Tránh Xa Nam Chủ: Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!

Tôn Nguyệt Tuyết có chút choáng váng đầu óc, một giọng nói non nớt cực manh vang lên bên tai "Chủ nhân, chủ nhân ơi, chủ nhân hỡi, chủ nhân đẹp trai soái cai ơi. Ngài mau tỉnh dậy đi""Im coi, lão nương ta đang đau đầu, còn lải nhải như ông cụ bên cạnh" Tôn Nguyệt Tuyết bực bội nói, nàng day trán, chết tiệt! Choáng váng cả đầu óc.

"Chủ nhân, sao người nỡ mắng bổn thiếu gia? Bổn thiếu gia là đang lo lắng người đấy" Người nào đó kháng nghị, không ngừng đô đô cái miệng nhỏ hòng đòi lại quyền lợi.

"Cái máy tính nhà ngươi còn không mau im miệng? Không thấy chủ nhân còn đang choáng váng sao?" Một giọng nói khác lại vang lên cực kì bất mãn, giọng nói yêu nghiệt đến mức Tôn Nguyệt Tuyết đang hoang mang chợt bừng tỉnh. A! Giọng nói thật tốt nha!

Tôn Nguyệt Tuyết đưa tay day trán, nàng còn đang chưa tiếp nhận được việc gì đang xảy ra, thì chợt có bàn tay nhỏ bé không ngừng lắc vai nàng như nàng nợ hắn cả trăm vạn ấy.

Nhưng dường như kì tích xảy ra, trong cơn say...à nhầm, là cơn đau đầu, cú lắc vai đầy 'mạnh bạo' ấy như khiến nàng tỉnh táo hẳn. Nàng đưa mắt nhìn hai thứ trước mặt, à không, là một người một thú trước mặt.

Thú là một con rắn toàn thân màu đỏ đầy mỹ miều, à, hóa ra là Tiểu Hồng. Ừm, còn người là một tiểu shouta tóc vàng, khuôn mặt phúng phính đỏ ựng lên vì giận, cánh môi hồng nhuận mấp máy nói gì đấy. Làn da trắng như trứng gà bóc, ừm, đôi mắt thật đẹp nha! Màu xanh lam như biển, như chứa nước, trong veo đến lạ lùng, hảo manh! hảo đáng yêu.

Bỗng Tôn Nguyệt Tuyết bật dậy, nhìn chằm chằm một thú một người trước mặt, một thú một người cũng nhìn nàng. Sáu mắt nhìn nhau đắm đuối. Và Tôn Nguyệt Tuyết cuối cùng đem Tiểu Hồng bóp bóp

"Hả? Là hàng thật à?" Tôn Nguyệt Tuyết có chút ngờ nghệch hỏi

Tiểu chính thái đưa bàn tay nhỏ bé nhiều thịt đập vào mặt, trời ạ, chủ nhân ơi, ngài quả nhiên rất ngốc....


Còn Tiểu Hồng đau khổ bị chủ nhân bóp kia thì chịu không ngổi lên tiếng "Chủ nhân, là Tiểu Hồng đây, người sao nỡ làm vậy?" Nói rồi còn giương đôi mắt màu đỏ như máu, trong suốt như hồng ngọc lên ủy khuất nhìn nàng, bộ dáng rất tiểu tức phụ nha.

"À, hóa ra là mày. Cơ mà, sao mày vào đây được? Mà sao mày biết nói?" Tôn Nguyệt Tuyết cười mỉm, rồi chợt nhận ra trọng điểm

"Tiểu Hồng không biết" Tiểu Hồng thật thành thật khai báo

Tôn Nguyệt Tuyết thả Tiểu Hồng xuống, nàng có chút đau đầu rồi đấy, tài khoản của nàng đã không bình thường, cớ sao đến Tiểu Hồng cũng ở đây. Lúc này nàng mới nhớ ra còn một tiểu chính thái đang đưa đôi mắt ngập nước nhìn nàng.

"À, nhóc là ai?" Tôn Nguyệt Tuyết hỏi, đem hai tay ôm nách tiểu chính thái, mỉm cười hòa nhã hỏi

"Chủ nhân, ngài nỡ quên em vậy sao? A! Chủ nhân thật soái nga!" Tiểu chính thái bặm môi, mở to mắt, còn không quên vuốt mông ngựa một câu.

"Ngươi...Không lẽ là cái màn hình kiêu căng kia?" Tôn Nguyệt Tuyết như bừng tỉnh, nàng hỏi đầy dò xét

"A! Chủ nhân thật thông minh, hôn một cái nà" Nói rồi tiểu chính thái hôn một cái bẹp lên khuôn mặt điển trai của nàng.

Tôn Nguyệt Tuyết lòng như nở hoa, một tiểu shouta đang hôn nàng kia!!!! A! Thật đáng yêu. Có vẻ như nữ nhân đáng thương ngốc nghếch nào đó hoàn toàn quên mất mình đang thắc mắc thứ gì rồi


Tiểu Hồng bực tức trườn trên mặt cỏ, nhìn tiểu chính thái bằng ánh mắt như nhìn tình địch, hận không thể cắn chết tên tổ tông nhà hắn!!!

Tôn Nguyệt Tuyết lúc này mới nhớ ra mình đang ở trong game, nói rồi nàng nhìn lại xung quanh. Đây là một nơi như vùng ngoại ô, thảm cỏ xanh mướt, phía bên cạnh còn có một con sông nhỏ nước trong veo, phía xa xa là một cây cầu, ở bên kia sông là một khu rừng thấp, không có vẻ âm u mà mang theo hơi thở đầy sức sống của thiên nhiên.

Nàng cúi người, nhìn vào mình trong dòng sông, trên mặt nước dần hiện ra một khuôn mặt tuấn mỹ nhỏ nhắn, tóc đỏ như lửa dài thả xuống tận eo, làn da trắng hồng đầy mịn màng. Một khuôn mặt yêu nghiệt đầy mị hoặc, cánh môi đỏ không to son khẽ cong, hàng mi dài dày màu đỏ cam, làm cho huyết mâu thêm vài phần gợi cảm. Bộ dáng bán nam bán nữ, sau lưng còn có một đôi cánh màu đỏ dài cỡ một cánh tay, nhưng có vẻ nàng chưa dùng được, nếu không phải nàng có cảm giác có thứ gì đó rất dư thừa ở phía dưới, và sân bay trước ngược thì quả thật nàng đang hoài nghi mình ở tài khoản có giới tính nữ.

Tôn Nguyệt Tuyết, à không phải gọi là Lục An Thần chăm chú xem bộ dáng mình, bộ dáng này hình như có hơi kì cục? Bán nam bán nữ, đã vậy tóc còn thật dài. Sau khi đã đem bộ dáng mình ghi nhớ xong, nàng quay sang hỏi tiểu chính thái

"giờ chúng ta phải làm gì? À mà từ giờ gọi ngươi là Lục Minh Lam đi, đôi lam mâu rất đẹp" Lục An Thần nở nụ cười sát phạt thiên hạ, đông đảo chúng sinh, làm cho Lục Minh Lam há hốc mồm, đây gọi là bộ dáng thu hút cả máy móc sao?

"À, bây giờ chủ nhân cần phải đánh quái trước nha" Lục Minh Lam nhanh chóng khai báo, rất nhiệt tình chỉ bảo, bộ dáng đáng yêu giơ loạn hai bắp thịt làm cho Lục An Thần càng thêm yêu thích, chỉ hận không thể cắn vài ngụm. Và...Tiểu Hồng bị bơ đẹp (Tiểu Hồng:Tác giả!!!Tác giả:*ngoáy tai* a! có con ruồi đang vo ve kìa)

Lục An Thần gật đầu đã hiểu, rồi nàng đem Tiểu Hồng để trên tay, rồi đánh giá y phục là một bộ thường phục của dân làng thời cận đại Châu Âu, màu da màu nâu và một cái áo màu trắng, khoác thêm cái áo khoác nâu nữa, đi giày vải màu nâu nốt, nhưng nhìn chung cũng sạch sẽ và thoải mái.

Nàng suy nghĩ là đánh quái phải đi vào rừng, thế là không nhanh không chậm đem Lục Minh Lam kia để lên tay, ồ, không ngờ là tên nhóc này thật nhẹ nha. Mà nàng hoàn toàn không để ý ánh mắt sùng bái của Tiểu Hồng và ánh mắt nhìn quái vật của tiểu chính thái đáng thương đang bị vác như vật trưng bày kia.


Lục An Thần chạy qua cầu, xông vào rừng, nàng cảm thấy trên người chẳng có đồ vật gì, chắc hẳn là dùng tay đúng không? Nàng có cảm giác trong đầu mình có rất nhiều lượng thông tin lớn, nào là cách dùng kĩ năng, cách mở bản đồ. Nàng nhanh chóng mở bản đồ ra, nhìn vào những điểm đỏ còn cách mình tầm 50m kia, nàng chạy theo hướng bản đồ. Gặp được rất nhiều cây nấm màu đỏ, màu vàng, màu xanh gì đó chạy loanh quanh...Chính xác là cây nấm được phóng đại...

Lục An Thần có cảm giác rất là không đành lòng, nhìn những cây nấm nhân hóa có mắt mũi miệng kia thật sự rất là đáng yêu...Nàng nhìn vào thang sinh lực và nội lực trên đầu tụi nó, theo như nàng tính toán thì cỡ 3 cú đập là sẽ xong nhỉ?

"Tiểu Lam, phải đập bao nhiêu con?" Lục An Thần nặng nề mở miệng

"Đập hết" Lục Minh Lam ngây thơ nói, chính xác thì chỉ cần 15 con là đủ, nhưng mà bộ dáng mấy con đó quá sức dễ thương, a không được, bổn thiếu gia cực kì ghét cái gì dễ dễ thương hơn bổn thiếu gia nga!

Và thế là thiếu nữ ngốc nghếch tin thật, rất không đành lòng để tiểu shouta xuống, còn mình thì dùng quyền cước đầy bạo lực đập nấm. Hức...Nàng thật không đành lòng chút nào.

Lục Minh Lam như đạt được mục đích, thật thành thật ngồi một chỗ xem cảnh những thứ dễ thương bị đập chạy tán loạn rồi tan biến. Hắc hắc, cảm giác thật hảo sảng khoái a! (Tác giả:=]] Đây chính là tiểu tổ tông tương lai, kẻ thù chung của dàn nam chính)

Sau khi thiếu nữ đáng thương vì ngốc nghếch nghe lời một tên bán manh phúc hắc, cuối cùng cũng đem một dàn nằm cứ chạy thành vòng tròn giải quyết xong. Nàng trước kia vì muốn tự bảo vệ mình đã học không ít công phu quyền cước, nhưng mà quả thật cũng có chút mệt mỏi, diệt hết cũng ít nhất 60 con, có phải hơi quá nhiều rồi không? thể lực của nàng bây giờ quả thật không tốt như trước.

Lục An Thần ngồi xuống nghỉ mệt, nhìn ánh mặt trời, trong lòng có chút cảm thán, quả thật rất kì diệu, đến cảm giác mệt mỏi cũng thật là thực không chê vào đâu được.

Nàng ngồi nghỉ khoảng vài phút, rồi nàng quyết định vào trấn, dù sao nàng cũng phải tìm họ. Vì nàng chưa đủ cấp nên vẫn chưa mở giao diện hảo hữu, hiển nhiên muốn tìm thì phải vào trấn để tìm khu [Liên Lạc]

Và khi nàng đứng dậy chuẩn bị đi thì, một tiếng động to, mặt đất rung chuyển, một chấm đỏ rất to trên bản đồ đang tiến lại gần nàng...


-Tác Giả Ôn Nhu Muốn Thủ Thỉ =]]]-

Thật ra thì vào một ngày trời không đẹp, mưa tầm tả, ta đang ngồi uống cà phê, dạo wattpad, vô tình thấy truyện của ta với cái tên thật đẹp nằm chình ình nơi đó :3 Ta đã xúc động ấn vào, thấy mọi thứ thật đầy đủ, cũng có ghi nguồn, ta thật cảm động *chấm nước mắt*

Sau đó ta đi dạo cmt, ai dà, ta cũng thật cảm động, còn đông hơn động của ta nữa =]] *le tiếp tục chấm nước mắt*

Thế là ta ở đây, băn khoăn, và ta quyết định chào mọi người ở Wat, thật vui vì mọi người ủng hộ ta =]]]

Ta chỉ muốn nói vậy thôi, à mà ta cũng hay tổ chức game show về truyện lắm, cũng có phần thưởng nữa.

À mà còn cái cuối, vì là truyện NP, mà cũng như chương 19 ta đã nói, sẽ có rất nhiều nam chính, ta dự định là 10, nhưng có người cũng nói là 12, mọi người giúp đỡ ta lựa chọn tí :3 và vẫn lời nói cũ, truyện vẫn sẽ máu chó đầy trời đấy nhá =]]]]

À mà chắc hẳn truyện này không có mạt thế, game chỉ là phụ, nhưng mạt thế thì trong game, còn bộ mạt thế vẫn còn đang trong dự án thôi =]]]

À cái cuối thôi =]] Chu Minh Khiết thật ra cũng không già đâu, chỉ là anh ấy hóa trang cho mình già thôi, đừng hiểu lầm anh ấy, tội anh ấy lắm nha! :3 các nàng cmt mà ta cười muốn té khỏi ghế, thật đáng thương cho Chu nhà ta =]]]

Ta yêu mọi người a~



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận