Tránh Mập Mờ

“Oa, nhà cậu cũng thật lớn a.”

Lý Minh Minh còn chưa vào cửa đã nhịn không được nói, vẻ mặt khoa trương giống như đang diễn kịch.

Tả Nhan hoài nghi hắn còn chưa thoát khỏi di chứng biểu diễn văn nghệ Tết Nguyên Đán, nói một câu đều có mùi vị Shakespeare.

Ngô Duyệt Lâm có vẻ bình thường hơn nhiều, mặc dù cũng không kìm được dùng ánh mắt trộm đánh giá.

Tả Nhan hoảng hốt vội vàng rửa tay, đi tới mở cửa, ngay khi gió bên ngoài thổi qua, tay liền lạnh như bị dao cắt.

Nàng lập tức nói: “Hai cậu mau vào đi, tớ lấy dép.”

Ngô Duyệt Lâm gật gật đầu, cùng Lý Minh Minh lần lượt đi vào cửa.

Trong nhà luôn có dép lê mới dùng một lần, chất lượng tốt hơn trong khách sạn nhiều, tiếc là sau khi mua cũng không dùng đến.

Bởi vì ngoại trừ a di bên ngoài cũng không có ai khác đến, hiện tại cả a di dọn nhà cũng ít đến, đến hai lần một tháng phụ giúp việc dọn dẹp.

Tả Nhan tìm hai đôi dép lê mới, mở ra, đưa cho hai người, sau đó hỏi: “Hôm nay ăn lẩu, hai cậu có kiêng ăn gì không?”

Cả Lý Minh Minh và Ngô Duyệt Lâm đều có chút kiềm chế, mặc dù không phải lần đầu tiên đến nhà đồng học làm khách, nhưng đây là lần đầu tiên hai người nhìn thấy một ngôi biệt thự như phim hoạt hình này.

Thấy thái độ của Tả Nhan vẫn như ngày thường, Ngô Duyệt Lâm có chút thả lỏng đáp lại “Tớ không có, đều có thể.”

Lý Minh Minh cũng cười nói: “Tớ ăn cái gì cũng được.”

Tả Nhan trợn mắt, bắt đầu sai hắn “Đừng đứng đó nữa, vào bếp hỗ trợ đi.”

“Đi thôi.”

Ngô Duyệt Lâm cũng xung phong nhận việc đi theo nàng, muốn vào bếp hỗ trợ.

Tả Nhan đưa hai người vào bếp, Du An Lý đang cắt hành lá, gừng, tỏi và rau thơm, chờ lát nữa làm nước chấm.

Lý Minh Minh vừa nhìn thấy cô, vội vàng nhiệt tình chào hỏi, “Chào Du lão sư.”

Ngô Duyệt Lâm vẫn còn chút bối rối, nhưng cô cũng nói, “Chào Du lão sư.”

Tả Nhan liếc nhìn Lý Minh Minh như người lỗ mãng, trong lòng thở dài.

- -- Chào cái rắm, người ta nhìn tới người liền thấy phiền.

Hình tượng của Du An Lý trước đại đa số người đều không chê vào đâu được --- nói chính xác là tất cả mọi người ngoại trừ Tả Nhan.

Cô cầm dao phay, sạch sẽ lưu loát cắt hành lá trên thớt, quay đầu nhìn bọn họ, cười nhẹ gật đầu nói “Chào em.”

Nụ cười này cũng không mấy thân thiết, chỉ là một loại lễ phép, nhìn thoáng qua cũng khiến người ta hiểu được cô là người như thế nào.


Lý Minh Minh rất thức thời không có hỏi đông hỏi tây, trực tiếp thấp giọng hỏi Tả Nhan bên cạnh, “Tớ phải làm gì?”

Ngô Duyệt Lâm cũng ngừng thở chờ nàng giao nhiệm vụ.

Tả Nhan gãi gãi đầu, quét qua phòng bếp một vòng, phát hiện kỳ thực không có việc gì làm, chỉ có thể nói: “Vậy hai cậu lấy bếp từ với nồi ra đi, đặt lên bàn rồi dọn đồ ăn ra ngoài.”

Sáng sớm nàng bận rộn, hiện tại hầu hết bát đĩa đều đã được đem ra ngoài rửa sạch, bày lên mâm chất đầy bếp.

Lý Minh Minh nghe hiểu, lập tức vén tay áo lên, rửa tay rồi bắt đầu làm việc.

Rõ ràng hắn quen tay, xem ra ở nhà làm việc không ít, mà Ngô Duyệt Lâm rõ ràng có chút vụng về, toàn bộ hành trình nhìn hắn làm gì liền nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, miễn cưỡng cũng coi như có hỗ trợ.

Sau khi hai người mang bếp từ và xoong nồi ra ngoài, Tả Nhan đến gần Du An Lý, thấp giọng nói nhỏ với cô: "Ăn cơm xong chúng ta ra phòng khách chơi, chị lên lầu đóng cửa đeo tai nghe vào, hẳn là không thể nghe thấy a.”

Nàng biết hôm nay là hoàn toàn chậm trễ giờ làm việc của Du An Lý, cho nên hiếm khi quan tâm một chút, chủ động khuyên Du An Lý đi làm việc.

- -- Nếu không làm việc, phải cùng nàng bận rộn với mấy thứ này.

Du An Lý "Ừm" một tiếng, nhưng phản ứng vẫn như thường.

Tả Nhan cũng biết câu nói "đối tượng của em không muốn gặp bằng hữu của em" không phải nói đùa, nhưng vẫn không có liên quan gì đến chuyện đã đáp ứng, cho nên buổi tối nàng chỉ có thể nghĩ cách "dỗ" cô cho tốt.

Khi tiếng bước chân đến gần phòng bếp, Tả Nhan kéo ra khoảng cách, giúp Du An Lý cho hành lá, gừng, tỏi đã băm nhỏ vào bát để dự phòng.

Lát gừng và hành lá cuộn lại để riêng ra đĩa nhỏ, chờ lát nữa cho vào lẩu để khử mùi tanh

Đồ ăn hôm nay có không ít thịt dê và hải sản, mỗi loại tương đối nhiều, chiếu cố khẩu vị của mỗi người.

Tả Nhan cầm đĩa nhỏ cùng nước cốt lẩu đi ra ngoài, Ngô Duyệt Lâm và Lý Minh Minh cũng giúp bưng bát đĩa ra, bắt đầu đổ nước lẩu vào nồi, cắm nguồn điện, chờ nước lẩu sôi lên.

Một lúc sau, hai người mới có thể buông lỏng, bắt đầu nói chuyện phiếm như thường ở trong trường.

Ba người đang nói ríu rít, các đề tài đều xoay quanh việc học và làm bài tập về nhà, còn có kỳ thi tuyển sinh đại học sắp diễn ra.

Lý Minh Minh bày bộ đồ ăn và đũa, thuận miệng hỏi: “Hai người các cậu có nghĩ đến đi học trường nào chưa?”

Mặc dù hiện tại điền nguyện vọng vẫn còn sớm, nhưng hắn đã sớm có mục tiêu riêng, cũng vẫn luôn kiên định nỗ lực theo hướng này, cho nên mới có thể nhẹ nhàng nói đến đề tài này như vậy.

So với hắn, hai người các nàng chính là cuộn chỉ rối.

Thậm chí Tả Nhan còn không buồn nghĩ tới, bởi vì nàng không nghĩ mình có thể đạt điểm cao, cũng không nghĩ mình có quyền chọn trường đại học.

Dù sao đi một bước xem một bước, cầu tới mũi thuyền tự nhiên thẳng.

Cho nên, nàng cũng thuận miệng trả lời: “Tớ không biết, tới lúc đó lại nói.”

Ngô Duyệt Lâm có chút hâm mộ nhìn hai người, vài câu nói tới bên môi, lại cảm thấy nói ra sẽ khiến mọi người không cao hứng, cho nên liền dứt khoát không nói ra.


"Tớ cũng chưa nghĩ tới, đến lúc đó xem sao." Cuối cùng cô nói.

Lý Minh Minh gật gật đầu, an ủi: “Không vội, vẫn còn mấy tháng.”

Tả Nhan nhìn về hướng phòng bếp, cảm thấy bên trong quá yên tĩnh, định đi xem tình hình thì thấy Du An Lý cầm một cái đĩa gỗ đi ra, trên đó đựng hành lá, tỏi và rau thơm.

Đặt đĩa gỗ lên bàn, nói: "Các em muốn ăn hương vị thế nào có thể điều chỉnh, trong bếp còn có dầu mè, dầu hào cùng giấm."

Tả Nhan lập tức nói: "Em đi lấy.“

Du An Lý "ừm" một tiếng, thấy lẩu sắp sôi, cô bỏ gừng thái sợi và hành lá thái nhỏ vào.

Khi lẩu trên bàn đã sẵn sàng, phần nước cốt đỏ đun sôi cũng tràn ra mùi thơm, câu đến ba bạn nhỏ lăng lăng nhìn vào nồi.

Du An Lý cười cười, giúp đổ đĩa thịt vào nồi rồi cho bọn họ ăn trước.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tả Nhan sửng sốt hai giây, sau khi phản ứng lại, nàng nhanh chóng đứng dậy nói: “Pizza đến rồi.”

Hai chiếc pizza nóng hổi, ​​hai chai coca, một bàn có thịt và hải sản, bữa cơm đã chuẩn bị xong cuối cùng cũng có thể bắt đầu.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, ban đầu Lý Minh Minh và Ngô Duyệt Lâm cảm thấy có chút co quắp vì Du An Lý, nhưng sau khi phát hiện toàn bộ hành trình cô chỉ ngồi ăn, cũng không có hứng thú với đề tài của bọn họ, lúc này mới thả lỏng một chút.

Suy cho cùng, nói chuyện phiếm cùng trưởng bối không phải việc dễ.

Tả Nhan cũng rất thức thời không quấy rầy Du An Lý, vừa ăn cơm vừa nhìn cô, thấy cô có khuynh hướng dừng đũa, lập tức nói: "Du lão sư, không phải hôm nay chị còn có việc sao? Chị lên lầu trước đi, không cần quan tâm đến chúng ta, chờ lát nữa ăn xong để chúng ta thu dọn là được rồi."

Du An Lý liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó hướng về phía hai người kia nói: "Vậy các em từ từ ăn, tôi lên lầu trước."

Hai người kia gật đầu liên tục, chờ cô lên lầu cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngô Duyệt Lâm gần như nghẹn hỏng rồi, hiện tại cũng có thể hỏi ra nghi vấn của bản thân “Là gia sư của cậu sao?”

Thanh âm của cô rất nhỏ, Tả Nhan cũng thò người tới thấp giọng đáp: “Đúng vậy, rất nghiêm khắc, hiện tại tớ bị chị ấy quản giáo đều không thể ra khỏi cửa.”

Ngô Duyệt Lâm tràn đầy đồng cảm nhìn nàng, nói, “Mọi người đều không dễ dàng a.”

Sau khi hai người nhìn nhau, ánh mắt không hẹn mà chuyển sang trên người Lý Minh Minh.

Hắn đang chính khí ngất trời ăn tôm, bị bỏng đến nhe răng trợn mắt, không có chút hình tượng phó học tập.

Sau khi nhận thấy ánh mắt của hai người, lưng Lý Minh Minh chợt cảm thấy lạnh lẽo, hắn cảnh giác hỏi: “Làm gì?”

Tả Nhan hỏi một câu không đầu không đuôi, “Mấy giờ cậu dậy, mấy giờ cậu ngủ?”

Lý Minh Minh cầm đũa đảo đảo trong chén, thuận miệng trả lời: "6 giờ dậy, 9 giờ ngủ a."


Vừa dứt lời, ánh mắt Ngô Duyệt Lâm càng trở nên hâm mộ, mà ánh mắt Tả Nhan đã tràn đầy sát ý.

Người so với người, đều làm người tức chết.

“Bất quá nói đi nói lại, Du lão sư cũng thật đẹp mắt a."

Ngữ khí của Ngô Duyệt Lâm không rõ là ghen tị hay ngưỡng mộ, nhưng Lý Minh Minh rất tán đồng câu nói này, hắn gật đầu liên tục, còn nhịn không được mà giơ ngón cái lên, nói: "Gương mặt này có thể làm tớ can tâm tình nguyện bị chị ấy quản giáo, nghiêm khắc thế nào cũng được."

Tả Nhan không chút suy nghĩ dùng chân đạp vào đùi hắn, hung thần ác sát nói, "Nhìn lại gương đi."

Lý Minh Minh đang muốn nói mình không có ý tứ kia, liền nhìn thấy Ngô Duyệt Lâm cúi đầu, không nói một lời tiếp tục ăn đồ ăn trong bát.

Hắn gãi gãi mũi, có chút xấu hổ, lại có chút ảo nảo.

Tả Nhan nhanh chóng nhận ra bầu không khí có chút kỳ quái, đảo mắt đột nhiên buông đũa xuống, nói: "Tớ lên lầu lấy vài thứ, hai cậu ăn trước đi."

Nàng chạy nhanh lên lầu hai, trở về phòng ngủ, mở tủ tìm hai hộp quà.

Để tránh cho Du An Lý phát hiện ra --- cuối cùng trong đó không có phần của Du An Lý, Tả Nhan liền nhận chuyển phát nhanh ở trường, nhét vào cặp sách rồi lặng lẽ mang về, sau đó giấu vào tủ.

Nàng nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ở bên kia, xác định Du An Lý đang đóng cửa làm việc mới ôm quà rón ra rón rén rời khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, sau đó xoay người.

Nữ nhân buộc tóc đuôi ngựa đeo kính đứng ở cánh cửa đối diện, lặng yên không một tiếng động nhìn nàng.

Sau khi bị bắt tại trận, cả người Tả Nhan run lên, hộp quà trong tay rơi xuống đất, cái lớn trực tiếp rơi xuống khiến nắp rơi ra, bên trong lộ ra một chiếc đồng hồ nữ màu hồng sáng lấp lánh.

Du An Lý dù bận vẫn ung ung nhìn mấy thứ trên sàn, sau đó đứng thẳng người đi tới, cúi xuống nhặt đồng hồ lên.

Thủ công tạm ổn, ít ra thì không phải là hàng vỉa hè.

Những thứ đồ vật phấn hồng thiếu nữ như vậy đương nhiên không phải cho cô, Du An Lý nghĩ, trả lại đồng hồ cho Tả Nhan.

Tả Nhan không nhận lấy đồng hồ, đầu tiên giải thích, "Cái này là, là của Duyệt Lâm, em muốn cảm ơn cậu ấy đã giúp em lần đó..."

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Du An Lý, Tả Nhan thật muốn khóc không ra nước mắt, tiến lên một bước kéo tay Du An Lý, có chút lấy lòng nói, "Cái kia, chị cũng đã nói ít nhiều cũng nợ cậu ấy, hơn nữa nợ ân tình cũng không tốt, chị nói xem có đúng không?"

Du An Lý có chút kỳ quái hỏi, "Em phản ứng lớn như vậy làm gì? Tôi cũng không nói em không thể mua quà cho người khác.”

Bản năng của Tả Nhan cho nàng biết chuông báo động vẫn chưa được bài trừ, nhưng phản ứng của Du An Lý quả thực rất bình thường, nàng ngược lại như có chút đại kinh tiểu quái.

Vậy rốt cuộc vấn đề là ở nơi nào?

Tả Nhan còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, Du An Lý đã nhìn chiếc đồng hồ màu hồng trên tay, nhẹ giọng hỏi: “Chiếc đồng hồ này giá ít nhất cũng phải một trăm tệ, em lấy tiền ở đâu?”

Tả Nhan nghe thấy tiếng “game over” vang lên bên tai, tâm tức khắc lạnh đi.

Nếu Du An Ký biết nàng kiếm tiền bằng cách nào thì...

"Hửm?" Du An Lý ngước mắt lên nhìn về phía nàng, chờ nàng trả lời.

Tả Nhan gấp muốn chết.

Sớm biết vậy đã đưa ở trường, muốn đưa ở nhà làm gì, còn muốn đưa ngay thời điểm Du An Lý có ở nhà!


Trong đầu nàng nhanh chóng xoay chuyển, muốn giãy dụa một chút, tìm cái cớ thích hợp, liền nghe Du An Lý nói. "Buổi sáng hôm trước tôi muốn tìm văn kiện, lúc đó còn lưu trữ trong máy tính của em, tôi mở máy tính của em tìm một chút, em đoán xem cuối cùng tôi tìm được cái gì?"

Tả Nhan vô thức nhớ lại trong máy tính mình có cái gì.

A, hình như là tư liệu học tập.

"..."

Vì cái gì nàng không thêm mật khẩu vào tập tin a?

Nhìn tâm Tả Nhan như tro tàn, Du An Lý tiến lên một bước, đôi dép lê giống như vô tình đá vào hộp quà nhỏ trên mặt đất, đẩy cả người nàng vào bức tường phía sau.

"Phòng bếp, phòng tắm, ban công, ghế sofa phòng khách..."

Du An Lý vừa đếm kỹ tên của từng thư mục con của nàng, vừa vòng qua eo nàng, cúi xuống dán lên trán nàng.

Tả Nhan cứng đờ đến mức không dám nhúc nhích, nghe thấy một từ, trái tim nhỏ bé liền run lên.

Du An Lý nghĩ một lúc, cười nói, “Tôi cảm thấy em giống như thích bên ngoài phòng ngủ hơn.”

Không khí đọng lại trong không gian này, trở nên nóng theo nhiệt độ.

Cô đưa tay lên vén mái tóc gãy rụng của Tả Nhan, để lộ toàn bộ khuôn mặt trắng nõn.

Trên khuôn mặt này vẫn còn một chút phì nộn trẻ con, nhưng đã thay đổi rất nhiều so với lần đầu nhìn thấy.

Thiếu nữ ở tuổi thanh xuân chậm rãi trưởng thành, mà cô biết rõ ràng tất cả những thay đổi ở cô gái này.

Tựa như đóa hoa vừa chớm nở trong lòng bàn tay.

Dưới dốc lòng tưới tiêu của cô, nàng nở rộ từng chút.

Du An Lý muốn nhìn thấy nàng nở rộ xong, nhưng lại không muốn đến quá nhanh hoặc quá sớm.

- -- Ai cho phép ngươi tự tiện lớn lên?

Du An Lý rũ mi xuống, bỗng nhiên cắn môi nàng, càng trầm mặc không tiếng động hơn nụ hôn lúc sáng.

Tả Nhan cầm lòng không đậu mà ôm lấy eo cô, ép chặt mọi khoảng trống giữa hai người, gắt gao dán lấy, càng thân mật hơn.

Trong nụ hôn này, Tả Nhan nghĩ, Du An Lý sẽ không biết nàng thích cô đến mức nào.

Bởi vì chỉ có lúc này, khát vọng của nàng đối với cô mới thẳng thắn, rõ ràng đến mức không cần ngôn ngữ hỗ trợ.

Cũng chỉ có lúc này, Tả Nhan mới cảm thấy---

Du An Lý thực sự thích nàng.

Không biết cái gì rơi trên cầu thang, phát ra thanh âm giòn tan.

Du An Lý đột nhiên mở mắt ra, buông tay, đứng dậy nhìn sang.

Tả Nhan thở không thông nhìn nhìn sau lưng cô.

- -- Ngô Duyệt Lâm đang đứng ở cầu thang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận