Tránh Mập Mờ

Làm thế nào trải qua đêm dài tịch mịch mà không đi sâu vào chi tiết, dù sao buổi sáng Tả Nhan lại không thể dậy nổi.

Du An Lý cũng thực sự không gọi nàng dậy, đúng giờ rời giường mặc quần áo, đi vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ, sau đó bắt đầu làm bữa sáng.

Sau khi Tả Nhan nghe thấy động tĩnh trong bếp, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.

Lúc trước, Du An Lý cũng chiếu cố nàng như vậy, nàng có thể cảm thấy yên tâm thoải mái là bởi vì Du An Lý lấy tiền lương, ngay lúc đầu hai bên đều bình đẳng -- sau này quan hệ giữa hai người trở nên hỗn loạn nên cũng không nhắc lại.

Nhưng hiện tại tình huống hoàn toàn trái ngược, Du An Lý không những không lấy một xu mà còn cho nàng ở, cho nàng ăn, cho nàng mặc, chiếu cố nàng mọi mặt giống như trước kia.

Vốn dĩ Tả Nhan muốn tận lực lảng tránh, nhưng đáng tiếc là nàng không khắc chế được tính "tham ăn" của mình, sau khi vượt rào lần đầu tiên, nàng bắt đầu an tâm thoải mái tận hưởng chiếu cố của Du An Lý dành cho mình.

Nói thế nào nhỉ, nếu tình huống này mà bị người thứ ba biết được thì sẽ mắng nàng là "vô liêm sỉ".

Tả Nhan biết chuyện này là không tốt, nhưng nàng giống như không thể "khách khí" với Du An Lý.

Hơn nữa nàng dám cam đoan, nếu nàng thực sự làm như vậy, Du An Lý sẽ không chỉ tức giận đơn giản như vậy.

Kết quả là, chột dạ của Tả Nhan chỉ quanh quẩn trong tâm trí liền tan biến trong ổ chăn ấm áp.

Giường của Du An Lý luôn là nơi yêu thích của nàng, bởi vì không chỉ thoải mái, mà còn là nơi có hương vị của Du An Lý nhất, trên gối có dưới chăn cũng có, sau khi nằm xuống, giống như được Du An Lý bao quanh.

Tả Nhan lăn qua lộn lại trên giường, thừa dịp Du An Lý không có ở đây, nàng dùng mặt cọ cọ gối của cô - mặc dù hai ngày nay thân thể không đạt được thỏa mãn, nhưng tinh thần được thỏa mãn một chút cũng không tồi.

Vui sướng của người trưởng thành chính là mua vui trong khổ sở.

Sau khi cọ đủ, phát tiết hết tinh lực không thể dùng, Tả Nhan nằm trên giường nhìn đèn chùm trong phòng ngủ, bắt đầu phát ngốc.

Một buổi sáng bình thường như vậy chính là thứ mà Tả Nhan 18 tuổi đã quen thuộc, dù đang nằm trên giường hay nghe động tĩnh trong bếp, cho đến khi mùi bữa sáng khiến nàng phải rời giường.


Nhưng đối với Tả Nhan trong tháng này sắp bước sang tuổi 26, sẽ khiến nàng cảm thấy bất an mỗi khi đại não nhàn rỗi.

Bởi vì trong mơ nàng cũng chỉ dám vọng tưởng một ngày như vậy.

Tả Nhan trở mình, đối diện với cửa phòng ngủ đã đóng kín, yên lặng nghe âm thanh trong phòng bếp.

- - Có phải Du An Lý tức giận vì nàng dùng hai chữ "bạn tình" để xác định mối quan hệ giữa hai người không.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tả Nhan sáng hôm qua, nhưng nàng không dám nghĩ như vậy, bởi vì một khi đã nghĩ như vậy, nàng liền không phải trình độ da mặt dày.

Đều đã giày vò người ta thành như vậy, dựa vào cái gì qua bảy tám năm ngươi vẫn cảm thấy người ta đối với ngươi nhớ mãi không quên?

Đừng nói lần này Du An Lý trở về là vì tái hợp, chỉ là đơn thuần vì khẩu khí ác liệt kia, chơi nàng một lần sau đó đá nàng đi, Tả Nhan có thể hiểu được.

Suy cho cùng, lúc trước cách nàng đối xử với Du An Lý chính là như vậy.

Quấn lấy không bỏ chính là nàng, sau khi đuổi tới liền từ bỏ cũng chính là nàng.

Thành thật mà nói, nếu ai dám đối xử với chính mình như vậy, nàng nhất định cũng xuất ra khẩu khí.

"Dậy ăn sáng."

Thanh âm của Du An Lý từ bên ngoài vang lên, sau đó, cửa phòng ngủ bị gõ.

Tả Nhan lấy lại tinh thần "Ò" một tiếng, bò ra khỏi chăn bông, bắt đầu mặc quần áo.

Vào thứ Bảy và Chủ Nhật hai người dậy muộn hơn một giờ so với bình thường, bữa sáng cũng sẽ phong phú hơn một chút, Tả Nhan không biết có phải Du An Lý muốn cho nàng cuối tuần dậy muộn một chút mới làm vậy hay không, nhưng nếu đúng như vậy, biện pháp này hiển nhiên phi thường thành công.

Nàng đi vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt, tắm rửa sạch sẽ, sau đó lau khô tay, đi vào bếp lấy bát đũa, hỗ trợ dọn ra một bàn bữa sáng.


Cháo ngô, sủi cảo tôm hấp, bánh bao thịt heo, xíu mại hấp...

Tả Nhan nhớ tới bữa ăn trong phòng khách sạn trưa hôm đó, liền thở dài nói: "Đã lâu không được ăn sáng kiểu này." tâm tình lập tức phức tạp không thể nói ra.

- - Nữ nhân Du An Lý này tát một cái ngọt táo thật sự chơi vui vẻ như vậy.

Tả Nhan thầm thở dài vì tính xấu không đổi của mình, kéo ghế ngồi xuống rồi bắt đầu ăn sáng.

Rõ ràng Du An Lý không có thời gian mua mấy thứ này, mấy ngày nay hai người cùng nhau tan tầm, không thấy cô đi đâu nữa.

Tả Nhan nếm thử sủi cảo tôm, phát hiện mùi vị rất chính tông, cẩn thận nghĩ lại, hai ngày nay cũng không nhận chuyển phát nhanh, chỉ có thể hỏi: "Cái này mua ở đâu vậy? Ăn rất ngon."

Du An Lý ăn cháo, sau khi nhai kỹ nuốt chậm xong mới trả lời: "Nhà hàng thức ăn nhanh có bán, lấy về hâm một chút là có thể ăn."

Phản ứng đầu tiên Tả Nhan là không có khả năng, bởi vì nhà hàng thức ăn nhanh không thể làm được bữa sáng chính tông như vậy, nếu là nhà hàng có thương hiệu lâu đời làm sao có thể đồng ý bán bán thành phẩm của nhà mình như vậy?

Nhưng khi lời nói đến môi, Tả Nhan nhìn biểu tình của Du An Lý, im lặng nuốt trở vào.

- - Nếu người khác không làm được, không có nghĩa là Du An Lý không làm được. Những lời này nàng đã được lĩnh giáo qua rất nhiều lần.

Du An Lý tựa hồ biết nàng đang nghĩ gì, mở miệng giải thích: "Chủ nhà hàng này là người Trung mà tôi đã hợp tác ở Washington. Hiện tại hắn trở về làm công việc ăn uống, tôi liền giúp một chút. Hôm qua tôi gọi cho hắn đặt đồ ăn, mỗi tháng một lần, em muốn ăn có thể đặt".

Tả Nhan nghe xong, sau một lúc lâu mới nhớ cúi đầu nhìn xuống xem cằm của mình có rớt xuống bàn cơm hay không.

Nàng không biết nên khen ngợi đầu nhỏ thông minh của Du An Lý, hay là nên nói cô quá may mắn. Thiên hạ có hàng vạn nữ nhân giàu có, Du An Lý thật đúng là độc nhất vô nhị.

Nghĩ đến đây, Tả Nhan cũng cảm thấy mình có chút bất tài, nàng là người ăn không ở không mà lại không làm việc, tại sao lại có tư cách làm cho Du An Lý tức giận mà còn không dỗ?


Phải dỗ a, dù khó dỗ đến đâu cũng phải dỗ, dỗ đến chết!

Tả Nhan cắn đũa, trước tiên gõ bản nháp trong đầu, chuẩn bị tìm lối đưa ra đề tài, sau đó thuận thế đi xuống. Suy cho cùng Du An Lý cũng không phải loại người thích nghe lời xu nịnh, cách dỗ dành cô còn khó hơn cả bài toán, nếu không làm phép tính trên giấy nháp thì rất có thể sẽ bị sai.

Tất cả các "cách giải" khác cũng sẽ như vậy.

Tả Nhan nhìn Du An Lý đang ăn cháo ở đối diện, tâm tình nhanh chóng xoay chuyển, muốn bất động thanh sắc vuốt mông ngựa, à không, là dỗ nữ nhân.

Nàng biết Du An Lý để ý đến hai chữ kia, cho nên phải xóa hai chữ kia đi, để chúng ra khỏi căn nhà này, hoàn toàn cút đi!

Nhưng vấn đề là làm sao có thể không chút dấu vết lật lại câu chuyện này đây?

Du An Lý không nhìn ánh mắt nàng cũng biết nàng thất thần, còn biết hơn phân nửa trong đầu nàng đang nghĩ cái gì.

Ăn xong bát cháo, Du An Lý đặt bát xuống, lấy khăn giấy lau miệng, làm ra bộ dáng đã ăn xong, chờ nàng nói.

Tả Nhan vừa thấy tư thế này của cô liền biết không nói đã không kịp, cũng mặc kệ bản nháp đã xong hay chưa, nàng vội nói: "Chị ăn xong rồi phải không? Ngồi đi, đừng nhúc nhích a, rửa bát hay gì đó là việc của tôi."

Du An Lý thiếu chút nữa không căng mặt ra, lời nói này giống như cái máy rửa bát là đồ trang trí vậy.

Tả Nhan quan sát biểu tình của cô, thấy cô không có phản ứng gì nên tạm thời yên tâm, tiếp tục "biểu diễn".

"Tôi nhìn thấy mỗi ngày chị đều vất vả như vậy, tôi cũng rất đau lòng."

Du An Lý chống cằm nghe nàng tiếp tục tự biên tự diễn.

Tả Nhan vừa nói vừa trộm dùng dư quang nhìn cô, đề phòng có cái gì không đúng lại chọc giận cô lần nữa, chính mình cũng có thể nhanh chóng phản ứng khắc phục một chút, không để giống như trước đó.

"Tục ngữ có câu, quốc có quốc pháp gia có gia quy, nhà chúng ta cũng phải có quy củ đúng không?" Nàng thử thăm dò nói ra những lời này, thấy Du An Lý quả nhiên thật sự giương mắt nhìn qua, đột nhiên cảm thấy trong lòng có nhạc.

"Nếu không như vậy, hôm nay vừa vặn có thời gian, chúng ta phải đặt ra quy củ, ngày thường cả hai đều phải đi làm, dù sao chúng ta cũng phải phân công an bài việc nhà, chị nói xem có đúng không?"

Du An Lý cười một tiếng, không phản bác.


Tả Nhan hắng giọng, mở điện thoại ra xem lịch, nói: "Chúng ta đã nói trước, ngày lẻ trong tuần tôi vào công ty trước, ngày chẵn chị vào công ty trước."

Tả Nhan dùng thời gian bữa sáng ngắn ngủi để phân bổ công việc nhà, làm tốt công việc của quản gia.

Ngày lẻ nàng làm việc nhà, ngày chẵn Du An Lý làm việc nhà. Các ngày thứ Sáu và cuối tuần hai người cùng nhau làm, như vậy hoàn toàn đảm bảo mỗi người đều có thời gian nghỉ ngơi, rất công bằng.

Du An Lý không có ý kiến, nhưng phản ứng thường thường, thoạt nhìn như không hài lòng với đề xuất này.

Tả Nhan đoán không ra rốt cuộc cô có nguôi giận hay không, nhưng từ quan sát, hướng đi này là đúng, bởi vì phản ứng của Du An Lý là phản ứng không tồi.

Sau khi cảm thán một câu "Dỗ Du An Lý thật khó", Tả Nhan quyết định tăng thêm lực độ, không ngừng cố gắng.

"Việc nhà đã được an bài tốt, cho nên chúng ta cũng thuận tiện thảo luận về những mặt khác đi, tiết kiệm chút thời gian, hiệu quả cũng cao hơn."

Tả Nhan nói nàng đã tạo ra lịch trình mới, nhấp vài cái vào điện thoại, sau đó đứng dậy chạy ra phía sau Du An Lý, dựa vào vai cô, cho cô nhìn điện thoại.

"Chị nhìn xem, mỗi tuần chúng ta phải đến siêu thị lớn ít nhất một lần. Dầu ăn, gạo, khăn giấy, nước giặt trong nhà đều phải mua trước, nếu không lúc cần không có sẽ rất phiền phức."

Nàng lải nhải nói, Du An Lý vừa nghe vừa gật đầu đáp lại, bộ dáng giống như đều để nàng làm chủ.

Tả Nhan hoàn toàn không cảm thấy nơi nào không đúng, lấy tư cách là chủ nhà mà an bài cái này cái kia, đầu nhỏ không có bao nhiêu IQ nhưng lại có rất nhiều ý tưởng.

"Còn lúc buổi tối tan tầm, kỳ thực tôi có bằng lái, tôi có thể thay chị một chút, nếu không mỗi ngày chị phải lái xe sẽ cảm thấy mệt mỏi a."

Du An Lý đột nhiên nói, "Quên cái này đi."

Tả Nhan nói như vậy là muốn thể hiện "chu đáo" một chút, nhưng kỳ thực nàng cũng không dám ngồi xe chính mình lái.

Nghe Du An Lý từ chối, nàng liền trực tiếp bỏ qua điểm này, đi vào đề tài.

"Lúc đi làm chị cũng rất mệt, buổi sáng không muốn đến trễ, tôi cũng không muốn bị trừ thưởng chuyên cần, cho nên chuyện này chúng ta cũng nên ước pháp tam chương."

Tả Nhan bất động thanh sắc ôm lấy vai cô, thấp giọng nói: "Ngoại trừ thứ Sáu, buổi tối ngoài thời gian làm việc tôi đều không làm gì khác, chị xem có được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận