Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn

Trong chính điện rộng rãi, các cung tần ngồi hai bên
không một ai dám lên tiếng. Chiêu Phi ngồi ngay chính giữa sắc mặt tái
xanh, ngực phập phồng. Hoạn quan quỳ trước mặt nàng ta thu dọn các mảnh
sứ vỡ sợ đến nỗi không dám thở mạnh.

Yên lặng một lát, Hồ thị – người vừa bị giáng xuống thành huy nga –
lên tiếng: “Thần thiếp đã sớm biết ả không phải hạng đơn giản mà. Phàn
Ưng Đức luôn miệng nói ả chỉ xem hoàng thượng là tỷ phu, vậy mà lúc này
lại… dẫn dụ người qua đó.”

Vừa nói xong, đôi mắt đẹp của Chiêu Phi đã lạnh lẽo liếc tới: “Bây
giờ nói mình sớm biết ả không phải hạng đơn giản, vậy lúc trước mắng cho sướng miệng sao không nghĩ đến?”

Hồ thị tái mặt, ngượng ngùng im miệng. Nghi quý cơ ngồi bên phải che
miệng cười: “Dù gì cũng là muội muội của Giai Huệ hoàng hậu mà, tuy dung mạo hoàn toàn không giống nhau nhưng cũng khó tránh việc hoàng thượng
gửi gắm tình cảm. Theo thần thiếp thấy…” Nàng ta đưa mắt nhìn Chiêu Phi, nói tiếp: “Lần này đến cả nương nương cũng khó mà đối phó được ả.”

“Quý cơ chỉ biết nói mát.” Hồ huy nga cười nhạt một tiếng: “Lúc hoàng hậu về trời, nếu không nhờ Chiêu Phi nương nương tìm mọi cách che chở
thì e là hiện nay quý cơ cũng giống như Tống thị, phải ở một nơi không
khác gì lãnh cung rồi. Quý cơ phải biết ơn nương nương chứ nhỉ?”

Nghi quý cơ nghiến răng nghiến lợi. Chuyện hoàng hậu quy tiên liên
lụy đến rất nhiều người, trong cơn thịnh nộ hoàng đế đã xử lý rất nhiều
cung nhân, tần phi. Hai trong số bốn người cùng vào vương phủ một lượt
với hoàng hậu năm đó cũng bị dính vào việc này. Nhờ có Chiêu Phi che chở mà nàng ta tránh được một kiếp, còn Tống thị thì bị giáng làm huy nga,
đày đến nơi hẻo lánh không khác gì lãnh cung, từ đó không còn hy vọng
gì.

Tính ra, đúng là nàng mắc nợ ân tình của Chiêu Phi, nhưng có ai lại
vui khi bị nhắc nhở chuyện thế này, lúc nào cũng phải ghi nhớ mình ăn
nhờ ở đậu người khác.

Chiêu Phi cũng đúng lúc ngăn cản những lời cay nghiệt của Hồ thị. “Đủ rồi.”

Hít sâu một hơi, giọng điệu của nàng ta nghiêm khắc hơn vài phần:
“Không có bản lĩnh giữ được trái tim của hoàng thượng, chỉ có mồm miệng
là giỏi. Cứ mặc cho Hạ thị mê hoặc thánh thượng thế này, các ngươi chờ
ngày sang Khánh Ngọc Cung hành lễ đi.”

Nghi quý cơ và Hồ huy nga đều im lặng. Những người trong điện đưa mắt nhìn nhau, ngẫm nghĩ lời Chiêu Phi nói.

Sang Khánh Ngọc Cung hành lễ? Hành lễ với ai? Có thể là Hạ thị, cũng
có thể là Hứa chiêu nghi. Chuyện chèn ép Hồ thị hôm trung thu đã chứng

tỏ hai người họ một giuộc với nhau. Nhất thời Hạ thị muốn tấn lên địa vị cao là không dễ dàng, vậy khó tránh khỏi ả sẽ nâng Hứa chiêu nghi lên
trước.

Hứa chiêu nghi đã lên tới tòng nhị phẩm, đứng đầu cửu tần, thêm một
bậc nữa sẽ thành chính nhị phẩm phi, ngang hàng với Chiêu Phi. Nếu chỉ
phong phi cũng không sao, dù gì Hứa chiêu nghi tư sắc thường thường, lại xuất thân là nô tỳ của hoàng hậu, dựa vào di ngôn của hoàng hậu mới có
địa vị như ngày nay, so về sủng ái thì không tài nào bì được với Chiêu
Phi.

Nhưng vấn đề là hiện nay dưỡng mẫu của hai hoàng tử và một hoàng nữ
mất mẹ đều chưa được quyết định. Hoàng đế rất cẩn trọng trong việc này,
không tùy tiện lựa chọn dưỡng mẫu cho họ, tạm thời đều do các cung nhân
cẩn thận chăm sóc trong Vạn An Cung.

Nhưng chắc chắn phải có dưỡng mẫu, thế nên các phi tần trong hậu cung đều sốt ruột muốn ứng cử, chẳng qua là không dám tùy tiện lên tiếng mà
thôi.

Nếu một trong hai vị hoàng tử, đặc biệt là trưởng tử của Giai Huệ
hoàng hậu rơi vào tay Hứa chiêu nghi thì đây quả là chuyện đáng sợ với
đám người Chiêu Phi.

Cung điện nhất thời yên tĩnh, Đường Lan Chi cắn môi một lát, rời khỏi chỗ ngồi, khấu đầu hành lễ: “Chiêu Phi nương nương.”

Gần đây nàng được lòng hoàng đế nên Chiêu Phi cũng khá khách khí, lập tức nở nụ cười: “Mỹ nhân muội muội làm gì vậy? Đứng lên mà nói.”

Đường Lan Chi đứng dậy, bẩm: “Nương nương đừng trách thần thiếp nhiều chuyện. thần thiếp cảm thấy Chu tài nhân của Khánh Ngọc Cung mới là mắt xích quan trọng nhất.”

Nghi quý cơ nhíu mày. “Bản cung biết ngươi và Chu thị đang tranh sủng rất kịch liệt.” Ý là nàng ta đang cảm thấy Đường Lan Chi nói thế là
muốn mượn dao giết người.

Đường Lan Chi lắc đầu, đáp: “Không phải vì thần thiếp và Chu tài nhân tranh sủng nên mới nói thế. Nương nương nghĩ xem, trong Khánh Ngọc
Cung, Hứa chiêu nghi không hề được sủng ái, thần thiếp vào cung bao lâu
nay chưa từng nghe nói nàng ta được triệu thị tẩm. Hạ tài nhân tuy thỉnh thoảng có đến Tử Thần Điện làm bạn nhưng hoàng thượng cũng chỉ đối với
nàng ta như vậy. Lần này đến Triêu Lộ Hiên nghe đàn tỳ bà nương nương
cảm thấy là nhờ ai?”

Tối qua, hoàng đế lật thẻ bài của Chu Diệu.

Thì thầm bên gối dù sao cũng có chút hữu dụng, giọng Chu Diệu lại dịu dàng êm tai, lúc thủ thỉ chắc càng động lòng người.

Gọi nàng ta là chiếc cầu nối giữa Tử Thần Điện và Khánh Ngọc Cung cũng không có gì là quá.

“Bây giờ Hạ tài nhân cũng chỉ mới bầu bạn với hoàng thượng vài lần,

nếu nói tình cảm thì không thể so được với Chu tài nhân đã thị thẩm
nhiều lần.” Đường Lan Chi cụp mắt, toan tính. “Nếu thần thiếp là nương
nương thì sẽ phá hủy cây cầu này trước.”

Cả điện im phăng phắc.

Hồ huy nga có vẻ bất ngờ. “Không ngờ Đường mỹ nhân cũng tàn nhẫn phết nhỉ?”

“Trong cung làm sao dung được những người mềm lòng?” Đường Lan Chi
nhìn nàng ta một cái rồi lại nhìn sang Chiêu Phi. “Hơn nữa lẽ nào nương
nương không muốn mình có một vị hoàng tử?”

Chiêu Phi vốn không muốn nghe nàng ta nhiều lời vì những câu này
giống như đang mượn dao giết người hơn, nhưng hai chữ “hoàng tử” lại
khiến nàng dao động.

Nữ nhân trong cung ai mà không muốn mình có một mụn con? Ở cái nơi mỹ nhân còn nhiều hơn hoa này, thịnh sủng không dứt là chuyện rất khó, chỉ có con cái mới là chỗ dựa vững vàng.

……

Triêu Lộ Hiên yên lặng như tờ, chỉ có tiếng đàn réo rắt vang động bốn phương.

Khúc nhạc kết thúc, Hạ Vân Tự ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thuận miệng hỏi như là muốn được khen ngợi. “Hay không?”

“Hay.” Hạ Huyền Thời mỉm cười gật đầu.

Nàng lại nhẹ nhàng than vãn: “Rốt cuộc vẫn là tỷ tỷ đàn hay nhất.”
Trong giọng nói có mang chút chán nản. “Thần thiếp vẫn không cách nào
đàn được những khúc nhạc êm dịu.”

Hạ Huyền Thời kiềm chế cảm xúc. “Khúc nhạc của muội hợp với tính cách của muội.”

Đây là lời an ủi, nhưng nàng lại cau mày, thở dài thườn thượt: “Tính tình của thần thiếp lại càng không bì được tỷ tỷ.”

Y không bình phẩm thêm, chỉ cười cười, hơi thất thần.

Nàng nhìn y, hàng mi chớp chớp: “Hôm nay tỷ phu không có tấu chương cần phê duyệt sao?”

“À… có.” Y hoảng hốt hoàn hồn lại.

Nàng tươi cười bảo: “Vậy thần thiếp đã đàn xong, không làm phiền tỷ phu nữa.”


Câu này nghe như đang đuổi khách, nhưng trước giờ y vốn coi trọng
chính sự, lại thích những nử tử hiền thục hiểu chuyện nên sẽ không tức
giận.

Quả nhiên y sực tỉnh, mỉm cười với nàng. “Ừ.”

Hạ Vân Tự đứng dậy, ôm đàn tỳ bà, nhún người hành lễ: “Cung tiễn hoàng thượng.”

Im lặng một lát, nàng nghe y nói: “Hôm khác có thời gian, trẫm sẽ lại đến nghe muội đàn.”

“Được.” Nàng ngẩng mặt lên, mau mắn đồng ý, có điều trong mắt chỉ có
vẻ trong sáng của muội muội đối với tỷ phu cứ không có tình cảm của thê
thiếp đối với phu quân.

Nàng tính toán rất đúng mực, như thế sẽ làm y cảm thấy thoải mái hơn.

Y mỉm cười, đỡ nàng dậy rồi quay người đi.

Đám cung nhân đứng hầu hạ hai bên cũng nối đuôi theo sau làm cái nơi
vốn đã yên tĩnh này càng thêm trống trải. Hạ Vân Tự đưa mắt nhìn họ đi
xa dần, nụ cười ấm áp trong mắt tắt dần, cuối cùng trở nên lạnh lẽo.
“Oanh Thời.”

“Nương tử.” Oanh Thời bước tới nghe lệnh.

Hạ Vân Tự thở hắt ra. “Mệt quá. Ta đi xem Tĩnh Song đây.”

Gần đây Tĩnh Song đã bắt đầu đọc sách, biết chữ. Nha đầu chỉ mới bốn
năm tuổi, lại xuất thân bần hàn, trước kia chưa từng học chữ, may mà con bé ngoan ngoãn, theo Tố Thần học rất chăm chỉ.

Lúc Hạ Vân Tự vào nhà thì con bé đang tập viết theo bảng chữ mẫu, mày nhíu lại, viết nét xiên nét xẹo.

Oanh Thời hắng nhẹ vài tiếng, Tĩnh Song quay đầu lại, lập tức đặt bút xuống hành lễ. Hạ Vân Tự đỡ cô bé dậy, ngồi xuống, cười hỏi: “Ta chỉ
đến xem thử thôi, không cần đa lễ.” Nói xong, nàng liếc nhìn chồng giấy
Tuyên Thành đã viết kín chữ, hỏi: “Có mệt không?”

Từ khi được Hạ Vân Tự cứu ra khỏi Thượng Phục Cục hôm đại tuyển, Tĩnh Song vẫn ở chỗ nàng. Hạ Vân Tự cố ý dặn dò người bên cạnh mình không
được bắt nạt con bé, cho nó ăn ngon mặc đẹp nên tính cách của nó đã còn
không nhút nhát như trước nữa.

Tĩnh Song cũng là một cô bé thông minh lanh lợi, biết để ý sắc mặt
của người khác. Nghe Hạ Vân Tự hỏi rất hiền hòa, con bé liền nở nụ cười
van nài, ấp ung nói: “Hơi mệt một chút… Nô tỳ có thể nghỉ một lát
không?”

“Có thể nghỉ một lát.” Hạ Vân Tự kéo cô bé ngồi lên giường, sai Oanh
Thời bưng điểm tâm đến. “Mệt thì có thể nghỉ một chút, nhưng nhiệm vụ
mỗi ngày thì phải hoàn thành, phải cố gắng đọc sách biết không?”


Tĩnh Song trịnh trọng gật đầu: “Nô tỳ đã biết.” Nói xong thì tỏ vẻ nghi hoặc. “Sao nương tử lại dạy nô tỳ đọc sách?”

Hạ Vân Tự mỉm cười, hỏi ngược lại. “Em không muốn đọc sách sao?”

Tĩnh Song nghĩ ngợi. “Muốn ạ.”

“Vậy thì ráng mà học.” Hạ Vân Tự qua loa lảng sang chuyện khác. Trẻ con bốn năm tuổi thật thà, nghe thế liền không hỏi thêm nữa.

Hạ Vân Tự chơi với Tĩnh Song một lát, đến trưa dẫn con bé đến chỗ
mình dùng bữa rồi sai người đưa nó về. Đến chiều, nàng sang chỗ Hứa
chiêu nghi một chặp, Chu Diệu cũng có mặt, ba người trò chuyện vu vơ, an nhiên trải qua một ngày.

Vài ngày sau, hoàng đế lại sủng hạnh Chu Diệu.

Sắp đến giờ Tý, có tiếng động huyên náo ngang qua cửa cung làm mọi người bừng tỉnh.

Ở một nơi yên tĩnh trong Triêu Lộ Hiên – Khánh Ngọc Cung, Hạ Vân Tự
vốn không tỉnh giấc nhưng Yến Thời – người đang gác đêm – nghe được
nguyên do thì vén rèm đi vào phòng ngủ.

“Nương tử.” Oanh Thời cầm cây đèn, đứng bên giường gọi nhỏ. “Người
của Vạn An Cung quýnh quáng đến Tử Thần Điện bẩm báo, hình như là có
chuyện gì rồi.”

Hạ Vân Tự thức giấc, cau mày, chống người ngồi dậy. “Thay xiêm y.”

Yến Thời cất giọng gọi, Ngọc Bàn Ngọc Sa ở bên ngoài liền đi vào,
Tiểu Lộc Tử cũng vào theo, bẩm báo: “Nô tài đã nghe ngóng được, hình như là tiểu công chúa xảy ra chuyện.”

May mà không phải là Ninh Nguyên của tỷ tỷ.

Hạ Vân Tự thoáng thở phào, rồi lại lắc đầu: “Con trẻ vô tội, mong chúng đều được bình an.”

Một lát sau nàng sửa soạng xong, kiệu cũng đã chuẩn bị sẵn. Hạ Vân Tự nghĩ ngợi rồi không lên kiệu mà đi bộ đến Vạn An Cung.

Vừa đến cửa cung, quả nhiên nhìn thấy Vạn An Cung đèn đuốc sáng rực. Từ số cung nhân đông nghịt cho thấy, hoàng đế đã đến rồi.

Vô thức nhìn xung quanh, Hạ Vân Tự dừng chân ngoài cửa một chút. “Chiêu Phi cũng đến rồi à?”

Tiểu Lộc Tử ngước mắt lên lướt nhìn, thấy một vài hoạn quan quen mặt
nên cúi đầu đáp: “Nương tử nhìn không sai, đúng là người của Chiêu Phi
nương nương.”

Vậy chuyện này e là còn gay cấn hơn nàng đã nghĩ.

Hạ Vân Tự đưa tay cởi chiếc áo choàng dày dặn trên người mình xuống,
gió lạnh từ bốn phía ùa tới khiến nàng phải hít sâu một hơi, nàng đưa áo cho Yến Thời. “Mang về đi, đừng để người khác nhìn thấy.”

Sau đó tiếp tục đi vào trong, đến chỗ ở của Thục Tĩnh công chúa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận