Tránh Mập Mờ

Trước 19 tuổi, mỗi năm Tả Nhan dều phóng trống khua khiêng trước sinh nhật của mình để người trong nhà biết, hơn nữa còn lấy ra 12 vạn phần nghiêm túc tới đối đãi mới được.

Nàng sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, được sủng ái là điều đương nhiên, mà sinh nhật chính là thời cơ nàng quang minh chính đại được sủng ái gấp bội, cũng là thời cơ thích hợp đòi quà.

Nếu ai không cẩn thận quên sinh nhật của nàng, không chuẩn bị quà cho nàng, vậy có thể ở mỗi sinh nhật sau Tả Nhan đều sẽ nhớ tới chuyện này, sau đó tiếp tục mang thù.

Sau 19 tuổi, sinh nhật đã trở thành điểm mấu chốt không qua được.

Mấy năm nay, tinh thần đà điểu của Tả Nhan đã phát huy hết tác dụng, nàng từ chủ động trốn tránh lại thành thói quen trốn tránh, cuối cùng trở thành không cần trốn tránh nữa.

Bởi vì nhân sinh là được chăng hay chớ, sinh nhật cũng là được chăng hay chớ, tất cả đều giống nhau.

Nhưng Tả Nhan không ngờ nàng cũng sẽ có một ngày "quên sinh nhật của mình".

Rõ ràng sinh nhật năm nay nàng không còn cô đơn nữa.

"Củ cải" trong tay vẫn đang run, từ cảm giác tê dại biên độ nhỏ đến từng trận chấn động, thậm chí cả lòng bàn tay nàng đều đã tê đến đỉnh điểm.

Tả Nhan, "..."

"Sao vậy, không thích sao?"

Du An Lý vẫn ngồi xổm ở bên ghế sô pha, thô sơ giản lượt quét qua, tư thế giống như quỳ một gối xuống.

Khi cô nói, ánh mắt cô vẫn dừng trên mặt của Tả Nhan.

Sao vậy? Không thích sao?

Nghe một chút, ngữ khí vân đạm phong khinh giống như người đường hoàng không có chuyện gì!

Giống như người mua món quà sinh nhật này không phải là cô!

Tả Nhan hơi kém không hoãn lại khẩu khí, bị mắc kẹt trong cổ họng, làm nàng nghẹn đến đỏ mặt.

Nhưng mà, nữ nhân Du An Lý này biết rõ vẫn hỏi: "Sao mặt lại đỏ như vậy?"

Tả Nhan không muốn để ý đến cô, cho nên nhét củ cải trong tay vào tay cô, sau đó nằm trên ghế sô pha đưa lưng về phía cô.

- -- Thuận tiện còn thu mình trên ghế, kéo ra khoảng cách thẳng tắp giữa hai người.

Trên mặt Du An Lý không phản ứng gì nhiều, chỉ nghịch củ cải nhỏ đáng yêu trên tay, sau đó tắt nguồn điện, lấy hướng dẫn trong hộp ra.

Cô lật xem mấy trang hướng dẫn, sau đó tìm thấy trong hộp có một cái hộp nhỏ khác, mở đóng gói, lấy bình xịt ra, xịt lên củ cải, cuối cùng thong thả ung dung lau sạch.

Nghe thấy động tĩnh này, đột nhiên Tả Nhan có dự cảm không lành, lập tức muốn bò dậy khỏi ghế, thoát khỏi hiện trường.

Giây tiếp theo, nàng bị ấn trở lại sô pha.

"Em không thử thì sao biết được có thích hay không?”

Du An Lý nói, dùng tay ấn vào mặt củ cải, nếu bỏ qua đồ vật trong tay thì những lời nói cùng hành động này thật sự rất bình thường.

Tả Nhan sợ tới mức kẹp chặt chân lại, cố gắng giãy dụa: “Không được, mười hai giờ rồi, hay là chúng ta đi ngủ trước đi, ngày mai lại thử xem.”

Du An Lý nhìn nàng, ánh mắt cười như không cười giống như nhìn thấu tâm tư nàng.

Tả Nhan nuốt nước miếng, liếc nhìn thứ cô đang cầm, lại bắt đầu dao động.

Kỳ thực, nàng cũng khá tò mò không biết thứ này có cảm giác như thế nào.

Khoa học kỹ thuật của thời đại này phát triển quá nhanh, nàng nhớ trong “tài liệu học tập” chỉ có thể thấy hình dạng, hình dạng thật lớn, còn có loại kiểu dáng có tạp âm rất lớn.

Không nghĩ tới, trong năm tháng thanh tâm quả dục của nàng, thứ này cũng đã có bước nhảy vọt, đã phát triển thành bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu này, thanh âm còn rất nhỏ.

- -- Nhưng để nàng sử dụng trước mặt Du An Lý, mức độ xấu hổ cũng quá cao.

Tả Nhan vẫn đang lắc lư từ bên này sang bên kia, Du An Lý nghe thấy lời này, không có vấn đề gì đáp: "Không sao, nếu em không thích thì có thể vứt đi, mua cái khác cũng được."

Vừa nói, giả bộ muốn ném củ cải trên tay vào thùng rác bên cạnh.

Tả Nhan nóng nảy, vội vàng nắm lấy tay cô, nói: “Đừng đừng đừng, tôi không có nói không thích.”


Du An Lý nghiêng đầu nhìn nàng, bộ dáng hoài nghi.

Tả Nhan chỉ có thể căng da đầu nói: “Thật, tôi còn rất muốn thử."

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền hối hận.

Bởi vì nàng nhìn thấy ánh mắt Du An Lý --- bị lừa, quả nhiên nữ nhân này cố ý.

Tả Nhan hối hận muốn nuốt đầu lưỡi vào trong, nhưng đã quá muộn rồi.

Một giờ rưỡi sáng, thanh âm của Tả Nhan đã hoàn toàn khàn khàn, thân thể co rút liều mạng giãy giụa trên sô pha, nhưng không thể thoát khỏi người đang đè lên nàng.

Sau khi cảm giác không trọng lượng cùng choáng váng đi qua, Tả Nhan mới ngửa đầu, thất thần thật lâu không khép được môi.

Du An Lý cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, ôn nhu này hoàn toàn đối lập với động tác trên tay.

Tả Nhan vẫn chưa hoàn hồn, thân thể nàng phản xạ có điều kiện muốn co lại, muốn trốn thoát.

Du An Lý ôm eo nàng, kéo nàng lại.

Người trong ngực đã bị tiêu hao đến cực hạn, từ đỏ mặt đến rơi lệ, rồi khóc nức nở đến mất đi sức lực.

Vốn dĩ Du An Lý không muốn hôm nay làm tới tình trạng này.

Nhưng những chuyện về người này luôn có thể vượt quá dự đoán của cô.

Tựa như lúc này, Du An Lý không đoán trước được---

Nàng sẽ có nhiều phản ứng đáng yêu như vậy.

Cho nên liền cầm lòng không đậu, muốn càng nhiều.

Đến cuối cùng Tả Nhan không còn nhớ gì về đêm mưa rền gió dữ đã qua.

Đồng hồ báo thức đúng giờ đánh thức nàng, đại não còn chưa khôi phục thanh tỉnh, cũng đã rùng mình bởi sự việc đã khắc sâu vào linh hồn nàng.

Tả Nhan lập tức mở mắt ra, sờ vào điện thoại trên bàn đầu giường, mở ra.

Xem thời gian xong, nàng mới thở phào nhẹ nhõm --- ngày thường đến muộn không sao, hôm nay tuyệt đối không được đến muộn.

Tả Nhan lăn lộn dưới chăn bông, theo thói quen muốn chạm vào người bên cạnh, nhưng lại chạm đến một mảnh trống.

Nàng ngồi dậy nhìn quanh phòng ngủ không thấy ai, chỉ có thể quấn chăn rời giường, sau đó đến tủ tìm quần áo để mặc.

Không biết bộ quần áo tối qua nàng mặc đang ở đâu, nghĩ đến phân nửa sẽ không có trong phòng ngủ.

Tả Nhan xoa xoa đầu, nửa kí ức đêm qua vẫn còn rất rõ ràng, cơ hồ trong giây đầu tiên nhớ lại liền khiến nàng run rẩy cả người, suýt nữa làm bẩn chăn bông dưới thân.

Tả Nhan vội vàng lấy quần áo ra mặc vào --- nhưng thân thể rất sạch sẽ sảng khoái, không biết là Du An Lý tắm cho nàng hay là tự mình tắm, dù sao mặc kệ cái nào cũng đều không nhớ rõ.

Nàng mặc vội quần áo vào, đứng dậy đi thẳng vào cửa phòng ngủ, hai chân mềm nhũn không còn bao nhiêu sức lực, may mà trừ cái này ra không có nơi nào không thoải mái.

Nghĩ đến kẻ đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này, Tả Nhan liền có chút ngứa răng, trước khi vào phòng tắm, nàng liếc nhìn phòng khách một cái, sau khi nhìn thấy động tĩnh trên ban công mới yên tâm đi vào phòng tắm, bắt đầu rửa mặt.

Thời gian tập hợp muộn hơn thời gian đi làm một chút, càng làm cho Tả Nhan trì hoãn thời gian.

Sau khi rửa mặt xong, nàng nghe thấy trong bếp có tiếng động, ra khỏi phòng tắm đi vào bếp.

Du An Lý đang đứng trước bếp, Tả Nhan không khỏi lặng lẽ liếc nhìn sô pha, phát hiện tất cả vải bọc sô pha phía trên đều đã được cởi bỏ, chỉ còn lại sô pha trụi lủi.

Không cần đoán cũng biết vừa rồi Du An Lý làm gì ở ngoài ban công.

Tả Nhan không biết cô dậy từ khi nào, nhưng đồ ăn đã chuẩn bị xong, bọc sô pha đã được giặt và phơi khô, nghĩ cũng không phải mới vừa dậy.

Nàng luôn cảm thấy gần đây cô dậy càng ngày càng sớm.

Bữa sáng là một bát mì.

Sợi mì dai dai, nước lá cải xanh, cùng với trứng chiên vàng, xem như là một bữa sáng rất đơn giản cùng bình dị.


Nhưng Tả Nhan nhìn thấy bát mì, sững sờ một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Du An Lý đang ngồi đối diện.

“Sao vậy? Không muốn ăn mì sao?”

Du An Lý cầm đũa xới mì trong tô, nhìn nàng một cái.

Tả Nhan vội vàng lắc đầu, cũng học bộ dáng xới mì như cô, sau đó cầm đũa lên nhẹ nhàng thổi mì, đưa vào trong miệng.

Sợi mì rất đậm đà, ăn một lần liền biết là mì thủ công, nước dùng nhìn nhạt nhưng vị rất ngon, còn có mùi thơm của nước canh gà, dầu bị rau xanh hòa hoãn, ăn một ngụm mì, uống một ngụm canh, còn có thể cắn một ngụm trứng chiên.

Tả Nhan buồn không hé răng vùi đầu ăn mì, cho đến khi ăn xong sợi mì cuối cùng, lại uống hết nước canh mới đặt bát đũa xuống.

“Rất ngon.”

Nàng giơ ngón tay cái về phía Du An Lý.

- -- Rốt cuộc nàng đã không ăn mì trường thọ nhiều năm rồi.

Trước khi ra khỏi nhà, Tả Nhan dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, chuẩn bị xuống lầu vứt rác.

Trong lúc thu dọn bàn trà, Du An Lý không để ý, nàng lật tung vài ngăn kéo của bàn trà, nhưng không tìm thấy "quà sinh nhật" tối qua.

Du An Lý đã thay giày, đứng ở cửa ra vào thúc giục nàng, “Muộn một chút sẽ kẹt xe.”

Tả Nhan chỉ có thể tạm thời buông bỏ ý nghĩ nguy hiểm, cầm túi rác bước đến cửa, bắt đầu thay giày.

Chuyến đi lần này phải ở ngoài một đêm, Tả Nhan tắt công tắc chính trước khi đóng cửa, kiểm tra giám sát, cuối cùng khóa cửa lại, cất chìa khóa vào túi.

Cả nàng và Du An Lý chỉ mang theo một ít đồ vệ sinh cá nhân, một bộ đồ ngủ và một bộ nội y để thay, tất cả đều được gói gọn trong một chiếc balo là đủ, không cần phải xách túi lớn túi nhỏ đi ra ngoài.

Nhưng Tả Nhan biết nhóm người trong công ty nhất định sẽ khoa trương xách vali theo, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tổ chức team building ở một nơi tốt như vậy, sau khi xác định được địa điểm thì đám người trong đoàn đều phát cuồng.

Thậm chí Tả Nhan còn không có thời gian xem bọn họ thảo luận, chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong bụng.

- -- Khi team building này xong, nàng nhất định phải tìm ra lý do tại sao nàng phải chịu cái tội này.

Điểm hẹn là ở công ty, Tả Nhan bận rộn liên lạc với trưởng phòng Lưu và tài xế xe buýt, các cuộc điện thoại nối tiếp nhau không ngừng.

Nàng bận đến sức đầu mẻ trán, cầm đóng dấu lịch trình an bài đã in để xác nhận liên tục, nhìn lại mấy món đồ đã mua ở băng ghế sau vì sợ có sơ sót.

Người ngày thường bận rộn như Du An Lý, sáng nay giống như đơn giản chỉ là người lái xe cho nàng.

“... chị còn có thời gian cười nhạo tôi, không bằng giúp tôi một chút a?"

Tả Nhan nghe thấy ngữ khí nói giỡn của cô liền cảm thấy tức giận, nàng bận rộn thành như vậy, nữ nhân bên cạnh còn xem kịch.

Du An Lý nhìn con đường phía trước, bẻ lái, thản nhiên trả lời: “Đây không phải là công việc của em sao?”

Tả Nhan cũng không trông cậy cô sẽ làm giúp mình, đều phải tính lãi động miệng chiều hôm qua, nếu thật sự muốn giúp nàng, vậy chỉ sợ đại giới sắp loạn.

Du An Lý giống như không biết nàng nghĩ gì, mở miệng nói, ”Bất quá em muốn tôi giúp cũng có thể."

Mắt Tả Nhan sáng lên, quay đầu nhìn cô.

Du An Lý liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục nhìn con đường phía trước, ngữ khí bình tĩnh nói tiếp, “Nhưng tới khu du lịch, mọi việc em đều phải nghe tôi an bài."

Trực giác Tả Nhan cảm thấy có hố trong đó, nhưng không phải chỉ có hai người đi nghỉ phép, là hai bộ phận của công ty cùng nhau team building, Du An Lý tâm hắc cũng không thể làm trò trước mặt nhiều người như vậy đi?

Nghĩ đến đây, Tả Nhan lập tức an tâm, liền đáp ứng.

- -- Giống như đã mắc mưu vô số lần trong quá khứ.

Sau khi đến bãi đậu xe của công ty, Tả Nhan trước tiên xách một đống đồ lên lầu.

Nàng đến sớm, có thời gian kiểm tra mọi khoản chi trong ngân sách --- trưởng phòng Lưu đã trực tiếp đưa tiền cho nàng, không cần hỏi ý kiến nữa, chỉ cần tiêu tiền ở nơi cần tiêu là được rồi.


Càng như vậy, Tả Nhan áp lực càng lớn.

Chuyện khác thì không sao, chuyện tiền bạc là thứ dêz không rõ ràng nhất, cho nên mỗi khi đụng đến tiền nàng phải liên tục xác nhận xem có sai sót trong tính toán hay không, để đến lúc bị hỏi lại không biết có vấn đề ở nơi nào.

Các đồng nghiệp khác lần lượt vào văn phòng, có người xách túi leo núi thoạt nhìn như ra ngoài leo núi, cũng có người không mang cái gì liền mặc quần áo dày cộm đi ra về tay không. Đương nhiên cũng có người xách theo vali như Tả Nhan dự đoán.

Người này chính là đồng chí Trương Tiểu Mỹ.

Cô không ăn mặc như đi suối nước nóng, mà là đi nghỉ mát ở Hawaii, ngay cả vali cũng là phim hoạt hình nhỏ nhắn đáng yêu, cô vừa bước vào, văn phòng đã sáng lên vài độ.

Tả Nhan cũng vừa lên không lâu, nàng đang kiểm tra bảng biểu, sau khi kiểm tra xong sẽ gọi tài xế xe buýt lần nữa.

Trương Tiểu Mỹ nhìn thấy nàng, vội vàng kéo vali chạy tới.

Tả Nhan nghe thấy thanh âm liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy trang phục cùng dáng điệu của cô, không khỏi trầm mặc vài giây mới mở miệng chào hỏi.

“Sớm a, hai ngày nay thật phiền toái em."

Trương Tiểu Mỹ căn bản không nghe thấy nàng đang nói cái gì, trực tiếp chạy tới bên người nàng, nhìn xung quanh không thấy ai tới, liền thấp giọng nói vào tai Tả Nhan, “Tôi vừa rồi mới thấy chị ở bãi đậu xe, chị đi cùng Du tổng sao?"

Tim Tả Nhan đập loạn xạ, bảng biểu trong tay suýt rơi xuống đất.

Nàng nhanh chóng nhớ lại mọi chi tiết ở bãi đậu xe vừa rồi, xác nhận mình và Du An Lý nói chuyện xong liền tách ra, không làm bất kỳ hành vi thân mật nào mới miễn cưỡng trấn định một chút.

Ngay từ đầu, Tả Nhan đã viện cớ tốt, dù sao nàng cũng thường đi dọc bờ sông, không có ướt giày, biết bị đồng nghiệp nhìn thấy xác suất không thấp, cho nên nàng vẫn luôn chuẩn bị tâm lý.

Nhưng không nghĩ tới lại đến đột ngột như vậy.

Cũng may là Trương Tiểu Mỹ chứ không phải ai khác.

Khi Tả Nhan ngẩng đầu lên thần sắc đã khôi phục lại bình thường, nghiêng người đến bên cạnh Trương Tiểu Mỹ, nhỏ giọng nói: "Du tổng là hàng xóm của tôi, sáng nay không tiện đi đường nên tôi liền đi nhờ. Nhưng em đừng nói ra bên ngoài a, để người khác biết là không tốt."

Trương Tiểu Mỹ bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói. Nhưng vừa rồi tôi còn tưởng hai người quen biết nhau, thoạt nhìn rất thân cận."

Tả Nhan mặt không đổi sắc nói: "Không thân, chính là da mặt tôi tương đối dày, người ta chỉ khách khí một chút, tôi liền trực tiếp đi nhờ xe."

Trương Tiểu Mỹ nghĩ nghĩ, "Xe miễn phí đương nhiên phải đi nhờ a, nhưng Du tổng lái xe tôi không dám, vẫn là chị lợi hại.”

Tả Nhan gật đầu đồng ý, chỉ có ta mới dám ngồi trên xe của cô ấy, cũng chỉ có ta dám...

Khụ!

Tả Nhan lập tức đổi chủ đề, "Cũng cảm ơn em chuyện xe buýt, hai ngày nay tôi bận rộn đến phun tào, không có em hỗ trợ nhất định tôi sẽ không làm xong."

"Khách khí cái gì a, không phải chúng ta đều... cùng công ty sao?"

Trương Tiểu Mỹ nói suýt cắn đầu lưỡi của chính mình, khiến Tả Nhan kỳ quái nhìn cô một cái.

Lần này đến lượt cô đổi chủ đề khác.

“Tôi giúp chị thống kế nhân số, xem bọn họ có tới không.”

Trương Tiểu Mỹ nói, nhấc vali chuồn đi.

Tả Nhan đã sớm quen tính cách đường hoàng của cô, nhún nhún vai, tiếp tục kiểm tra bảng biểu trong tay.

Khi trưởng phòng Lưu mang tinh thần phấn chấn cùng Du An Lý bước vào văn phòng, mọi người đều đã tới.

Hắn rất có ánh mắt giao quyền nói chuyện cho nữ nhân bên cạnh, nhưng cô không nói dài dòng, chỉ hỏi “Người đã đến đông đủ chưa?” Sau khi nhận được câu trả lời của Tả Nhan, cô gật đầu kêu mọi người xuống lầu.

So với các lãnh đạo khác, phong cách làm việc của người này làm cho người thích hơn. Đương nhiên, nếu cô có thể bớt nghiêm khắc ở phương diện khác một chút, mọi người sẽ càng thích.

Thời gian team building ban đầu là vào cuối tuần này, giờ đã thay đổi thành thứ Hai, cộng với một đêm lưu trú cùng ngày mai trở về tương đương với nghỉ phép trong hai ngày làm việc, ai có thể không cao hứng?

Đoàn người xuống lầu, cùng các đồng nghiệp trong bộ phận tiêu thụ, cùng lên xe buýt đã thuê.

Sức chở hành khách của chiếc xe này vừa phải, người của hai bộ phận cơ bản đã ngồi đầy.

Công ty có ba bộ phận, bọn họ là vĩnh viễn đội sổ, ngày thường bị người trong bộ phận khác chê cười, cho nên trước kia chưa từng có chuyện hai bộ phận cùng đi team building.

Bộ phận tiêu thụ cũng là một trong ba bộ phận, nhưng do có khả năng tiêu thụ nên rất có bản lĩnh, khai phá thiết kế còn là đầu bảng, dần dà trở thành bộ phận phụ trách tiêu thụ trong công ty, mọi người đã quen gọi là "bộ tiêu thụ."

Là bộ phận tiêu thụ có hiệu suất cao nhất hàng năm, theo chân bọn họ cùng nhau team building vẫn là làm người buồn bực, cho đến khi ai đó trong đoàn nói chuyện phiếm---

Hóa ra lão đại của bộ phận tiêu thụ và trưởng phòng Lưu là bạn học cũ, có lẽ hai người họ có quan hệ rất tốt, team buildung cũng dứt khoát làm cùng nhau, rốt cuộc chỉ là ra ngoài chơi, không đề cập bất cứ cạnh tranh nào.

Tả Nhan chỉ quét nhìn những câu chuyện phiếm này là xong việc, kỳ thực nàng không có hứng thủ, nhưng những người khác đều biết chuyện này, cũng cũng phải nghe một chút mới được, nếu không liền thành “tiểu mù điếc” trong công ty, gặp chuyện cũng không hiểu vì sao.

Sau khi xe buýt chạy được một đoạn đường, Tả Nhan cũng bận rộn một trận, cầm bảng biểu thống kê chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống.


Do trên xe có thêm người của bộ phận khác nên tất cả đều được chia nhỏ ra, hoàn toàn đúng luật “Người quen cùng người quen ngồi chung một chỗ”.

Còn một đồng chí lãnh đạo nào đó mới đến công ty không lâu, làm người xử sự lại thiết diện vô tư, tự nhiên không ai dám ngồi cùng cô.

Nhìn thấy cô ngồi ở hàng ghế thứ ba cạnh cửa sổ, Tả Nhan liền tìm chỗ khác, phát hiện còn một ghế trống, liền trực tiếp đi tới chỗ Du An Lý, đoạt trước trưởng phòng Lưu, ngồi bên cạnh cô.

Trưởng phòng Lưu vừa mới tán gẫu với bạn học cũ xong, còn định nhân cơ hội này đi tìm lãnh đạo lôi kéo làm quen: "..."

Hắn thấy Tả Nhan thật sự không hiểu ánh mắt, chỉ có thể ngồi vào ghế trống khác, nhưng không nhìn thấy có cái gì không thoải mái trên mặt hắn.

Tả Nhan quá mệt mỏi, sau khi ngồi xuống mới nhớ tới lời Du An Lý nói lúc sáng, nàng lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

Sau tiếng chấn động, Du An Lý nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ rồi mới thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra bấm vào tin nhắn.

“Không phải chị nói sẽ giúp sao? Chị giúp cái tịch mịch."

Cô liếc nhìn người bên cạnh, chỉ thấy khuôn mặt người kia như không có chuyện gì, nhưng vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt đó không thể che giấu được.

Du An Lý gõ vào màn hình, trả lời.

Tả Nhan cúi đầu nhìn chằm chằm vào bong bóng đối diện, cho đến khi bong bóng xám kia biến thành văn tự, “Còn chưa đến khu du lịch, đừng gấp."

Tả Nhan tức chết rồi.

Kêu đừng gấp cái gì, đây là nói nàng sốt ruột chuyện này sao? Đây là chuyện nàng không sống được bao lâu a!

Hiện tại Tả Nhan hoàn toàn quên rằng Du An Lý không có nghĩa vụ phải giúp nàng.

Con người chính là kỳ quái như vậy.

Khi không còn nơi nào dựa vào, dù có mệt mỏi cùng cay đắng đến đâu cũng đều có thể cắn răng kiên trì.

Nhưng một khi xuất hiện người có thể dựa vào, liền sẽ trở nên đặc biệt, thậm chí làm ra vẻ.

Tả Nhan cảm thấy Du An Lý không nói câu kia cũng còn tốt, vừa nói câu kia, nàng bắt đầu nghĩ đến việc "dựa vào Du An Lý".

Nàng cũng biết như vậy không tốt, nhưng nếu người ta có thể kiềm chế thói hư tật xấu của mình thì không phải là người.

Tả Nhan nghĩ, thở dài một hơi, lo lắng cho tương lai của mình.

Nữ nhân Du An Lý này, thực sự là dính liền nghiện, vừa lên nghiện liền phế, quả nhiên hoa ăn thịt người có độc.

Khu du lịch nằm trong khu danh lam thắng cảnh ngoại ô thành phố, hầu hết các thành phố xung quanh địa phương đều dựa vào du lịch để làm kinh tế, cho nên tuy mỗi khu danh lam thắng cảnh có diện tích không lớn, cũng không phải danh lam thắng cảnh 3A, nhưng đặc điểm của nó là làm được rất tốt, ngày thường là trái vụ, lượng người không quá ít.

Các khu du lịch suối nước nóng là một trong những nét đặc trưng, ngoài ra xa hơn một chút còn có suối nước nóng núi tuyết, trượt tuyết và cáp treo là nét đặc trưng của địa phương, nhưng lạnh cũng thực sự rất lạnh.

Phương nam khác với phương bắc, mới giữa tháng 11, nơi lạnh nhất của phương bắc đã có tuyết rơi, nhưng muốn nhìn thấy tuyết thực sự có thể sờ đến thì chỉ có thể đến những nơi như núi tuyết.

Hơn nữa dưới chân núi không có tuyết nên phải đi lên.

Đương nhiên, kinh phí của bọn họ cho chuyến đi này không đủ để đến suối nước nóng Núi Tuyết, việc dành một ngày đêm ở một danh lam thắng cảnh bình thường gần đó đã là một điều xa xỉ.

Mọi người đều không có ý kiến với cách an bài này, thấy sắp tới nơi, người trên xe đều đang bàn tán việc đi suối nước nóng vào ban đêm.

Còn có người kiểm tra chiến lược, bắt đầu giới thiệu những thứ phải ăn, tất cả mọi người đều nuốt nước miếng.

Thấy còn gần mười phút nữa liền tới nơi, trưởng phòng Lưu nhanh chóng thảo luận với Lão Từ trưởng phòng bộ phận tiêu thụ, cao giọng nói làm mọi người trong xe đều yên lặng, muốn giải thích chỗ ở một chút.

Tả Nhan biết lần này bộ phận tiêu thụ không có làm gì ngoại trừ bỏ ra phân nửa tiền quỹ, trước đó còn cảm thấy kỳ quái, hiện tại nhìn thấy Lão Lưu thân cận với lão đại kia như vậy, liền biết chính mình bị ban ơn lấy lòng.

Lưu lột da, ngươi ban ơn lấy lòng, để ta làm việc, thực sự không có tình người a.

Trương Tiểu Mỹ đã giúp an bài chỗ ở, còn bắt được giảm giá khi mua hàng theo nhóm, sau khi liên hệ, Tả Nhan đã trực tiếp đặt đơn cho tất cả bộ phận, bao gồm cả bộ phận tiêu thụ.

Cho nên, hiện tại trưởng phòng Lưu đang trực tiếp an bài sinh hoạt của người trong hai bộ phận như thế nào, để lát nữa xuống xe không trì hoãn thời gian.

Lần này đều là phòng tiêu chuẩn, một phòng hai người, nữ ít hơn nam năm phòng, trưởng phòng Lưu an bài phòng cho mọi người trước, chờ lát nữa phát thẻ phòng.

Du An Lý đều nhắm mắt nghỉ ngơi suốt chặng đường, cuối cùng cũng mở mắt ra.

Trưởng phòng Lưu đứng ở phía trước, nói đến an bài cho các cô gái. "Các tiểu đồng chí muốn ở như thế nào, hai người một phòng a, nghĩ kỹ rồi nói cho tôi biết, không thể sửa."

Hắn luôn thích ưu đãi cho con gái trong loại chuyện này, cũng là một loại khéo léo đưa đẩy.

Tả Nhan nghĩ, ngáp một cái, định xem Trương Tiểu Mỹ đang ở đâu thì nhận được một tin nhắn mới.

Sau khi xe buýt đến nơi, phòng ốc đã được phân bổ xong, chỉ còn lại hai phòng.

Cho đến khi Trương Tiểu Mỹ ở cuối đi tới, định hỏi Tả Nhan có ở chung không thì thấy nàng nói với trưởng phòng Lưu: "Tôi ở cùng Du tổng."

Trương Tiểu Mỹ: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận