Bạc Lâm từ chối tham gia.Lưu Mộ Dịch giữ nguyên chức võ lâm vinh chủ,mất hào quang tỏa sáng của hắn đến mấy anh nam chính xuất hiện.Kết thúc đại hội nàng phải về Vân Lam Tông.Nhưng kiểu này là sao? Xuất phát cũng thế rời đi đồng dạng.Sư phụ người có quá đáng bỏ môn phái của mình về mà không lời nào.Haizz,số nàng khổ thật làm đồ đệ luôn là kẻ chịu thiệt.
--- ---
"Các vị xin dừng bước."
Lưu Mộ Dịch thong dong từ xa bước đến,tay cầm thứ gì đó,nở một nụ cười bí hiểm.
Minh Tô khánh khí .
"Lưu trang chủ."
"Đại trưởng lão chuyển tận tay cho Tố cô nương.Tiện đường,Lưu mỗ tiễn các vị một đoạn."
Minh Tô ngạc nhiên trước hành động của Lưu Mộ Dịch,còn nụ cười thần bí đó là sao.
"Lưu trang chủ xin dừng bước.Tại hạ sẽ đưa tận tay tam đồ đệ.Cáo lui."
"Làm phiền ngài."
Minh Tô tò mò thứ gì trong hộp gỗ ,thắc mắc Lưu Mộ Dịch sao lại để ý đồ đệ Bạch Lâm.
Một đệ tử không sợ chết bạo dạn nói.
"Thúc thúc,người thử mở xem bên trong hộp gỗ là thứ gì."
Đúng như ý của toàn bộ chúng đệ tử tò mò,Minh Tô mấp máy môi chuẩn bị lên tiếng,phối hợp lắng nghe đại trưởng lão nói.
"Tiểu Hiên đồ người khác không thể tự tiện xem.Nhất là Lưu trang chủ đã nhờ đưa tận tay.Cũng không được gọi thúc thúc trước mặt nhiều người,phại gọi đại trưởng lão nghe rõ chưa."
Minh Tô nghiêm nghị,giảng dậy.Minh Hiên là con đệ đệ hắn.Con một trong nhà được ăn sung mặc sướng từ bé,chẳng có chút giống đệ đệ gì cả.Haizz,đứa nhỏ chưa biết sự đời nhờ cái miệng mà hại cái thân ở trên chốn giang hồ cùng hoàng cung.Còn nhỏ thường ham chơi,không suy nghĩ trước sau.Minh Lai Tự chiều hư nó quá rồi.Thở dài.Từ ngày vào Vân Lam Tông,hắn luôn nghiêm khắc ,tiểu hài tử này bắt đầu bỏ tật xấu dần.Nhưng có một vấn đề hắn không thể chưa nổi là nó rất thẳng tính.Dù nghiêm khắc dậy,hắn luôn chiếu cố đưa cháu nhỏ.
"Vâng,đại trưởng lão."
Minh Hiên biết thúc thúc luôn tốt với hắn.Hắn kính nể một vị thúc thúc này,từ bé phụ mẫu hắn bỏ hắn sang một bên đi ngao du thiên hạ.Mười tuổi, hắn vào Vân Lam Tông do uy thác của cha nương nhờ thúc thúc dậy dỗ.Dù thúc thúc luôn nghiêm khắc nhưng luôn quan tâm chăm sóc coi hắn như con đẻ đối đãi.
"Huynh đệ,sư phụ nói thế là tốt cho đệ thôi."
Phương Dật an ủi tiểu đệ lớn lên cùng hắn trong suốt tám năm qua.
"Đệ biết.Đệ không trách thúc thúc."
"Đứa nhỏ ngoan."
Vui vẻ khoác vai.
"Đệ không phải con nít."
Minh Hiên hờn giận hất tay kẻ đang khoác trên vai mình.
"Đúng.Đệ không phải con nít,nhưng đối với ta đệ luôn là đứa nhỏ không lớn trước mặt ta.
Phương Dật không khách khí trêu trọc tiểu đệ nhỏ.Bạn nhỏ nào đó tức giận chạy xa không thèm quan tâm tên đang cười sàng sặc ở kia.
Minh Tô chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
--- ---
Vân Lam tông
Hài tử từ xa tiến đến sân .
"Tam tỷ,đại trưởng lão gửi cho người cái này,Còn chuyển lời với tỷ là cảm ơn Lưu trang chủ."
"Thay tỷ cảm ơn đại trưởng lão."
Tố Thanh Thanh hiếu kì mở ra xem tên Lưu Mộ Dịch gởi thử gí đến cho mình.Không có gì mới lạ chỉ là thuốc.Bên cạnh là tờ giấy,mở ra trong dó viết "Thuốc trị thương ở bả vai".Có thứ miễn phí đưa đến tận cửa việc gì không nhận.