Giang Phi một hơi vọt xuống tầng một, mới vừa định chạy ra khỏi chung cư thì bỗng nhiên nghĩ ra bên ngoài có thể có bảo tiêu của Phó Huân.
Trước có dây dưa một đoạn thời gian với Phó Huân, Giang Phi đoán tài xế cận vệ của Phó Huân nhất định là biết cậu, vào lúc này nếu đi ra ngoài, khẳng định sẽ bị bắt tại trận.
Giang Phi gấp đến đầu đầy mồ hôi, cuối cùng thấy thang máy dừng ở tầng một, cậu liền khẩn cấp chạy vào trong thang máy, theo thang máy xuống nhà để xe dưới hầm, cuối cùng chạy mất khỏi cửa nhà để xe.
Giang Phi chạy một mạch như điên không dám dừng chút nào, trong tiềm thức Phó Huân vẫn còn đang đuổi theo cậu, cuối cùng đến ven đường chặn một chiếc taxi liền ngồi vào rời đi.
Sau khi xe chạy, Giang Phi liền quay đầu nhìn phía sau xe, phát hiện không có ai đuổi theo, lòng treo cao rốt cuộc cũng rơi xuống đất.
———————-
Giản Húc hoàn toàn không phản ứng kịp đây là tình huống gì, Giang Phi cùng Phó Huân một trước một sau vọt tới cầu thang, hắn ngây tại chỗ hồi lâu mới đi xuống cầu thang.
Một lát sau, Giản Húc rốt cuộc cũng thấy được Phó Huân ở trong hành lang ở tầng chính giữa, chỉ thấy Phó Huân một tay nắm lan can, một tay vịn bên hông, cong eo gù lưng đứng ở nơi đó, mi tâm nhíu chặt, sắc mặt khó coi.
Cảm giác tê dại trên người Phó Huân còn chưa hoàn toàn biến mất, hai chân chỉ có thể di chuyển bình thường, hai chân vẫn không thể cất được bước lớn.
Tâm tình phẫn nộ của Phó Huân đã không còn cách nào hình dung, hô hấp mãnh liệt cùng lửa giận tích tụ lại hết lần này tới lần khác muốn oanh tạc phổi của hắn, nếu không phải hành động bị hạn chế, coi như Giang Phi giờ phút này chạy bao xa, Phó Huân cũng sẽ phát điên đuổi theo.
Bị kẻ hèn nhát mà mình xem thường đánh ngã, còn bị ngay trước mặt đạp một cước, Phó Huân chưa bao giờ bị làm nhục đến chật vật như vậy.
Advertisement / Quảng cáo
“Phó tổng…” Giản Húc thận trọng nói: “Ngài…ngài không sao chứ.”
Phó Huân đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía Giản Húc, trên mặt đằng đằng sát khí, hai mắt đỏ thẫm tràn đầy tia máu. Giản Húc bị nhìn chăm chú đến sống lưng phát lạnh, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Ngài…ngài không sao chứ.”
“Đưa điện thoại cho tôi.” Phó Huân trầm giọng nói…Điện thoại hắn rơi trên xe.
Giản Húc không dám hỏi nhiều cái gì, vội vàng lấy điện thoại ra đưa cho Phó Huân, Phó Huân sau khi nhận lấy liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Ngô Thân dưới lầu.
“Ba phút trước Giang Phi chạy xuống lầu, có thấy không?”
“Thuộc hạ vẫn luôn ở dưới lầu, không thấy có người ra khỏi chung cư.” Ngô Thân đúng như sự thật đáp.
“Cậu ta nhất định là trốn từ nhà để xe.” Phó Huân nhanh chóng nói: “Nhanh phái người đuổi theo, đuổi không kịp người thì lập tức kiểm soát tất cả khách sạn nhà nghỉ ở thành phố Trung Nam, cậu ta chỉ ở gần đây thôi, tối nay phải tìm được cho tôi! Mau!!”
Thanh âm Phó Huân dồn dập, trên khuôn mặt lạnh lùng không quan tâm hết thảy mà lộ ra cơn tức giận, sau khi hắn cúp điện thoại hô hấp vẫn thô trầm như cũ.
Giản Húc nhìn ngực Phó Huân kịch liệt phập phồng, tựa như một giây kế tiếp sẽ nổ tung liền đứng tại chỗ không dám đến gần.
“Đỡ tôi đi xuống.” Phó Huân ra lệnh Giản Húc.
Advertisement / Quảng cáo
“…Dạ.”
Giản Húc nuốt nước miếng một cái, lúc này mới đến gần Phó Huân, hắn cũng không biết Phó Huân bị thương cái gì, chỉ thấy hai chân Phó Huân giống như rút gân vậy, khó khăn cong chân, cả người chỉ có thể như khúc gỗ xách eo bước xuống bậc thang, động tác cực kỳ buồn cười.
Đến đoạn đất bằng phẳng có khúc cua ở tầng kế tiếp, Phó Huân định ra hành lang đi thang máy xuống tầng, lại chợt thấy góc tường có mấy tờ giấy to chừng bàn tay, tờ giấy tựa hồ còn vẽ cái gì đó.
Phó Huân nhớ tới Giang Phi mới vừa rồi ngã ở nơi này, khi đó trong nải của cậu hình như còn rơi ra một đống đồ.
Cái kia có thể là cậu đánh rơi không…
“Nhặt mấy tờ giấy kia lại đây.” Phó Huân lệnh Giản Húc.
Giản Húc nhanh chóng nhặt mấy tờ giấy ở góc tường đưa tới trong tay Phó Huân, Phó Huân cầm lên nhìn một cái, phát hiện trên tờ giấy tất cả đều là bản vẽ nhân vật hoạt hình chibi, có hai tấm được làm thành thẻ cứng theo kiểu thẻ ngân hàng lớn nhỏ, với mặt trên là nhân vật chibi mặc âu phục, nhoẻn miệng cười xinh đẹp…
Phó Huân nheo cặp mắt lại…
Giang Phi chính là một nhà manga, từ trong túi xách cậu rơi ra những thứ này Phó Huân cũng không thấy kỳ quái, Phó Huân cảm thấy kỳ quái chính là Giang Phi mạo hiểm nguy hiểm lớn như vậy để lén trở về thu dọn đồ đạc, đồ được lấy tất nhiên là đối với cậu cực kỳ quan trọng…
Mấy tờ vẽ hoạt hình này quan trọng ở chỗ nào?