Ngắm nhìn một anh chàng đẹp trai như nam thần bước ra từ những bộ truyện ngôn tình Thiên Hương bỗng quên hết mọi nỗi sợ hãi, thay vào đó là cảm giác ngứa ngáy khó chịu giống như bị kiến bò khắp cơ thể.
Trong đầu cô bất chợt nảy ra ý nghĩ điên khùng muốn được Việt Hùng gần gũi, muốn được anh vuốt ve và hơn hết là được anh ta làm chuyện đó.
Thiên Hương không kiểm soát được hành động của mình cô vừa lau vết m.áu cho anh vừa đứng xích gần lại anh hơn.
Mùi hương nước hoa Christian phiên bản giới hạn kết hợp với mùi cơ thể của người đàn ông này sao lại tuyệt diệu đến thế.
Cô mạnh dạn áp người mình vào người anh tham lam hít hà hương thơm mạnh mẽ, quyến rũ từ cơ thể anh phát ra, sự tiếp xúc với cơ thể của anh khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tuy nhiên hành động này của cô lại khiến cho Việt Hùng vốn dĩ đang bị vẻ đẹp của cô hút hồn càng làm cho tim anh đập trật một nhịp, hơi nóng từ cơ thể cô phát ra truyền vào anh qua lớp quần áo mỏng khiến anh thoát khỏi cơn u mê:
“Cô bị làm sao mà người cô nóng như than vậy?”
“Tôi không biết, có lẽ do tôi say rượu.
Vừa nãy tôi có uống một chút rượu.”
Việt Hùng không tin đưa tay áp lên trán cô ngay sau đó anh hốt hoảng nói:
“Cô bị sốt rồi.”
“Tôi không bị sốt, tôi cảm thấy trong người rất khó chịu.
Anh có thể cho tôi mượn điện thoại tôi gọi điện không?”
Việt Hùng không do dự lấy điện thoại trong túi quần ra, anh vẫn để im cho cô áp sát vào người mình nói:
“Đọc số đi.”
Thiên Hương muốn gọi cho bà Vân hoặc ông Mạnh nhưng lại không nhớ số của ai hết, số điện thoại duy nhất cô nhớ là số của Anh Tuấn vì số của cậu chỉ có ba chữ số rất dễ nhớ, lúc này cô cũng đang rất cần sự giúp đỡ của cậu nên cô đọc số của cậu cho Việt Hùng bấm gọi.
Nhìn cái tên quen thuộc hiện trên màn hình Việt Hùng tưởng mình bị hoa mắt, anh không đưa cho cô cầm máy mà bật loa ngoài cho cô nói chuyện để anh cùng nghe xem có đúng là người quen của anh không? Còn Thiên Hương lại nghĩ có lẽ anh sợ cô mất kiểm soát ném điện thoại của anh đi nên không cho cô cầm.
Chưa dứt một hồi chuông đầu bên kia đã vang lên giọng hốt hoảng của Anh Tuấn:
“A a lô con nghe.”
Thiên Hương nghĩ giờ này đã hơn mười một giờ đêm có lẽ Anh Tuấn đang ngủ, cậu tưởng ba mẹ của cậu gọi nên mới xưng hô như thế.
Cô vội lên tiếng:
“Là tớ đây.”
Giọng của Tuấn Anh vẫn chưa hết hoảng hốt:
“Sao…sao…”
Thiên Hương lúc này trong người đã rất khó chịu, cô không đủ kiên nhẫn đợi Anh Tuấn nói nên lên tiếng cắt đứt lời nói lắp của cậu:
“Tại sao hôm nay cậu không tới dự tiệc sinh nhật của tớ? Làm tớ trông ngóng cậu mãi.”
“Tớ xin lỗi.
Tớ tớ sợ.”
“Cậu sợ gì? Bây giờ vẫn chưa hết ngày 30, cậu qua khách sạn năm sao The Light ngay nhé, tớ muốn nghe lời chúc mừng sinh nhật của cậu.
Tớ còn muốn nói với cậu một chuyện vô cùng trọng đại nữa.”
Thiên Hương vừa nói vừa cọ cọ cơ thể của mình vào người Việt Hùng theo quán tính.
Còn đầu bên kia điện thoại Anh Tuấn vẫn ấp a ấp úng như gà mắc tóc:
“Chuyện trọng đại gì cậu nói luôn qua điện thoại cho tớ nghe đi.”
Càng nói chuyện với Anh Tuấn cô càng cảm thấy khó chịu trong người, cô sợ càng kéo dài thời gian cô càng mất kiểm soát hành vi của mình sẽ đè người đàn ông lạ mặt này ra làm chuyện người lớn cũng nên vì vậy không ngại đang đứng trước mặt Việt Hùng cô nói thẳng vào vấn đề:
“Tớ muốn cậu giúp tớ chuyện này, cậu tới khách sạn ngay nhé.”
“Tớ…tớ…sợ…”
Anh Tuấn chưa nói hết câu đã bị Việt Hùng trực tiếp cúp máy.
Vốn dĩ sự xinh đẹp của Thiên Hương đã khiến cho tim anh không ngừng đập loạn, đã thế cô còn có hành động ái muội liên tiếp cọ cơ thể nóng rẫy của cô vào người anh, sự ma sát của hai cơ thể giống như hành động đánh thức các tế bào cảm giác trong người anh trỗi dậy.
Thế nhưng cô lại nói chuyện mờ ám với người đàn ông khác ngay trước mặt mình, bằng chính chiếc điện thoại của mình khiến anh càng thấy khó chịu.
Anh không đợi cô cho phép mà trực tiếp cúp máy.
Bị cúp máy giữa chừng, Thiên Hương bực mình cao giọng với Việt Hùng:
“Bạn tôi còn chưa nói xong mà, sao anh lại cúp máy ngang xương như vậy? Nếu anh sợ tốn tiền điện thoại thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ trả cho anh không thiếu một xu.”
Bị Thiên Hương hiểu lầm Việt Hùng không thèm giải thích, anh tỏ vẻ bực mình nạt lại Thiên Hương:
“Cô không nghe rõ bạn của cô nói gì à, cậu ta sợ cậu ta không tới đây.”
Kỳ thực Thiên Hương cũng nghe rõ Anh Tuấn nói sợ, nhưng còn nước còn tát, cô đang cần Anh Tuấn như vậy, cậu chưa nói với cô cậu không tới khách sạn thì cô vẫn còn hy vọng cậu sẽ tới.
Vậy nên cô ăn vạ Việt Hùng, cô cố tình cọ cọ hạ thân đang ngứa ngáy như có kiến bò của cô vào người anh hờn dỗi nói:
“Cậu ta là bạn trai của cô, hiện tại cô đang rất muốn làm chuyện đó với cậu ấy.
Anh gọi lại cho cậu ấy giúp tôi đi.”
Nghe Thiên Hương nói như vậy ánh mắt của Việt Hùng bỗng chốc trở nên giận dữ, gương mặt của anh cũng trầm xuống cực hạn.
Anh đẩy người cô ra khỏi người mình nói:
“Cô muốn đàn ông phục vụ chứ gì? Muốn một hay muốn mười để tôi gọi giúp cô?”
Câu nói của Việt Hùng khiến Thiên Hương thiếu chút nữa thì sặc cười, cái gì mà cần một hay mười người? Thiên Hương tiếp tục áp sát người mình với người Việt Hùng, cô nở một nụ cười đầy khiêu gợi đáp lại anh:
“Không cần.
Tôi chỉ muốn làm chuyện đó với bạn trai của tôi thôi.
Anh gọi lại cho cậu ấy giúp tôi được không?”
Nụ cười quyến rũ của Thiên Hương khiến trái tim của Việt Hùng đập liên hồi, mặc dù cô chỉ là cười nịnh anh, mặc dù rất khó chịu trước lời cầu khẩn của cô nhưng anh vẫn chiều cô gọi lại lần nữa cho Anh Tuấn, lần này anh vẫn cầm điện thoại rồi mở loa ngoài cho cô nghe.
Đầu bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói của Anh Tuấn:
“Dạ a lô.”
“Lại là tớ đây.
Cậu tới khách sạn The Light với tớ ngay nhé, tớ đang rất cần cậu, tớ đang đứng trên sân thượng đợi cậu đó .”
“Xin lỗi tớ, tớ không đến đó được đâu.”
Mặc dù gái đẹp đối với anh là phù du, nói thẳng ra chỉ cần anh muốn bất cứ lúc nào cũng có người phục vụ.
Không ít lần người mẫu, thậm chí còn có cả hoa hậu chủ động mời chào anh nhưng anh đều đối xử với họ có chừng mực.
Thế nhưng trước một cô gái xinh đẹp như tiên nữ giáng trần này anh không muốn bỏ lỡ.
Anh rất muốn nói với cô “nếu bạn của cô không tới giúp cô thì để tôi giúp cô được không?”
Anh sẵn sàng giúp cô cho dù biết mình chỉ là người thay thế, anh sẵn sàng hạ thấp cái tôi của bản thân chỉ mong được thể hiện bản lĩnh đàn ông với cô mặc dù từ trước tới nay anh luôn cấm dục trước phụ nữ, đặc biệt trước đây anh cũng rất ghét loại phụ nữ mượn rượu chủ động mời mọc đàn ông như cô lúc này.
Mặc dù trong đầu anh nghĩ vậy nhưng lúc nói ra anh lại nói khác:
“Cô nghe rõ bạn cô nói gì chưa?”
Thiên Hương lúc này dâng lên một loại cảm giác thất vọng xen lẫn lo lắng tràn trề.
Cô yếu ớt đáp lại:
“Rõ.”
Anh Tuấn không tới được vậy ai sẽ giúp cô giải quyết vấn đề khó nói giống như con quỷ giữ đang không ngừng trỗi dậy bên trong cơ thể của cô bây giờ? Nếu nhờ Việt Hùng gọi trai bao thì cô không chắc người đó có mắc bệnh tình dục nguy hiểm hay không? Rồi chưa chắc người đó có đẹp trai như anh hay không? Thiên Hương đánh liều đề nghị với anh, giọng nói của cô phát ra lí nha lí nhí:
“Anh có thể giúp tôi làm chuyện đó không?”
Nghe Thiên Hương nói Việt Hùng mừng tới mức muốn đè cô ra làm chuyện đó ngay và luôn.
Nhưng anh vẫn còn đủ tỉnh táo để phân tích tình hình, cô gái này còn trẻ như vậy nếu chưa đến tuổi trưởng thành thì xong đời.
Vớ phải trẻ em có khi anh còn phải bóc lịch mỏi tay trong nhà đá, anh cố tỏ vẻ nghiêm mặt nói:
“Cô định gài cô ăn trái cấm đấy à?”
Thiên Hương nghe Việt Hùng nói thì nhìn anh tiếp tục nở một nụ cười đầy quyến rũ.
Cô không trách anh khi nghi ngờ cô chưa đến tuổi trưởng thành bởi từ trước tới nay bất kỳ ai lần đầu tiếp xúc với cô cũng hỏi tuổi của cô trước.
Gương mặt của cô non nớt như trẻ em chứ không già dặn như bạn bè đồng trang lứa, chẳng thế mà mọi người đều gọi cô với biệt danh thân mật là Hương baby đó sao? Thiên Hương không giải thích nhiều với Việt Hùng, cô mở túi xách ra lấy thẻ căn cước công dân đưa cho anh:
“Anh tự xem đi, ngày hôm nay là sinh nhật tròn 18 tuổi của tôi đó, tôi có thể làm những chuyện của người lớn rồi đúng không?”
Nụ cười quyến rũ chết người của Thiên Hương một lần nữa khiến trái tim Việt Hùng đập loạn nhịp.
Anh rời mắt khỏi gương mặt xinh đẹp của cô rồi nhìn vào hình trong thẻ căn cước công dân, thấy cô gái trước mắt với cô gái trong hình là một anh phấn khích tới mức muốn hét lên vì vui mừng.
Cô lúc này đã gấp đến mức sắp không chịu nổi nữa rồi, cô muốn anh làm gì đó với cô ngay lập tức nhưng anh vẫn đứng im như tượng nhìn vào tấm thẻ căn cước công dân của cô buộc cô phải sử dụng hạ sách cuối cùng là ném hết liêm sỉ của mình cởi phăng chiếc áo ngủ ra, thậm chí cô còn cố tình ném chiếc áo ngủ qua bức tường cao bằng kính xuống đất để anh không thể đổi ý, cô xoay một vòng cơ th.ể tr.ần nh.ư nhộng của mình trước mặt anh nói:
“Tuy tôi có gương mặt học sinh nhưng thân hình của tôi là của phụ huynh đó, anh nhìn đi hấp dẫn không?”
Thiên Hương không chỉ có gương mặt xinh đẹp, chiều cao lý tưởng 1m7 mà thân hình của cô cũng đẹp tuyệt đối, vòng một căng tràn, vòng hai thon gọn, vòng ba nảy nở chỉ nhìn thôi cũng khiến nước miếng của anh đã trào ra không kịp nuốt rồi.
Làn da của trắng muốt phủ thêm một tầng hồng do rượu càng khiến cô càng trở nên gợi cảm.
Cơ thể tuyệt hảo như một tượng đài nghệ thuật của cô phô bày trước mặt làm cho cả người anh bỗng chốc nóng ran, máu trong người anh không ngừng chạy loạn, người anh em giữa hai đùi của anh trong giây lát chào cờ hùng dũng cọ vào lớp vải quần khiến anh cực kỳ khó chịu, anh chỉ muốn an ủi nó một câu “đường nào cũng được ăn, chú em gấp gáp cái gì?”
Thiên Hương không hề biết Việt Hùng đứng im bất động không hề có bất kỳ động thái nào cả là đang phải niệm phật để trấn tĩnh lại ham muốn của bản thân để không đè cô ra làm chuyện đó ngay.
Còn cô nghĩ cô đã chủ động mời chào tới mức này rồi mà anh vẫn không có động thái gì, có khi nào anh thuộc giới tính thứ ba hay không? Nếu không phải tại sao trước cơ thể xinh đẹp như thiên thần của cô, nói theo lời của các bạn học cùng với cô thì cô đẹp tới mức bất kỳ thằng đàn ông nào nhìn thấy cũng ao ước, cũng muốn phạm tội.
Vậy mà anh vẫn xem cô là không khí.
Hay anh đã có bạn gái rồi, hôm nay anh bao trọn sân thượng của khách sạn để chúc mừng sinh nhật cho bạn gái của anh? Thiên Hương đánh liều hỏi:
“Hay anh sợ bạn gái của anh bắt được?”
Thấy Việt Hùng vẫn không đáp lại Thiên Hương chốt hạ hỏi câu cuối:
“Hay anh cần t.iền? Nếu anh cần thì giúp tôi đi rồi tôi sẽ trả anh t.iền.”
Nếu nói đến tiền thì thứ duy nhất Việt Hùng không thiếu đó là tiền, anh mỉm cười đáp:
“Cô nghĩ tôi cần tiền của cô sao?”
Nụ cười tỏa nắng của Việt Hùng đẹp tới mức khiến Thiên Hương bất chấp tất cả chỉ mong làm sao được anh phục vụ tối nay:
“Vậy anh muốn thế nào mới giúp tôi?”
“Tôi muốn trao đổi công bằng, sòng phẳng, văn minh.”
“Ý của anh sao tôi không hiểu.”
“Hôm nay cô cần tôi giúp cô thỏa mãn, hôm khác tôi cần cô giúp tôi thỏa mãn.
Chịu không?”
“Ok.”
Thiên Hương gấp đến mức chẳng cần phải suy nghĩ mà đưa ra ngay quyết định đồng ý cuộc trao đổi tình ái mà Việt Hùng gọi là gọi là công bằng, sòng phẳng, văn minh.
Việt Hùng cũng gấp chẳng kém, không để cho Thiên Hương phải đợi thêm giây nào, cô vừa dứt lời anh liền trả lại thẻ căn cước công dân cho cô rồi cúi xuống áp môi anh lên đôi môi căng mọng như gọi mời của cô hôn.
Nếu anh cố tình kéo dài thời gian thì anh cũng no căng bụng vì nuốt nước miếng của chính mình và hơn hết người anh em của anh cũng đang không ngừng biểu tình dưới lớp vải quần khiến anh cực kỳ khó chịu.
Đôi môi rất lạnh của Việt Hùng chạm vào đôi môi nóng rẫy của Thiên Hương.
Vậy là nụ hôn đầu của cô không phải với Anh Tuấn, người cô thương thầm nhớ trộm trong thời gian qua mà với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ đến tên tuổi cô còn chưa biết, lại còn trong một ngày vô cùng quan trọng với cô nữa, ngày cô chính thức trở thành người lớn.
Đặc biệt nụ hôn đầu của cô còn diễn ra trong một khung cảnh vô cùng lãng mạn, dưới bầu trời trong xanh đầy sao.