Tránh Xa Nhân Vật Chính


Phương Dật thấy không yên tâm,chạy theo bước nàng đến một nơi có quanh cảnh như trong tranh.Ngờ đâu,tiểu sư muội lẩm bẩm lầu bầu cái này cái kia,lúc nghe được lúc không.Nhưng bất ngờ hơn,sư muội đánh đàn đầu có vẻ hơi tệ dần dần ổn định cùng lúc tiếng hát vang.Rất hay,rất mê người khiến hắn đứng ngốc ngắm nàng một hồi.Tam muội đã thay đổi không còn như trước đây,thực trưởng thành nhưng sao lại mù quánh yêu sư phụ của mình.Vân Lam Tông hầu như tất cả đều biết hết tình cảm của nàng dành cho người rồi.Thân là sư huynh hắn phải nàng lại trước khi quá muộn.Bắt nàng thức tình đồ nhi yêu sư phụ là sai lầm,tội lỗi sẽ bị chỉ trích gay gắt.
"Chuyện đó không ai chấp nhận được đâu sư muội.Hãy tử bỏ ý định đi.Tìm một người khác yêu muội thật lòng.Điều đó là cấm kị trên chốn giang hồ đồng thời toàn bộ môn phái."
Tố Thanh Thanh chìm đắm hồi ức của hai người ,có người nên tiếng cái gì không được cái này không xong.Mộng đẹp bị kẻ sắc sược nào giám phá hủy,tức tối quay lại xem.Hóa ra là thằng cha đại sư huynh.
"Có ý gì."
Hắn biết thế nào nàng tức tối,nên chuẩn bị trước.
"Là tam trưởng lão."
Tên này bị điên à,chẳng hiểu mô tê gốc tích gì cả.

"Sư phụ của muội,có chuyện gì à."
Thấy sư muội khó hiểu hắn bình tĩnh nói.
"Tam muội,muội nên dứt bỏ tình cảm với tam trưởng lão ở Tông môn tất cả đều biết muội yêu ngài.Toàn thiên hạ khinh bỉ."
Cái gì hắn uống lộn thuốc à,con mắt nào hắn thấy nàng có tình cảm với tên Bạch Lâm.Ohohoh...nàng bị oan.Lão nương mới không thèm cái tên kia,lúc nào trưng bộ mặt lạnh như tiền,thử hỏi ta có thể ở bên hắn.Bộ mặt luôn giữ nguyên một tráng thái,nói chuyện thì ít ở với hắn chắc nàng điên đầu luôn,lại thành đứa tử kỉ cũng lên.
"Có hiểu lầm ở đây."
Phương Dật nhìn nàng bất động ,mãi mới thốt ra được vài từ.Hiểu lầm ở chỗ nào hắn thức không tin nói mãi nàng vẫn cứng đầu cứng cổ còn chối.
"Hiều lầm chỗ nào."
Thở dài thườn thượt,đều do cái thân thể này hại nàng gánh oan cho nàng ta.Tố Thanh Thanh(của nguyên chủ trước) được lắm,hại ta giải thích với người ta thế nào đây.Chạy đâu rồi,ra đây đi.Nàng gầm rú trong lòng,lần này thảm thật rồi.
Thời gian hai người nói chuyện,không biết rằng có vài nhân vật máu mặt đứng đằng trong tối nghe toàn bộ cuộc đối thoại của họ.
Hắn không hiểu nàng lúc thì thở dài,lúc vò tóc.Như tìm câu giải thích thích đáng cho hắn nghe.
Một khắc trôi qua
Người nào đó sắp mất kiên nhẫn.

"Đại sư huynh."
Phương Dật chỉ 'ư'.
Tố Thanh Thanh to gan,lớn mật hùng hổ lời mình chuẩn bị nói ra.
"Là tình cảm chứ không phải yêu.Yêu là hi sinh tất cả cho người mình yêu,trên gương mặt phải thể hiện rõ hỉ nộ ái ố của riêng mỗi người,lúc thấy người mình yêu thân mật với nữ nhân khác sẽ ghen dùng mọi thủ đoạn để cho nàng ta nhục mặt trước đám đông,thậm chí có thể hãm hại.Hờn giận,nững nịu,hạnh phúc...Còn về sư phụ,muội ở bên người đúng là ấm áp,hạnh phúc vui vẻ của một đứa con đối với phụ mẫu.Chỉ cần được tiếp xúc,hay nhở vả thứ gì đó vui vẻ chấp nhận khi làm cho người thân đã nuôi nấng mình tứ bé.Có vẻ sư phụ cũng hiểu lầm như huynh tất cả đều nghĩ ta như thế ư.Người càng ngày xa lánh,lảng tránh ta muốn tiếp cận người thì sư phụ hiểu lầm ta.Càng hi vọng càng thất vọng,không còn hi vọng vào tình thần gia đình khốn khiếp.Sư phụ và ta chỉ là người dưng nước lã.Ta muốn ' Dĩ hoà vi quý ' giữ hai người."
Nước bọt văng tứ túng.
Phương Dật hiểu lầm nàng vô cùng áy náy.Sâu trong mắt tam muội là bi thương và chịu đựng ư.Rèm pha,tin đồn đều là nhảm.Hắn sai,sư muội lại có lỗi khổ khó nói.
"Xin lỗi,huynh không nên tin lời đồn nhảm."
Đây là nhận sai,các người cũng quá đáng.Nàng lúc trước luôn phải chiu như thế này ư.Thân là sư phụ bỏ bê đồ nhi của mình.Không khỏi mỉa mai chủ nhân thân thể.
Tố Thanh Thanh cười khẩy nói tiếp.

"Buồn cười,nếu ngay từ đầu nhặt ta,bỏ mặc ta sao còn nuôi ta.Biết thế thì đừng nhặt ta mang về nuôi,để cho ta chết luôn đi cho đỡ rảnh nợ.Lão nương không cần sự thương hại ghê tởm đó."
Những giọt nước mắt tuôn rơi,càng ngày càng nhiều.
Phương Dật thực sự hắn sai rồi,hắn để nàng bộc phát hắn giở mới hiểu tâm sự bấy lâu của sư muội.Giang rộng vòng tay ôm đứa nhỏ khóc loạn vào lòng,vuốt lưng.
"Muội đừng khóc.Ngoan ngoan."
Nàng khóc tê tâm phân liệt,bao nhiêu oan ức của chủ nhân thân thể này ra hết đi.
Bạch Lâm thấy đồ nhi chịu bao nhiêu ấm ức luôn ngó mặt làm ngơ,mình luôn trách lầm nàng.Hắn luôn cho mình là đúng ngờ đâu toàn bộ là sai,sai lầm cả đời hắn mắc phải.Mải mê sống cuộc sống rành riêng cho mình quên đồ đề duy nhất.Hắn không thường xuyên dậy,nàng thay hắn dậy các đồ đệ ở Lâm Tiên Các không một câu oán thán.Hắn không xứng đáng làm sư phụ của nàng.Bạch Lâm tự trách mình.
Hoắc Kinh Thiên,Lưu Mộ Dịch,người đứng lấp sau tán cây mang tâm trangj khác nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận