Tránh Mập Mờ

Tả Nhan không nhớ chuyện mình sợ ngứa đã bị bại lộ từ khi nào.

Nhưng Du An Lý biết cơ thể của nàng rõ như lòng bàn tay, hiển nhiên không phải một hai ngày là có thể làm được.

Tả Nhan vô cùng hối hận, sớm biết vậy trước kia ngủ cùng với Du An Lý đã đắp riêng một cái chăn, còn có thể làm tăng thêm một chút khoảng cách, thêm một chút hiểu biết lẫn nhau.

Mà không phải giống như hiện tại, bị bắt ngứa đến không dám cử động.

"Tôi cảm thấy như vậy không tốt, chúng ta đổi phương thức được không?"

Tả Nhan làm ra bộ dáng đáng thương, đặt hai tay lên vai cô, định đẩy cô ra, nhưng lại sợ bị xử trí ngay tại chỗ, trong lúc nhất thời bị động đến chỉ có thể mở miệng xin tha.

Nhưng chẳng bao lâu, nàng thực sự chỉ còn lại "xin tha".

Nước ấm từ trong cốc đổ lên người hai người, nước không nóng, trong không khí lạnh nhanh chóng mất đi nhiệt độ, đồ ngủ ướt át cũng trở nên lạnh lẽo.

Tả Nhan bị chọc eo, vô số hồi ức bi thảm tràn về khiến nàng không dám nhúc nhích nữa.

Du An Lý cũng không vì nàng yếu thế mà định buông tha cho nàng.

Đương nhiên, thu hồi lãi càng sớm thì càng tốt, ai lại ngại tiền nhiều đâu?

Tả Nhan cũng nhanh chóng ý thức được điểm này, lại muốn chạy trốn cũng đã không kịp rồi.

"Như vậy sẽ bị cảm lạnh."

Du An Lý nói, tùy tay cởi đồ ngủ ướt sũng ra.

Tiếp xúc với không khí lạnh làm Tả Nhan rùng mình một cái.

Máy sưởi bên cạnh ghế sô pha đã bật lên, nhưng nàng vẫn còn đang rét run, theo bản năng ôm chặt Du An Lý, muốn có được một chút nhiệt độ cơ thể.

"Em như vậy tôi mới bị cảm lạnh, trở về đi, trở về phòng ngủ."

Du An Lý dùng hành động cự tuyệt nàng.

Khi gần như rơi vào ghế sô pha, cuối cùng Tả Nhan cũng có chút thời gian hít thở không khí.

Nàng chỉ kịp hít sâu một hơi thì lại bị áp lên, ngăn chặn môi.

Du An Lý vẫn biết rõ thân thể của nàng, không biết là do hôm qua đơn phương mất khống chế hay là vì trí nhớ của cô tốt.

Tả Nhan đang suy nghĩ lung tung, nhanh chóng đã bị bắt gặp vào thời điểm thất thần.

Bàn tay ôm eo không hề báo trước mà nắm lấy nàng, làm cả người nàng run lên, nhưng rồi lại bị áp chế khiến nàng không thể thoát ra được.

"Em muốn trừng phạt mới có thể thoải mái phải không?"

Du An Lý đứng lên, nhìn xuống nàng, thấp giọng nói.


Tả Nhan thực sự sợ hãi, trong lòng run rẩy, ​​chủ động tiến tới hôn cô, không cho cô cơ hội tiếp tục tính sổ.

Du An Lý chấp nhận nàng lấy lòng, thậm chí tạm thời giao quyền chủ động cho nàng, vẫn không nhúc nhích để nàng tự lấy lòng mình.

Nhưng cho dù có một số thứ ban đầu quen thuộc đến đâu, sau thời gian dài không trải nghiệm cũng sẽ trở nên vụng về như người mới bắt đầu.

Du An Lý nghĩ tới đêm qua nàng nóng nảy lại có chút thô bạo, lại nhìn nàng hiện tại ghập ghềnh cùng vụng về, vẫn là không thể ngăn chặn chút ác liệt mà cô đã che giấu bấy lâu nay.

"Chị là người đẹp nhất mà tôi từng ngủ qua... là ai đã nói câu này?"

Tả Nhan dừng động tác, cả người đơ trên ghế sô pha.

Du An Lý không chịu buông tha nàng, đối diện ngang hàng với ánh mắt của nàng.

"Nếu không phải tôi không mất trí nhớ, tôi sẽ cho rằng hôm nay là lần đầu tiên."

Tả Nhan xấu hổ đi tới kéo vạt áo của cô, nghĩ cho cô nhìn thấy một chút nhan sắc.

Du An Lý không để bụng mà cười cười, không chút để ý nói: "Em không có đối tượng chẳng lẽ còn không có tay sao? Nếu là tự mình làm, cũng sẽ không..."

Mấy chữ cuối cùng của cô bị người điên cắn một cái.

Nếu nói lời nào đó không chọn thời cơ chính xác, có thể sẽ tạo thành một ít hậu quả nghiêm trọng hơn.

Lần này Du An Lý phải trả giá cho sự khiêu khích của mình.

Cô đã quên con thỏ trước mặt không phải là người vừa mới trưởng thành, mà là con thỏ lớn đã trà trộn vào xã hội nhiều năm.

Nói tóm lại - không dễ khi dễ như vậy.

Tuy rằng Du An Lý không hẳn là không có khả năng khi dễ nàng, nhưng nếu hiện tại lộ ra ý đồ, chỉ sợ sẽ liền làm con thỏ lớn thật vất vả mới cắn câu chạy mất.

Học thông minh chính là phiền toái.

Khi Du An Lý bị siết chặt cắn ngược lại, cô không khỏi phân ra chút tâm tư.

Quả thực Tả Nhan rất uy phong thần thanh khí sảng.

Chỉ có chút khuyết điểm chính là --- nàng vừa đi rửa tay xong thì Du An Lý đã mặc quần áo vào rồi.

Mẹ nó, rửa sạch cái tịch mịch.

Tả Nhan dùng ánh mắt "ăn thịt người" hung hăng nhìn chằm chằm cô, ở trên người nàng chiếm đủ tiện nghi, lại không mang chút tiếc nuối thu hồi về.

Quên đi, để nàng dưỡng tốt hai ngày, dưỡng "thương" xong lại nói.

Miễn là không phải tìm lý do để công kích mình "kỹ thuật kém".


Tả Nhan đã hoàn toàn bị đưa xuống hố, vẫn chưa nhận ra tình cảnh của mình, đã đến giờ ăn tối, nàng vẫn đang hồi tưởng lại dư vị "củ cải" mà nàng vừa mới gặm nhấm.

Sự thật chứng minh, miệng của lãnh đạo rất ngọt ngào.

"Hầm súp sao?"

Du An Lý nhìn tủ lạnh đã mở, hỏi nàng.

Trong đầu Tả Nhan vẫn đang suy nghĩ, thuận miệng trả lời: "Hầm củ cải đi, vừa trắng vừa ngọt, lại còn nhiều nước."

Du An Lý dừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía nàng.

Tả Nhan bị nhìn đến sống lưng lạnh lẽo, vội vàng ra khỏi bếp, vừa đi vừa nói: "Nếu không thì súp nấm cũng được, cũng rất nhiều nước."

Nàng đi thẳng vào phòng ngủ, chui vào đóng cửa lại mới cảm thấy mạng nhỏ của mình đã được cứu.

- - lúc trước biệt danh "đầu củ cải" bị Du An Lý phát hiện, nàng thật đúng là thiếu chút nữa bị lăn lộn đến không còn nửa cái mạng, ở trên giường hô ba chữ "Du An Lý" cả đêm mới được buông tha.

Tả Nhan đi loanh quanh trong phòng ngủ của Du An Lý, mãi cho đến khi nàng suy đoán Du An Lý không rảnh quan tâm đến nàng nữa mới lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ, tiến đến phòng bếp.

Không biết Du An Lý đang chặt xương sườn hay là làm gì, động tĩnh nện trên thớt rất lớn, Tả Nhan lặng yên không một tiếng động đi qua, vươn đầu nhìn từ phía sau cô.

Có vẻ như vừa mới lấy ra từ tủ đông, còn chưa được rã đông hoàn toàn cho nên lúc thái có chút cực lực.

Du An Lý nhấc dao phay lên, hung hăng chém xuống, thái ra một miếng thịt chân nhỏ.

Tả Nhan một tay một chân không chăm chỉ, cũng không phân biệt được đâu là ngũ cốc, rất khó phán đoán từ miếng thịt sống sạch sẽ đó là có hình dáng cùng mục đích gì.

Xem một hồi lâu, nàng vẫn là không nhịn được tò mò hỏi: "Cái này là thịt gì?"

Du An Lý giống như đã sớm biết nàng đứng ở phía sau, phản ứng như thường trả lời: "Thịt thỏ."

Vừa nói xong, cô giơ dao lên lần nữa, chém xuống một cái chân khác.

Tả Nhan không biết tại sao, đột nhiên cả người run lên.

Du An Lý muốn làm một nồi thịt thỏ kho tàu, cho củ cải tươi vào nồi trước mặt Tả Nhan.

Giống như đây là món ăn hiếm lạ.

"Thịt thỏ nấu với củ cải? Tại sao lại là củ cải?"

Du An Lý cầm lấy cái bát nàng đưa cho, cho đồ ăn trong nồi vào trong bát.

"Em chưa từng nghe qua đông ăn củ cải hạ ăn gừng sao?" Cô bình tĩnh trả lời.


Trực giác của Tả Nhan cảm thấy Du An Lý nói cho có lệ, nhưng nàng không thể tìm ra chứng cứ.

"Vậy mua thêm củ cải về, mỗi ngày hầm một nồi, nhiều nước càng ngọt a."

Tả Nhan vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào phản ứng của Du An Lý, nhưng lần này nàng không bắt được bất kỳ manh mối nào.

Du An Lý đặt rổ rau vào bồn rửa, không có ngẩng đầu lên mà nói: "Mua đi, mua bao nhiêu tùy ý."

Tả Nhan nghe thế nào cũng cảm thấy những lời này có chút kỳ quái, cũng không đợi suy nghĩ cẩn thận, Du An Lý đã xúc cơm bắt đầu ăn.

Bữa cơm này mới ăn được một nửa, Tả Nhan liếc nhìn khuôn mặt Du An Lý đối diện, trong lòng chợt lóe lên một tia linh quang, suy nghĩ rốt cuộc là câu nói kia kỳ quái ở chỗ nào.

- - Này con mẹ nó không phải chính là "Lão công ta muốn mua túi", "mua đi, mua bao nhiêu tùy ý" sao?

Đáng giận, lại bị Du An Lý chiếm tiện nghi.

Nhưng Tả Nhan quay đầu nghĩ lại, hiện tại nàng đang sống trong nhà Du An Lý, ăn trong nhà Du An Lý, buổi tối còn ngủ với Du An Lý, giống như thật sự không có tự tin đi phản bác.

Phải nói rằng, sau khi nghĩ như vậy, Tả Nhan đột nhiên cảm thấy còn rất sảng khoái.

Cứ hỏi những người chăn nuôi trên thế giới, ai mà không muốn ăn cơm mềm đâu?

Vẫn còn là phú bà có nhan trị làm cơm mềm, ăn thì phải ăn, ăn cho nghèo mới thôi!

Trong lòng Tả Nhan thoải mái, cơm cũng thật thơm, nàng quét sạch gần hết thịt thỏ hầm củ cải, lựa chọn củ cải ngọt mềm trong đó.

Hiện tại đồng chí Tả Nhan còn không biết tất cả những bữa ăn tưởng như miễn phí đều đã sớm âm thầm định giá, chờ đợi nàng từng bước gánh một món nợ khổng lồ liền gặt hái thành quả, thẳng đến trả nợ cả đời.

Một ngày thứ Bảy tốt đẹp sắp kết thúc, Tả Nhan ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại. Thỉnh thoảng lại lén nhìn dấu răng trên cằm Du An Lý, suy nghĩ buổi sáng thứ Hai mình có thể bỏ qua cái gì hay không.

Nếu là không thể, chỉ sợ tất cả người ở công ty sẽ nghĩ ra hàng vạn chuyện bát quái cho mà xem.

Người ngồi trên ghế lười vẫn đang gõ bàn phím, giống như không để ý đến tầm mắt của nàng.

Tả Nhan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia, không thèm nhìn vào điện thoại.

Nghiêm túc mà nói, khuôn mặt này cùng trước kia không thay đổi nhiều, sở dĩ lúc đầu nàng không nhận ra là bởi vì phong cách ăn mặc của Du An Lý trở nên quá lớn, nhưng càng nhiều là bởi vì --- nàng cảm thấy mình bị mộng du.

Sẽ không có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống, cho nên bị một cái bánh rơi trúng, vậy nhất định là đang nằm mơ.

Dù sao đi nữa, mấy năm nay Tả Nhan không ít có những giấc mơ như vậy

Nàng đã từng mơ thấy đủ loại Du An Lý, trong những giấc mơ kỳ quái kia, cho dù ngoại hình của Du An Lý có thay đổi như thế nào đi nữa thì vẫn có một thứ không hề thay đổi.

Đó chính là không còn thích nàng nữa.

Người ta nói rằng những giấc mơ phản ánh nỗi sợ hãi hoặc khát vọng sâu kín nhất trong đại não, trước kia Tả Nhan không tin, nhưng sau này lại mơ thấy Du An Lý nhiều hơn cho nên nàng liền tin.

Nàng không trách Du An Lý trong giấc mơ của nàng quá thờ ơ lạnh nhạt với bản thân.

Mặc dù nàng thực sự rất ủy khuất rất khổ sở, nhưng nàng biết chính mình gieo gió gặt bão.

Đáng yêu thích Du An Lý, đáng đánh mất Du An Lý.

Chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út còn chưa tháo ra.

Tả Nhan không biết chính mình là sợ mất nó, hay là do thói quen không có việc gì liền sờ một chút, sờ hai vòng, cảm nhận lại thứ thuộc về quá khứ.


Khi định chế đôi nhẫn này, nàng thực sự không biết có trọng lượng nhiều như vậy.

Mười tám tuổi, có thể nói là không còn nhỏ, nhưng vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước khi trưởng thành, cho nên chưa hiểu hết mọi chuyện.

Việc này cũng đã trở thành luận điểm của Mạnh Niên Hoa công kích Du An Lý. Lúc trong cơn tức giận chỉ trích Du An Lý là đạo đức bại hoại, rốt cuộc Tả Nhan cũng hiểu ra --- vào đêm ở Osaka, tại sao Du An Lý lại nói với nàng "Tôi không có đạo đức."

Hẳn là ngay từ lúc đó, Du An Lý đã biết trên lưng mình sắp phải gánh vác tội danh gì.

Mà chính mình lại vì một câu "Tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện" là có thể chỉ hưởng thụ ngọt ngào cùng hoan hỉ, không gánh vác bất cứ sai lầm gì.

Nhưng kỳ thực, năm đó Du An Lý chỉ mới 24 tuổi, bất quá chỉ là một người trẻ tuổi mới bước vào xã hội.

Cha mẹ thực sự không biết con cái của mình cũng sẽ phạm sai lầm sao? Không phải, bọn họ chỉ theo bản năng giải vây cho con cái mà thôi.

Mà bất quá Du An Lý là thua nàng vì không có cha mẹ, cho nên không ai nói với cô: "Con không sai."

Cho nên, kiêu ngoại của cô, tự tôn của cô, tất cả những nỗ lực mà cô làm để tồn tại, đều lập tức rơi xuống mặt đất phủ đầy tro bụi.

Sau khi trải qua những thứ này, cuối cùng Tả Nhan phải thừa nhận -

Nàng thực sự có thể dễ dàng hủy diệt Du An Lý.

"Mệt rồi thì đi tắm đi, đừng ngủ trên sô pha."

Âm thanh trên đầu đánh thức Tả Nhan đang ngủ mê man, nàng sững sờ mở mắt ra, vừa nhìn rõ khuôn mặt kia liền vươn hai tay.

Du An Lý theo bản năng cúi xuống ôm nàng, cho đến khi trọng lượng của người trong ngực vượt qua đánh giá trong tiềm thức, lúc này mới hồi phục tinh thần lại.

"... Em thật sự ăn ít đồ ăn vặt lại một chút."

Tả Nhan nghe thấy lời này liền thanh tỉnh lại, lập tức nhấc chân chặn Du An Lý, hùng hùng hổ hổ nói: "Đồ ăn chị làm là đồ ăn vặt sao? Tôi phải ăn, phải ăn."

Du An Lý nắm lấy chân nàng, bình tĩnh nói: "Buổi sáng chạy thêm một vòng, không giảm đồ ăn vặt, em chọn đi."

Tả Nhan lại bị cô ôm eo, lại bắt lấy chân, trong lúc nhất thời phi thường bị động, chỉ có thể thức thời lựa chọn.

"Tôi buồn ngủ rồi, ngủ ngủ."

Chiến thuận kéo dài chính là kỹ xảo thường ngày của nàng, Du An Lý cũng lười vạch trần nàng,"Vậy em tắm trước đi."

Tả Nhan ngồi trên sô pha không nhúc nhích, hai tay ôm lấy eo cô, mặt dày không chịu buông tha.

Sau khi tỉnh dậy, nàng đột nhiên trở nên dính người.

Du An Lý cũng không hỏi nguyên nhân.

Thời gian là một con quái vật thầm lặng mà không ai có thể chống lại được, thế nhân có được bao nhiêu thì sẽ mất đi bấy nhiêu.

Du An Lý sẽ không còn xem thường nó nữa.

Cho nên, cô sẽ càng cẩn thận, sẽ càng kiên nhẫn che giấu những khát vọng của mình.

Sau đó, đoạt lại tất cả mọi thứ thuộc về mình từ trong tay nó.

Tuyệt đối không chỉ là thời gian bảy năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận