Hứa Trạch cười cười với Tống Thư quay sang nói với cô nhân viên bán hàng
- Tôi muốn lấy bộ này phiền cô gói lại cho tôi
Cô nhân viên: Vị này tiên sinh a~ ngài có thể mua bộ khác được sao bộ này đã được vị tiểu thư kia gọi trước rồi ạ.
-Tôi sẽ chả gấp đôi cô gói lại cho tôi
-Việc này không được đâu tiên sinh vị tiểu thư này đã đặt trước rồi ạ
Hứa trạch nhíu nhíu mày nhìn về cô nhân viên chỉ về phía Ngọc Trang anh ta có một cái vẻ mặt vô cùng chán ghét và kinh thường cô
Ngọc Trang: nhìn cục shit gì. Nói thầm trong lòng thôi ai lại nói ra trước mặt thằng cha nam chính biến thái này
Hứa Trạch giọng nói mỉa mai: chậc sao lại là cô, cô đến đây làm gì muốn làm hại thư nhi sao nói cho cô biết đừng có nằm mơ.
Nói xong hắn kéo tống thư ra phía sau mình như kiểu gà mẹ che chở cho gà con ấy.
Ngọc Trang tức giận quát lên: anh bị đui hay là mù không thấy tôi đang đi dạo mua quần áo sao đồ bệnh thần kinh, còn cái vị tiểu thư tống thư này á cho tôi cũng chẳng thèm đụng vào. Ok tôi sợ làm bẩn tay tôi lắm Hừ
Hứa Trạch không tin vào tai mình nhìn người con gái trước mặt trong mắt cô tràn đầy chán ghét và không kiên nhẫn không giống cô gái mà anh quen tẹo nào
-A!. Đây là lạt mềm buộc chặt sao.
- lạt cái ** nhà anh cả nhà anh buộc chặt được không.
Tống thư: trang nhi a~ sao cậu lại ở đây thật trùng hợp hôm nay mình cùng A Trạch đi thương trường dạo phố. may mà mình tới đây mình mới được gặp lại cậu
Cậu muốn đi ăn cơm cùng mình và a trạch ko chúng ta cùng đi đi. Nói xong tống thư định nhào vào lòng Ngọc Trang
Để ôm ấp một cách giả tạo
Ngọc trang: dừng lại đừng đụng cái bàn tay dơ bẩn ấy vào người tôi thật là giả tạo vô liêm sỉ cha mẹ cô không dạy cô phép lịch sự không được ôm ấp người lạ sao. Cô lộ ra vẻ mặt chán ghét không kiêng nể gì
Tống thư ngơ ngắc nhìn cô, mặt cô ta cứng ngắc
Mắt tống thư hồng hồng: Sao cậu lại nói như vậy tớ biết là cậu thích a trạch nhưng tớ và anh ấy yêu nhau thật lòng mà hức hức
Ngọc Trang: biến biến cho khuất mắt tôi.đừng giả bộ hoa lê đái vũ ở đây đi mà khóc cho nam nhân của cô xem kìa. Chậc chậc trôi hết phấn rồi nha~
Tống thư tức giận vẻ mặt vặn vẹo xấu xí nước mắt tèm nhem đến khó coi nhưng trong nháy mắt cô ả lại trở về cái dạng bạch liên hoa như ban đầu
Ngọc Trang thầm chửi trong lòng thiên a ngài nhìn xem xem nữ chính hiền lành thục nữ nhà mấy người đây sao haha cho cô ta tức chết Hì hì hì.(tg: chị cười quá nham hiểm rồi.)
Hứa Trạch tiến lên cầm lấy tay cô niết chặt cô cảm giác chỉ cần nặng tay thêm chút nữa tay cô sẽ phế ngay lập tức mẹ nó có cần đau như vậy không.
Hứa trạch: cô đừng tưởng cô là tiểu thư ngọc gia muốn làm gì thì làm. Tôi biết là cô thích tôi nhưng tôi không thích cô tôi chán ghét cô được không cô đừng lượn lờ trước mặt của tôi nữa(tg: bệnh tự kỉ)
Ngọc Trang: Hứa tiên sinh buông tay tôi ra.sắc mặt cô lạnh như băng sương ngàn năm kiến mấy người đứng gần cô rùng mình một cái
Hứa trạch ngơ ngác thất thần nhìn cô cảm giác lạnh cả sống lưng. Nhìn mặt Hứa Trạch trông khá đần.
Tôi nói anh buông tay tôi ra cô gằn từng tiếng từ kẽ răng thốt ra
Hứa trạch theo bản năng buông tay cô
Cô quay đầu về phía nhân viên nói gói cho tôi bộ váy đó vào
Cô nhân viên vội gói lại đưa cho cô, cô quẹt thẻ rồi quay đầu lai nói:
Hứa Tiên sinh đừng tưởng ai cũng đều yêu thích anh như tống hiểu thư đây, dù trên đời này chết hết đàn ông đi nữa tôi vẫn sẽ không thích anh không yêu anh được không.Hừ lượn lờ sao tôi nghĩ là anh đừng lượn trước mặt tôi nữa phiền chết đi được(tg: chị rất có khí phách)
Nói xong cô quay đi một cách vô cùng tiêu sái
Hứa trạch:Hứa tiên sinh sao không phải ngày trước cô ấy hay gọi mình là trạch ca ca sao.
Em đã thay đổi rồi sao Ngọc trang.
Cảm thấy hình như mình đã vọt mất một thứ đồ quý giá nào đó
Ngọc Trang giờ mới biết cô thật thú vị.