Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn

Phụ thân của Chiêu Phi là chính sứ Khâm Thiên Giám[1] nơi đất phong của Đàm Tây Vương.

Thái tổ hoàng đế của triều Đại Túc không tin quỷ thần, coi nó là
chuyện không có căn cứ. Truyền qua mỗi đời như vậy nên không vị hoàng đế nào của Đại Túc coi trọng Khâm Thiên Giám.

Nhưng dù không được trọng dụng thì cũng là quan chức chính thức của
triều đình, lĩnh bổng lộc của triều đình, lý lịch các viên quan này đều
được điều tra kỹ càng.

Trước khi vào cung, Hạ Vân Tự đã cố ý tìm kiếm và đọc hết những ghi
chép liên quan đến các phi tần trong cung. Về phụ thân của Chiêu Phi chỉ có vài dòng ghi chép ngắn ngủi: Họ tên, tuổi tác, chức vụ, ngoài ra
không còn gì khác. Nàng biết sau này sẽ phải đối đầu với Chiêu Phi nên
ghi nhớ tất cả những điều này.

Cho những người khác lui ra, Hạ Vân Tự dặn dò Oanh Thời thật tỉ mỉ
rồi bảo nàng đi thực hiện còn mình thì không quá để tâm đến chuyện này.

Những kẻ cỏn con này không đáng để nàng phí sức, kịch hay còn ở phía sau kìa.

Những ngày sau đó, nàng chỉ ung dung ở trong Ngọc Trúc Hiên, sáng đọc sách, chiều ôm đàn tỳ bà vào rừng trúc gảy, thỉnh thoảng cũng sang chỗ
Hứa chiêu nghi và Chu Diệu ngồi một lát, uống chén trà, tám chuyện vài
câu.

Một hôm nhàn rỗi, Hứa chiêu nghi truyền ca múa đến giải buồn, còn mời thêm một số phi tần đến cùng thưởng thức.

Vui vẻ nói cười với nhau cả buổi chiều, tới khi ai về cung nấy đã là
lúc chạng vạng. Chỗ của Chu Diệu cách chỗ Hạ Vân Tự không xa, hai người
về chung với nhau, lúc đến gần Ngọc Trúc Hiên thì thấy trong sắc trời
chập choạng tối có bóng một cung nữ mặc áo màu xanh ngọc lướt qua, từ
cửa hông của Trúc Ngọc Hiên đi vào nhà sau.

Hai người thoáng ngẩn ra, Hàm Ngọc ở đằng sau lẩm bẩm: “Ai vậy nhỉ? Sao lại lén lén lút lút thế kia?”

Hạ Vân Tự cau mày ngẫm nghĩ, sau đó thoải mái tươi cười. “Thì chắc là cung nữ chỗ chúng ta thôi. Có lẽ có chuyện gì gấp, đừng đa nghi quá.”

Hàm Ngọc vâng một tiếng khe khẽ nhưng Chu Diệu thì lắc đầu: “Tỷ tỷ cẩn thận một chút.”

Hạ Vân Tự nhìn Chu Diệu, nàng ta nói: “Muội thấy không giống với cung nữ bên cạnh tỷ.”

Hạ Vân Tự nói: “Thì cũng là người hành cung phái tới hầu hạ ta thôi.”

Chu Diệu lắc đầu. “Dù sao cũng không hiểu rõ bằng những người trước
nay đi theo mình, tỷ tỷ phải tra rõ mới được, mất công sau này xảy ra
chuyện gì hối hận cũng không kịp.”

Hạ Vân Tự ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Ta biết rồi” và không nói gì thêm.

Hai người từ biệt nhau trước cửa chính của Ngọc Trúc Hiên, Hạ Vân Tự vịn tay Hàm Ngọc đi vào trong sân.

Đi đến trước cửa nhà, Hàm Ngọc cẩn thận quay đầu nhìn lại, nói nhỏ: “Chu mỹ nhân đi xa rồi.”

Hạ Vân Tự gật đầu, lúc này mới bước qua bậc cửa.

Đi vào trong được vài bước thì nghe thấy trong phòng ngủ truyền ra tiếng nói cười.

Oanh Thời vừa cười vừa khen: “Đúng là giống thật. Lúc nãy ta bước vào, nhìn một cái phải giật mình.”

Nói xong, nghe thấy tiếng rèm châu phát ra tiếng leng keng, Oanh Thời quay đầu lại, vội vàng cùng Yến Vũ đứng lên nhún người hành lễ. “Nương
tử.”

“Miễn lễ.” Hạ Vân Tự đi vào phòng, mỉm cười ngồi xuống.

Oanh Thời và Yến Vũ đứng thẳng dậy. Hạ Vân Tự không khỏi nhìn yến Vũ, thích thú nói: “Xoay người lại cho ta xem thử nào.”

Yến Vũ có vẻ hơi lúng túng, đỏ mặt xoay người lại khoe bóng lưng mặc
đồng phục màu xanh ngọc, trên tóc cài một chiếc nơ bằng lụa trông khá
bắt mắt, chính là bóng người lúc nãy nàng nhìn thấy.

Hạ Vân Tự che miệng cười. “Đúng là rất giống. Lúc nãy nhìn thoáng qua ta cứ tưởng Như Lan, bây giờ nhìn thấy em mới yên tâm.”

Yến Vũ được khen nên thẹn thùng, quay người lại hỏi nàng. “Chu mỹ nhân cũng nhìn thấy ạ?”

“Thấy rồi.” Hạ Vân Tự gật đầu. Hàm Ngọc lại bồi thêm một câu: “Mỹ nhân còn bảo nương tử của chúng ta phải cẩn thận một chút.”

Sau đó Hàm Ngọc hỏi lại. “Như Lan không phát hiện gì chứ?”

Oanh Thời nói: “Không, nô tỳ cố tình chọn ngày nó trực để làm việc
này. Nô tỳ đã sai nó lau dọn cửa sổ ở nhà sau, bây giờ còn đang làm
kìa.”

Nói xong nàng nói với Yến Vũ. “Mau vào nhà sau thay quần áo ra đi. Vì muốn mập giống Như Lan, trên người quấn không biết bao nhiêu vải, nhìn
thôi đã thấy nóng!”

Yến Vũ nghe thế thì nhăn mặt than nóng quá. Hạ Vân Tự vội bảo Oanh
Thời chuẩn bị nước ô mai ướp đá cho yến Vũ, nàng ta thay quần áo xong
thì có uống.

Oanh Thời và Yến Vũ vừa nói cười vừa ra khỏi phòng ngủ, một người đi thay đồ, một người đi chuẩn bị nước ô mai.

Những ngày sau đó trôi qua yên ổn, có điều lúc Hứa chiêu nghi đến
Ngọc Trúc Hiên chơi thì cũng “vô tình” nhìn thấy một cung nữ dáng người
hơi mập, cố ý né tránh người khác, vội vội vàng vàng đi vào nhà sau.

Mấy ngày nữa là đến tết Đoan Ngọ.

Một vị phi tần không thân với Hạ Vân Tự lắm đến chơi cũng nhìn thấy
một cung nữ lén lén lút lút, thấy nàng ta là vội quay người né tránh.

Có điều họ đều không nhìn thấy mặt, hơn nữa Hạ Vân Tự là chủ nhân mà không để tâm đến nên không ai truy xét làm gì.

Đương nhiên Như Lan không hề hay biết gì chuyện này, vẫn làm việc như thường, rảnh rỗi thì ra ngoài dạo phố. Hạ Vân Tự nghe nói nàng ta và
cung nữ bên cạnh Chiêu Phi gặp nhau vài lần, có hai lần là gặp ở một
hiệu thuốc, cụ thể làm gì không ai biết.

Tối hôm Đoan Ngọ, sau mười mấy ngày liền không gặp hoàng đế, cuối
cùng Hạ Vân Tự cũng dẫn Hàm Ngọc đến Thanh Lương Điện, giống như trước
kia bảo Hàm Ngọc xách hộp thức ăn vào, dâng bánh ú lên cho hoàng đế.

Nàng đã làm thế rất nhiều lần, nhất định y sẽ biết nàng đang ở bên
ngoài, có điều trước kia không gặp cũng không sao, nhưng bây giờ y mong
nhớ nàng bao lâu nay nên chắc chắn sẽ ra gặp.

Hạ Vân Tự biết rất rõ tư thế, dáng dấp nào sẽ khiến mình đẹp nhất, có thể khiến y động lòng nên đứng cách cửa điện mười mấy thước, nghiêng
người, ngẩng đầu ngăm trăng.

Ánh trăng non như một tấm lụa trải xuống khiến khuôn mặt và bóng dáng nàng trở nên mông lung, mắt môi nàng càng trở nên mộng ảo.

Không lâu sau, nàng liếc thấy một bóng người từ trong điện chậm rãi
bước ra nhưng không đi thẳng tới chỗ nàng mà chỉ đứng trước cửa điện.

Tình cảnh ngày hôm đó thật sự hơi xấu hổ, không chỉ vì khoảnh khắc ngắn ngủi đó mà chủ yếu là vì y bất ngờ bỏ đi.

Thế nên Hạ Vân Tự để mặc cho y ngắm một lúc mới sực tỉnh ra nhìn về phía y rồi vội vàng hành lễ.

Y không bước tới mà đứng cách mười mấy thước. Đình đài lầu các và ánh trăng lành lạnh làm nền khiến nàng như ở trong một bức họa mông lung.

Làn gió mùa hè mát dịu nhẹ nhàng mơn man những sợi tóc mai của nàng
khiến cho bức tranh này có thêm chút sống động, giống như một nàng tiên
trên trời bỗng nhiên lạc xuống cõi phàm trần, tuy đẹp một cách siêu thực nhưng cũng khiến người ta biết rõ nàng đang đứng rành rành ngay trước
mặt.

Tim Hạ Huyền Thời đập rất nhanh, y khẽ hít sâu một hơi rồi mới tỏ ra ung dung đi về phía nàng.

Lúc y đến gần, nàng vẫn giữ nguyên tư thế nhún người. Y đỡ nàng một chút nàng mới đứng dậy.

Đứng thẳng dậy, y vẫn cao hơn nàng một cái đầu. Từ trên cao nhìn
xuống một lúc, không biết vì sao y bỗng cảm thấy dường như nàng càng đẹp hơn mười mấy ngày trước.

Khẽ hắng giọng một cái, Hạ Huyền Thời ổn định lại tinh thần. “Ban
ngày phải làm lễ tế Đoan Ngọ, trẫm bận rộn hơn nửa ngày trời, bây giờ
mới được nghỉ ngơi một chút, chúng ta đi dạo đi.”

Ngay cả giọng nói của y cũng bất giác trở nên dè dặt hơn.

Hạ Vân Tự gật đầu, đáp: “Vâng.”

Hai người liền cùng nhau đi tản bộ, không mang người hầu theo, Hàm Ngọc cũng được cho về Ngọc Trúc Hiên trước.

Nàng không biết y muốn đi đâu nhưng cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng đi theo.

Đi được một lúc, y mới bắt chuyện. “Ngày mai có cung yến, muội đến Thanh Lương Điện trước đi.”

Là bữa tiệc chúc mừng Đàm Tây Vương có công dẹp loạn.

Bữa tiệc này lẽ ra được tổ chức vào tối nay, tiện thể mừng tết Đoan
Ngọ luôn. Tuy nhiên dù Đàm Tây Vương đã sớm vào kinh thành, lần này cũng đến hành cung tránh nóng với hoàng đế nhưng các tướng sĩ dưới trướng
hắn vẫn còn nhiều chuyện phải ở lại đất phong giải quyết. Xử lý xong
xuôi, những người này vội vội vàng vàng chạy đến hành cung nhưng cuối
cùng vẫn không tới kịp. Trưa nay tấu chương thỉnh tội được đưa vào cung, nói các tướng sĩ còn cách hành cung hơn trăm dặm nhưng đường núi khó
đi, có lẽ phải tối mới đến nơi, khi đó sẽ lập tức đến thỉnh tội.

Hoàng đế cảm thông cho các tướng sĩ, phê lại là họ không cần phải vội, cung yến sẽ dời sang tối mai, lúc đó có mặt là được.

Hạ Vân Tự nhìn y. “Thần thiếp đến Thanh Lương Điện trước làm gì?”

Cung yến tổ chức tại Châu Ngọc Điện, phi tần các cung đến giờ đi thẳng qua đó là được.

Trầm ngâm một lát, y nói: “Trẫm muốn gặp muội nhiều hơn.”

Trong lời nói có cảm xúc dâng trào nhưng bị y cố gắng kìm nén lại.

Hạ Vân Tự vờ như không biết, chỉ cười khẽ: “Chẳng phải tới cung yến là tỷ phu có thể gặp thần thiếp sao?”

“Phải.” Y nghẹn họng, muốn tìm một lý do để thuyết phục nàng nhưng nhất thời lòng dạ rối bời, không nghĩ được gì cả.

Nàng thì lại nhàn nhã nhận lời: “Được thôi, thần thiếp nghe lời tỷ phu.”

Y thở phào một hơi khá rõ.

Hơi quay đầu qua, y không ngừng quan sát nàng.

Nàng đang cụp mắt, hàng mi dài và rậm che đi đôi mắt sáng nhưng vẫn có thể nhìn thấy nụ cười trong đôi mắt ấy.

Y bỗng cảm thấy rất tò mò. “Cười gì đó?”

Nụ cười tươi tắn của nàng chợt tan biến, nàng nghiêm túc nhìn y, đáp: “Thần thiếp cứ tưởng ngày ấy vô tình thất lễ khiến tỷ phu tức giận. Bây giờ thấy tỷ phu không giận nên rất vui.”

Còn chưa nói xong, nụ cười vừa tắt khi nãy lại sáng lên, vẻ tinh nghịch trong mắt khiến nàng càng thêm hoạt bát.

Y dời mắt đi, gượng gạo lắc đầu. “Sao trẫm lại giận muội chứ.”

“Không giận sao?” Hạ Vân Tự cố tình bước tới, nhìn thẳng vào ánh mắt
né tránh của y với vẻ dò xét. “Vậy sao mười mấy ngày nay tỷ phu không hề doái hoài gì đến thần thiếp. Hôm nay là tết Đoan Ngọ cũng không thấy tỷ phu thưởng cho thần thiếp một cái bánh ú.”

Trong giọng điệu có chút nũng nịu trước nay y chưa từng nhìn thấy, điều này khiến lòng y dậy sóng, vô cùng vui sướng.

Trấn tĩnh lại, y ra vẻ nghiêm túc. “Sao lại trách trẫm, rõ ràng mười mấy ngày nay muội cũng không đến Thanh Lương Điện cơ mà.”

“Quân uy không thể xâm phạm.” Nàng đảo mắt, kéo dài giọng. “Thần thiếp cứ nghĩ tỷ phu tức giận nên nào dám đến.”

Hạ Huyền Thời khẽ nhướng mày. “Tức là đang bắt trẫm dỗ dành muội đấy à?”

Nàng buột miệng đáp: “Dỗ một chút thì có sao…”

Y bỗng thấy hoảng hốt, không thể phân biệt được đây rốt cuộc là muội muội đang ỷ lại tỷ phu hay phi tần đang quyến rũ hoàng đế.

Sau cơn hốt hoảng, trong y bỗng có suy nghĩ lệch lạc. Y cố gắng kiềm
chê nó, cố gắng tự nhủ là đừng tự lừa dối mình nhưng vẫn không đè nén
được ý nghĩ xấu xa.

Ma xui quỷ khiến, y vươn tay ra muốn ôm lấy nàng.

Y vốn định ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng nhưng khi sắp chạm vào
thì cố kìm nén, cắn răng đưa tay lên cao hơn, cuối cùng đáp lại trên vai nàng.

Tư thế thân mật, nhưng lại không quá mức.

Hạ Vân Tự không né tránh, ngược lại còn cười khẽ, nói: “Thần thiếp
nói đùa đấy! Thần thiếp lớn thế này rồi mà còn bắt tỷ phu dỗ dành ư.”

Y ậm ờ ừ một tiếng, lúc đầu trong lòng chấn động, sợ nàng phản kháng, sợ không nàng không vui, sau đó bình tĩnh lại thì thấy vui mừng vì nàng không hề để ý.

Không đơn giản chỉ là vui mừng, lúc này đây trong lòng y có thể gọi là vô cùng hân hoan.

Chính y cũng không biết mình đang bị gì nữa, rõ ràng đã có biết bao
nhiêu phi tần nhưng vẫn sung sướng vì sự tiếp xúc đơn giản thế này.

Hai người cứ thế đi bên nhau thật lâu.

Y nói đưa nàng về Ngọc Trúc Hiên, nàng biết y cố tình đi đường vòng,
cố ý đi thật chậm nhưng không vạch trần, chỉ lặng lẽ đi theo y.

Cứ thế, đoạn đường vốn không xa này phải đi đến hai khắc mới tới.

Khi chỉ còn cách Ngọc Trúc Hiên vài trượng, bỗng có một bóng người
bước ra khỏi cổng, thấy họ thì luống cuống chân tay, vội vã chạy vào
trong.

“Ai đó!” Hạ Huyền Thời quát lên nhưng chỉ nhìn thấy một bóng người
mặc áo cung nữ chạy vội đi. Trời đã tối, trong vườn lại toàn là trúc
xanh nên bóng người kia nhanh chóng biến mất tăm.

Hạ Vân Tự cũng quát lên: “Tiểu Lộc Tử.”

Không thấy người nhưng từ xa xa có thể nghe được tiếng dạ nho nhỏ vang ra từ bên trong, sau đó có bóng người chạy vào nhà sau.

Nàng ung dung chặn hoàng đế lại. “Tỷ phu đợi một lát.”

Y dừng chân, nàng giải thích. “Nhìn có vẻ hơi kỳ quái, đợi Tiểu Lộc Tử ra đã, mất công có chuyện gì.”

Bây giờ đương nhiên không thể để y đi vào, bởi vì cách cái cửa này
gần nhất chính là phòng ngủ của nàng. Yến Vũ cải trang khi nãy hiện nay
đang trốn trong phòng nàng thay đồ, để y vào chẳng phải bị bắt gặp ư?

Bên kia, Tiểu Lộc Tử xông vào nhà sau, lập tức chộp lấy vai của cung nữ đang quét dọn chân tường. “Còn chạy à!”

Như Lan giật nảy mình, ngạc nhiên nhìn hắn. “Lục công công? Cái gì mà còn chạy?”

Đương nhiên Tiểu Lộc Tử sẽ không để nàng ta có cơ hội nói nhiều mà
lôi ngay ra ngoài. Trên đường đi ra, hắn nhặt được một thứ màu trắng,
không cho Như Lan nhìn mà mang ra ngoài diện kiến thánh thượng luôn.

———

[1] Người đứng đầu Khâm Thiên Giám – cơ quan quan sát thiên văn khí tượng, âm dương bói toán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui