Đêm ấy, An Nhi cắn chặt răng chịu đựng những trận ra vào cuồng nhiệt của anh.
Sự tủi nhục này cô nên làm gì để xóa bỏ nó đây.
Cuộc đời của một thiếu nữ vừa chập chững bước qua tuổi 18, lý ra không nên đối mặt với những chuyện kinh khủng như vậy.
Nước mắt An Nhi theo khóe mắt chảy dọc xuống, Hàn Võ Ngôn đau lòng đưa tay lau đi nhưng lại bị cô quay đầu từ chối.
- Đừng đụng vào người tôi.
- An Nhi...!chú xin lỗi...!
Trận kích tình trải dài suốt nhiều giờ đồng hồ, An Nhi mệt mỏi thiếp đi từ lúc nào không hay.
Hàn Võ Ngôn vì men rượu nên cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Cơ thể non mềm của cô lại một lần nữa được anh ôm gọn vào lòng ngực rắn chắc.
Đêm nay, không biết là do men rượu hay do men tình.
Nhưng chắc chắn Hàn Võ Ngôn đã có những giây phút mà cả đời này anh cũng không thể nào quên được.
Lần đầu tiên, anh dám khẳng định tình yêu của mình, dám đối diện với cô nói ra những lời thật lòng.
Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhẹ rọi thẳng vào phòng khiến An Nhi nhíu mày từ từ mở mắt.
Nhìn sang bên cạnh là anh, cô không khỏi nhớ đến những cảnh tượng hôm qua.
Nước mắt bất giác chảy xuống, cô hít một hơi sâu đẩy nhẹ tay anh ra khỏi người mình.
Khoác tạm chiếc áo sơ mi dài của anh, cô đứng dậy quay trở về phòng.
Đứng dưới vòi hoa sen, An Nhi đau khổ đưa tay liên tục kì cọ cơ thể của mình.
Cô muốn xóa hết những vết tích hôm qua nhưng sao lại không thể.
Nước vòi hoa sen pha trộn cùng nước mắt, An Nhi tủi hờn liên tục nấc lên từng đợt
- Tại sao...!tại sao lại đối xử với tôi như vậy...!
Mặc lên mình chiếc váy hai dây màu hồng phấn thoải mái.
An Nhi rời khỏi phòng bước xuống sân vườn.
Bây giờ, cô chỉ muốn thả lòng mình ra, chỉ mong sẽ lấy lại chút yên bình.
Nhưng ông trời hình như đang muốn trêu ngươi cô, An Nhi đi mãi, bất chợt dừng lại ngay góc khuất mà đêm qua Vũ Kiên kéo cô tới.
Từng hình ảnh một chạy lại trong đầu, một trận đau đớn kéo đến khiến cô lùi ra sau vài bước.
An Nhi vội ôm lấy đầu mình, liên tục lắc mạnh như muốn gạt bỏ mọi ký ức tối qua.
Cô gục xuống dưới một chân tường, siết chặt hai gối mình lại bật khóc
- Tôi đã làm gì sai...!tại sao lại như vậy...!tại sao lại làm như vậy với tôi...!
Ánh nắng mặt trời mỗi lúc một gay gắt.
Từng tia nắng một len lỏi qua tấm kính cửa sổ đến tấm rèm chiếu thẳng vào mặt anh.
Hàn Võ Ngôn nhíu mày mở mắt, đưa tay vỗ vỗ chiếc đầu đau như vũ bão của mình.
Lật chăn lên, đầu anh khẽ choáng khi nhìn thấy vết máu đỏ trên ga giường.
Thân thể không một mảnh vải khiến anh nhớ đến những hành động thiếu kiểm soát hôm qua.
Tay anh đưa lên liên tục vò rối mái tóc mình
- Chết tiệt...!mình đã làm cái gì vậy?
Nhớ đến hình ảnh đau khổ, cam chịu của An Nhi tối qua, Hàn Võ Ngôn lại như bị ai đó đâm hẳn một vết dao lên tim.
- An Nhi...!phải rồi, An Nhi đâu rồi...!
Trong lòng anh bất giác nảy sinh sự lo lắng.
Ngồi dậy vội vàng mặc quần áo, Hàn Võ Ngôn bây giờ chỉ muốn gặp cô.
Cô đánh anh cũng được, giết anh cũng được nhưng anh cần xin lỗi cô.
Chạy sang phòng cô, anh bật tung cánh cửa phòng nhưng lại không có dấu hiệu cô ở trong phòng.
Trong lòng anh đã lo lắng không yên chạy khắp nhà tìm cô.
Điện thoại liên tục nhưng lại không có hồi âm, nhạc chuông chỉ đổ lên vài hồi lại tút tút không chút tín hiệu.
Anh điên cuồng gọi người làm nhưng không một ai biết cô đã đi đâu.
Càng về sau thì trái tim anh càng lo lắng hơn, cô sẽ không vì vậy mà bỏ anh đi chứ.
- An Nhi, con ở đâu?
Anh bất giác hét lớn vào không gian rộng lớn của biệt thự.
Khuôn mặt không chút cảm xúc của anh khiến ai nấy đều lo sợ.
Hàn Võ Ngôn chạy ra sau vườn với hi vọng cuối cùng rằng cô còn ở trong nhà.
Tiếng thút thít vang lên ở một góc tường khuất khiến anh nhíu mày
- An Nhi?
Anh bước theo tiếng khóc mà tim đã liên tục đập mạnh.
Trong lòng không khỏi cầu mong đó là cô, chỉ cần là cô thì anh có phải trả giá bao nhiêu anh cũng nguyện ý.
An Nhi ngồi bó gối ở một góc tường, cô gục đầu xuống đầu gối liên tục khóc cho sự tủi nhục của mình.
Bờ vai gầy lâu lâu lại run lên từng đợt khiến ai nhìn vào cũng vô cùng xót xa.
Hàn Võ Ngôn đau lòng, bước chân cũng vì thế mà trở nên nặng trịch.
Anh chầm chậm đi tới, quỳ một bên gối nâng khuôn mặt cô lên.
An Nhi một mặt đầm đìa nước mắt vừa thấy anh đã vội vã gạt mạnh tay anh ra.
Đối với cô, Hàn Võ Ngôn bây giờ rất dơ bẩn, cô không muốn anh đụng chạm vào người cô dù chỉ một chút
- Chú còn tới đây làm gì? Chú khiến tôi chưa đủ nhục nhã sao hả?
- An Nhi...!chú...!chú xin lỗi...!
- Chú mau cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt chú nữa...!mau cút cho tôi!
An Nhi đưa tay đánh liên tục vào người anh.
Cô thống khổ khi nghĩ đến chuyện đêm qua, sự tủi nhục này làm sao cô có thể quên đi.
Hàn Võ Ngôn giờ đây vô cùng đau lòng, rốt cuộc anh đã làm ra cái chuyện tày trời gì thế này?
- An Nhi...!chú sẽ chịu trách nhiệm...!làm ơn...!chú xin lỗi...!
Hàn Võ Ngôn cản tay cô lại, liên tục lên tiếng mong cô thấu hiểu cho tình cảm của mình.
Gương mặt mệt mỏi của An Nhi khẽ ngước lên nhìn anh.
Bất giác cô cười điên loạn mất kiểm soát
- Chịu trách nhiệm? Chú cướp đời gái của người khác rồi chỉ với một câu chịu trách nhiệm? Tôi không cần cái trách nhiệm chó tha của chú.
Cút khỏi mắt tôi!
- Chú...!xin lỗi...!
- Xin lỗi? Xin lỗi thì mọi thứ có quay lại như ban đầu được hay không? Chú có đền trả lại cho tôi sự tủi nhục này hay không? Hàn Võ Ngôn, tôi chán ghét chú!
Cô đứng vụt dậy bỏ chạy lên nhà, anh ngồi đó tự cười chính minh.
Ngồi thụp xuống sàn đất lạnh lẽo, Hàn Võ Ngôn cao cao tại thượng chỉ trong một đêm lại trở thành một kẻ vô cùng xấu xa và hèn hạ.
- Mày quả là một thằng khốn mà.
Quay trở về phòng mình, anh ngã người xuống giường nhớ lại đêm qua.
Chẳng biết là say hay tỉnh.
Một chút men rượu sai khiến hay một chút ý chí muốn cô là của riêng mình? Cho dù là gì đi nữa, thì bản thân anh giờ đây cũng mang đầy tội lỗi.
Nước mắt anh chảy xuống đau đớn ôm lấy ngực trái của mình
- An Nhi...!xin lỗi...!xin lỗi...!là chú đáng trách...!
Bên trong căn phòng trắng nhẹ nhàng, An Nhi ngồi trên giường mình.
Cô nhớ đến Hàn Võ Ngôn dã thú đêm qua.
Mặc sự cầu xin hay khóc lóc, anh không một chút tình người mà tước đoạt đi cuộc đời con gái của cô.
An Nhi giờ đây chỉ chìm trong bể thất vọng, lạc lõng.
Anh chính là người thân duy nhất trên đời này của cô, cũng là người mà cô tin tưởng nhất...!vậy mà...!
- Hàn Võ Ngôn...!sao chú lại dám lại với tôi...!
Lại một lần nữa, cô khóc nấc lên.
Giờ đây không còn sự tủi nhục nữa mà sự thất vọng của cô giành cho anh.
Tượng đài một Hàn Võ Ngôn cao lãnh trong cô đã hoàn toàn sụp đổ.
Nỗi ê chề này kể bao nhiêu cho hết.
Bước chân cô nặng nề vào nhà tắm.
Chiếc váy hai dây trên người được trút xuống.
Cô nhìn cả cơ thể mình trong gương, từng vết xanh, đỏ chi chít trên cả cơ thể.
Từ cổ đến ngực không chỗ nào là không có vết tích của anh.
Ánh mắt cô mờ mịt vô cùng.
Bước vào bồn tắm, cô liên tục cọ rửa cơ thể.
Cô ghét những dấu hôn trên người mình, cảm giác vô cùng hổ thẹn với lương tâm.
Thế nhưng càng kỳ cọ thì các vết hôn ngân lại càng đỏ lên.
Cô bất lực thu mình lại, từng giọt nước mắt nóng hổi lại chảy xuống hai bên má
- Hàn Võ Ngôn, tôi hận chú.
Cứ như vậy, tiếng nước chảy liên tục vang lên.
An Nhi cũng không còn màng tới nữa.
Cô ngồi im trong bồn tắm, mặc kệ mọi thứ xung quanh.
An Nhi giờ đây chỉ mong rằng dòng nước này có thể cuốn đi hết tất cả những thứ mà đối với cô là dơ bẩn ra khỏi cơ thể của mình..