Tại tầng hầm của căn biệt thự
"Xin hai người hãy tha cho bọn tôi. Bọn tôi không biết gì cả cô ta đã sai bọn tôi đó"
"Sao cô dám bắt cô ấy hả?" Thừa văn nắm lấy cằm cô ta
"Tại cô ta đã cướp anh từ tay tôi. Cô ta đáng chết"
"Ai nói tôi là của cô"
"Các người là anh em đó" cô ta gào lên.
"Thì sao chứ tôi không quan tâm. Ai cũng không thể ngăn cản tôi và cô ấy"
"Đúng là con đàn bà lẳng lơ, không biết liêm sỉ mà"
Bốp anh tát cô ta 1 cái thật mạnh.
"Nếu cô đã cần đàn ông như thế tôi sẽ chiều theo ý cô. Tôi sẽ tha cho các người chỉ cần chơi cô ta cho tôi là được"
"Dạ thưa anh nào cô em tới đây với bọn anh. Tụi này sẽ cho em lên tới thiên đường luôn"
Trong đó chỉ còn lại những tiếng la hét mà thôi.
"Lát nữa hãy thiến hết chúng đi" anh không thể để bất kì ai tổn thương cô mà còn sống được
"Lúc nãy những lời cô ta nói là sao?" Minh Huy hỏi anh
"Thì là vậy đó tôi đã ngủ với chính em gái của mình"anh nói với giọng điệu chẳng sao cả.
"Thôi đó là chuyện của cậu tôi không muốn quan tâm. Nhưng không được làm cho em ấy buồn"
"Đừng lo..."anh chưa nói hết thì chuông báo của biệt thự đã vang lên. Anh và Minh Huy chạy ra ngoài cổng.
"Sao thế?" Anh hỏi bảo vệ.
"Dạ thưa thiếu gia có người đột nhập" bảo vệ.
"Anh là ai sao lại đột nhập vào nhà tôi" kẻ đột nhập đã bị đưa vào trong phòng khách.
"Tôi muốn gặp ly ly" người đột nhập chính là HOẮC KHẢI MINH
"Được rồi anh theo tôi lên lầu đi. Nhưng đừng làm ồn cô ấy chỉ vừa mới ngủ thôi"
"Bọn chúng sao rồi" khải minh hỏi.
"Tôi vừa xử xong"
"Đưa cô ta cho tôi đi tôi đang cần vật thí nghiệm"
"Ok sáng mai tôi sẽ đưa cho anh."
3 người vào phòng nhìn cô rồi xoay người ra ngoài. Cả 3 vào thư phòng của Thừa Văn nói chuyện suốt đêm và đạt một cái hiệp nghị gì đó.
Kí tên xong rồi đưa cho Hoàng Thiên Phúc kí tên với Lý Minh Huy là người làm chứng.
Sáng hôm sau Phan Mộng Liên muốn trở thành người chị tốt nên xuống bếp nấu cháo bào ngư cho Khuynh Ly ăn.
"Mộng Liên sao em lại ở đây?" Quang hiên hỏi
"Sau khi anh đi không bao lâu thì mẹ em mất nên em về sống với ba em. Đây cũng là nhà ba em"
"Em là con gái của chú Mộ hả?" Ngày xưa lúc mới ra trường anh đi tình nguyện về một làng quê nghèo nên đã gặp cô.
Lúc đó anh thích sự kiên cường của cô không có ba nhưng lại chăm sóc cho người mẹ bệnh nặng.
Mẹ cô cũng hay kể cho anh nghe về ba cô là người bỏ rơi meh con cô đi với tiểu tam. Cướp hết tài sản của mẹ con cô. Đuổi cả 2 ra đường.
Khi đó anh cảm thấy ông ta không xứng đáng làm một người đàn ông, người cha. Nhưng anh không thể ngờ người đó là chú Mộ.
Chú là người bạn thân từ nhỏ của ba anh và tài sản này là do cha mẹ chú ấy để lại nên không thể nào cướp tài sản được.
Với lại 2gia đình đã quen nhau lâu rồi nên anh sẽ suy nghĩ nhiều hơn về lời nói của 2 mẹ con Mộng Liên.
"Thôi bữa khác mình nói chuyện tiếp bây giờ anh phải lên xem ly ly tỉnh chưa đã"
"Dạ vậy em sẽ đi nấu cháo cho em ấy ăn" nếu người ta không biết gì mà nhìn vào thì sẽ thấy cô ta là người rất yêu thương em gái của mình.