Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn


Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông báo tử vang dài.


Tin hoàng đế băng hà truyền ra làm chấn kinh cả triều đình.


Hoàng hậu và hoàng đế nhiều năm phu thê, tình cảm sâu nặng, ai nấy đều lo lắng nàng không chịu được nên Từ phu nhân lập tức vào cung bầu bạn với hoàng hậu.


Tất cả các nghi lễ trong đám tang đều do tân đế lo liệu.

Cung Tiêu Phòng vô cùng yên tĩnh, tất cả cung nhân đều bị cho lui ra ngoài, chỉ còn hai tỷ muội ngồi trên trường kỷ.


Thật ra hai người đang ai làm việc nấy, Hạ Vân Chước nhàn nhã đọc một quyển kinh phật, tuy nhiên cũng không vào được bao nhiêu vì nàng đã sớm không còn tin vào những điều này, chỉ mượn nó để bình tâm lại mà thôi.


Hạ Vân Tự thì lại thêu thùa.

Trước nay nàng rất lười làm những thứ này, vả lại cũng không cần nàng phải làm.

Ngặt nỗi Từ Minh Nghĩa lại cứ đòi nàng làm, giống như một đứa trẻ vòi vĩnh nàng làm túi thơm, túi tiền cho hắn, nếu nàng không làm là hắn không chịu thôi.


Thời gian tỷ muội ngồi bên nhau như thế thật khiến người ta thư thái.

Gần đến trưa, có một hoạn quan đi vào điện, Hạ Vân Tự ngước mắt nhìn thì thấy đó là người quen cũ.


Là Tiểu Lộc Tử.


“Nương nương, Từ phu nhân.” Tiểu Lộc Tử cúi người.

“Mọi chuyện đã ổn thỏa ạ.”
“Cái gì ổn thỏa?” Hạ Vân Tự không hiểu.


Tiểu Lộc Tử e dè nhìn hoàng hậu, thấy nàng gật đầu thì ép giọng thật khẽ, ám chỉ: “Thuận Phi nương nương ở hành cung đó ạ.


Nghe được tin dữ tiên đế băng hà, vô cùng bi thương nên cũng đi theo.”
Hạ Vân Tự thầm tặc lưỡi.

Hoàng hậu xua tay ra hiệu cho Tiểu Lộc Tử ra ngoài.

Lúc ấy nàng mới bảo: “Muội cứ tưởng tỷ định tha cho ả chứ.”
Hạ Vân Chước cười lạnh lẽo.

“Thà rằng tha cho Quý Phi, Chiêu Phi, ta cũng sẽ không tha cho ả.”
Quý Phi, Chiêu Phi vào cung là do Đàm Tây Vương có dụng ý riêng, còn Thuận Phi thì một lòng một dạ với hoàng đế, sự đố kỵ của ả ta lớn hơn Quý Phi, Chiêu Phi nhiều.


Nếu nàng không nhổ cỏ tận gốc thì sớm muộn gì Thuận Phi cũng sẽ lấy mạng nàng.


“Lát nữa muội đi thăm Ninh Nguyên.” Hạ Vân Tự nói: “Hoàng thượng đi quá đột ngột, nó lại không giống kiếp trước, tình cảm dành cho y nhạt phai vì cái chết của tỷ, có lẽ bây giờ thằng bé đang rất đau buồn.”
“Ta cũng lo cho nó.” Hạ Vân Chước thở dài nhưng rồi lại nói: “Có điều sáng nay nó sang đây, ta trông cũng không đến nỗi nào.”
Nghĩ cho kỹ thì kiếp này tình cảm của Ninh Nguyên với hoàng đế cũng chưa chắc đã sâu nặng như kiếp trước.


Kiếp trước nhờ Hạ Vân Tự nhọc lòng tranh sủng, hoàng đế sủng ái nàng nên cũng dành nhiều thời gian cho Ninh Nguyên hơn.

Kiếp này Hạ Vân Chước không quá đặt tâm vào việc buộc chặt trái tim hoàng đế, thời gian Ninh Nguyên gặp được phụ thân cũng không nhiều, tình cảm dành cho y phần lớn là kính hơn là yêu, ngược lại rất gắn bó với mẫu thân mình.


Tang lễ xử lý xong, tân đế cũng đăng cơ.


Đại điển đăng cơ là chuyện đại sự, dù đang để tang tiên đế thì cũng không thể đơn giản.


Trong ngoài cung đều bận rộn hơn một tháng trời, đến ngày đại điển, văn võ bá quan trong triều đều dậy thật sớm, chứng kiến thời khắc tân đế đăng cơ.


Các mệnh phụ thì buổi trưa vào cung, vốn phải đến yết kiến thái hoàng thái hậu trước, không ngờ vừa vào cung bèn nghe tin thái hoàng thái hậu không được khỏe, bảo họ không cần lễ bái, thế là mọi người lại kéo nhau đến chỗ của thái hậu.


Ngày hôm ấy, lễ nghi rườm rà phức tạp, mấy ngày trước Hạ Vân Tự phát hiện mình có thai, chỉ nghĩ đến đây là đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng.



Vào Trường Lạc cung, lập tức có nữ quan ra nghênh đón.

“Từ phu nhân.”
Hạ Vân Tự gật đầu, nữ quan kia cung kính nói: “Thái hậu mời người vào điện.”
Nàng bèn đi vào trong điện.

Hạ Vân Chước đang ngồi trước bàn trang điểm sửa sang lại đám tua rua trên chiếc trâm cài.

Thấy nàng đi vào bèn cười với nàng qua tấm kính.

“Vậy mà muội còn vội đến đây, thật là.

Cứ yên tâm dưỡng thai là được, chẳng lẽ ta lại bắt bẻ mấy lễ nghi này sao?”
Hạ Vân Tự cười xùy một tiếng, xua tay cho cung nhân ra ngoài rồi bước tới, giúp tỷ tỷ sửa sang đầu tóc.

“Đương nhiên tỷ sẽ không bắt bẻ muội, nếu không ngày nào muội cũng sẽ vào ba quỳ chín lạy, cho tỷ phiền chết luôn.”
“Ai mà thèm đấu võ mồm với muội.” Hạ Vân Chước khẽ cau mày.

“Mau về phủ nghỉ ngơi đi, hôm nào khác ta sẽ gọi muội vào ăn cơm.”
Hạ Vân Tự nhìn vào kính, khẽ nghiêng đầu.

“Nhưng làm sao muội có thể vắng mặt ngay hôm nay được? Tỷ có biết lúc làm thái phi, muội đã tưởng tượng cảnh tỷ làm thái hậu bao nhiêu lần không?”
Hạ Vân Chước khẽ run lên, sau một giây lại nở nụ cười.

“Được, vậy muội cứ ở đây.” Nàng vỗ về tay muội muội.

“Nhưng ta không cần muội quỳ bái ta.

Muội cứ đợi ở sau bình phong, thích làm gì cứ làm, để ta gọi người mang trà và điểm tâm vào cho muội.”
Hạ Vân Tự vui vẻ đồng ý, đứng dậy đi vào sau bình phong.

Hạ Vân Chước gọi cung nhân đến, nhanh chóng bưng trà và điểm tâm cho nàng rồi lấy vài quyển sách, ít kim chỉ đến để tiện cho nàng giải buồn.


Nhưng suốt nửa ngày trời, nàng không làm gì cả, ngay cả trà bánh cũng không đụng bao nhiêu.



Nàng vẫn luôn nhìn qua khe hở bình phong, ngắm tỷ tỷ.


Thật là vui.

Giờ này, lúc này, nhìn tỷ tỷ làm gì nàng cũng cảm thấy vui.


Tất cả mọi ân oán cuối cùng đã kết thúc.

Giang sơn không rung động gì nhiều.

Con đường sau này, tỷ muội họ có thể cùng nhau bước tiếp, bọn trẻ cũng đều tốt đẹp.


Lúc vào cung năm đó, nàng không dám tưởng tượng được sẽ có một ngày như thế này.


Lúc chạng vạng, các mệnh phụ cuối cùng cũng cáo lui, các thái phi và phi tần đến vấn an cũng không ở lại lâu, cung điện náo nhiệt trở nên yên ắng.

Hạ Vân Chước động đậy chiếc cổ đau cứng vì ngồi quá lâu, vui vẻ bước ra phía sau bình phong.

“Ra đây, ăn cơm nào.”
Nàng đưa tay kéo lấy tay muội muội.

Hạ Vân Tự cũng tự nhiên để nàng kéo mình dậy, hai người cùng nắm tay nhau ra ngoài điện.


Đi được một đoạn, họ bất chợt nhớ ra điều gì rồi cùng nhau bật cười.


Mấy năm nay đều thế.

Những lúc lơ đãng, cách họ bên nhau không khác gì hồi còn nhỏ.


Lúc nhỏ tính khí Hạ Vân Tự không tốt lắm, thường hay cáu kỉnh, nhất là sau khi bị người lớn trách mắng nàng luôn thích ở một mình, khóc một mình, giận dỗi một mình chứ không nói chuyện với ai.


Hạ Vân Chước có dỗ dành cũng vô ích.

Sau này nàng thấy không dỗ được bèn không dỗ nữa, có điều trước khi ăn cơm sẽ đến gọi muội muội.


“Ra đây, ăn cơm nào.” Lần nào cũng là câu này, vừa nói vừa dắt tay muội muội, tự nhiên dắt nàng ra ngoài.



Mà thần kỳ là Hạ Vân Tự – dù đang giận dỗi thì cũng không cáu kỉnh với nàng.

Lần nào cũng ngoan ngoãn đi theo nàng, vừa thút thít vừa lau nước mắt rồi lết lại bên bàn ăn.


Những lúc như vậy, Hạ Vân Chước sẽ làm như không nhìn thấy nàng khóc, chỉ mỉm cười gắp thức ăn cho nàng.


Nháy mắt, mới đó mà đã mười lăm mười sáu năm trôi qua rồi.


Hạ Vân Tự bỗng thấy sống mũi cay cay, mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào ra.


“…” Hạ Vân Chước vừa gắp một miếng bụng cá lên, định bỏ vào chén cho nàng, thấy thế thì cau mày.

“Sao thế, muội bao lớn rồi mà còn khóc.”
Vừa nói nàng vừa đặt miếng cá vào trong đĩa của mình trước.


“Không được khóc.

Lát nữa Ninh Nguyên sẽ qua đây vấn an, chắc chắn sẽ cười muội đấy.

Muội còn phải về phủ, Từ Minh Nghĩa mà thấy sẽ nghĩ là ta bắt nạt muội, sau này sẽ có lý do không cho muội vào cung nữa.” Nàng vừa nói vừa lựa xương ra.

Cung nhân đang định hỗ trợ thì bị nàng xua tay gạt đi.


Hạ Vân Tự lại khóc dữ dội hơn.


Khi đó cũng vậy.

Nếu nàng khóc, lúc tỷ tỷ gắp cá cho nàng sẽ thêm một công đoạn, đầu tiên là lựa hết xương ra rồi mới đưa cho nàng ăn, mất công nàng vừa ăn vừa khóc lại bị hóc xương.


Bao năm trôi qua, tình cảm không đổi.


Trên con đường này, Hạ Vân Tự không biết rốt cuộc mình là người tốt hay người xấu, chỉ cảm thấy tất cả cuối cùng đều rất đáng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận