Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp


Điên cuồng theo đuổi.
————————————————
Hôm đó sau khi đợi Trương Mạn về nhà, Lý Duy đã gọi một cú điện thoại trong phòng sách.
Hai ngày trước anh nghe nói vết thương trên người Nghiêm Hồi đã lành, cậu ta đã về lại trường.

Cậu ta lưu manh như vậy lại chịu thiệt thòi lớn như thế, chắc chắn sẽ muốn trả thù.
Anh thì không nói làm gì, nhưng cô thì không được.

Chỉ cần nghĩ đến ngày hôm đó cô bị người kia bóp cằm đe dọa, nghĩ đến khớp ngón tay nắm quai balo tới trắng bệch, là anh sẽ mất hết lí trí.
Mọi thứ liên quan tới cô, anh đều không dám buông lơi.
Điện thoại “tít tít” vài tiếng thì được nhận, giọng người đàn ông ở đầu bên kia có hơi ồm ồm: “Tìm ai?”
“… Anh Dịch, tôi là Lý Duy.”
Tư Dịch chính là ông chủ quán bar lần trước Trương Mạn đến, đồng thời cũng là nhân vật số một số hai ở thành phố N lúc bấy giờ.

Năm đó khi còn ở viện mồ côi, anh ta nợ Lý Duy một ân tình, nếu không phải chuyện có liên quan đến Trương Mạn thì cái ân tình này, có lẽ cả đời anh sẽ không nhắc tới.

Tư Cẩm đi thẳng một đường về tới nhà, nhưng không tài nàonhớ nổi rốt cục cậu thiếu niên hôm nay cô ấy nhìn thấy trong cửa hàng gia đình là ai.
Chỉ là có một loại cảm giác rất quen thuộc, cô ấy có thể khẳng định, chắc chắn cô ấy đã gặp anh ở nơi nào đó rồi.

Nhưng càng nghĩ cô ấy lại càng nghi ngờ, một thiếu niên xinh đẹp như vậy, nếu từng gặp qua thì nhất định cô ấy sẽ có ấn tượng.
“Anh, anh?” Cô ấy lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa, đá giày, quẳng túi lớn túi nhỏ lên ghế sofa rồi đi lên lầu.
Tư Dịch đang ngồi trong phòng đọc sách, đương nói chuyện điện thoại, cô ấy lặng lẽ đi tới sau lưng anh ta, nghe thấy anh ta nói với người bên kia: “… Nghiêm Hồi đúng không? Tôi có chút ấn tượng, là một cậu nhóc của Nhất Trung có đi theo chúng tôi.

Ừ, chú yên tâm, tôi sẽ cho người cảnh cáo cậu ta, tuyệt đối không có chuyện.”
Sau khi Tư Dịch cúp điện thoại, Tư Cẩm đột nhiên vỗ bả vai anh ta một cái.
Vốn đang chau mày nhăn nhó nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tư Cẩm, anh ta trở nên đặc biệt dịu dàng: “A Cẩm, em về rồi à?”
Tư Dịch có bề ngoài trông rất dũng mãnh, vai rộng dáng cao, gương mặt hơi vuông, mặc dù tướng mạo cũng được tính là đẹp trai nhưng không hề giống với vẻ đẹp thanh tú như búp bê của Tư Cẩm, nếu không phải trông họ có nét tương đồng thì thật khó để tưởng tượng hai người này lại là anh em.
“Dạ, mệt chết em rồi, hôm nay em bị cho leo cây, một mình em dạo phố suốt buổi trưa và buổi tối.”
Cô ấy lại thuận miệng hỏi một câu: “Anh, vừa rồi anh nói chuyện với ai vậy ạ?”
Tư Dịch cười cười sờ sờ đầu cô ấy: “Em đoán thử là ai nào? Em cũng quen đấy.”
“Em cũng quen?” Cái mũi đáng yêu của Tư Cẩm nhăn lại, nghĩ nghĩ một lúc, không tài nào nghĩ ra đáp án.
“Là Lý Duy, cùng ở chung một viện mồ côi với chúng ta lúc bé, cậu ấy cũng bằng tuổi em đó, em còn nhớ cậu ấy không?”
Tư Dịch thấy cô ấy vẫn chun mũi thì đưa tay véo mũi cô ấy một cách cưng chiều: “Hồi nhỏ em tham ăn nên đi ra ngoài, là cậu ấy đã tìm thấy em đưa em về, em đã quên người ta rồi? Thật là vật nhỏ không có lương tâm.”
Tư Cẩm nghe nghe, trong đầu lướt qua một bóng người, đột nhiên ánh mắt sáng choang.

Là cậu ấy? Cô ấy nhớ được hồi nhỏ, lúc đó cô ấy đang ngồi xổm ở góc đường khó bù lu bù loa, cậu bé đó đi đến, nắm lấy tay cô ấy, mua cho cô ấy một cây kẹo.
Hương vị kia, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ, đặc biệt ngọt.
Đợi đã… Chẳng trách cô cảm thấy người hôm nay cô đã gặp ở trung tâm thương mại rất quen mắt… Kí ức và thực tại bắt đầu chồng chéo nhau, hai mắt Tư Cẩm càng lúc càng sáng.
“Anh, em muốn chuyển trường!”
——
Gần đây trường Nhất Trung của thành phố N xảy ra một chuyện vô cùng chấn động.
Hoa khôi của trường Vinh Hoài đã chuyển đến trường Nhất Trung rồi!
Ở thành phố N, có hai trường trung học phổ thông tốt nhất, một trường là Nhất Trung, trường còn lại là Vinh Hoài.

Nhất Trung là trường công lập trọng điểm của tỉnh, mà Vinh Hoài là trường tư nhân nổi tiếng đắt đỏ của tỉnh, học sinh của trường này sẽ được học theo hệ song ngữ, đại khái đều nhắm đến mục tiêu ra nước ngoài.
Phần lớn những học sinh ở Vinh Hoài không giàu thì cũng quý, trai xinh gái đẹp đếm không xuể, nếu mang ra so sánh với một trường công giản dị thì, quả thực chói mù mắt chó.
Song chỉ mấy ngày trước, hoa khôi của trường Vinh Hoài Tư Cẩm đã chuyển đến trường Nhất Trung, được xếp vào học lớp mười của khoa Xã hội.
Này thì chưa tính là chuyện đâu, càng khiến bàn dân giật gân hơn chính là, vị tiểu công chúa vừa mới tới trường đã bắt đầu điên cuồng triển khai thế tiến công mãnh liệt với Lý Duy của lớp 10A1.
Quần chúng ăn dưa trên trang diễn đàn của Nhất Trung ngày càng nhiều.
【Anh em đồng râm đã hay gì chưa? Tư Cẩm chuyển đến trường chúng ta! Cô ấy là hoa khôi của trường Vinh Hoài đó, tôi đã gặp qua người thật rồi, chội má đẹp đẹp đẹp siêu đẹp! 】【Tư Cẩm? Ai dợ, hông hề quen.

Tân hoa khôi của trường chúng ta không phải là Trương Mạn sao? 】【Xíiiiii, lầu trên bị ấm đầu hả? Tư Cẩm đã được các công ty giải trí đào từ hồi còn học cấp hai kìa, mấy đồng râm đều đã quên hết những tin tức trước kia rồi phỏng, chính là bài báo với tít “Thiếu nữ xinh đẹp ba nghìn năm mới được tương phùng” á.

Em gái Trương cũng rất xinh đẹp, nhưng cá nhân tôi thấy em ấy quá trầm, coi bộ có chút dữ dằn, không ngọt ngào bằng Tư Cẩm.

】【Lầu trên ngậm mồm vào nhé, tại sao nữ thần của gia không ngọt ngào bằng Tư Cẩm hả? Nữ thần của gia chính là không thích cười, cái đó người ta gọi là lạnh lùng, là khí chất đó, mấy cậu mấy mợ có hiểu không… 】【Đậu móa, Tư Cẩm theo đuổi Lý Duy? Cô ấy không biết Lý Duy là một… sao, à, nếu hai người họ đến với nhau, đương nhiên tôi sẽ không lo lắng cho nhan sắc của đứa nhỏ bọn họ rồi, nhưng tinh thần thì rất khó nói nhá.

】【A a a a, nữ thần của tôi theo đuổi gã điên học lớp mười kia hả? What? Ở Vinh Hoài người theo đuổi cô ấy xếp thành hàng, mà người ta luôn lạnh nhạt, không phải chứ? Cứ có cảm giác cô ấy sẽ không bao giờ yêu đương cơ.

】【Đúng dồi, cô ấy chuyển đến từ tuần trước, kể từ đó mỗi một ngày cô ấy đều đưa bữa sáng tới cho Lý Duy.】
Giờ Toán ngắn ngủi, nhưng Trương Mạn đã nhìn Lý Duy mười tám lần.
Cô bóp ngón tay, cả gương mặt căng thẳng.
Lúc lên lớp, cô gái tên Tư Cẩm kia lại mang bữa sáng tới cho Lý Duy.

Cô có thể nhận ra, cô ấy chính là cô gái đã nhìn bọn họ chằm chằm ở cửa hàng gia đình của trung tâm thương mại vào mấy ngày trước, nghe các bạn học khác nói, cô ấy là hoa khôi của trường Vinh Hoài, vừa chuyển đến vào mấy ngày trước.
Cô cố gắng nghĩ, sắp xếp hết lần này đến lần khác, cuối cùng xác định kiếp trước thật sự không có người này.

Kiếp trước ngoài trừ cô ra, thì các bạn học nữ khác ở Nhất Trung đều dùng thái độ tôn kính mà không thể gần gũi để đối đãi với Lý Duy, dù sao thì tiếng tăm của anh cũng rất xấu.


Cô thấy khó hiểu không thôi, rốt cục là chỗ nào sai lệch khiến rất nhiều chuyện thay đổi, dẫn đến sự xuất hiện của một người như vậy hả?
Trái tim Trương Mạn có hơi không thoải mái.
Đang suy nghĩ thì cô cảm thấy trán đau nhói, một viên phấn đập vào trán cô, sau đó bật ngược trở lại.

Cô quay đầu và phát hiện giáo viên dạy Toán đương nhìn cô đùng đùng nổi giận.
“Trương Mạn, tôi không biết đây đã là lần thứ mấy nhìn thấy em không tập trung, không muốn học thì lập tức ra ngoài đứng cho tôi.”
Giáo viên dạy Toán tên là Dương Mẫn, là một cô giáo nổi tiếng nghiêm túc, bình thường đã nghiêm túc thận trọng, một khi nổi giận lên càng dữ tới không nhìn được.
Vốn dĩ Trương Mạn đã không thoải mái nên lúc này cô chút khó xử, cũng biết mình không tập trung suốt giờ học, thế là cô không giải thích gì, đứng lên đi ra khỏi lớp học.
Nhưng cô vừa mới đứng dậy thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng ghế di chuyển, cô quay sang nhìn, phát hiện Lý Duy cũng đứng lên.
“Thưa cô, cậu ấy đang nhìn em.”
Giọng cậu thiếu niên không chút chập trùng, như thể đang trần thuật lại một sự thật cực kỳ đơn giản.

Cả lớp nhìn qua, ánh mắt mang theo hơi thở nhiều chuyện chao đảo quanh người hai bọn họ.

Song đối mặt với Lý Duy, bọn họ không dám ồn ào.
Trương Mạn không nhịn được, mặt mũi đỏ bừng.
Cô lườm anh một cái.
Anh cũng biết cô đang nhìn anh hả? Vậy mà anh vẫn ung dung đọc sách, giả bộ không biết.
Dương Mẫn nghe thấy câu này thì mặt mày tái mét, càng tức giận hơn: “Vậy cả hai đều bị phạt đứng, muốn thì ra bên ngoài nhìn cho đủ, tôi sẽ nói với chủ nhiệm lớp các em một câu, đứng im ở đấy tiết sau khỏi cần vào lớp, đứng đó ăn cơm luôn.”
Lý Duy gật đầu, cùng Trương Mạn đi ra khỏi lớp.
Ánh mắt các bạn học nhìn theo bọn họ, thậm chí có bạn ngồi gần cửa còn thò đầu ra.

Mãi đến khi Dương Mẫn vỗ mạnh xuống chiếc bàn trên bục giảng, mọi người mới chịu yên lặng.
Tất nhiên, cũng có bạn học lén lấy di động ra đăng bài lên trang diễn đàn.
【Chội má ôi tin Hotttt!!! Thì ra nữ thần Trương thích Lý Duy, vừa rồi cô ấy nhìn cậu ấy trong giờ học, kết quả bị giáo viên dạy Toán của chúng tôi bắt gặp.

Bây giờ hai người đang bị phạt đứng ở cửa lớp á!】Học sinh giỏi ở Nhất Trung rất nhiều, nhưng học sinh sống lất lất lay lay, không chịu học hành, cũng rất nhiều.
Tòa nhà dạy học của khối mười một đối diện với khối mười, vì vậy nhìn từ cửa sổ của lớp mười một có thể nhìn thấy hành lang của lớp mười.

Lúc này, học sinh của khối mười một đang thò đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn về phía bên này.
【Đậu móa, con mẹ nó là thật kìaaaa, ông phải chụp ảnh.】【Đậu móa đậu móa, live luôn nè anh em ơiiii, vừa rồi Lý Duy xoa đầu hoa khôi trường chúng ta óoooo.


】【A a a, lầu trên, vừa rồi hoa khôi trường chúng ta tránh cậu ta đó, cậu có thấy không? 】【Cho nên chủ topic nói sai hả, tôi đoán nội dung vở kịch hẳn phải như này nè.

Lý Duy đang theo đuổi hoa khôi trường chúng ta, tiếp đó hoa khôi trường chúng ta không vui, thế là Lý Duy nổi tâm lý biến thái, đe họa sẽ trả thù nếu cô ấy không đồng ý.

Sau đó hoa khôi trường dữ dằn trừng mắt cậu ta, kết quả là bị giáo viên tóm.

】【Lầu trên quá trâu bò, tám chín phần mười là như vậy rồi.

Làm sao có khả năng hai hoa khôi của trường đều thích cậu ta chứ? Cậu ta điên, nhưng hai cô ấy lại không điên nhá… 】【Con gái đúng là động vật thích nhìn mặt, nhưng mà… mặc dù Lý Duy thật sự đẹp trai ó, song… tôi vẫn là lựa chọn yêu thương sinh mệnh.

】…
Lúc này Trương Mạn đang bị phạt đứng nên tất nhiên cô sẽ không xem được những thứ này.
Cô đang hoảng hốt.
Đầu quả tim cô đương bị cơn ghen tuông cắn nuốt hết lần này đến lần khác, cô không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.

Những chuyện có liên quan tới Lý Duy sẽ dễ dàng khiến cô đánh mất lí trí.

Rõ ràng, rõ ràng là cô muốn có nhiều người thích anh hơn, tốt bụng với anh hơn, nhưng từ lúc Tư Cẩm xuất hiện, mặc dù cô rất vui vẻ khi có người thích anh, song cùng lúc đó, trong lòng cũng dần tích lũy lo lắng.
Cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Kiếp trước không có Tư Cẩm, cho nên trong suốt hai năm học cấp ba, theo thói quen Lý Duy luôn cam chịu bị mọi người cô lập, ngoài trừ Trương Mạn.
Có thể tưởng tượng được, một người bị khiếm khuyết tình cảm từ nhỏ, cậu thiếu niên vẫn luôn sống trong thế giới của chính mình, thuở niên thiếu gặp được một người không sợ anh, một cô gái sẵn lòng bước vào thế giới của anh, sẽ có ấn tượng tốt là chuyện hiển nhiên.
Vì vậy kiếp trước, anh thích cô.
Nhưng đời này không phải nữa, ngoài trừ cô, còn có thêm một Tư Cẩm.

Cô ấy theo đuổi anh nhiệt tình như vậy, mặc dù mỗi ngày anh đều rất thờ ơ với cô ấy, cũng không nhận bữa sáng mà cô ấy đưa cho anh nhưng cô biết, Tư Cẩm rất kiên trì.
Cô bắt đầu lo lắng, rằng sẽ có một ngày nào đó anh không cầm được mà rung động với cô ấy, giống như anh đang chầm chậm bị cô làm cho rung động.

Cô bắt đầu nghi ngờ, kiếp trước anh thích cô bởi vì người đó là cô? Mà không phải vì, bên cạnh anh chỉ có cô?
Bây giờ anh có hai lựa chọn, vậy anh vẫn sẽ chọn cô sao? Cô vẫn chưa từng nói với anh cô thích anh.
Song, song tại sao Tư Cẩm có thể trắng trợn, nhiệt tình theo đuổi anh như vậy chứ?
Mà cô lại luôn kiềm chế tình cảm của chính mình, tự nói với bản thân rằng tinh thần anh đang rất không ổn, ngàn vạn không thể dọa anh sợ, chỉ có thể đi từ từ.

Mỗi một chuyện cô làm, đều phải cẩn thận và kiềm chế bản thân mà không dám thổ lộ cảm xúc ngay từ đầu.
Chẳng lẽ cô không muốn sao? Từ ngày đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã muốn ôm lấy anh ngay lập tức, và rồi thời gian dần trôi quan, mỗi một lần nhìn thất anh cô đều nóng lòng muốn nói với anh cô thích anh.
Nhưng cô đều phải dằn xuống, cô không dám, cô sợ tâm lý anh sẽ mâu thuẫn.

Cho nên cô mới đi từng bước một, anh có thể đừng lựa chọn người khác không?
Trương Mạn nghĩ rồi lại nghĩ, nước mắt không cầm được rơi xuống.
Nãy giờ Lý Duy luôn quan sát cô gái, thấy cô đột nhiên nhăn nhó, đôi mắt đen lánh từ từ đỏ lên, từng giọt từng giọt nước mắt to như hạt đậu bắt đầu trào ra giống như cô đã chịu phải nỗi oan tày trời.

Trái tim anh như thể bị kim châm.

Cậu thiếu niên lớn lên giữa những cuốn sách Vật lí, vào lúc này thật sự không biết nỗi buồn của cô bắt nguồn từ đâu.

Thật ra vừa nãy anh phát hiện cô vẫn luôn nhìn anh, anh vốn định hỏi cô có chuyện gì sao, nhưng cái cảm giác được cô nhìn đăm đăm ấy khiến anh cảm thấy rất vui.
Giống như mọi lần ở nhà, sau khi cô giải xong bài tập cô đều sẽ chống má nhìn anh, nhìn tới là chuyên tâm, còn cho rằng anh không biết.
Nhưng bây giờ cô đang khóc.
Với anh, nước mắt của cô là trí mạng.
Lý Duy chỉ cảm thấy, mỗi một lần cô nức nở là trái tim anh như có cảm ứng, nơi nào đó cũng đau theo.
Anh quên mất bản thân còn đang bị phạt đứng mà đi tới bên cạnh cô.
Trương Mạn tủi không thôi, tất cả những lo lắng bị cô cất trong nhiều ngày kể từ khi sống lại cho đến nay, đúng lúc này đột nhiên tan vỡ, cô không thể kiềm chế được bản thân, nước mắt bất chấp tất cả trào ra.
Lúc này, cô nghe được anh hỏi cô: “Trương Mạn, có ai bắt nạt cậu sao?”
Giọng cậu thiếu niên nhỏ đến nỗi anh dường như có cùng nỗi đau với cô.
Trương Mạn mếu máo, giờ phút này cô chính là không muốn để ý đến anh cho dù anh vốn không sai.
Lý Duy đưa tay lên, muốn xoa đầu an ủi cô nhưng lại chạm vào không khí.
Cô gái đi sang bên cạnh hai bước, quay đầu không ngó ngàng tới anh.
Lý Duy ngẩn ra, nhìn ngón tay của mình, trái tim đột nhiên thót lại, vào khoảnh khắc bị cô né tránh cơn lạnh xối xuôi đầu ngón tay lan ra toàn thân.
Anh lần lữa rồi đi qua, muốn nắm lấy tay cô song lại bị cô tránh.
Bàn tay vươn ra dừng lại giữa không trung.
Loại cảm giác trống rỗng này xuyên qua trái tim khiến trái tim giống như bị đâm thành một cái động.
Cảm giác bị cô xa lánh vậy mà khó chịu hơn cái cảm giác bị tất cả mọi người chán ghét và xa lánh gộp lại.
Cậu thiếu niên há miệng, cúi đầu, cả người đột nhiên mất hết sức sống.
Cô khóc là vì anh sao? Chẳng lẽ ngay từ đầu cô đã chán ghét anh, cho nên mới từ chối sự đụng chạm của anh?
Sau khi tránh né Trương Mạn mới thấy bản thân làm như vậy là không đúng, anh đâu có sai, cô cũng không thể vô duyên vô cớ nổi nóng với anh được.
Nhưng cô vẫn hơi tủi.
“Cậu… cậu có nghĩ Tư Cẩm rất đẹp không?”
Cậu thiếu niên nghe thấy âm thanh mang theo nức nở của cô, phản ứng đầu tiên vậy mà là —— thì ra cô không có không để ý đến anh.
Phản ứng thứ hai mới là vấn đề của cô.
“… Tư Cẩm là ai?”
Anh hơi mờ mịt.
Trương Mạn khụt khịt mũi: “Thì là… là cô gái mấy hôm nay đưa bữa sáng tới cho cậu đó, cô ấy nói… cô ấy nói hai người quen biết nhau từ nhỏ.”
Cô vừa nói vừa nhìn cậu thiếu niên không chớp mắt, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt anh.
Anh im lặng một lúc, sau đó mới nhớ ra.
Hai đầu mày xinh đẹp khẽ nhăn lại.
“… Tôi không để ý cậu ấy có đẹp hay không, hẳn là trong trường có một người rất ghét tôi đi.

Mỗi ngày cô ấy đều đưa tôi thứ tôi ghét nhất, sữa bò nguyên chất và trứng gà luộc.”
Trương Mạn nghe thấy thế thì dừng luôn thút thít, cô nuốt một ngụm nước bọt, mở to mắt nhìn anh, sau nửa ngày trố mắt ngoác mồm thì nín khóc cười khúc khích..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận