An Nhi đứng trước các bậc phụ huynh của những cô ả kia mà tức giận.
Họ sao cứ phải bênh vực con mình một cách vô lý như vậy chứ.
Một trong đám bọn họ lườm nghiếc cô không thôi
- Này, cô biết con tôi là cành vàng lá ngọc không vậy hả? Những đứa nghèo nàn như cô, lấy tư cách gì mà đụng vào con tôi.
- Là con gái cưng của cô gây chuyện trước, tôi chẳng làm gì cả.
- Này này, tao nói cho mày nghe, con của tao là thiên kim tiểu thư, Kim Gia này có bao nhiêu quyền lực thì chắc kẻ nghèo hèn như mày đây cũng biết rõ.
Cho dù con tao có kiếm chuyện, đánh mày đến bầm mặt tím mắt mày cũng phải đứng im, biết chưa?
- Nực cười thật.
An Nhi không thèm ban cho bọn họ một ánh nhìn, cô tiến lại một góc đứng đợi hiệu trưởng.
Dựa người vào tường, An Nhi không khỏi suy nghĩ vu vơ
"Kim Gia bọn họ rốt cuộc to lớn thế nào? Hàn Gia có lớn hơn không nhỉ? Hàn Võ Ngôn có xử lý được con mụ lắm lời kia không?"
Cánh cửa mở ra, thầy hiệu trưởng bước vào với vài giấy tờ trên tay.
Nhìn cô đứng trong góc, ông khẽ nhíu mày
- An Nhi, mau lại đây xếp hàng với các bạn!
An Nhi vừa bước vài bước thì người phụ nữ ban nãy lại lên tiếng.
Bà ta khoanh tay trước ngực, giọng điệu kiêu ngạo vang lên
- Kẻ rách nát sao dám đứng ngang hàng với cành vàng lá ngọc.
An Nhi cũng không nhân nhượng nhìn lại người phụ nữ bằng ánh mắt tức giận.
Trước mặt hiệu trưởng, An Nhi giữ lời hơn, cách xưng hô thay đổi nhưng lời nói vẫn vô cùng sắc bén
- Con người cô thật khiến cháu kinh ngạc, xem ra bạn học kia xấu tính như vậy là do ơn phước của cô rồi, phu nhân Kim.1
Bà ta tức giận trừng mắt với cô, bộ dáng thản nhiên như không của An Nhi càng khiến bà ta bất mãn.
Nhìn qua thầy hiệu trưởng, bà Kim bắt đầu gắt gỏng
- Con gái tôi vào đây để học hỏi, không phải để mấy con nhỏ đầu đường xó chợ này gây sự tới.
- Chị Kim, chị quá lời rồi.
Đây là môi trường giáo dục, mong chị chú ý tới lời nói của mình.
- Chú ý cái quái gì chứ, con tôi là cành vàng, lá ngọc sao có thể chung sống với loại người thấp hèn này.
Tới bây giờ cũng chưa thấy mặt ba mẹ đâu, phải chăng là một đứa nhỏ hỗn xược, mồ côi không ai nuôi dạy?
Tay An Nhi bất chợt siết chặt nhìn người phụ nữ.
Bà ta đáng tuổi ba mẹ cô nhưng một chút kính nể cô cũng không thể ban phát
- Này cô, cháu đã nói rất nhiều lần là cháu chẳng làm gì sai cả.
Người kiếm chuyện đầu tiên là con gái của cô, người gây sự đánh nhau cũng là con gái của cô.
Những lời lẽ khó nghe của cô nãy giờ thật khiến cháu có cái nhìn khác về Kim Gia.
Giàu có nhưng hình như thất học.
- Mày...!mày dám nói như vậy hả? Nói cho này biết, con tao có gây chuyện thì đã làm sao? Mày biết tao là ai không? Biết con tao là ai không? Là phu nhân Kim Gia và là tiểu thư ngàn vàng đấy.
- Vâng, dĩ nhiên cháu biết.
Nãy giờ đứng đây đều nghe thấy cả, An Nhi cháu lành lặn, không mù cũng chẳng điếc, nhân cách lại càng không khiếm khuyết.1
Từng lời cô nói đều sắc bén khiến bà ta chỉ biết tức giận.
Thầy hiệu trưởng nhíu mày đặt năm bản mẫu kiểm điểm xuống bàn
- Mấy đứa lại viết bản kiểm điểm đi.
Còn chị Kim, tôi đề nghị chị giữ im lặng và tôn trọng chúng tôi.
An Nhi nhìn mấy tờ kiểm điểm không khỏi tức giận, rõ là cô chẳng làm gì sai vậy tại sao phải viết bản kiểm điểm
- Thầy hiệu trưởng, con không viết.
Con đây không làm gì sai cả.
*bốp*
Bà Kim giáng xuống má cô một bạt tay khiến An Nhi chao đảo.
Chỉ thẳng tay về phía thầy hiệu trưởng, ánh mắt bà ta trừng lên đầy đáng sợ
- Tôi nói cho ông biết, tôi đầu tư vào cái trường này không phải là để người khác ức hiếp con tôi.
Liệu trong ngày mai nếu con nhỏ này không bị đuổi học thì cái trường này, ngay cả một cắc của Kim Thị cũng không có.
- Phu nhân Kim, chuyện này chưa giải quyết xong sao có thể nói đuổi học liền lập tức đuổi học? Vấn đề vốn đầu tư, có hay không cũng không quan trọng.
Quan trọng chính là cách giáo dục cho các em, nghèo nàn vật chất vẫn tốt hơn nghèo nàn nhân cách.
- Thầy là muốn cái trường này sập đổ phải không? Tiểu thư cành vàng lá ngọc của tôi là để con nhỏ nghèo hèn này chạm vào sao? Thầy bảo vệ nó mà quên mất con tôi mới là tiểu thư Kim Gia ư? Tôi sẽ rút hết vốn của Kim Thị để coi cái trường này trụ được bao lâu.
Thầy hiệu trưởng thật tình không thể nói thêm với bà ta nữa.
An Nhi bị tát một cái liền căm phẫn, những lời đe dọa của bà ta càng khiến cô tức giận hơn.
Chưa kịp phản kháng thì một chất giọng nam tính đã vang lên ngay ngoài cửa
- Kim Thị rút vốn, vậy vốn của Hàn Thị thì sao?
Hàn Võ Ngôn một thân tây trang bước vào làm không khí trong phòng trở nên cô đọng lại.
Nét đẹp nam tính, băng lãnh của anh làm cho các nữ sinh chân phải run, tim phải đập.
Bà Kim vừa thấy anh đã cười xòa lấy lòng
- Ôi, Hàn Tổng...!lâu quá rồi không gặp.
Anh khỏe chứ?
- Cảm ơn, tôi khỏe.
Thầy hiệu trưởng, nghe nói ông muốn gặp tôi?
An Nhi đứng gần đó từ từ tiến lại đưa tay kéo kéo tay áo khiến anh nhíu mày.
Khóe môi cô bị bầm nhẹ, bên má lại sưng đỏ lên do cái tát ban nãy.
Tay siết chặt, ánh mắt anh tức giận nhưng rồi cũng dần nhàn nhã tiến lại phía sofa ngồi xuống nhìn lên thầy hiệu trưởng
- Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Câu chuyện được kể lại đầu đuôi càng khiến anh như dầu chêm vào lửa.
Quay phắt lại nhìn bà Kim khiến bà ta giật mình
- Con gái chị là cành vàng lá ngọc của Kim Gia, nhưng An Nhi lại chính là cục kim cương của Hàn Gia chúng tôi.
Nói xem bao nhiêu ký vàng, bao nhiêu cân ngọc mới đủ cân đo đong đếm với cục kim cương nhà chúng tôi đây?
- Hàn Tổng...!tôi thật không biết An Nhi là...!là cháu của anh...!Hàn Tổng...!xin lỗi...!An Nhi, cho cô xin lỗi...!con nói Hàn Tổng giúp cô với.
An Nhi cảm thấy tình hình không ổn, dẫu sao cô cũng không muốn gây thêm phiền toái.
Tiến lại nắm lấy tay anh lắc nhẹ đầu
- Chú...!con không sao...!
- Còn con, mau viết bản kiểm điểm.
Chuyện này không phải như vậy là xong đâu.
- Ơ...!nhưng con đâu có làm gì sai?
- Chú cho con tiền đi học hay là đi đánh nhau?
- Con chỉ là phòng thủ...!hay chú muốn con bị đánh đến bầm dập vẫn đứng im?
- Không nhiều lời, mau lại bàn viết bản kiểm điểm!
An Nhi uất ức tiến lại bàn viết bản kiểm điểm.
Bà Kim thấy vậy cũng đẩy con bà ta ra viết bản kiểm điểm cùng cô, không quên thì thầm dặn dò phải xin lỗi An Nhi.
Nhìn anh, bà ta cười trừ
- Chuyện cũng đã xảy ra rồi, lũ nhỏ con trẻ nên thiếu suy nghĩ.
Hành động có chút bồng bột nên mong Hàn Tổng đây không chú ý.
- Bà Kim à, lũ nhỏ có thể bồng bột nhưng người lớn thì không.
Cái tát đó sẽ trả vào nguồn vốn của Hàn Thị ở Kim Thị các người.
- Hàn Tổng...!đừng vậy mà...!không được đâu...!
- An Nhi, viết bản kiểm điểm nhanh chóng rồi xuống xe ra về!
Nói rồi anh cúi đầu chào thầy hiệu trưởng, không quan tâm sự van xin của bà Kim mà bước ra ngoài.
Bà ta chạy theo anh mãi xuống xe nhưng Hàn Võ Ngôn lại lạnh lùng đóng sầm cửa ngồi trong ô tô hạng sang mở nhạc mặc bên ngoài bà ta đang gào thét.
An Nhi viết xong bảng kiểm điểm liền chào thầy hiệu trưởng ra về.
Bước xuống sân đảo mắt tìm kiếm xe của anh.
Bà Kim vừa thấy cô đã lao vào năn nỉ nhưng An Nhi lại thẳng thừng không quan tâm.
Cô ỉu xìu ngồi vào xe, Võ Ngôn không một tiếng nói lập tức lái xe về Hàn Gia.
Trúc Thanh
cục kim cương????
18/01
kiều anh
Nay ko ra chap à
3
11/01
2.