Tránh Mập Mờ

Ý nghĩ nguy hiểm chỉ thoáng qua.

Tả Nhan nhanh chóng nhận ra mình và Du An Lý đã dành quá nhiều thời gian ở căng tin.

Trong mắt người khác, chuyện này có chút không bình thường, nhưng Tả Nhan cũng đã tìm cớ --- không thể để lãnh đạo ăn cơm một mình đúng không? Như vậy lại đắc tội người a?

Nếu đúng như lời trên mạng nói, lãnh đạo kính rượu ta không uống, lãnh đạo gắp đồ ăn ta xoay bàn, lãnh đạo tìm ta tìm không thấy, ta để lãnh đạo chờ, vậy sự nghiệp cũng gần như kết thúc.

Sau khi tìm được một lý do hợp lý, Tả Nhan không vội vàng rời đi, dù sao thì nàng cũng chưa ăn cơm trong căn tin công ty cùng Du An Lý, cảm giác rất mới lạ.

Trước công chúng trước mục nhìn trừng, chỉ có nàng và Du An Lý biết mối quan hệ lẫn nhau, loại bí mật này làm tim đập nhanh, Tả Nhan nguyện xưng là trộm tình cái gì đó.

“Khụ!”

Nàng bị ý nghĩ lung tung trong đầu làm cho sặc, đột nhiên ho ra tiếng, cũng may là ăn xong rồi, không có tạo thành bi kịch.

Người bên cạnh giơ tay lên, vỗ nhẹ vào lưng nàng, thấp giọng nói: “Em ăn một bữa cơm cũng có thể ăn thành như vậy.”

Tả Nhan nghe thấy ngữ khí bình đạm cất giấu trào phúng, lập tức ho đến lợi hại.

Du An Lý chỉ có thể chờ nàng một chút, chờ nàng chậm rãi hòa hoàn mới thu tay lại, nhìn đồng hồ trên cổ tay.

“Lên lầu đi, không phải em còn nhiều việc phải làm sao, đêm nay còn có người thuê muốn đến xem phòng.”

Du An Lý thuận miệng nói, đứng dậy.

Bị cô nhắc nhở, Tả Nhan mới phát hiện thứ sáu tuần này mình thực sự không có thời gian nghỉ ngơi, nhanh chóng thu dọn đĩa ăn, đi theo sau cô.

Hai người bỏ đĩa vào thùng, đi một vòng bên ngoài căn tin dọc theo lối đi, lúc này không có nhiều người, còn lại là đồng nghiệp của các bộ phận khác.

Bộ phận của Tả Nhan sẽ không bao giờ bận rộn như những người này, cho nên ăn cơm xong chạy nhanh nhất là nhóm người kia, thường bộ phận khác vừa xuống, bọn họ đã ăn xong rồi.

Cho nên, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người của các bộ phận khác trong công ty ăn cơm ở đây, trước đây khi bị bắt lính, nàng không có thời gian đến căn tin nên đến cửa hàng tiện lợi mua một suất cơm để giải quyết, còn tiết kiệm tiền.


Ánh mắt Tả Nhan quét qua các đồng nghiệp "tinh anh" này, chủ yếu là để xem chênh lệch giữa "người giỏi" và "đám thùng cơm" là ở đâu, kết quả là không có phát hiện gì ngoài nhiều người tóc thưa thớt hơn.

- -- Tiền thưởng cuối năm của bọn họ nhất định là tóc đi.

Hai người lần lượt đi ra khỏi căn tin, Du An Lý dừng chân trước máy bán hàng tự động, quét mã mua một hộp sữa dâu, sau đó đưa cho người phía sau.

Tả Nhan vô thức nhận lấy, phát hiện là thức uống nóng liền giữ ấm trong lòng bàn tay.

Du An Lý đã tiến tới lối vào thang máy, Tả Nhan mỉm cười, đi sau cô hai bước, không xa không gần mà đi theo cô.

Đoạn đường này không dài, gió hành lang cũng không mạnh, nhưng nhìn thân ảnh phía trước, Tả Nhan không khỏi liên tưởng đến một thân ảnh tóc ngắn khác.

Kiểu tóc, dáng người, thậm chí cả cách ăn mặc, hai thân ảnh không thể tìm thấy nửa điểm tương tự.

Mà ở bước chân từng bước đi về phía trước, Tả Nhan nghe theo tiếng bước chân của cô, hai thân ảnh trước mặt từng chút trùng điệp.

Thời gian quả thực có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng nếu dành nhiều thời gian tìm kiếm một chút, nói không chừng còn có thể sẽ thấy kinh hỉ.

Tả Nhan tháo ống hút, cắm vào hộp sữa vị dâu, ngậm lấy ống hút uống một ngụm.

Vừa nóng vừa ngọt, là hương vị nàng thích.

Cửa thang máy mở ra, lặng lẽ chờ nàng.

Tả Nhan tăng tốc độ, nhìn người bên trong rồi đi vào thang máy.

“Cảm ơn lãnh đạo.” Nàng cười nói.

Du An Lý chỉ cho nàng một cái gật đầu.

Trở lại văn phòng không bao lâu, Tả Nhan không thể cười nổi.

Trưởng phòng Lưu vừa từ bên ngoài trở về công ty, vừa thấy nàng đã nói với nàng do có chút lâm thời thay đổi, thời gian team building sẽ được dời sang thứ Hai tuần sau, cho nên nàng an bài càng sớm càng tốt.


Cuối cùng, tóm gọn lại bằng một câu “vất vả”, sau đó vội vội vàng vàng rời đi.

Lưu lại đồng chí Tả Nhan đáng thương bất lực hóa đá trong gió, cũng tặng kèm vô số ánh mắt đồng cảm trong văn phòng.

Hôm nay là thứ sáu, ngươi mới an bài nhiệm vụ cho ta hôm qua, hiện tại để ta hoàn thành trước thứ hai tuần sau.

Này không phải là con mẹ nó tăng ca trá hình sao?

Ngươi có trả phí cuối tuần tăng ca không a?!

Tả Nhan ngẩng đầu lên, hít thở sâu mấy chục lần trước mới nhịn xuống ý muốn chửi thề, cuối cùng tâm như tro tàn trở lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết công việc.

Nàng sẽ dành thời gian ngắn nhất để làm những việc hôm nay nên làm, sau đó dành toàn bộ tinh lực cho công việc khó khăn đột nhiên bay lên đầu.

Nhưng mà tin xấu không ngừng, Tả Nhan đang vùi đầu làm, thời điểm thuận tiện hỏi cửa hàng mà Trương Tiểu Mỹ lựa chọn thì con mẹ nó lại nhận được tin nhắn từ trưởng phòng Lưu!

Tả Nhan run rẩy bấm vào xem thử, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.

Nàng cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh lại, lại nhấp vào khung thoại của Trương Tiểu Mỹ, Phi! Thường! Dùng! Lực gõ một câu rồi gửi đi.

"Tiểu Mỹ, không cần tìm nữa, trưởng phòng Lưu đã định chỗ rồi."

Người đối diện lập tức hỏi: "Ăn ở nhà hàng vào vậy?"

Tả Nhan mặt vô biểu tình gõ trả lời: "Lần này không đi ra ngoài ăn một bữa cơm, là ba bữa."

Trương Tiểu Mỹ, "?"

Tả Nhan trực tiếp chuyển bức ảnh trưởng phòng Lưu gửi cho nàng, sau đó không chút ngoài ý muốn nhận được một câu trả lời vui sướng.

"Wow! Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng! Tốt quá!"


Tả Nhan, "..."

Nếu công việc này không rơi vào tay nàng, nàng cũng sẽ nghĩ thật tốt.

Trong suốt buổi chiều thứ Sáu, Tả Nhan vừa đấu tranh với những ý tưởng của riêng mình vừa vùi đầu làm việc.

Một mặt, nàng cảm thấy chỉ tại mình xui xẻo, ban lãnh đạo quá kỳ quặc, nếu không nàng liền có thể dứt khoát từ chức như Du An Lý đã nói.

Mặt khác, nàng không muốn từ bỏ quá nhanh, bởi vì dù có nghĩ thế nào đi nữa nàng đều cảm thấy hiện tại bỏ việc là làm ra vẻ, chỉ có một chút việc nhỏ mà thôi. Nàng đã thích ứng trong xã hội nhiều hơn ba năm, chẳng lẽ trước kia nàng không hề có khả năng chống lại áp lực sao?

Tả Nhan cắn răng, trước ba giờ vội vàng hoàn thành hết công việc của mình, cẩn thận xác nhận phần việc hôm nay sẽ giao cho bộ phận khác liền tự mình chỉnh sửa một chút, sau đó mới bắt đầu an bài việc team building.

- -- lại một lần nữa biểu đạt chân thành cảm tạ đồng chí Trương Tiểu Mỹ, lại chủ động nhận nhiệm vụ liên hệ với khu du lịch, nói: "Cô ấy hiểu rõ chuyện này."

Sau khi Tả Nhan quyết định vượt qua một kiếp này, nàng phải mời cô ăn một bữa ăn thịnh soạn.

Buổi sáng tính nhân số thống kê tương đối không tốt, bởi vì thay đổi đến một nơi hấp dẫn như vậy nhưng cần phải sống bên ngoài một ngày, chắc chắn số lượng người tham gia sẽ có thay đổi lớn.

Tả Nhan không ngừng gửi thông báo đến nhóm bộ phận, cho bọn họ biết những thông tin quan trọng như thời gian đi lại, địa điểm đi lại, thời gian trở về,... yêu cầu bọn họ xác định trả lời cho nàng trước khi tan tầm, một khi xác định liền không thể thay đổi.

May là quan hệ giữa các cá nhân mà nàng thường quản lý cũng không tính hỏng bét, mọi người đều biết nàng là bị không trâu bắt chó đi cày, vẫn giúp nàng những việc nhỏ nhặt như thế này, không ra chuyện xấu gì.

Ngay cả những "ông chú" khó tính nhất cũng phản hồi cho nàng trước khi tan tầm.

Tả Nhan tận dụng thời gian này để chuẩn bị một số biểu mẫu để in hành trình, đếm số lượng người và các khoản chi tiêu ngân sách.

Khi nàng nhìn chằm chằm vào màn hình lộc cộc gõ bàn phím, đột nhiên cảm thấy đau ở vai, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy trong văn phòng không có ai.

Nànv đứng dậy nhìn bầu trời bên ngoài, cảm thấy trời gần tối nên nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Du An Lý.

Người bên kia vẫn chưa bắt máy, Tả Nhan không biết cô còn ở trong văn phòng hay không nên trước tiên đặt điện thoại xuống, chuyển tất cả các tập tin trên máy tính thành tài liệu chung, gửi link vào điện thoại, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm.

Buổi tối còn phải dẫn người thuê đi xem phòng, Du An Lý đã nhắc nhở nàng một lần, nhưng nàng vẫn bận đến sứt đầu mê trán, lúc này chạy về chỉ sợ còn chưa kịp ăn cơm.

Ý nghĩ từ chức lại lóe lên trong đầu, Tả Nhan thở dài, đã tự từ bỏ bản thân mình đối với loại tính khí cẩu gặp chút chuyện liền rút lui có trật tự.

Dù sao để thời gian này trôi qua đã.


Vừa thu dọn đồ đạc xong, nàng nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ hành lang bên trong.

Vừa nghe liền biết là Du An Lý.

Tả Nhan mặc áo khoác, chiếc túi đeo trên lưng --- vẫn là chiếc túi cũ. Bởi vì chiếc túi Du An Lý mới mua có chút phô trương.

Khi nhìn thấy thân ảnh người đi ra, nàng nâng cằm lên, ra hiệu một lúc liền xoay người bước ra ngoài.

Du An Lý cầm cặp máy tính, một tay sửa sang cổ áo khoác, đi theo nàng.

Hai người một trước một sau ra khỏi văn phòng, khóa cửa lại, đi tới thang máy, sau khi thang máy đến liền vào.

Có một vài thanh niên đang đứng bên trong, hầu hết quần áo trên người bọn họ --- là người của các công ty khác.

Du An Lý và Tả Nhan đang đứng phía trước, cách nhau một khoảng nhất định, thoạt nhìn giống như người không quen biết.

Nương theo hình ảnh phản chiếu mơ hồ trên cửa thang máy, Tả Nhan phát hiện ra ánh mắt của những người phía sau đang đổ dồn vào Du An Lý.

Kỳ thực đây là một hiện tượng bình thường, ai đi dạo phố mà không thích nhìn mỹ nữ? Tả Nhan cũng thích nhìn.

Nhưng cô cũng có thể xem là vợ của người khác, bọn họ không thể nhìn cô.

Tả Nhan bất động thanh sắc ném chiếc túi đeo trên vai xuống đất, sau đó nương theo động tác nhặt lên, thuận lý thành chương đứng phía sau Du An Lý, ngăn trở thân hình cô lại.

Trong toàn bộ quá trình, Du An Lý chỉ liếc mắt nhìn nàng khi nàng ném chiếc túi xuống đất.

Sau khi thang máy đến lầu một, mấy nam nhân bước ra khỏi thang máy, một người quay đầu lại liếc mắt nhìn, ánh mắt đặt trên mặt Du An Lý.

Du An Lý dùng sức chọc vào nút đóng cửa, khi cửa thang máy đã đóng lại mới nhỏ giọng mắng một câu: "Nhìn con mẹ ngươi."

Du An Lý, "..."

Cũng không biết rốt cuộc cuộc sống đã thay đổi con người, hay bản chất của con người sẽ chậm rãi bại lộ trong hoàn cảnh gian khổ, Du An Lý nhận thấy sau nhiều năm cách xa, nàng không có chút tiến bộ, nhưng bản lĩnh mắng chửi lại có bước nhảy vọt.

Rốt cuộc dù trước kia có bị tàn nhẫn khi dễ ở trên giường, nàng cũng chỉ xem những cái đó như không hề có lực sát thương, vừa nói vừa khóc sướt mướt.

Nhưng nhìn lại người bên cạnh oán khí đầy mặt, Du An Lý nghĩ, thời gian quả nhiên là một nhát dao giết heo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận