Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn

Mấy ngày kế tiếp vẫn bình yên vô sự.

Cung Chính Ti “từng bước” điều tra chuyện hoàng đằng, người hầu bên cạnh đại hoàng tử bị thay toàn bộ.

Duy chỉ có một chuyện khiến người người bàn tán chính là một phi tần có
địa vị khá cao – Yến quý cơ – bị trách mắng trong lúc đến Tử Thần Điện
đưa điểm tâm.

“Nghe nói nàng ta đề nghị với hoàng thượng là mình bằng lòng nuôi dưỡng
đại hoàng tử… Không biết sao hoàng thượng liền nổi giận, mắng xong thì
đuổi đi, bảo nàng ta về đóng cửa sám hối nửa tháng.”

Cả hậu cung đều đồn như thế, tin tức nhanh chóng truyền đến Triêu Lộ
Hiên. Lúc dùng bữa sáng, Tiểu Lộc Tử vào nhà bẩm báo, bẩm báo xong thì
lui ra. Oanh Thời ở bên cạnh tặc lưỡi cảm thán: “Nương tử liệu sự như
thần, quả nhiên có người tính toán muốn cướp đại hoàng tử… Nhưng không
ngờ người này lại là Yến quý cơ đấy. Tô tỳ nghe nói trước nay nàng ta
vốn thanh cao, không giống người có thể làm ra chuyện hạ độc, lúc này
không biết uất ức cỡ nào nữa.”

“Nàng ta cũng không phải hoàn toàn oan ức.” Hạ Vân Tự cười khẽ: “Cho dù
chuyện hạ độc không phải nàng ta làm thì lúc này nhảy ra tranh Ninh
Nguyên cũng là muốn lợi dụng thời cơ thôi. Trong lòng không có Ninh
Nguyên nhưng lại muốn dùng nó để nịnh bợ, thảo nào hoàng thượng tức
giận.”

Oanh Thời gật đầu: “Có điều hơi đáng tiếc, không thể khiến Chiêu Phi nhảy vào cái bẫy này.”

Hạ Vân Tự mỉm cười, đáp: “Nhưng có Yến quý cơ làm gương, nhất thời Chiêu Phi sẽ không dám tùy tiện mở miệng, đây cũng là chuyện tốt.”

Chiêu Phi quá khéo ăn nói.

Hôm đó nàng vội vàng chạy đến trước mặt Hạ Huyền Thời nói xin hoàng
thượng hãy vì Ninh Nguyên mà thận trọng lựa chọn là một hành động có
chút mạo hiểm, không khéo sẽ khiến cho y phản cảm. Có điều Chiêu Phi nói chuyện quá công chính, nàng rất lo hôm sau Ninh Nguyên sẽ bị đưa đến
chỗ nàng ta nên không thể không nói những lời đó trước.

Nếu bây giờ Yến quý cơ có thể làm Chiêu Phi chùn bước, tuy không có lợi
bằng chính Chiêu Phi tự tìm lấy xui xẻo nhưng cũng coi như là có thu
hoạch.

Chuyện trên thế gian này, nếu cứ truy cầu thập toàn thập mỹ thì sẽ rất
mệt mỏi, chỉ cần có thu hoạch mà không bị thiệt hại gì là nàng đã thấy

thỏa mãn rồi.

Nàng không thích làm chuyện lỗ vốn.

Ngoài ra, cũng có một ít rắc rối nhưng may mà đã được giải quyết.

Lúc sắp dùng bữa sáng xong, Hạ Vân Tự ung dung căn dặn Oanh Thời: “Lát
nữa ép hoa bóng nước mang lại đây, ta muốn sơn lại móng tay.”

Tay của nàng rất đẹp, mười ngón nõn nà, móng tay nuôi dài. Mấy năm nay
nàng đều thích sơn móng tay thành màu đỏ rực hoặc xanh ngọc, thỉnh
thoảng cũng dùng màu xanh lông công, chỉ không thích những màu sắc nhạt
nhẽo, nhu nhã.

May mà trước nay nàng ăn mặc rất lộng lẫy, màu móng tay lại càng hợp với cách trang điểm phục sức đó. Lúc đầu người lớn trong nhà cũng nhắc nàng vài lần, nói trang dung rực rỡ như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng dịu
dàng hiền thục của con gái Hạ gia, sau này phát hiện nàng không thể hiền thục nổi nên cũng không nói gì nữa.

Sau khi bữa sáng được dọn đi, Oanh Thời liền vâng lệnh điều chế hoa bóng nước, dùng màu đỏ tươi mà nàng thích để tỉ mỉ sơn lại móng tay cho
nàng.

Sơn móng tay xong, Hạ Vân Tự chọn một bộ váy đỏ rực ra mặc. Sửa soạng xong, nàng ngồi lên kiệu đi về hướng bắc.

Hoàng cung của triều Đại Túc rất lớn, hậu cung chiếm hơn một nửa diện
tích nhưng tần phi đa số ở thiên về phía nam. Đi qua hồ Thái Dịch một
đoạn, xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Phía bắc cũng có những nơi phong cảnh rất đẹp, chẳng qua nơi này có rất
ít người ở, đẹp đến đâu đi nữa cũng không ai ngắm, đành lãng phí.

Hạ Vân Tự không đến đây để ngắm cảnh mà là để tìm người.

Hậu cung là nơi trăm hoa khoe sắc, ngoại trừ tiểu thư con nhà quan lại
tham gia đại tuyển hoặc được hạ chỉ vào cung, nơi này còn có không ít
cung nữ cũng có chút nhan sắc.

Triều đại nào cũng có cung nữ may mắn được lâm hạnh, chẳng qua tương lai chưa chắc đã tốt đẹp.

Ở Đại Túc, nếu cung nữ được lâm hạnh thì chỉ được sắc phong ở cấp thấp
nhất – tòng cửu phẩm thị cân. Tòng cửu phẩm thị cân và chính cửu phẩm
thải nữ đều là dạng nửa chủ nửa tớ, đa số vẫn phải theo hầu hạ bên cạnh
các tần phi khác, khi nào may mắn được phong tòng bát phẩm ngự nữ thì
mới được xem là chủ tử, mới có một nơi ở độc lập, có hai cung nữ theo

hầu hạ bên cạnh mình. Vì thế mỗi một người được phong là thị cân đều hy
vọng mình được sủng lâu một chút, tốt xấu gì cũng phải leo lên thành ngự nữ.

Nhưng trong cung có biết bao nhiêu nữ nhân, cung nữ lại xuất thân quá thấp, có mấy ai đợi đến ngày đó.

Rất nhiều phi tần đều là những người khó hầu hạ, thấy thị cân bên cạnh
mình không được lòng hoàng đế nữa liền đưa họ sang nơi khác phục dịch để khỏi chướng mắt mình.

Trước khi vào cung Hạ Vân Tự đã sai người nghe ngóng chuyện này, được
biết hiện nay trong cung có tổn cộng bốn thị cân, ba người đang hầu hạ
bên cạnh các phi tần khác, chỉ có một người tên Hàm Ngọc là bị đày đến
Thính Lan Viên – nơi khỉ ho cò gáy nhất phía bắc.

Lúc đó Ngọc Sa – người được sai đi nghe ngóng trở về bẩm báo: “Đó vốn là người bên cạnh Quý Phi nương nương, lúc Quý Phi có thai không thể hầu
hạ đã tiến cử nàng ta, sinh nở xong thì đuổi nàng ta đi, tính ra đến
Thính Lan Viên cũng được bốn năm năm rồi. Ma ma chưởng sử của Thính Lan
Viên có tiếng là cay nghiệt, chắc hẳn cuộc sống của nàng ta không được
tốt lắm.”

Sống không tốt lắm, như thế càng có lợi cho nàng.

Qua khỏi hồ Thái Dịch, đi thêm khoảng hai khắc nữa, chiếc kiệu mới dừng lại bên ngoài Thính Lan Viên.

Thính Lan Viên chuyên trồng các loại hoa lan, mùa xuân hương hoa sẽ tỏa
ngát, nhưng lúc này đang là giữa đông nên tứ phía chỉ còn lại những cành cây trơ trọi, trận tuyết lớn đêm qua đã phủ lên mặt đất một lớp tuyết
trắng sáng.

Cũng chính vì lớp tuyết này mà những cung nhân trong Thính Lan Viên
không được nghỉ ngơi. Ma ma chưởng sự là người cay nghiệt, trước nay
thích hành hạ người khác, mới sáng sớm đã bắt họ ra quét dọn.

Lúc kiệu hạ xuống, Hạ Vân Tự nhìn vào bên trong thì thấy ma ma chưởng sự hơi mập mạp đang kéo lại chiếc áo bông dày dặn, ôm lò sưởi ngồi trên
chiếc ghế dựa đặt giữa hành lang, hất hàm sai khiến những cung nhân này. “Tay chân nhanh nhẹn lên! Đồ lười biếng! Ai nấy đều chưa ăn cơm hả!
Trước giờ trưa mà không quét sạch sẽ chỗ tuyết này thì tự đến chỗ Cung
Chính Ti ăn đòn đi!”

Những cung nhân hạ đẳng không dám thở mạnh, chỉ vâng vâng dạ dạ nghe lệnh.

Ma ma chưởng sự rất hài lòng với bộ dạng ngoan ngoãn phục tùng của họ.
Liếc thấy ngoài cửa có người, bà ta vênh mặt lên, đến khi nhìn thấy phục sức của đối phương thì mặt lập tức đổi sắc, vội vàng chạy vụt ra cửa,

khom người nghênh đón. “Vị chủ tử này…”

Oanh Thời hờ hững báo tên: “Nương tử của ta là Hạ tài nhân của Khánh Ngọc Cung.”

“À… Tài nhân nương tử!” Ma ma chưởng sự vội vàng nhún người hành lễ rất
nhiệt tình, nhưng sắc mặt lại có vẻ nghi hoặc. “Nương tử, trời lạnh thế
này Thính Lan Viên không có cảnh sắc gì. Người xem…”

“Ta biết.” Hạ Vân Tự đưa mắt tìm kiếm. “Chỗ này của bà có một tòng cửu phẩm thị cân tên là Hàm Ngọc đúng không?”

“Có, có!” Ma ma chưởng sự vừa đáp vừa quan sát sắc mặt nàng, thấy thần
sắc nàng lãnh đạm thì trong lòng có suy đoán, cảm thấy Hàm Ngọc đắc tội
với người ta.

“Nương tử đợi chốc lát, tô tỳ đi gọi ả.” Ma ma chưởng sự nói xong thì
quay người đi, đưa mắt liếc một lượt rồi hùng hổ nắm tóc một nữ tử đang
quỳ dưới đất hốt tuyết, kéo về phía Hạ Vân Tự.

Trong những cung nhân nơi này, bà ta thích hành hạ Hàm Ngọc nhất. Dù gì
trước kia nàng cũng là người từng được xem là nửa chủ tử, giày vò nàng
làm bà ta có cảm giác rất thỏa mãn, bà ta rất thích nhìn bộ dạng nàng
muốn sống không được muốn chết không xong.

Đến trước mặt Hạ Vân Tự, ma ma chưởng sự thả tay ra, Hàm Ngọc ngã nhào
xuống đất, đầu tóc tán loạn. Bà ta lại vung tay giáng cho nàng một cái
tát. “Con quỷ cái không có mắt, rốt cuộc mày đã đắc tội thế nào với Hạ
tài nhân, còn không mau nhận tội!”

Hàm Ngọc không dám kêu than cũng không dám xin tha, chỉ co rúm người,
dập đầu lia lịa. “Tài… tài nhân nương tử… Nô tỳ luôn ở trong Thính Lan
Viên, chưa từng gặp người…”

Hạ Vân Tự đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Lộc Tử bên cạnh, Tiểu Lộc Tử hiểu ý bước lên, vịn vai Hàm Ngọc, buộc nàng ta ngẩng đầu lên.

Hành động này khiến Hàm Ngọc càng thêm run rẩy, nàng hoảng loạn nhận tội với Hạ Vân Tự. “Hạ tài nhân… Nô tỳ sai rồi, cầu người tha cho nô tỳ một mạng…”

Ma ma chưởng sự đứng bên cạnh cười lạnh. “Vừa nãy còn nói chưa từng gặp, bây giờ đã nhận lỗi, đúng là đồ đê tiện đáng chết!”

Hạ Vân Tự không để ý đến bà ta, chỉ tỉ tỉ quan sát dung mạo của Hàm Ngọc.

Hàm Ngọc chắc là lớn hơn nàng mấy tuổi nhưng vì ở Thính Lan Viên bốn năm năm nên bây giờ mặt không chút máu, người khô như que củi. Tuy thế vẫn
có thể nhìn ra đây vốn là một mỹ nhân, đôi mắt cực kỳ sáng, dù đang
hoảng loạn vẫn khó giấu được vẻ đẹp.

“Phải ở nơi này phục dịch quả là thiệt thòi cho cô.” Hạ Vân Tự ra hiệu
cho Tiểu Lộc Tử thả nàng ta ra. “Sau này đến Triêu Lộ Hiên của ta làm
việc đi.”

Vẻ kinh sợ trong mắt Hàm Ngọc dần chuyển thành kinh ngạc, ma ma chưởng

sự bên cạnh càng ngạc nhiên cực độ. Bà ta nói với giọng khàn khàn. “Tài
nhân nương tử, người này…”

“Người này dù gì cũng là thị cân được hoàng thượng sắc phong.” Hạ Vân Tự lạnh nhạt nhìn bà ta. “Là cung tần của thiên tử, lại không có thánh chỉ nào phạt nàng ta ở đây làm khổ sai, đương nhiên Triêu Lộ Hiên của ta
thích hợp với thân phân của nàng ta hơn.”

Chỉ nhìn vào mắt nàng một cái, cả người ma ma chưởng sự đã run lên. Hạ
Vân Tự không muốn nhiều lời với bà ta, nàng nhìn sang Hàm Ngọc. “Nếu cô
đồng ý theo ta thì về phòng sửa soạng lại đi.”

Hàm Ngọc ngơ ngác thêm một lát rồi bỗng giật mình bừng tỉnh. “Nô tỳ bằng lòng!” Nàng lấy hết dũng khí, dập đầu bảo: “Tài nhân nương tử đợi một
lát!”

Nói xong thì vội vội vàng vàng đứng dậy, chân nam đá chân chiêu chạy về phía căn phòng bên cạnh.

Nàng biết chắc chắn đằng sau cánh tay chìa ra cứu vớt mình còn có ý đồ
khác, nhưng đi theo phi tần bị đánh bị mắng cũng tốt hơn nhiều so với
cái nơi quái quỷ này. Có người chịu kéo nàng ra khỏi nơi này, dù có làm
trâu làm ngựa nàng cũng cam lòng.

Hạ Vân Tự nhìn theo bóng lưng nàng, sai người bên cạnh mình. “Các em đi giúp nàng ta đi.”

Oanh Ca và Yến Vũ cùng nhận lệnh, đi theo sau Hàm Ngọc, vào trong phòng.

Hạ Vân Tự không lưu lại Thính Lan Viên nữa mà về thẳng Triêu Lộ Hiên.
Khoảng nửa canh giờ sau, Yến Vũ vén rèm bước vào, bẩm báo Hàm Ngọc đã
đến.

“Thu dọn căn phòng phía đông cho nàng ta ở.” Hạ Vân Tự thong dong phân
phó. “Bảo Thượng Phục Cục may thêm cho nàng ta mấy bộ y phục mới, trang
sức thì lấy vài bộ trong kho của ta ra cho nàng ta chọn. Truyền y nữa
đến khám cho nàng ta, bảo nàng ta dưỡng sức, vài ngày nữa ta sẽ gặp.”

Yến Vũ nhận lệnh, lui ra ngoài. Oanh Thời bước tới, do dự hỏi nhỏ:
“Nương tử thật sự phải làm thế sao? Thật ra phía Chu tài nhân…”

“Phía Chu tài nhân đợi đến khi thời cơ chín muồi ta sẽ giúp, bây giờ
chưa phải lúc. Nhưng chúng ta không thể để mặc cho Chiêu Phi bắt chẹt
mãi được, hơn nữa…” Nàng liếc Oanh Thời một cái, cười khẽ: “Nếu đã có
cách khiến Chiêu Phi không vui, tại sao không làm?”

Nàng rất thích tranh giành mỗi một chút vui vẻ với Chiêu Phi.

Tỷ tỷ là người tốt như vậy nhưng vì Quý Phi và Chiêu Phi mà trở nên hậm
hực không vui, cuối cùng mất sớm. Món nợ này nàng luôn nhớ mãi.

Nghĩ thế, nàng còn cảm thấy mình đã để Quý Phi đi quá dễ dàng. Lẽ ra phải để nàng ta đợi đến khi nàng tiến cung mới phải.

Như thế chắc chắn sẽ rất thú vị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận