Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn

Trong Thính Phong Các, Vĩnh Tín Cung.

Lâm thị dựa vào gối, mệt mỏi bưng chén thuốc dưỡng thai, vị đắng bốc lên cùng với hơi nóng làm người ta cảm thấy bực bội.

Ngồi một lúc lâu mà nàng ta vẫn chưa chịu uống, cung nữ chưởng sự bên cạnh nàng ta đi vào thăm chừng rồi khuyên nhủ: “Nương tử mau uống đi,
đừng để nguội.”

Lâm thị chỉ ừ một tiếng.

Cung nữ chưởng sự do dự một chút rồi lại nói: “Mấy ngày nay tâm trạng của nương tử ngày càng không tốt, ngày mai nô tỳ đưa nương tử ra ngoài
dạo nhé. Bây giờ trời đã ấm dần lên, vạn vật được hồi sinh, trong Ngự
Hoa Viên những đóa hoa đầu mùa xuân đã nở rồi.”

Nhưng Lâm thị chỉ lắc đầu thở dài một tiếng, nghe vô cùng mệt mỏi uể
oải. “Thôi, mất công ta xảy ra chuyện gì lại liên lụy đến các ngươi.”

Nàng mệt rồi.

Dạo trước nàng không ít lần bị “động thai”, cung nhân bên cạnh không
tránh khỏi bị phạt. Tuy nể tình nàng ta có thai, hoàng đế không trách
phạt nặng nhưng đòn roi đánh xuống vẫn bị đau, rồi bổng lộc bị trừ cũng
làm ảnh hưởng đến cuộc sống của họ.

Nhưng họ vẫn hầu hạ nàng rất chu đáo. Tuy rất nhiều người trong đó
đều chỉ mong nàng sinh con xong là có thể đổi vận theo nhưng việc họ tốt với nàng là thật.

Nàng không muốn cứ gây chuyện như thế nữa.

Quan trọng hơn là, ngay cả Thần Phi cũng đối xử với nàng ta khá tốt.

Nàng vì chuyện này phấp phỏng lo lắng, cung nhân bên cạnh đều không
biết tại sao. Cung nữ thân tín khuyên nàng ta bảo nàng ta đừng lo lắng,
nói trước nay Thần Phi luôn đối xử tốt với mọi người, chẳng hạn như họ
nói: “Ngay cả Ngọc mỹ nhân xuất thân thấp hèn mà cũng chưa từng chịu
thiệt thòi vì được ở cạnh Thần Phi.”

Nhưng trong lòng nàng ta biết rất rõ mình và Ngọc mỹ nhân làm sao lại giống nhau. Ngọc mỹ nhân và Thần Phi có tình nghĩa kề vai sát cánh bấy
lâu nay, trước kia giúp Thần Phi không biết bao nhiêu là việc, nàng ta
làm sao bì được?

Hơn nữa, nàng ta cũng không phải là “lo nghĩa quá nhiều”, càng không
phải mắc chứng trầm cảm khi mang thai. Trong lòng nàng ta có một chuyện
rất nặng nề lâu nay, khiến mỗi bước đi đều hết sức gian nan.

Cung nữ chưởng sự thấy nàng ta không có hứng thú gì bèn tạm thời
không nhắc đến chuyện ra ngoài dạo nữa mà cười bảo: “Hôm qua là tết
Nguyên Tiêu, có không ít lễ vật được đưa đến, hay là người xem thử cho
đỡ buồn?”

Cung nữ chưởng sự đã bắt trúng “sở thích” của nàng ta.

Dường như Lâm thị rất thích vàng bạc châu báu. Ngày thường không thấy nàng ta đeo nhiều nhưng mỗi khi đến ngày lễ, trong cung phát xuống,
nàng ta thích mang danh sách lễ vật ra để ngắm nghía. Nhiều lúc không
biết nàng ta thấy được thứ gì thích mắt mà bật cười khá thoải mái, sau
đó tâm trạng sẽ tốt lên đôi chút.

Cung nhân bên cạnh cũng dần học được cách dùng cái này để dỗ nàng ta
vui, và mỗi lần như vậy nàng ta cũng sẽ nương theo họ vì đằng nào thì
nàng ta cũng phải xem danh sách này.

Vì thế danh sách lễ vật lập tức được dâng lên. Lâm thị thong thả lật
ra xem, tâm trạng từ lo lắng bất an đến bình lặng như nước. Nhưng khi
đọc đến những dòng cuối cùng, ánh mắt nàng ta sững lại.

Nàng ta nhìn thấy nó.

Một phi tần không quá thân thiết đã tặng một món quà, tên của nó được viết trên danh sách là “Chén san hô đỏ nạm vàng”.

Nàng ta thấp thỏm bất an đợi thứ này đã lâu, bây nó xuất hiện thì nàng ta lại hốt hoảng.

Nàng ta rất mong nó đến sớm một chút, tốt nhất là xuất hiện sau lần
đầu tiên nàng ta động thai. Lúc đó nàng ta còn cam tâm tình nguyện dùng
nó, lật ngược mọi thứ trước đó.

Nhưng sao lại là bây giờ, sao mãi đến bây giờ nó mới xuất hiện.

Chỉ trách nàng quá ngốc, chỉ trách nàng tự cho là mình có thể lừa gạt được Đức Phi. Nếu Đức Phi có thể dễ dàng lừa gạt như thế thì đã không
có địa vị như ngày hôm nay.

Nhưng bây giờ…

Lâm thị nhìn chằm chằm dòng chữ kia, mắt đỏ lên như ứa máu.

Nàng ta thật sự không biết phải làm sao bây giờ. Nếu không làm theo,
Đức Phi chẳng những sẽ không tha cho nàng ta mà cả nhà nàng ta cũng sẽ
chết không rõ ràng.

Nhưng chuyện trong cung lắng lại dạo này, có lẽ người khác không biết nguyên nhân chứ nàng ta thì lại rất rõ. Đức Phi đã thua trong cuộc
tranh đấu với Thần Phi.

Nếu nàng ta làm theo, Đức Phi sẽ tha cho nàng ta, vậy Thần Phi thì sao?

Bây giờ Đức Phi đã thất thế, e là không che chở cho nàng ta được.

Lòng Lâm thị ngổn ngang những mâu thuẫn. Về lý, về tình, chuyện này đều sai trái.

Nhưng nàng ta không tự quyết được.

“Lưu Hoa.” Lâm thị nhắm mắt lại, lên tiếng gọi cung nữ, đưa danh sách cho nàng ta. “Mang chén san hô đỏ mà Phùng tài nhân tặng ra đây, lát
nữa dùng trong bữa khuya.”

Lưu Hoa vâng một tiếng, Lâm thị lại tiu nghỉu thở dài, bưng chén
thuốc dưỡng thai đã đặt ở đó khá lâu lên, uống một hơi cạn sạch.

——

Đêm ấy, hoàng đế lật thẻ bài của Tô thị. Cung tần mới đợt này không có ai là nổi bật cả, Tô thị là người nổi trội hơn hết.

Hạ Vân Tự bèn đi ngủ sớm. Dù biết Tô thị là người của Đức Phi thì
nàng cũng không thể ngăn cản không cho Tô thị thị tẩm, caàng không đáng
vì chuyện này mà hao tổn tinh thần.

Mấy năm nay, thật ra những lúc không có hoàng đế bên cạnh nàng ngủ
càng ngon hơn. Có y nằm bên cạnh, nàng luôn vô thức thấy căng thẳng,
không ngủ say được.

Nhưng hôm ấy nàng vẫn không thể ngủ yên. Gần đến giờ Sửu, Oanh Thời đi vào, đứng bên giường gọi vài tiếng, kêu nàng thức giấc.

Hạ Vân Tự nhíu mày nhìn Oanh Thời, nàng ta bẩm báo: “Nương nương, Lâm kinh nga… không ổn lắm.”

Từ khi có thai, Lâm thị đã gây ra không ít rắc rối nên Hạ Vân Tự không khỏi tỏ vẻ bực mình. “Lại làm sao nữa?”

Giọng nàng nghe khó chịu, Oanh Thời cụp mắt bảo: “Nghe nói là bị
hoảng sợ. Nô tỳ hỏi nguyên nhân thì bên đó nói là… gặp mèo chết.”

Mèo chết?

Vậy thì lạ đây.

Hạ Vân Tự ngồi dậy, ngáp khẽ một cái. “Truyền thái y trước. Chuẩn bị kiệu, bản cung qua đó xem sao.”

Thế là Diên Phương Điện lập tức trở nên sáng sủa, xôn xao. Các cung nữ kéo nhau vào, lần lượt hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo.

Không đầy một khắc sau, Hạ Vân Tự liền xuất phát.

Thính Phong Các cách Diên Phương Điện không xa, đi một lát là thấy
cổng, trong đó đèn đuốc sáng trưng, đám cung nhân phần lớn đều rất hoảng hốt, không trật tự ngay ngắn như Diên Phương Điện.

Đến gần hơn, cung nhân phát hiện ra bên này có động tĩnh, ngẩn đầu
lên nhìn thì không hẹn mà cùng ùa ra cửa nghênh đón hành lễ rước nàng
vào.

“Miễn lễ.” Hạ Vân Tự mang theo chút biếng nhác, vịn tay Oanh Thời xuống kiệu, đi thẳng vào trong.

Lập tức có cung nhân bên cạnh Lâm thị tự động đi theo để hầu chuyện. Nàng vừa đi vừa hỏi. “Kinh nga của các ngươi thế nào rồi?”

Cung nhân bẩm báo: “Kinh nga nương tử… bị giật mình, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”

Thính Phong Các không rộng lớn như Diên Phương Điệ, đi vài bước là đã vào đến nhà chính. Rẻ phải, vòng qua bình phong là tình hình trong
phòng ngủ đập vào mắt.

Phòng ngủ của Lâm thị không lớn nhưng Hạ Vân Tự phải đưa mắt nhìn một hồi mới tìm thấy nàng ta. Nàng ta rúc trong một góc giường, người co
quắp lại, mặt xám ngoét, trên đó còn có vết nước mắt khá rõ.

Hạ Vân Tự định bước tới xem thì Oanh Thời bất an ngăn lại. “Nương nương…”

Nàng lắc đầu ra hiệu không sao rồi đi thẳng đến bên giường.

“Kinh nga muội muội?” Nàng gọi một tiếng.

Rõ ràng Lâm thị đang mở mắt nhưng lại không có phản ứng gì. Nhìn sắc
mặt xám ngoét và sự im lặng tuyệt đối này, nếu không phải cả người nàng
ta đang run lẩy bẩy thì e là Hạ Vân Tự đã tưởng nàng ta đã chết.

Khẽ cau mày, Hạ Vân Tự quay đầu qua hỏi: “Hôm nay ai trực bên cạnh Lâm kinh nga?”

Lưu Hoa bước lên, dập đầu đáp: “Nương nương, đêm nay là nô tỳ hầu hạ trong phòng ngủ.”

Hạ Vân Tự nhìn Lâm thị, không nói gì khác, chỉ hỏi Lưu Hoa. “Chuyện mèo chết là sao?”

“Mèo…” Thần sắc của Lưu Hoa thay đổi thấy rõ, môi khẽ run run rồi lập tức ngậm chặt lại.

Oanh Thời ở bên cạnh quát lớn. “Nương nương hỏi chuyện, còn không mau thành thật trả lời!”

“Nô tỳ cũng… không rõ là thế nào.” Giọng Lưu Hoa mang theo tiếng khóc vì hoảng sợ. “Kinh nga nương tử… kinh nga nương tử từ tối qua đã hơi là lạ, có điều nàng ấy mang thai tâm trạng vẫn luôn không tốt nên nô tỳ
cũng không để ý lắm. Sau đó bữa khuya được mang lên, kinh nga nương tử
không muốn ăn nên mọi thứ nhanh chóng được dọn đi, chỉ chừa lại một món
canh cá.”

“Nàng ấy bưng chén canh cá thất thần một lát, đột nhiên nói muốn ra ngoài đi dạo nên nô tỳ bèn dìu nàng ấy ra hành lang.”

“Lúc đó có một con mèo không biết ở đâu xuất hiện. Nương tử có thai,
thái y không cho chạm vào chó mèo nên nàng ấy bèn cho con mèo ăn ít
canh.”

“Sau… sau đó nương tử không ăn chén canh ấy nhưng vẫn giữ lại, nói là nếu khuya đói thì hâm nóng rồi ăn.”

“Mãi đến hai khắc trước… không biết nương tử nghe được động tĩnh gì,
đột nhiên tỉnh giấc, nhất định phải ra ngoài xem thử. Bô tỳ đi theo nàng ấy, vòng ra sau phòng thì nhìn thấy con mèo kia.”

“Mèo… mèo nằm chết dưới đất.”

Chân mày Hạ Vân Tự giần giật mấy cái. “Chết vì trúng độc?”

Lưu Hoa hoảng sợ lắc đầu. “Cũng… cũng không giống lắm. Mũi miệng con
mèo không có máu, có vẻ chết không đau đớn gì, không giống bị trúng
độc.”

Hạ Vân Tự trầm ngâm suy nghĩ, nhớ đến điều gì đó nhưng tạm thời không nói, chỉ xua tay cho Lưu Hoa lui ra.

“Tiểu Lộc Tử.” Nàng gọi khẽ một tiếng. Tiểu Lộc Tử hiểu ý nên đến gần để nàng tiện nói nhỏ: “Ngươi đích thân dẫn người bao vây Thính Phong
Các, đừng để người ngoài ra vào.”

Chừng nửa khắc sau, Trịnh thái y cũng chạy đến. Ông ta tuổi tác đã cao, nửa đêm chạy vội đên nên trông hơi mệt mỏi.

Vì thế sau khi ông châm cứu cho Lâm kinh nga, Hạ Vân Tự thấy Lâm thị
đã ổn bèn sai người thu xếp phòng bên cạnh, tạm thời để Trịnh thái y
nghỉ ngơi ở đó.

Oanh Thời đích thân tiễn Trịnh thái y, lúc trở về thì thì thầm bẩm
báo với Hạ Vân Tự. “Lâm kinh nga đúng là phước lớn mạng lớn… Bị dọa đến
vậy mà cái thai vẫn không sao.”

Hạ Vân Tự lắng tai nghe câu này xong bèn đưa mắt nhìn lướt về phía
giường, bỗng thấy Lâm thị đang nằm yên nghỉ ngơi chợt mở mắt ra.

Nàng thầm giật nảy mình. Định thần nhìn kỹ lại thì thấy tình trạng
của Lâm thị không còn đáng sợ như khi nãy. Tuy ánh mắt của nàng ta vẫn
nhìn chằm chặp vào nàng nhưng đã có hồn hơn, không còn trống rỗng như
lúc trước nữa.

Hạ Vân Tự bình tĩnh lại, lên tiếng an ủi. “Vạn vật trên đời đều
không thể tránh khỏi sinh lão bệnh tử, bản cung sẽ giúp muội chôn cất
con mèo đó, muội đừng sợ.”

Nhưng ngay sau đó, Lâm thị lập tức chộp lấy cổ tay nàng.

Nàng vội vàng muốn né tránh nhưng Lâm thị níu rất mạnh, móng tay cắm chặt vào khiến nàng không dám nhúc nhích.

Oanh Thời lập tức tái mặt. “Kinh nga nương tử đang làm gì vậy!”

“Thần Phi nương nương…” Lâm thị vẫn nhìn nàng chằm chằm như trước,
dường như chưa ý thức được mình đang làm gì, mắt cũng không chớp.

Cứ nhìn như thế một lúc, nàng ta mới lên tiếng, giọng khàn khàn, yếu ớt. “Nương nương…”

Hạ Vân Tự hoàn hồn lại, đáp: “Bản cung đây, có chuyện gì muội cứ từ từ nói.”

“Nương nương…” Lâm thị lại gọi một tiếng, sau đó im lặng một lát, ánh mắt đầy vẻ do dự.

Cuối cùng, dường như đã hạ quyết tâm, đôi mày nàng ta khẽ cau lại, giọng cũng lớn hơn. “Nương nương cứu thần thiếp với…”

Hạ Vân Tự ngẩn ra. Lâm thị giống như được tiếp thêm sức, ngọ nguậy muốn xuống giường.

Cung nhân vội vội vàng vàng đỡ nàng ta nhưng nàng ta vẫn kiên quyết quỳ xuống. “Nương nương cứu thần thiếp với!”

Tiếng khóc bỗng nhiên vỡ òa, nước mắt tràn ra như đê vỡ.

“Thần thiếp bị ép buộc… Thần thiếp không muốn chết không rõ ràng như vậy!”

Mỗi một từ đều bật ra cùng với tiếng khóc như muốn bộc phát hết nỗi niềm, xem ra là bị dồn nén quá lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui