Giữa hè.
Hôm đó là thứ tư, trong một bài viết mới nhất trên diễn đàn hàng đầu của sinh viên đại học thành phố Dương có nói:
Chủ topic không phải là dân bản địa, tuy mới đến thành phố Dương này một năm nhưng đã yêunơi này mất rồi, yêu cái nóng nực như thiêu như đốt của mùa hè, hay cái lạnh buốt trên từng thớ thịt của mùa đông. Càng không thể tin đượclà trong buổi bầu chọn đóa hoa của học viện khóa đầu tiên đã bắt đầu bước trên con đường không có đường về. Dẫu anh ấy chưa bao giờ có ý định tham gia, nhưng đây không phải là điều quan trọng, năm sau tôi nguyện vẫn làm thần dần bầu chọn cho anh ấy.
Có muốn biết về người đó của tôi không? Nhân tiện nói một câu, tôi là trai giả gái.
Có rất nhiều bình luận, đám sinh viên vô cùng tò mò từ ID kì lạ này đến đóa hoa học viện, dường như không sợ bị giảng viên Cố Thanh Châu khoa Văn học biết mình có tên tuổi đến thế.
Mà lúc bấy giờ, ở một quán gần trường nào đó vị giảng viên này đang đãi cơm bạn thân từ xa tới, toàn thân toát lên vẻ thư sinh, gương mặt cân đối mộc mạc, đôi mắt trắng đen rõ ràng, con ngươi óng ánh rực rỡ, thật giống như câu vẽ mắt cho rồng càng khiến anh toát lên một phong thái khó miêu tả bằng lời.
Rót thêm trà, mỗi cử chỉ mỗi hành động đều xứng với cụm từ "đóa hoa học viện" của đám sinh viên.
Giảng viên Cố trò chuyện với bạn thân một hồi. Sau khi nghe kể trăng nước ngoài không sáng không tròn như trong nước, người nước ngoài chơi máy tính không trâu bò bằng người Trung Quốc, anh mới mở điện thoại lên xem truyền trực tuyến. Anh lên hơi muộn, trực tiếp đã bắt đầu rồi.
Nữ MC phát thanh có ID là Hắc Diện Mao Hài tâm sự gần đây đã rơi vào lưới tình với ID "D major in Cannon". Cô ấy là một người dẫn chương trình bí ẩn, chưa bao giờ thấy mặt, khi phát trực tiếp luôn chỉ nghe thấy giọng nói, một người ẩn mình qua mạng.
Khi khúc dương cầm êm dịu vang lên cũng là lúc khung bình luận bùng nổ, Cố Thanh Châu nhìn thấy trong đó có một cái như sau:
Bà gì mặt đen già đừng giả bộ thùy mị, vui lòng nhập đúng vai 23333.
MC khẽ cười: "Đừng gửi cho tôi nhiều tâm sự vậy nữa, hôm nay chỉ muốn chia sẻ vài thứ thôi."
Lại qua một hồi máu tanh: Một trăm đồng, tôi cá hôm nay cô không đọc được hết cả một tờ giấy nhỏ!
Một ngày không nghe Mao Mao nhà ta mắng người là không yên cơ: một trăm đồng +1
Tâm trạng không tốt thì xem trực tiếp: +2
Suối nhỏ chảy róc rách: +3
+...
Vốn dĩ đây là tiết mục radio đọc thư tâm tình của khán giả là chính, chỉ trừ lần này, vì rất khó để có thể thuận lợi đọc hết cho xong nên chỉ có thể chọn một vài dòng quan trọng đọc lên, sau đó rút ra vài câu châm ngôn hoặc câu ghi nhớ nhỏ. Vì nhiều lần như thế nên người hâm mộ toàn gọi cô là giấy nhớ nhỏ.
MC không bị lay động, nhạc nền nhỏ lại, một giọng nói trung tính, đọc lưu loát từng chữ vang lên: "Hồi còn bé thích ăn gà rán cùng với Coca, bây giờ có thêm bia, con người càng lớn tuổi càng thích những thứ nhiều cồn, uống vào là có thể dối lòng mình, tự do thoải mái thể hiện một chút. Các bạn có chú ý đến những thay đổi này không? Hôm nay chúng ta trò chuyện về vấn đề này một chút, cuộc sống đã biến bạn thành cái loại gì rồi."
Nói chung cái này nằm trong kế hoạch của MC, sau đó sẽ nghe được một vài người chán nản vì cuộc sống mưu sinh không thể không nhún nhường, nhưng cái đầu tiên cô nhận được là của một học sinh lớp mười hai, nói mình mang thai.
MC yên lặng mấy giây, một hồi mưa tanh lại nổ ra.
Run lẩy bẩy, bà cô tức giận hơn.
Một trăm đồng, không thể nhiều hơn được nữa.
Không thích ăn gà rán, chờ nghe mọi người nguyền rủa đồ uống 2333.
Cố Thanh Châu liếc cuốn lịch điện tử bên cạnh khay trà, bây giờ cách ngày thi đại học chỉ còn một trăm ngày nữa.
Học sinh vô cùng hoảng sợ, khóc lóc đòi tự sát để chị gái bí ẩn mau cứu mình.
Chỉ nghe thấy MC tắt nhạc nền, trong giọng nói không còn vẻ ung dung như ban nãy, dáng vẻ xa cách lại quả quyết, hỏi học sinh kia: "Em cảm thấy mình đáng thương ư?"
Học sinh nghẹn ngào vâng một tiếng.
"Chị lại thấy là do em tự làm tự chịu."
Học sinh vỡ òa khóc lớn tiếng hơn, giống như cả người đã sụp đổ.
"Em cho mình là nữ thần may mắn hả? Đã bao giờ tính toán cuộc sống sẽ diễn ra như thế nào không? Em nghĩ cả thế giới đều vây quanh em, chuyển động quanh em, em muốn thế nào thì thế đó ư? Mang một dáng vẻ đầy khó khăn? Bây giờ em ra bất kỳ hiệu thuốc nào cũng có thể mua thuốc tránh thai, nếu em sợ mất mặt thì mua trên mạng cũng được. Không muốn bị nói tuổi trẻ dại dột còn không biết đường mượn cớ để bên nam mua à? Mười năm trước tôi còn tin, chứ mà bây giờ? Trên mạng cái gì cũng có, em có thể liên lạc trực tiếp được với tôi thì sao không biết chuyện ngừa thai?"
Học sinh: "Em...Em...Huhuuuu"
MC: "Tham lam vui sướng nhất thời để lửa bốc cháy cả người, khóc cái gì mà khóc."
(Chỉ chúc em may mắn."
Em gái nhỏ, cái này chế không giúp em được rồi~
Bố đứa bé đâu rồi? Lúc muốn lên giường thì lời ngon tiếng ngọt lắm mà, bây giờ sao im lặng vậy?
Khung bình luận liên tục thay đổi, bé học sinh kia vẫn khóc nấc lên từng cơn, MC mắng thì mắng nhưng cuối cùng vẫn đưa ra lời khuyên cho học sinh kia: "Nói cho bố mẹ em biết em mang thai rồi dẫn em đi bệnh viện phá. Nếu sau khi tốt nghiệp đại học các em vẫn còn tiếp tục bên nhau, chị sẽ chúc phúc cho hai người."
Câu nói bất hủ ngày hôm nay: Tham lam vui sướng nhất thời để lửa bốc cháy cả người.
Học sinh ngập ngừng: "Em...em..."
"Không dám nói? Vậy em thử sinh con ra xem có khá hơn không? Tùy em, không liên quan tới tôi."
Nói xong câu này, MC bấm nút tắt máy, từ lúc cô nói phá thai thì bình luận nén đá càng lúc càng dày đặc, lúc này, trong lúc đã tắt nhạc nền, cô chọn mấy cái khác để đọc...
Sao cô có thể nói như vậy, cô bé ấy còn nhỏ tuổi, phá thai có thể ảnh hưởng đến sức khỏe sau này!
MC hỏi ngược lại: "So với việc không thể tốt nghiệp cấp ba rồi đi rửa bát, mười năm sau sống ở tầng thấp nhất của xã hội thì việc đó tổn hại rất lớn à?"
Bây giờ cô bé ấy vừa lo lắng vừa sợ hãi, cô nói chuyện quá tàn nhẫn!
Âm thanh bên này lộ ra vẻ khinh thường: "Vậy tôi phải nói thế nào? Nói "A em thật là giỏi, đáng được ca tụng, phải trao phần thưởng?" rồi vỗ tay khen thưởng em ấy hả? Còn hôn nữa? Phải vậy không?"
Cô có thái độ gì vậy? Cô có nghĩ tới chỉ vì cô không chịu trách nhiệm sẽ làm hỏng một đứa bé?
"Đứa bé? Này, đứa bé mà có thể làm chuyện người lớn như vậy sao? Không thích thái độ của tôi có thể cút đi chỗ khác."
Phá thai là ác độc.
"Hay là cậu có giải pháp tốt hơn? OK, vậy thì cứ giữ đi, sinh ra cậu nuôi nhé? Không nuôi được cũng đừng ép người khác."
Sau màn này sự oán giận đã vơi đi đôi chút, còn lại hầu như là người hâm mộ của MC.
Vì rớt giá mà vênh mặt: Nếu tự sát thì làm sao giờ?
Dường như MC không lo lắng một chút nào: "Học sinh bây giờ không yếu ớt thế đâu, nếu cô bé đó dám tìm tôi thì nên biết tính khí của tôi. Lúc này mà tự sát tôi cũng không chịu trách nhiệm, tôi lại không đẩy cô ta xuống thiên thai."
***
Người bạn thân ngồi uống trà cùng bàn bị cuộc tranh cãi làm cho nhức đầu, khàn giọng hỏi Cố Thanh Châu: "Sao thích xem thứ nhạt nhẽo này thế?"
"Hay mà." Cố Thanh Châu nói xong vừa vặn truyền trực tiếp cũng kết thúc luôn, anh đặt điện thoại lên bàn, nâng ly trà lên nhấp một ngụm.
Phòng trà an tĩnh trở lại, Lý Mậu hỏi Cố Thanh Châu: "Người mày muốn tìm vẫn chưa tìm thấy à?"
Từ giọng anh ta có thể biết được, đây là việc chỉ có người trong cuộc biết, không phải chuyện dễ dàng đề cập. Lý Mậu không nhớ rõ lắm, là đêm khuya của mấy năm trước, Cố Thanh Châu ở Mỹ xa xôi gọi về nhờ anh tra hộ một ID blog cá nhân. Khi đó rất ít người dùng blog nên tra ID blog không phải việc khó nhưng Cố Thanh Châu muốn tìm người đã lâu không đăng nhập.
"Đã không quan trọng nữa rồi." Giảng viên Cố thờ ơ nói, đôi mắt đẹp chậm rãi dời đi, đề cập đến chuyện khác: "San San biết mày đã về, muốn mày nể mặt một chút, buổi tối mời mày ăn cơm chung."
Lý Mậu liên tục xua tay: "Em gái bảo bối của mày, tao không chọc nổi, muốn trốn cũng không được à?"
"Mày biết nó vẫn luôn thích mày mà!" Mí mắt giảng viên Cố nháy nháy, nhìn người đối diện: "Mặc dù tao thấy mày kết đôi với San San thì hơi đáng tiếc một chút."
Vừa nghĩ tới cô em gái nhà họ Cố thông minh lanh lợi lại thấy hơi kỳ quái, Lý Mậu thấy răng mình ê buốt, vội vàng đổi đề tài, đâm trúng chỗ đau của Cố Thanh Châu: "Tao nghe nói mấy năm nay bố mẹ mày cứ luôn thúc giục. Sao thế, vẫn chưa muốn kết hôn à? Hình như tính khí bác trai không tốt lắm."
Chỉ thấy thầy Cố dửng dưng nâng tách trà lên: "Chuyện tao không muốn làm ai có thể bắt ép tao hả?"
Nửa tháng sau, Cố Thanh Châu được mời đến trường Renison của đại học Waterloo ở Canada để tham gia một cuộc hội thảo văn học, ngày về nước thuận tiện đến trường lấy một tập hồ sơ, gặp chủ nhiệm Vương đang làm việc ở khu hành chính.
"Vừa nãy hỏi sao thấy nhiều sinh viên đi ngang qua, hóa ra là nhân vật chính đang ở đây."
Chủ nhiệm Vương xoa xoa đỉnh đầu còn sót lại vài cọng tóc, phiền não thở dài: "Chú không biết đây thôi, mấy ngày trước xảy ra một chuyện, sinh viên năm cuối Đại học thất tình đòi tự sát, may mắn phát hiện sớm, kịp thời đưa người chuẩn bị lên thiên đường về lại mặt đất."
Giống như bị ám vậy, mỗi năm đều có vài sinh viên muốn chết, ai cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Chủ nhiệm Vương hỏi Cố Thanh Châu: "Vừa hay chú trở lại có muốn cùng anh đi sát hạch một lúc không? Lần này là môn học tự chọn của đám sinh viên đấy."
"Có vài tài liệu cần chỉnh sửa." Cố Thanh Châu không có hứng thú với môn học này, một tay cầm vali, một tay cầm túi hồ sơ.
Chủ nhiệm Vương gật đầu: "Vậy chú đi nhanh đi."
Hai người tạm biệt rồi tách ra, Cố Thanh Châu chợt quay đầu lại hỏi chủ nhiệm Vương: "Đám sinh viên chọn ai ạ?"
Chủ nhiệm Vương tủm tỉm nhìn tài liệu trong tay một chút: "Hắc...Hắc Mao 02...Tên này đọc thế nào nhỉ?"
Đại học thành phố Dương ở đường Tư Minh vô cùng nổi tiếng, một năm bốn mùa, hai bên đường là những cây đại thụ, ánh mặt trời xuyên qua từng kẽ lá rọi xuống mặt đất, từ cổng trường đi thẳng đến tòa nhà, năm này qua năm khác, đưa tiễn lại đón tiếp.
Giờ phút này Cố Thanh Châu đứng dưới hàng cây, ánh nắng mặt trời chiếu trên bờ vai dày rộng của anh, người này yên lặng đổi hướng đi: "Em cũng muốn tham gia xem thử."
***
Chủ nhiệm Vương cùng đi với Cố Thanh Châu gây tò mò cho một vài sinh viên, chẳng mấy chốc tin thầy Cố hiện thân ở khu giảng đường truyền bốn phương tám hướng. Đám sinh viên khoa Văn học lại cho là tin đồn không đáng tin. Lý do ư?
Là vì đóa hoa học viện xưa nay chưa bao giờ đến đây góp vui.
Nhưng có người tâng bốc đóa hoa Cố muốn giúp mấy đứa trẻ trong hội sinh viên điều chỉnh cách đánh vần.
Vì vậy sinh viên của kí túc xá của khoa Văn học cả đời không ra khỏi cửa đồng loạt ra ngoài, đáng tiếc, trong hội trường bây giờ đã chật cứng người, chỉ có thể đứng ở hàng cuối cùng nhón chân xem.
Giảng viên Cố được mời ngồi trên bục, hai bên là hiệu trưởng và trưởng khoa, càng ngày càng nhiều người đến, tiếng ồn ầm ĩ không thể nào yên tĩnh. Anh đứng dậy, trước toàn thể sinh viên nâng tay lên đè ép, hội trường lớn như vậy, bên trong có ít nhất ba trăm học sinh lại nhất thời im lặng như tờ.
Sinh viên nhận được tin tức vội chạy tới phòng học, lúc vào cửa phát ra tiếng hơi lớn, bị ba trăm nhân khẩu đồng loạt quay đầu lại trừng mắt, nhưng cũng rất yên lặng.
Hết chương 1