Lưu Chương và Trương Gia Nguyên vì việc học mà phải chuyển đến nhà Bá Viễn ở.
Bá Viễn bế một con thỏ về nhà, thỏ con tròn tròn mũm mĩm với bộ lông xù mềm mại.
“Tiểu gia hỏa này từ đâu ra vậy?” Lưu Chương đối với bé thỏ mới đến thích thú không thôi, đem thỏ con ôm vào trong ngực mà vuốt ve bộ lông của nó.
“Này, lúc anh đang mua bánh táo, nó tự nhiên chạy đến.” Bá Viễn mang bánh táo vào bếp, vừa đi ra thì thấy Trương Gia Nguyên cũng đã xuống lầu.
“Vậy gọi nó là Bình Quả (quả táo) đi.” Trương Gia Nguyên cũng đưa tay ra muốn sờ đầu thỏ con, bé thỏ nhỏ có vẻ khá bất mãn mà kêu lên vài tiếng rầm rì.
Trương Gia Nguyên nhíu mày nhìn nó, "Êi! Mày cũng nóng tính quá đấy! Đây là không muốn tao động vào hay là vì bất mãn với cái tên tao đặt cho vậy?!"
Lưu Chương đẩy móng vuốt của Trương Gia Nguyên ra, đem thỏ con nâng niu trong lòng bàn tay mình, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng, giống như là đang dỗ đứa nhỏ: "Gọi Pai Pai có được không?"
Con thỏ nhỏ vươn đầu lưỡi liếm vào tay Lưu Chương.
Trương Gia Nguyên trừng mắt hoài nghi không biết có phải mình nhìn nhầm rồi không, sau đó quay đầu nhìn Bá Viễn, giọng nói tủi thân: "Viễn ca, thỏ con không thích em."
“Không sao đâu, anh định mang về ăn mà.” Bá Viễn vừa cười vừa an ủi.
Không ngờ câu nói đùa này lại gây ra phản ứng dữ dội với Lưu Chương, anh hét lên: "Pai Pai đáng yêu như vậy! Không được phép ăn nó", sau đó ôm thỏ con chạy lên lầu về phòng của mình, được một đoạn lại quay đầu nhìn Bá Viễn cảnh cáo, "Không cho anh bắt Pai Pai đi."
“Hahahahaha anh nói đùa đấy, nhớ xuống ăn cơm nhé.” Bá Viễn dựa vào cầu thang rồi lại hét thêm một câu: “Dạy nó đi vệ sinh đấy!”
Lưu Chương vừa bước vào phòng mới nghe thấy tiếng hét của Bá Viễn, đã quá muộn, con thỏ nhỏ nhảy xuống đất liền chạy ra bên cạnh cửa phòng giải quyết vấn đề, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy nhìn Lưu Chương.
“Pai Pai, nghe cho kỹ đây, nếu muốn đi vệ sinh thì phải trở về chuồng.” Nói xong, Lưu Chương chợt nhận ra ở nhà vốn dĩ không có chuồng, liền bổ sung: “Ăn xong sẽ làm cho em một cái ổ, bây giờ trước tiên cứ ngoan ngoãn đã nha."
Trương Gia Nguyên đứng ở ngoài cửa khịt mũi chế nhạo, "Nó mà nghe lời mới lạ đó."
Sau khi ăn xong, Trương Gia Nguyên và Lưu Chương tìm thấy một chiếc lồng mà Bá Viễn trước kia dùng để nuôi chó, thêm một ít đồ trang trí nhỏ và cỏ khô, một cái ổ thỏ đơn giản đã hoàn thành.
Đặt ổ ở nơi thông gió trong phòng khách, Trương Gia Nguyên ngơ ngơ ngác ngác nhìn con thỏ nhỏ thế mà thành thật đi vào, lăn lộn hai vòng rồi đi tiểu, giống như vừa rồi vẫn luôn cố gắng nhịn, sau đó thoải mái lắc lư cái đầu nhỏ.
Bá Viễn cũng hơi kinh ngạc, "Đứa nhỏ này rất nghe lời em đó, Lưu Chương."
"Êy, cái này cho thấy thỏ nhỏ Pai Pai có chỉ số thông minh rất cao.
Mày nói xem có đúng không, Pai-er." Trương Gia Nguyên đút cho nó ăn những lá rau nhỏ, Pai Pai mới miễn cưỡng để cậu chạm vào nó.
Thế nhưng Lưu Chương vừa đưa tay ra, Pai Pai đã đặt cằm lên mà dụi dụi.
Bá Viễn cũng nói rằng anh chưa bao giờ nhìn thấy con thỏ nào lại dính người như vậy..