Tránh Xa Ta Ra Các Nam Chủ

"Tại sao cô lại bắt tôi""khuynh ly hỏi
"Cô còn dám hỏi tôi sao. Cô dám cướp anh Văn của tôi. Nếu không có cô thì anh ấy sẽ là của tôi. Đồ tiện nhân chết tiệt." Cô ta gào lên
"Hai chúng tôi là anh em mà"
"Đừng tưởng tao không biết hai anh em mấy người làm chuyện gì tôi không biết. Các người là anh em mà" cô ta vừa nói vừa khóc.
"Cô bình tĩnh đi có gì từ từ nói"
"Mày đúng là con đàn bà lẳng lơ mà. Nếu mày cần đàn ông như thế thì tao sẽ thỏa mãn này. Tụi mày chơi nói đến chết cho tao" nói xong cô ta xoay người kêu đám kia tiến vào.
Còn cô ta thì ra ghế ngồi xem phim.
"Các người đừng lại đây. Cút đi" cô khóc lớn làm cho Thiên Phúc đang nấp gần đó đau lòng. Anh chỉ muốn bóp chết con đàn bà điên kia và giết chết đám dám đụng vào cô.
Anh tìm một cây gậy đi ra đánh những thằng đang ở ngoài trước.
"Thằng chó kia mày là ai?" Một tên đàn em

"Tụi mày buông cô ấy ra" anh càng đánh càng hăng say.
"Mày đúng là lẳng lơ mà chưa gì đã có người tới cứu rồi. Tụi mày đánh thằng kia cho tao tiền sẽ tăng gấp đôi."
Một mình nên Thiên Phúc cũng không thể làm gì được cả.
"Mày thử đánh nữa đi tao sẽ giết chết con nhỏ này" vì sắp đánh không lại nên thằng đại ca cầm lấy con dao kề vào cổ cô.
Anh phải dừng lại thế là cảm đám đánh anh. Anh khụy gối xuống chúng đánh vào mặt anh, bụng anh khắp nơi. Anh ho ra máu làm cô rất sợ hãi.
"Không tôi cầu xin mấy người đừng đánh nữa... đừng đánh nữa mà" cô không ngờ rằng anh lại liều cả mạng mình để cứu cô.
Tên đại ca thấy thế thì cười ha hả. Nó bắt đầu cởi quần áo cô ra, lấy bàn tay bẩn thỉu sờ mó khắp người cô.
Cô không cảm thấy gì hết chỉ cảm thấy đau khi chúng đánh Thiên Phúc thôi.
"Mày... không... được đụng... vào... cô ấy" anh cảm thấy mình thật vô dụng vì không cứu được người con gái anh yêu.

"Tụi mày đánh nó chết cho tao" thằng đại ca lên tiếng. Nó chuẩn bị rút của nó ra cho vào trong cô thì RẦM tiếng cửa bị đạp ra.
Hàng loạt người chạy tới, Thừa Văn chạy tới chỗ cô đạp một cái vào thằng kia. Còn những người khác thì giải cứu cho Thiên Phúc.
Đi cùng anh có 3 anh em họ Hoa, cô như con búp bê xinh đẹp bị vò nát vậy. Dù có kêu thế nào thì cô cũng không trả lời..
"Ly ly em có nghe anh nói không?" Dù thế nào thì ánh mắt cô cũng vô hồn.
Thiên Phúc khi được người đỡ dậy thì chạy tới chỗ cô. Ôm cô thật chặt vào lòng. Chiếc đầm của cô thì rách tả tơi nên Thừa Văn đã cởi áo khoác ra mặc cho cô.
Sau một hồi lâu cô mới hoàn hồi nhìn thấy vết thương trên người anh cô khóc rất nhiều. Cô đứng lên dìu anh ra xe tới bệnh viện.
Nhưng anh khồn chịu cô đành đưa anh về nhà họ Mộ.
Cảm ơn sự giúp đỡ của các vị xin giao họ cho tôi" thừa văn
"Được" Hoa Minh Khê khi thấy cô như vậy thì anh cũng rất xót xa anh chỉ muốn giết chết hết đám người dám đụng vào cô thôi.
Khi về đến nhà cô đã gọi bác sĩ tới băng bó vết thương cho anh. Tự tay chăm sóc anh cả đêm. Khải văn phải nói mãi cô mới lên phòng nghỉ ngơi.
Tại nơi khác HOẮC KHẢI MINH nghe tin cô bị làm hại thì anh bỏ hết công việc cho quản lý còn mình thì chạy về nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận