Tranh Phong

Tác dụng của thuốc giảm đau đã hết, cảm giác đau đớn tê dại dâng lên cuồng cuộn, từng đợt từng đợt đánh vào tận não. Đau quá! Thật sự là đau quá! Bà mẹ nó đúng là quá đau! Không chỉ là đau đớn trên da thịt, mà từ trong tận đáy lòng cũng dâng lên từng trận đau đớn đến co thắt…

Trương Thiệu Hoài hít sâu một hơi, cố sức làm lơ những tế bào đang ra sức gào thét, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi cái trụ sở bí mật chết tiệt này.

Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Trần Tử Di trên người mặc một bộ trang phục thoải mái ngồi ngay ngắn trên xe lăn, mỉm cười với hắn: “Cậu phải đi rồi sao?” Nụ cười lộ ra vẻ thong dong, Trần Tử Di tựa hồ không hề thấy ngoài ý muốn khi Trương Thiệu Hoài định trốn viện, vẫn ôn hòa như cũ: “Không đi tới gặp Sid sao? Cậu ta vẫn còn hôn mê.”

“Không cần!” Trương Thiệu Hoài không cần suy nghĩ, ngay lập tức cho Trần Tử Di một câu từ chối, trong giọng điệu mang theo cơn thịnh nộ của một lão Đại bị chọc tức. Trước thì bị người yêu tính kế đau lòng biết bao cùng với tức giận còn chưa kịp phác tác, sau thì liền vội vã đi tìm người, rồi cứu người, bây giờ thuyền cũng đã nổ rồi, người cũng đã cứu về, cũng tới lúc tính sổ cho rõ ràng rồi!

Lộ ra tia cười mỉm thâm ý, Trần Tử Di nhướng nhướng mắt nhìn chằm chằm vào Trương Thiệu Hoài, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Thật sự một chút cũng không lo lắng? Cánh tay phải của Sid bị thương, nhưng lại là bị thương ngay nơi vết thương cũ lúc trước. Bên hông cũng bị đạn xẹt qua, vụ nổ làm cho phần lưng bị phỏng, hơn nữa cậu ta cũng bị mất nhiều máu, thể lực bị tiêu hao nghiêm trọng —”

“Đủ rồi!” Trương Thiệu Hoài cắt ngang lời lải nhải của Trần Tử Di về thương tích trên người Chung Tư Lâm, mang theo sắc mặt chẳng tốt lành gì trừng Trần Tử Di một hồi lâu mới thở dài một hơi, đem thân thể bị thương cũng không hề nhẹ của mình, dựa vào cửa, thành thật thú nhận: “Tôi có hỏi bác sĩ Lăng về những thương tích của Tư Lâm… Bác sĩ Lăng cam đoan với tôi, Tư Lâm chỉ bị ngoại thương, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, sau này này cũng sẽ không để lại di chứng gì.” Giọng điệu rõ ràng hòa hoãn xuống rất nhiều.

Cảm giác được thái độ của Trương Thiệu Hoài đã dịu xuống, Trần Tử Di lập tức nắm chặt cơ hội, đánh rắn dập đầu: “Tôi có thể thay Sid giải thích với cậu.”

Hắn cùng Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm giao tình mấy năm qua cũng được xem là tốt, đối với tính cách cùng cá tính của hai người bọn họ không dám nói hiểu được một trăm phần trăm, nhưng cũng có thể coi như là nắm được bảy tám phần, hiện tại Trương Thiệu Hoài đang nổi nóng, hắn đương nhiên biết là vì cái gì. Nói cho cùng, Sid cũng là bởi vì nhiện vụ mà không thể không lừa gạt Sean, để tránh làm cho tin tức bị rò rỉ ra ngoài, phá hủy đại cục đã dày công sắp xếp lâu dài… Chỉ là, nhìn thấy đoạn đường hai người bọn họ từng chút từng chút đến với nhau, hắn càng không muốn hai người này bởi vì nhiệm vụ mà có xung đột hay là khúc mắc, thậm chí từ nay về sau phải phân li, xem nhau như người dưng nước lã.

“Không cần!” Trương Thiệu Hoài cự tuyệt giống như đinh chặt sắt. “Đây là chuyện giữa tôi và cậu ấy, cần phải giải thích rõ ràng với tôi, không phải là anh, cũng không phải bất kì người nào trong các người. Tôi muốn biết, chỉ có một người… Tôi chỉ muốn biết, cậu ấy sẽ giải thích với tôi như thế nào.”

“Sean…” Mặc dù sớm đoán được câu trả lời của Trương Thiệu Hoài, Trần Tử Di vẫn không khỏi thở dài, dùng lời thấm thía nói với Trương Thiệu Hoài: “Sid cũng không có bán đứng cậu… Đây là vì Sid chấp hành nhiệm vụ mà cần phải giữ bí mật, cậu ấy cũng không phải thật sự lừa gạt cậu!”

“Cậu ấy không tin tôi! Từ đầu tới cuối, cậu ấy chưa từng tin tưởng tôi.” Trương Thiệu Hoài cắt ngang lời Trần Tử Di một lần nữa, “Alfred, tôi biết anh quan tâm chúng tôi, bất quá chuyện này, không liên quan đến nhiệm vụ, không liên quan đến những người khác, đây là chuyện giữa hai người chúng tôi, để chúng tôi tự xử lí là được rồi.”

Trương Thiệu Hoài không nói thêm gì nữa, cất bước rồi đi, khi đi ngang qua người Trần Tử Di, chỉ lưu lại một câu bình thản: “Anh giúp tôi nói lại với Sid một câu, tôi ở nhà của mình đợi cậu ấy.” Sau khi xong hết, Trương Thiệu Hoài cũng không quay đầu lại bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng quả quyết bỏ đi của Trương Thiệu Hoài, Trần Tử Di không khỏi lại thở dài thêm một hơi, quay đầu lại, chỉ thấy Lăng Dục cầm một bọc thuốc to, nhìn theo bóng lưng đi khuất của Trương Thiệu Hoài lầm bầm: “Đẹp trai cỡ nào, cũng phải đem thuốc đi chứ…”



Khi mở mắt ra lần nữa, Chung Tư Lâm nhìn thấy một khoảng trần nhà ảm đạm, đầu giường có một ngọn đèn vàng, phủ lên ánh sáng ấm áp trong phòng. Chớp mắt mấy cái, Chung Tư Lâm có chút chuyển động đầu của mình, ý thức trước khi hôn mê chậm rãi hồi phục… Chung Tư Lâm đột ngột bật người dậy, USB, Phó Truyền Thánh, du thuyền, thuốc nổ,… Thiệu Hoài!

Khi Chung Tư Lâm đột ngột bật người dậy, bên cạnh vang lên giọng nói ôn hòa rõ ràng: “Cậu tỉnh rồi.” Chung Tư Lâm quay đầu lại, hóa ra là Trần Tử Di đang ngồi trên xe lăn: “Thương tích trên người cậu, chủ yếu là vết chém của kiếm cũng không nghiêm trọng lắm. Linc đã giúp cậu xử lí vết thương rồi, vài hôm nữa sẽ khỏi, sẽ không để lại di chứng gì.” Giọng điệu Trần Tử Di nói như là đang quan tâm, cũng giống như là đang kể lại đơn giản.

Cửu Lôi Tàng giấu thuốc nổ trong người, khối lượng tuy không lớn nhưng lại cơ hồ phá hủy hết tầng hai của khoang thuyền, du thuyền xa hoa của Phó Truyền Thánh bây giờ cũng đã trở thành một đống sắt vụn. May mà Trương Thiệu Hoài cùng Chung Tư Lâm thoát ra kịp thời, nếu không thật sự ở đó cũng đã banh xác cháy đen thui, cũng không biết có tìm ra được thi thể đầy đủ để gắn lại không nữa.

Cũng may ở chỗ cảnh sát tuần tra trên biển được Tào Thụy Hâm điều khiển kịp thời chạy đến trợ giúp, trên biển lặn ngụp một hồi cũng mò được Trương Thiệu Hoài cùng Chung Tư Lâm, nếu không cả hai chắc cũng thật sự nằm trong danh sách những người hi sinh khi đang thi hành nhiệm vụ lắm.

May mà, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm, đi dạo lòng vòng một chút trước quỉ môn quan mà thôi.

Nhìn thấy Trần Tử Di, Chung Tư Lâm nhẹ nhàng xoa xoa chân mày nhíu chặt của mình, có chút nheo mắt, hình như đang suy tư cái gì đó. Lại giương mắt nhìn về phía Trần Tử Di thì đã khôi phục lại sự tỉnh táo và khôn khéo mọi ngày của y.

Chung Tư Lâm đang muốn mở miệng hỏi thăm tình hình, Trần Tử Di đối với nụ cười nhàn nhạt của y, đã mở miệng nói trước: “Sean không có việc gì, vết thương do súng bắn trên tay cậu ta Linc cũng đã xử lí, không vấn đề gì.”

Nghe thấy Trần Tử Di nói vậy, Chung Tư Lâm liếc mắt nhìn hắn một cái, thân người hơi ngả ra sau dựa lên đầu giường, có chút nhướng một mắt lên: “Tôi định hỏi… Không phải về Trương Thiệu Hoài, mà là Phó Truyền Thánh… Vụ án có tiến triển gì không?”

Trần Tử Di đẩy xe lăn đến bên cạnh giường Chung Tư Lâm, cũng không phản bác y, nói: “Trong phòng làm việc của Phó Truyền Thánh trên du thuyền, hầu hết đều đã bị phá hủy… Ruei với Linc còn đang cố gắng xem có thể từ trong đó tìm ra cái gì không.” Giọng điệu vừa chuyển, Trần Tử Di đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Bất quá Phó Truyền Thánh chắc là không thể trốn thoát được, chỉ cần dựa vào chứng từ của Quách lão đại kia, lão ta ít nhất cũng bị dính tới việc buôn lậu vũ khí, thuốc độc, cùng với tội danh chủ mưu giết người, bây giờ Phó Truyền Thánh không có cách nào trốn ra nước ngoài.”

Thì ra lúc Chung Tư Lâm bắn Quách lão đại một súng, cố ý bắn trật, chỉ lợi dụng xung lực của súng đạn làm cho gã té xuống biển, để cho đám người Tào Thụy Lâm, Lăng Dục mai phục dưới biển với lên lại. Cũng thừa dịp này, làm cho lòng tin của Quách lão đại đối với Phó Truyền Thánh cũng trở nên lạnh lẽo, nguyện ý làm nhân chứng cho cảnh sát, chỉ điểm đám người Phó Truyền Thánh.

Chung Tư Lâm nghe được Trần Tử Di cập nhật tiếng độ, lộ ra một nụ cười an tâm: “Chúng ta cuối cùng cũng không trắng tay rồi, kéo được cái đuôi của con cáo già kia rồi.” Nhẹ nhàng thở một hơi: “Đáng tiếc tài liệu bên trong phòng làm việc trên du thuyền không còn, nếu không có thể gông cổ cả lũ, một lưới bắt sạch.”

Thân mình Trần Tử Di hơi vươn ra phía trước, hai tay đặt lên đầu gối của mình, mỉm cười: “Không cần nóng lòng, khi đã sa lưới thì một tên cũng không thể thoát. Mấy ngày nay cậu cực khổ rồi.” Lập tức, sắc mặt Trần Tử Di trở nên nghiêm túc: “Tôi rất muốn để cho cậu nghỉ ngơi một đợt, bất quá, sợ rằng vẫn phải để cho cậu khổ cực thêm một thời gian rồi. Trước mắt bọn Phó Truyền Thánh, Tạ Khắc Hoàng còn chưa sa lưới, cần phải đề phòng bọn đó trốn ra nước ngoài, tìm thời cơ vùng dậy, đến lúc đó, muốn bắt người cũng rất khó, cho nên —”

“Alfred,” Chung Tư Lâm cắt ngang lời Trần Tử Di còn chưa nói xong, nhìn Trần Tử Di lộ ra vẻ lo lắng, nói rõ bản thân mình đã bình tĩnh dự đoán trước tất cả: “Đem vụ án này hoàn thành đầy đủ, là chức trách của tôi, bắt hết bọn đó là chuyện tôi cần làm, tôi không cần nghỉ ngơi. Càng huống chi…” Ánh mắt Chung Tư Lâm sáng quắc: “Có thể tự mình còng tay Phó Truyền Thánh, vẫn là việc tôi rất muốn làm.”

Là người biết về bối cảnh gia đình của Chung Tư Lâm, Trần Tử Di đương nhiên biết rõ Chung Tư Lâm tại sao đối với chuyện tóm cổ Phó Truyền Thánh lại cố chấp như vậy. Năm đó hướng lên Chu Văn Chính đề cử Chung Tư Lâm vào ICAC rồi trà trộn vào tập đoàn của Phó Truyền Thánh cũng rất tin tưởng sự oán hận của Chung Tư Lâm đối với Phó Truyền thánh sẽ làm cho y tuyệt đối không bị Phó Truyền Thánh lung lạc. Chung Tư Lâm nếu đã kiên trì muốn tóm cổ Phó Truyện Thánh, hắn tự nhiên sẽ không khuyên can Chung Tư Lâm, cứ đứng ngoài quan sát là được.

Trầm mặc một lát, Chung Tư Lâm quăng ra một câu hỏi không đầu không cuối: “Anh ấy tỉnh dậy chưa?”

Thình lình phun ra câu hỏi xoay ngoắc một trăm tám mươi độ, Trần Tử Di đương nhiên biết “Anh ấy” trong miệng Chung Tư Lâm là ai, trong lòng khe khẽ thở dài, Sid ơi là Sid… “Cậu ta tỉnh dậy từ sớm rồi, cậu cũng đã ngủ một ngày rồi.”

“Vậy anh ấy đâu?” Chung Tư Lâm có chút nghi hoặc, nếu như Trương Thiệu Hoài đã tỉnh dậy, anh tại sao lại không có bên cạnh mình chứ?

“Cậu ta hỏi Linc, sau khi xác định cậu không có việc gì, cậu ta kiên trì muốn về nhà rồi.” Trần Tử Di giải đáp câu hỏi Chung Tư Lâm chưa nói ra.

“Ôi…” Chung Tư Lâm thở dài, xem ra lần này Trương Thiệu Hoài tức giận không nhỏ rồi… Y quay đầu nhìn Trần Tử Di mở miệng hỏi: “Anh ấy đã biết được bao nhiêu phần trong nhiệm vụ lần này?”

Trần Tử Di cười nhàn nhạt: “Không có, cậu ta cái gì cũng không biết. Linc với tôi từng muốn giải thích với cậu ta, cậu ta lại kiên trì nói [những gì tôi muốn biết, cậu ấy mới là người cần phải hướng tôi giải thích rõ ràng, không phải là các người]”

Nghe được những lời này của Trần Tử Di, Chung Tư Lâm nhẹ thở dài một hơi, đôi hàng lông mi thật dài cụp xuống, che đi ánh mắt của y, nhìn không ra bất cứ ánh mắt nào.

Im lặng một lát, Chung Tư Lâm tốc chăn mền đi xuống giường. Trần Tử Di vội hỏi: “Sid?”

“Thương tích của tôi không nghiêm trọng, tôi về nhà nghỉ ngơi là được rồi.” Chung Tư Lâm cười nhẹ với Trần Tử Di, đứng dậy xuống giường, cầm lấy chìa khóa cùng ví tiền trên tủ nhỏ đầu giường, chuẩn bị đi ra ngoài.

Trần Tử Di đẩy xe lăn, hỏi Chung Tư Lâm đang chuẩn bị mở cửa: “Có cần chúng tôi hỗ trợ giải thích thêm gì không?”

“Không cần.” Chung Tư Lâm xoay người liếc nhìn Trần Tử Di một cái: “Đây là chuyện giữa hai người chúng tôi. Tự tôi sẽ xử lí nó…” Nói xong, mở cửa, rời đi.

Bên trong phòng, Trần Tử Di nghe thấy câu nói mà không lâu trước đây hắn vừa nghe qua, không khỏi bật cười. Bọn họ đúng là một đôi mà, ngay cả nói cũng giống nhau như đúc, có lẽ mình lo lắng cho bọn họ cũng thành thừa rồi.

Bên ngoài, Lăng Dục dựa vào tường, nhìn thấy Chung Tư Lâm đi ra, cũng không hỏi nhiều, chỉ đưa một bọc thuốc cho y, bình thản nói: “Thuốc giảm đau, thuốc trị thương, còn có băng gạc, hướng dẫn sử dụng đã có ghi rõ trên bao bì.”

Chung Tư Lâm cầm túi thuốc, cười với Lăng Dục, trước khi rời đi, Lăng Dục lại nói thêm một câu: “Hai người các cậu đều bị thương, nhớ kĩ làm người bệnh cho tốt, cố gắng nghỉ ngơi, đừng có mà mang thêm phiền phức cho tôi.”

Chung Tư Lâm liếc mắt nhìn Lâm Dục một cái thật sâu, gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng.”

Nhìn theo bóng lưng của Chung Tư Lâm đang rời đi, Lăng Dục thở dài một hơi, tại sao hắn cứ cảm giác thấy nhất định ngày mai cả Chung Tư Lâm lẫn Trương Thiệu Hoài sẽ tìm tới hắn, bởi vì vết thương của bọn họ bị vỡ ra…



“Cạch cạch…” Chung Tư Lâm đẩy cửa nhà, nhưng lại phát hiện bên trong tối thui cùng im lặng tuyệt đối. Không có bất kì ai…

Chung Tư Lâm đưa tay đem hai túi thuốc lớn cùng chìa khóa ném xuống bàn trong phòng khách, phát ra một tiếng “Bịch!”, cả người co lại nằm trên ghế salon. Trên vách tường, tiếng đồng hồ tik tak vọng lại trong phòng khách trống trải, đó là thanh âm thời gian trôi đi…

Dựa đầu ra sau, Chung Tư Lâm mệt mỏi nhắm mắt lại.

Ánh sáng màu da cam phía đường chân trời từng chút từng chút biến mất, thẳng đến khi tia nắng cuối cùng cũng tắt đi, hoàn toàn là bóng tối bao phủ lấy căn phòng.

“Ôi…” Một tiếng thở dài thật nhẹ phiêu tán trong căn phòng trống rỗng, rõ ràng là cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng Chung Tư Lâm lại không ngủ được. Mở mắt ra, tận sâu trong đáy mắt có một tia sáng lưu động, lại thở dài thêm một tiếng….

Ngồi dậy, chiếc chìa khóa màu bạc trên bàn bỗng rơi vào trong tầm mắt của Chung Tư Lâm.

Chùm chìa khóa có tổng cộng năm cái, một cái là cửa chính nhà y, một cái là cửa phòng, một cái là phòng làm việc, cái nhỏ nhất là két an toàn trong ngân hàng, cái cuối cùng cũng là cái y ít sử dụng nhất, cửa nhà của Trương Thiệu Hoài.

Nhìn chằm chằm vào cái chìa khóa kia một lúc lâu, Chung Tư Lâm lại thở dài thêm một hơi.

Đi ra ngoài ngọn đèn trong phòng khách vốn đã tối vang lên một tiếng “tách”, cả phòng khách lại rơi vào bóng tối.

Chung Tư Lâm đứng trước cửa nhà Trương Thiệu Hoài, nắm cái chìa khóa trong tay, cắm vào ổ khóa xoay một vòng, lại hít thở một hơi thật sâu, đẩy cửa ra.

Thân người dựa vào vách tường bên cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực, Trương Thiệu Hoài mím môi khi nghe tiếng lạch cạch ngoài cửa vang lên, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên một chút, khi Chung Tư Lâm vừa mở cửa bước vào thì “Rầm!” một cánh tay duỗi thẳng, Trương Thiệu Hoài ở phía sau Chung Tư lâm, đem cửa nhà mình đóng lại.

Nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại, Chung Tư Lâm đột ngột quay đầu, hai cánh tay Trương Thiệu Hoài tự nhiên mà ôm lấy eo Chung Tư Lâm. Hơi dùng sức vùng ra một chút, đôi mắt to của Trương Thiệu Hoài đã tới gần ngay trước mắt y, trong mắt ánh lên một ngọn lửa đang ẩn nhẫn, mở miệng mang theo chút ý đùa cợt: “Anh còn đang tự hỏi, em sẽ đứng bên ngoài bao lâu, có khi nào đứng nguyên đêm hay không?” Từ khi Chung Tư Lâm đứng trước cửa, Trương Thiệu Hoài đã biết y đứng bên ngoài rồi.

Trương Thiệu Hoài nói, kích động cá tính không chịu thua của Chung Tư Lâm, đem cơ thể của mình đứng thẳng lại, nhưng cũng làm cho cơ thể hai người dính lại với nhau càng chặt. Chung Tư Lâm đưa túi thuốc cầm trên tay nhét vào khe hở giữa hai người, có chút hất cằm lên, giọng điệu thản nhiên: “Là em giúp Lăng Dục đem thuốc đến cho anh thôi.”

Cúi đầu nhìn túi thuốc trong ngực mình, Trương Thiệu Hoài đưa tay móc ra rồi ném lên một ngăn tủ, hai tay bấu chặt eo Chung Tư Lâm, đôi mắt to nheo lại, mang theo tràn ngập nguy hiểm dần áp sát lại Chung Tư Lâm, chóp mũi hai người thiếu điều cũng đụng vào nhau: “Em không có gì muốn giải thích rõ ràng với anh sao?”

“Nói rõ cái gì?” Chung Tư Lâm nhướng nhướng mắt hỏi Trương Thiệu Hoài: “Hướng dẫn sử dụng của thuốc đều đã được ghi rất rõ trên bao bì.”

Hai mắt Trương Thiệu Hoài nheo lại càng lúc càng chặt, tia sáng nguy hiểm trong mắt càng lúc càng rõ: “Em biết anh hỏi cái gì!” Năm ngón tay đặt trên lưng Chung Tư Lâm, hơi bấu lại một chút.

Trương Thiệu Hoài dùng sức lực áp lên hông của mình làm cho Chung Tư Lâm không khỏi nhíu mày, đối diện với Trương Thiệu Hoài đang ẩn nhẫn phẫn nộ, chỉ nhẹ nhàng thở dài: “Đây là bí mật công việc của em, em không thể nói với bất kì người nào.”

“… Kể cả anh?” Giọng điệu của Trương Thiệu Hoài vẫn rất trầm ổn, chỉ có bàn tay đặt trên lưng Chung Tư Lâm có hơi chút run rẩy, tiết lộ hắn đang đè nén cơn cuồng nộ.

Chung Tư Lâm hít sâu một hơi, cơ hồ có thể cảm giác được cơn tức giận thoát ra từ trên mặt Trương Thiệu Hoài, nhìn thẳng vào hai mắt Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm bình tĩnh mở miệng: “Đúng vậy.”

Trương Thiệu Hoài giương mắt lên nhìn trần nhà, thả bàn tay đặt trên lưng Chung Tư Lâm ra, gật đầu: “Được… Được…” Lui ra sau từng bước, nhìn chằm chằm vào Chung Tư Lâm: “Anh hỏi em ba câu, em chỉ cần trả lời anh có hoặc không là được.”

Chung Tư Lâm nhìn Trương Thiệu Hoài một lát, tự động xoay người đi đến ghế salon ngồi xuống: “Anh hỏi đi…”

Trương Thiệu Hoài dựa lưng vào thành ghế salon sau lưng Chung Tư Lâm, một người ngồi, một người đứng, cách một thành ghế salon, quay lưng lại lẫn nhau.

“Em trở thành ICAC cũng là vì vụ án này?” Trương Thiệu Hoài hỏi.

“Đúng vậy.” Chung Tư Lâm thản nhiên trả lời.

Mấy năm trước, lãnh đạo cao cấp phát hiện ICAC có nội gián, chuẩn bị hành động, nhưng mà bởi vì liên quan quá nhiều, hơn nữa không thể xác định rõ rốt cuộc ai là nội gián, cho nên quyết định tìm một người có năng lực, có kinh nghiệm đến phụ trách hành động này, liền tìm Chu Văn Chính chọn một người thích hợp rồi đề cử. Vừa đó đó Chung Tư Lâm bởi vì vụ án của Phó Đình Đình đưa đơn từ chức, sau khi cùng nói chuyện với Chu Văn Chính xong, Chung Tư Lâm quyết định nhận vụ án này. Thuận nước đẩy thuyền, Chu Văn Chính cứ thế mà đồng ý với đơn xin từ chức của Chung Tư Lâm, để cho y có thể thi tuyển, đường đường chính chính tiến vào trong ICAC.

Qua gần ba năm, Chung Tư Lâm vào ICAC cũng đã hơn hai năm rồi, em hóa ra lại giấu diếm thân phận lâu như vậy… Trong lòng Trương Thiệu Hoài cứng ngắc, trong hốc mắt dâng lên một cỗ nhiệt khí.

“Vụ án của anh… Là em ngụy tạo sao?” Trương Thiệu Hoài hỏi.

“… Đúng vậy.” Sau một lúc chần chờ, Chung Tư Lâm vẫn theo sự thật mà trả lời.

Chung Tư Lâm căn bản không nghĩ tới, Trương Thiệu Hoài sẽ tra ra được vụ án của Phó Truyền Thánh. Làm cho Phó Truyền Thánh đưa ra yêu cầu với y, nghĩ biện pháp khiến cho Trương Thiệu Hoài không thể tiếp tục vụ án, y đồng ý, bởi vì y cũng không muốn để cho Trương Thiệu Hoài bị liên lụy dính vào vụ án này. Tất cả bẫy sập đã giăng ra, y tuyệt đối không thể làm cho bất kì chuyện gì có thể trở thành nhược điểm của mình lọt vào trong tay đối phương, mà phương pháp tốt nhất, chính là chặt đứt mối liên quan giữa Phó Truyền Thánh với Trương Thiệu Hoài. Ai mà ngờ, Trương Thiệu Hoài hết lần này đến lần khác cứ đâm đầu vào lưới, càng ngăn lại càng cố xông vào.

Cái ngày mà Phó Truyền Thánh trong trung tâm an dưỡng nói muốn diệt trừ Trương Thiệu Hoài, vào buổi tối khi y ra tay tấn công Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm thật sự rất muốn bẻ một cánh tay hoặc một cái chân của Trương Thiệu Hoài, dứt khoát làm cho cái tên không biết sống chết này bỏ cuộc, đến bệnh viện an dưỡng luôn một tháng, khỏi làm cho mình phải vì anh mà lo lắng. Kết quả… Y vẫn không xuống tay được…

Nếu Trương Thiệu Hoài sống chết kiểu gì cũng không từ bỏ vụ án của Phó Truyền Thánh, Chung Tư Lâm cũng chỉ có thể đem anh tha vào bẫy trong kế hoạch của mình, cùng lúc với Trương Thiệu Hoài, cũng có thể làm cho cái đuôi con cáo già Phó Truyền Thánh kia sớm lòi ra; về phương diện khác thì nghĩ biện pháp bảo vệ Trương Thiệu Hoài.

…”Ngay cả việc sống cùng với anh… Cũng chỉ là một bộ phận trong kế hoạch sao?” Trương Thiệu Hoài hỏi câu cuối cùng.

“…” Cả người Chung Tư Lâm cứng đờ, mặt trắng bệch không còn hột máu, có chút run rẩy nhưng lại không thể mở miệng trả lời.

Nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Chung Tư Lâm một cái, trong lòng Trương Thiệu Hoài càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.” Tốt, tốt lắm…” Trương Thiệu Hoài khom lưng thì thầm bên tai Chung Tư Lâm: “Cảm ơn em đã thành thật trả lời câu hỏi của tôi… Sau khi lừa tôi lâu như vậy.”

Nói xong, Trương Thiệu Hoài cố gắng đứng dậy, cánh tay ban đầu giơ lên muốn vỗ vỗ vào vai Chung Tư Lâm, nhưng lại dừng lại giữa không trung, chỉ tự cười mỉa bản thân, mở cửa, rời đi.

“Cạch!” Nghe được tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, Chung Tư Lâm vẫn như cũ không hề nhúc nhích, cũng không có quay đầu nhìn lại.

Mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, bởi vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng nhợt.

Trương Thiệu Hoài… Anh tại sao có thể nói như vậy… Như vậy là chối bỏ hết tất cả những gì bọn họ có trong lúc đó… Y vẫn tưởng rằng, anh sẽ hiểu… Cho dù mình chưa từng nói gì, anh vẫn có thể hiểu, hiểu suy nghĩ của y, hiểu tình cảm của y đối với anh… Tại sao? Anh hóa ra lại đi hỏi một câu đã có câu trả lời…

Chung Tư Lâm đè nén tâm tình phẫn nộ khi vừa mới nghe được câu hỏi thứ ba của Trương Thiệu Hoài xuống. Ức chế không được, ủy khuất cùng thương tâm không ngừng tràn lên, còn có cảm giác tan nát cõi lòng.

Gục đầu xuống, Chung Tư Lâm đem trán vùi vào giữa hai tay, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ khiến cho y nhắn mắt lại, hai cánh môi không ngừng run rẩy, một tiếng nức nở vỡ vụn thoát ra: “Anh tại sao không tin em…”

Hai tay che mắt lại, trong trái tim của Chung Tư Lâm chỉ có đau đớn, rất đau… rất đau…

Bỗng nhiên, một đôi tay dài ấm áp từ phía sau lưng ôm Chung Tư Lâm lại, đem thân thể run rẩy của Chung Tư Lâm giữ chặt trong vòng tay của mình, thanh âm trầm ấm vang lên từ trên đỉnh đầu Chung Tư Lâm: “Bị chính người mình yêu thương nhất không tin tưởng thì có cảm giác như thế nào?”

Chung Tư Lâm đột nhiên ngẩng đầu, nghênh đón đôi mắt to sáng rực của Trương Thiệu Hoài.

Nhìn thấy Trương Thiệu Hoài ngay trước mặt, trong khoảnh khắc Chung Tư Lâm không cách nào phản ứng được. Anh không phải vừa mới đi ra khỏi cửa sao? Vậy tại sao anh còn ở đây? Chỉ có thể ngốc lăng ra, nhìn thẳng vào hai mắt Trương Thiệu Hoài.

Nhìn thấy trong mắt Chung Tư Lâm đỏ hồng cùng ánh mắt bị một tầng hơi nước bao phủ, Trương Thiệu Hoài vươn tay, ôn nhu lau đi giọt lệ còn đọng lại nơi khóe mắt, để cho đầu Chung Tư Lâm ngửa ra dựa vào ghế salon, nâng mặt em lên, tinh tế vuốt ve, hôn lên khóe miệng vẫn còn ngốc lăng kia, thấp giọng nói: “Đã biết cảm giác đó không hề dễ chịu rồi chứ…” Cúi người xuống, bao trùm em trong nụ hôn.

Dưới nụ hôn của Trương Thiệu Hoài, môi lưỡi giao triền dây dưa, đại não bị đình chỉ của Chung Tư Lâm cũng hoạt động trở lại. Đôi mắt ưng mở ra, hai tay đẩy, giãy ra khỏi áp chế của Trương Thiệu Hoài. Trên mặt ửng hồng, cũng không biết là bởi vì nụ hôn lúc nãy hay là vì cơn giận bây giờ. Chung Tư Lâm trừng mắt nhìn Trương Thiệu Hoài, căm giận nói: “Anh.. Anh gạt em!”

Trương Thiệu Hoài chống một tay xuống, thoải mái lăn qua thành ghế salon ngăn cách hai người. Hai tay giữ lấy hai bên hông Chung Tư Lâm, đem em nhốt vào giữa mình và ghế, cúi xuống hôn lên, đem thân người nửa đè nửa nằm trên người Chung Tư Lâm, trong đôi mắt to tự nhiên hiện ra ánh sáng lòe lòe: “Em gạt anh nhiều lần như vậy, để cho anh gạt một lần, cần gì so đo dữ vậy.”

“Anh…” Chung Tư Lâm nghĩ đến bản thân mình lúc nãy thiếu điều vì anh mà rớt nước mắt đều đã bị Trương Thiệu Hoài nhìn thấy, làm cho y nhất thời xụi lơ, chỉ có thể mở to hai mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Trương Thiệu Hoài đang nằm trên người.

Khó có thể nhìn thấy bộ mặt này của Chung Tư Lâm, làm cho Trương Thiệu Hoài cười toe toét đến hai lúm đồng tiền trên má cũng trở nên sâu hút, đem người dưới thân bao lại, ôm vào trong lòng mình, kề trán lên trán, cất giọng oán giận đầy tủi thân: “Chuyện này đả kích với anh rất là lớn đó, vừa nghĩ đến em gạt anh suốt một thời gian dài, tim anh đau lắm…” Nhìn vào trong mắt Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài nghiêm túc nói: “Em biết đó… Anh làm việc luôn tùy tiện, cũng không có nguyên tắc gì, chỉ quan tâm đến hai chữ tin tưởng. Nhất là sự tin tưởng của em dành cho anh, đối với anh mà nói, lại càng có ý nghĩa khác biệt…”

Nghe được Trương Thiệu Hoài nói, Chung Tư Lâm nhẹ cắn môi dưới của mình, không nói một câu. Trương Thiệu Hoài ôm y, nhẹ nhàng nhõng nhẽo: “Em không tin anh… Không sao cả. Anh tin em! Anh tin tưởng em, nhất là tình cảm của em đối với anh.” Áp miệng vào lỗ tai Chung Tư Lâm, mập mờ nói: “Mấy năm qua của chúng ta, chuyện trên giường làm cũng không ít…”

Một câu này của Trương Thiệu Hoài nói làm cho Chung Tư Lâm nhất thời thẹn quá hóa giận, đột nhiên muốn giáng một đấm lên mặt anh. Trương Thiệu Hoài dùng một tay ngăn trở nắm tay của y, phá giải đòn tấn công, nắm lấy nắm tay của Chung Tư Lâm, hai tay giằng co, cả người đè lên người Chung Tư Lâm, vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc, lời nói giống như là đang thành kính phát thệ: “Anh tin em, anh luôn tin em… Hi vọng, có một ngày, em cũng có thể tin tưởng anh hoàn toàn.”

Trương Thiệu Hoài nói, làm cho trong lòng Chung Tư Lâm cũng nóng lên, khóe môi khép mở, chỉ có thể cúi đầu gọi nhỏ một tiếng: “Thiệu Hoài… Em…”

Trương Thiệu Hoài mở một nụ cười rạng rỡ với em, cúi người xuống bao phủ lấy đôi môi của Chung Tư Lâm…



Bởi vì Quách lão đại đồng ý đứng ra làm chứng, cảnh sát liên thủ với ICAC, cùng lúc càng quét từ chỗ Quách lão đại mà tóm được những mối quan hệ giữa Phó Truyền Thánh với các thế lực xã hội đen khác; mặt khác liền đột kích vào công ti của Phó Truyền Thánh, điều tra tất cả những hoạt động tài chính liên quan đến tập đoàn của lão. Xuống tay ở cả hai đường, hoàn toàn thanh trừ thế lực của Phó Truyền Thánh.

Tào Thụy Hâm lợi dụng USB của Lí Trường Linh mà lấy được những tài liệu liên quan, phá giải thông tin trên computer của Phó Truyền Thánh, thu thập được danh sách những thành viên trong cảnh sát, ICAC và chính phủ nhận chiêu đãi cùng hối lộ của Phó Truyền Thánh, hoàn toàn diệt trừ mầm tai họa trong nội bộ ngành cảnh sát.

Theo hành động của cảnh sát, rất nhanh sau đó, thế lực của Phó Truyền Thánh liền sụp đổ tan tành.

Những kẻ dính dán như Long chủ nhiệm, Tạ Khắc Hoàng, ngay cả bản thân Phó Truyền Thánh đều bị cảnh sát triển cai những cuộc truy bắt qui mô lớn, đem những tên đó chạy trối chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui