không phải nàng không muốn mà là nàng không làm được.

"Nghe nói lần này team building là ném cho chị làm."

Trương Tiểu Mỹ tranh thủ nghỉ ngơi một lát, trượt ghế tới gần, thấp giọng hỏi.

Tả Nhan thấy hai ngày nay cô không có việc gì, hy vọng hôn lễ sẽ thuận lợi, e rằng sắp đến ngày uống rượu mừng rồi.

Nàng không thể nói cảm giác như thế nào, nhưng mỗi người có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, Tả Nhan không phải là cô, sẽ không biết cô có hạnh phúc hay không, cho nên đừng nói cái gì là lựa chọn tốt nhất.

Đổi góc độ mà ngẫm lại, có thể nàng có thành kiến ​​với Lý Tiêu, không chịu thừa nhận Lý Tiêu cũng có thể đối đã chân thành với Tiểu Mỹ.

Nếu thật là như vậy thì tốt rồi.

Tả Nhan nghĩ, thuận miệng trả lời: "Đúng vậy, một cái đầu đều lớn rồi."

Hôm nay Trương Tiểu Mỹ trang điểm rất năng động, như cô gái xứ sở hoa anh đào đích thực, có thể đi dạo trên phố thương mại nơi tụ tập những người nổi tiếng trên mạng, không chừnh còn sẽ bị người chụp ảnh.

Cô cuộn tóc mình, hỏi Tả Nhan, "Ngân sách bao nhiêu a? Tôi không biết làm gì khác, ăn nhậu chơi bời còn tính là được."

Tả Nhan vừa nghe thấy lời này liền biết là cô đã học được từ Lý Tiêu, thầm than một tiếng "Gần mực thì đen", nhưng lại vô cùng cao hứng nói, "Hảo đồng chí, tôi sẽ lập tức gửi cho cô một bản tài liệu."

Trương Tiểu Mỹ rụt rè gật đầu, "Khách khí rồi."

Cô trượt chiếc ghế máy tính trở lại bàn làm việc, nhấp vào hộp thoại của Tả Nhan nhận tập tin.

Tả Nhan không nghĩ tới lại có tiểu trợ giúp từ trên trời rơi xuống, đột nhiên không đau đầu tâm mệt mỏi, độ hảo cảm với đồng chí Trương Tiểu Mỹ cứ thế lên thẳng.

Đồng chí Trương Tiểu Mỹ trước kia từng nói chuyện trước mặt nàng không qua đại não, hẳn là vì đã coi mình là bằng hữu, đây thật sự là đồng chí ấm áp đáng yêu a.

Lý Tiêu thực sự là phúc khí đã tu luyện tám kiếp.

Tả Nhan nghĩ đến đây, lại bắt đầu phẫn uất --- dù sao nàng cũng có thành kiến ​​với nam nhân này, cả đời cũng không thể nào xóa bỏ được.

Nàng bực bội nên muốn tìm "đầu sỏ gây tội" để trút giận.

Tả Nhan nhấc điện thoại đánh ra một tin nhắn, gửi cho Du An Lý.

Người đang theo dõi thị trường chứng khoán nghe thấy tiếng điện thoại rung lên, mắt vẫn dán vào màn hình, thản nhiên cầm máy.

Cô nhìn thị trường chứng khoán lần cuối trước khi mở khóa màn hình, nhấp vào tin nhắn mới.

"Nữ nhân kia, đừng phát tán mị lực đáng chết kia khắp nơi a."

Du An Lý, "...?"

Sau khi Tả Nhan gửi tin nhắn, cuối cùng cũng cảm thấy khẩu khí được áp xuống, tiếp tục bận rộn với công việc hôm nay.

Lịch trình làm việc mà Du An Lý đưa cho nàng rõ ràng là tống cổ nàng làm việc, tránh cho nàng lười biếng, mặc dù Tả Nhan đã biết chuyện này nhưng vẫn không dám phản kháng, nếu không có thể sẽ bị "cảnh cáo từ chức" vô số lần.

Nàng làm những việc này thuận buồm xuôi gió, vừa giải quyết từng bước vừa suy nghĩ xem làm cách nào để thực hiện nhiệm vụ mà trưởng phòng Lưu đã giao cho mình.

Kỳ thực, phần nàng đau đầu nhất chính là nàng rất ít khi ra ngoài chơi, tôi không biết nên chọn địa điểm nào để sắp xếp team building.


Nhưng với sự giúp đỡ của Trương Tiểu Mỹ, Tả Nhan vẫn tin tưởng vào khả năng của cô trong lĩnh vực này. Suy cho cùng, đồng chí Tiểu Mỹ có kinh nghiệm phong phú, nhiệm vụ team building lập tức trở nên được phân công rõ ràng.

Mặc dù nàng biết có thể Trương Tiểu Mỹ đang tả ân tình cho nàng, nhưng Tả Nhan vẫn rất biết ơn cô ấy, yêu cầu cô cung cấp cho một vài cửa hàng tham khảo, tự mình làm những việc còn lại.

Đây là chuyện không quá khó, nhưng đối với những nhiệm vụ đặc biệt nhỏ nhặt, điều đầu tiên cần xác nhận là ngân sách và số lượng người tham gia.

Team building của công ty không bắt buộc phải tính đến việc một số đồng nghiệp có mẹ già con trẻ ở nhà, ngày thường tan tầm đều vội vã về nhà, team building cũng có chút nhân tính hóa.

Nhưng mọi người đều dốc sức ra ngoài xã hội làm việc, không ai ngu ngốc đến mức trở nên đặc biệt trong mỗi lần như vậy, trừ khi việc gì đó thực sự không thể đến, hầu hết thời gian họ vẫn rất hòa hợp với tập thể.

Nếu không hòa hợp, trong tình huống bình thường sẽ không thể ở lại nơi làm việc bao lâu.

Tả Nhan là người không thích loại hoạt động này cũng sẽ không thực sự làm bất cứ cái gì đặc biệt, nhiều lắm là làm suy yếu sự tồn tại của mình, người khác uống rượu nàng kính rượu, người khác hát nàng chọn bài, vẫn luôn như vậy.

Nhưng lúc này đây nàng được giao nhiệm vụ phải chịu trách nhiệm, hiển nhiên không thể dễ dàng như lúc trước.

Tả Nhan thở dài, bắt đầu làm thống kê sơ bộ về số lượng người.

Trong giờ nghỉ trưa, nghe nói nàng đang bận trong quá trình tạoteam building, Tôn tỷ và Lệ tỷ trong bộ phận kêu nàng cùng đến căn tin ăn cơm, thuận tiện thảo luận vấn đề này.

Dù biết hai người họ chỉ muốn "cho một vài lời khuyên", nhưng thêm một người xuất lực cũng là chuyện tốt, Tả Nhan liền gửi tin nhắn cho Du An Lý, báo lại chuyện này rồi cùng hai người họ xuống lầu.

Trong công ty có rất nhiều đồng nghiệp nữ, nhưng trong bộ phận cũng không nhiều, ngoại trừ Tả Nhan và Trương Tiểu Mỹ, những người khác đã kết hôn nhiều năm, đều gọi là tỷ tỷ.

Kỳ thực Trương Tiểu Mỹ là cô gái ngọt ngào nhất, rất hòa thuận với những đồng nghiệp nữ khác, người có tính cách không dễ gần như Lệ tủ và cùng người ở quầy lễ tân là Ngô tỷ cũng có thái độ rất tốt với cô.

Tả Nhan là một người trầm tĩnh, cũng không chiến đấu vượt lên, cũng chưa bao giờ đắc tội với ai. Khi mới vào công ty, người khác kêu nàng làm những chuyện vặt vãnh nàng cũng không oán trách, dù sao nàng biết ma cũ ăn hiếp ma mới, cho nên thành thật nhịn một năm là tốt rồi.

Hiện tại nàng không biết mình thân thiết với mọi người bao nhiêu, nhưng cũng không tệ, ít nhất là chưa có ai nhắm đến nàng.

Dùng cơm trong căn tin, bọn họ tìm một chỗ trống ngồi xuống, thảo luận xem lần này đi đâu chơi.

Trương Tiểu Mỹ thích đề tài này nhất, cho nên nhanh chóng liệt kê một vài nơi mà cô tìm thấy, hỏi ý kiến ​​của bọn họ.

Tả Nhan vô cùng mừng rỡ, chỉ nghe bọn họ nói, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại vài câu.

Trong khi đang ăn uống vui vẻ, nàng nghe thấy tiếng nói chuyện của một số đồng nghiệp xung quanh mình nhỏ dần, chỉ có Trương Tiểu Mỹ ngồi đối diện vẫn huyên thuyên, cho đến khi nàng phát hiện chỉ có một mình cô là thanh âm lớn trong căng tin, sau đó mới chậm rãi dừng lại.

Tả Nhan ngẩng đầu nhìn lên, cuối cùng đã tìm ra nguyên nhân.

Sau khi lấy đồ ăn xong, Du An Lý cầm đĩa ăn xoay người nhìn quanh căng tin, giống như đang tìm chỗ ngồi.

Hiện tại đã có chút muộn, người của các bộ phận khác cũng đều tới ăn cơm, cơ bản đã không còn chỗ.

Tả Nhan nhìn chiếc ghế trống bên cạnh mình, vẫn không nhịn được mà giơ tay ra vẫy vẫy.

"Du tổng, ngồi ở đây đi." Tả Nhan nói.

Tôn tỷ và Lệ tỷ đều nhìn nàng, còn Trương Tiểu Mỹ càng khoa trương trừng mắt, giống như không hiểu tại sao nàng lại muốn "tự chuốc lấy cực khổ."

Tả Nhan tránh tầm mắt của bọn họ, giả vờ như không nhìn thấy, xê dịch mông trên ghế để nhường chỗ rộng hơn.

Du An Lý bước ra chân dài, đi về phía nàng.

"Quấy rầy mọi người ăn cơm." Cô bưng đĩa ăn, mói trước một câu.

Bọn họ nơi nào dám đáp lại những lời này, đều nhiệt tình trả lời, "Không quấy rầy không quấy rầy, ngài mau ngồi đi, thời tiết lạnh, không ăn cơm ngay sẽ nguội."

Du An Lý nói cảm ơn, đặt đĩa ăn xuống, ngồi ở bên cạnh Tả Nhan, bắt đầu ăn cơm.

Đột nhiên có một vị lãnh đạo đến ngồi vào bàn cơm, Tôn tỷ và Lệ tỷ cũng không có tâm tình nói chuyện, một người ăn nhanh hơn người kia, đa số đều hối hận vì sao hôm nay lại đến căng tin ăn cơm.

Trương Tiểu Mỹ ngẫu nhiên gặp Du An Lý sau lần liên hoan hôm đó, còn cùng ngồi ăn cơm chung, hiện tại nhanh chóng tiếp thu, nhưng vẫn tăng tốc bữa ăn của mình.

Chỉ có Tả Nhan ăn chậm rì rì, chẳng những không nhanh hơn trước bao nhiêu mà còn thả chậm tốc độ.

Theo lý thuyết, ngay cả khi người trong công ty đều sợ lãnh đạo cũng sẽ không bí mật né tránh, dù sao thì cũng có nhiều người muốn giao tình riêng, nếu có thể hống lãnh đạo cao hứng, nhiều hai phân giao tình, cũng coi như có thể vì thêm biện pháp bảo vệ cho con đường sau này của mình.

Nhưng Du An Lý là ngoại lệ.

Thời điểm cô vừa mới đến, cũng không phải không có ai muốn có quan hệ tốt với cô, dù sao thoạt nhìn cô trẻ tuổi, lại lớn lên làm người nhìn vào đều muốn nhìn thêm vài lần, rất dễ có hảo cảm tốt, nhưng là ở nơi làm việc cũng rất dễ bị người khác xem nhẹ.

Cho nên, Du An Lý không bao giờ cho bọn họ một chút cơ hội thực hiện sáu chữ "Việc công xử theo phép công", trong khoảng thời gian ngắn liền cho bọn họ thấy vị lãnh đạo trước có bao nhiêu "ôn nhu".

Sau thời gian dài, mọi người đều không thể giao tiếp với cô, bởi vì khi thấy mặt cô thì bọn họ sẽ liền nhớ công việc của mình có bao nhiêu thống khổ.

Tôn tỷ và Lệ tỷ chuồn nhanh, Trương Tiểu Mỹ thấy bọn họ không mang theo mình liền chạy đi, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Du An Lý.


Cũng may Du tổng giống như không chút để ý, vẫn luôn chuyên tâm ăn cơm.

Nhìn nhìn, Trương Tiểu Mỹ liền phát hiện lúc cô ăn cơm cũng thật cảnh đẹp ý vui, vừa thấy chính là người được giáo dưỡng rất tốt, mỗi một động tác đều không phát ra tiếng động, không chỉ tao nhã mà còn rất hiệu suất.

Trái lại, Tả Nhan bên cạnh cô ăn cơm càng lúc càng chậm.

Có lẽ là tượng Phật to lớn như vậy ngồi bên cạnh cũng không có cảm giác ngon miệng, Trương Tiểu Mỹ đồng tình nhìn nàng một cái, sau khi ăn cơm xong, cô nhỏ giọng nói: "Du tổng, hai người cứ từ từ ăn cơm đi, tôi đi lên trước."

Du An Lý gật đầu, thấy cô rời đi mà không thèm quay đầu mới nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi mọi người trò chuyện rất vui vẻ, đang nói chuyện gì vậy?"

Khi Tả Nhan nhìn thấy cô xuất hiện trong căn tin, nàng liền cảm thấy mình sắp ăn khổ rồi.

Nhưng cùng lúc đó, nàng cũng có chút buồn rầu --- nữ nhân này, không thể tách ra khỏi chính mình một bữa cơm sao?

Thật là gánh nặng ngọt ngào a.

Tả Nhan vui vẻ nghĩ, lợi dụng hai vị trí xung quanh không có ai, nàng nhanh chóng gắp đùi gà từ đĩa của Du An Lý, đặt lên đĩa của mình.

Nàng lại ném bông cải xanh và cà rốt cho cô.

Nàng hoàn thành "hành vi phạm tội" này chỉ trong vài giây, căn tin nhiều con mắt, có thể nói là trước mắt bao nhiêu người.

Du An Ký dừng một chút, sau đó gắp bông cải xanh cho vào miệng, thong thả ung dung mà ăn.

Tả Nhan liền biết mình đã hống được một nửa, thấp giọng nói với cô: "Trưởng phòng Lưu đã an bài cho tôi nhiệm vụ team building, hôm qua tôi quên nói với chị, vừa rồi bọn họ chỉ giúp tôi lên ý tưởng mà thôi."

Du An Lý thực sự không biết chuyện này, bởi vì loại chuyện vặt vãnh này đều do trưởng phòng Lưu phụ trách, cô không bao giờ hỏi đến.

Nghe những lời này, trên mặt cô không có nhiều cảm xúc, chỉ hỏi "Sao em không tìm tôi?"

- -- Hảo nữ nhân dính người.

Rất thích nga.

Tả Nhan đỏ mặt, sau đó mới nhịn xuống ý muốn nói lời cợt nhả, trước công chúng, nàng không thể, ít nhất là không nên.

"Không phải tôi sợ quấy rầy công việc của chị sao." Nàng nhỏ giọng nói, chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.

Nhìn hai người từ xa, chỉ ngồi ăn cơm với nhau, không có chạm mắt, những người khác nhìn lại liền thu hồi ánh mắt, cũng không để ý lắm.

Nhưng nếu thính giác của ai đó tốt đến mức có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người cách đó vài mét, họ sẽ biết một loại đại bát quái có thể được xếp hạng đầu tiên trong "hot search" của công ty.

"Lúc em gửi tin nhắn cho tôi không sợ quấy rầy sao?"

Cuối cùng Du An Lý cũng nhìn nàng

một cái.

Tả Nhan có lý do hoài nghi nếu không phải ở một nơi như căng tin công ty, hiện tại cô sẽ giáo huấn mình.

"Cái này sao có thể xem là tin nhắn quấy rầy được?" Nàng không phục nói.

Du An Lý cắn miếng cà rốt chậm rãi nhai xong, sau khi nuốt xuống, hỏi ngược lại: "Đó là tin nhắn gì?"

Tả Nhan mặt không đỏ tim không nhảy trả lời "Là tin nhắn khen chị."

Khen chị có mị lực!

Mị lực phát ra quá xa, hấp dẫn người lung tung!

Du An Lý không biết nàng lại bị cái gì khiêu khích, nhưng là trước kia cũng không có nói cái gì tương tự, bất quá nàng đều tự trách mình "trêu hoa ghẹo nguyệt."

Cô ăn xong món cuối cùng trên đĩa, lấy khăn giấy lau miệng, cuối cùng nói: "Trừ khi em nhốt tôi ở nhà cả đời, không ai có thể nhìn thấy, nếu không tôi cũng không có cách nào."

Tả Nhan là lần đầu tiên nghe thấy nàng chính diện nói vấn đề này, trả lời câu hỏi này, cho dù trước kia nàng nháo đến hung hăng cỡ nào, cô cũng đều mang bộ dáng lười trả lời nàng, làm người không có biện pháp.

Hiện tại nghe câu trả lời này, thành thật mà nói, Tả Nhan không biết xấu hổ hay tâm động.

Nàng lâm vào trầm tư, bắt đầu nghiêm túc tính toán tính khả thi của kế hoạch này.

Phải nói đây quả thực là phương pháp nhất lao vĩnh dật tốt, nếu trước kia nàng biết phương pháp này, nói cái gì đều sẽ không cho cẩu Lý Tiêu kia bất kỳ cơ hội nào.

Nhưng trước kia nàng giống như không có khả năng này.

Tả Nhan nghĩ, trộm nhìn nữ nhân bên cạnh.

--- Nếu em thực sự muốn làm như vậy, chị có nguyện ý bị em nhốt lại không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận