Phá Lệ thi triển khinh công rút kiếm khỏi bao, chớp mắt cái đã đến trước mắt Tố Thanh Thanh. Gương mặt nàng biến đổi dị dạng nửa trắng nửa đen, môi tái nhợt sứt sẹo lốm đốm chấm đỏ, da dẻ vàng hệch như nghệ.
"Ta muốn giết ngươi." Nàng gầm rú lên.
Tung kiếm chĩa thẳng cổ họng của nàng. Đường ra quá nhanh, nàng không phải đối thủ của nàng ta. Một người hành tẩu lâu năm với con nhóc ru rú trong tông môn, sao có thể bằng được. Tố Thanh Thanh mắt trừng trừng nhìn kiếm đến gần. Chỉ còn vài cm nữa là chở thành vong hồn dưới kiếm của nàng ta, lấy tay vỗ nhẹ trái tim nhỏ đang đập loạn. Phá Lệ hận nàng lắm? Tự nhiên dừng tay là sao?Dừng tay. Đưa tầm mắt chuyển xuống.
"Mặc Du." Lòng rối loạn hoảng sợ.
Tố Thanh Thanh nhấc chân đá vào ngực nàng ta, như biết trước hành động của đối phương vận lực chân lui sau. Kiếm Mặc Du chặn chớt lóe thoát khỏi tay theo Phá Lệ. Máu nhỏ giọt.
"Huynh không sao chứ!" Tâm tình bồn chồn,hốt hoảng mắt ngoài cố tỏ vẻ bình tĩnh hỏi, nàng đâu biết khuôn mặt đã trắng bệnh vì sợ.
"Ta ổn." Nắm tay chấn an sự lo lắng của nàng.
"Tình tứ gớm." Giọng tràn đầy chế giễu hai người. Khiến nàng nhớ lại cảnh giữa Mộ Dịch và hồ li tinh kia.
Hai người bỏ ngoài tai kẻ đang lảm nhảm đang mắc chứng bệnh thần kinh. Tố Thanh Thanh xé vải dịu dàng băng bó cẩn thận thắt nút.
Phá Lệ tức tối, giơ kiếm đánh tới chỗ Tố Thanh Thanh.
Tố Thanh Thanh đứng dậy tiếp kiếm của nàng, chiêu chiêu Phá Lệ hiểm độc nơi nơi nhằm vào yếu huyệt của nàng. Phá Lệ bất ngờ nàng ta đỡ từng kiếm của mình không hề tổn hại người nàng.
Tố Thanh Thanh mải ứng phó từng chiêu thâm độc của nàng ta đưa. Đâu để ý động tác nhỏ của nàng, nhiều hắc ý nhân bay từ đâu ra.
Họ chĩa kiếm tấn công dồn dập Tố Thanh Thanh, không cho nàng đường lùi. Mặc Du thấy tình thế không ổn chạy vào tiếp ứng. Hắn chẳng ngờ chỉ một nhát kiếm tay bị mất chi giác hoàn toàn. Quyền cước hiện đại một phần cũng không bằng nội lực ở cổ đại.
Một tiếng 'tõm'.Tố Thanh Thanh quay nhìn là Mặc Du bị ba hắc ý nhân vây dồn rơi xuống dòng nước xiết.
"KHÔNG.MẶC DU." Tiếng hét sợ hãi,tuyệt vọng. Song một nguồn nội lực hùng hậu ập tới ba người áo đen chết không nhắm mắt, lúc chết con ngươi cả ba còn mở đầy kinh hãi.
Con ngươi đỏ rực điên cuồng chém giết, chẳng quan tâm thương tích đầy người. Phải giết giết giết tất cả. Trong đầu nàng giờ chỉ có suy nghĩ đó.
Phá Lệ tay cầm kiếm run run. Nàng ta thấy người lên lại ngã, máu nhuộm đỏ y phục trắng. Đôi đồng tử Phá Lệ co rút, chật vật đỡ từng đòn liều mạng của Tố Thanh Thanh,lòng lạnh run. Một kích xuyên tim Phá Lệ, nàng ta điên cuồng cười "Hắn đáng chết, hắn đáng chết..."Chỉ có lặp đi lặp lại từ đó đến khi chết.