Trao lầm tình yêu cho anh – Chương 1
Hôm nay đối với Quan Tiêu Úc là một ngày chấn động, cô phải chuyển sang phòng trọ mới.
Kéo theo túi lớn túi nhỏ đổi phòng tất nhiên không phải chuyện gì to tát, điều khiến cô kích động là bạn cùng phòng mới lại chính là người bị các cô mắng suốt ba tháng nay, hông nhan họa thủy không hẹn mà gặp – Bạch Lăng Lăng!
Nói thật, dùng cụm từ “hồng nhan họa thủy” để miêu tả Bạch Lăng Lăng có hơi khoa trương, nhưng nếu đi hỏi Tâm Di, bạn cùng phòng với Tiểu Úc ở đại học thì chắc chắn cô ấy sẽ không nói thế.
…
“Bạch Lăng Lăng!”
“Quan Tiểu Úc!”
Câu đầu tiên hai người chào nhau trong lần gặp đầu tiên là như vậy.
Tiểu Úc nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá từ trong ra ngoài cô bạn cùng phòng mới, Bạch Lăng Lăng hoàn toàn khác hẳn so với hình dung của cô.
Mái tóc đen mềm mại chấm eo buông xõa tự nhiên, làm tôn lên làn da mịn màng trắng nõn, dáng người cao gầy cân đối bên dưới lớp áo ngủ rộng thùng thình vẫn lộ ra những đường cong quyến rũ. Tuy thoạt nhìn giống như hơi thiếu ngủ, nhưng đôi mắt thông minh trong sáng lanh lợi, vẻ mặt ôn nhu xinh đẹp nền nã khiến người trước mặt cảm thấy rất dễ chịu. Một nữ sinh như vậy nếu đi trong vườn trường hẳn sẽ tạo nên một quang cảnh tuyệt đẹp, nhưng không thể gọi là tuyệt sắc mỹ nhân, càng chẳng nhìn ra ý vị hồn xiêu phách lạc chỗ não.
Cô có thể làm cho Trịnh Minh Hạo, người được toàn đại học T công nhận là “nhân vật đình đám”, đánh nhau một trận chí tử với bạn thân nhất của anh ta ư?
Tin đồn vẫn còn phải xem lại!
Ba tháng sau, Tiểu Úc nằm trên giường trong phòng ngủ, tay ôm một quyển tiểu thuyết ngôn tình, ánh mắt lại dừng trên người Lăng Lăng.
Cô những tưởng loại nữ sinh “họa thủy” như Lăng Lăng, có thể dùng nhiều thủ đoạn này kia để lượn lờ kết thân với các nam sinh ưu tú một cách thành thạo, nhưng qua một thời gian dài quan sát, cô phát hiện Lăng Lăng mỗi ngày ngoài việc đến phòng tự học ôn bài, thời gian còn lại đều ở trong phòng ngủ, quên ăn quên ngủ ngồi trước máy tính cười ngây ngô.
Nam sinh có hệ mập mờ với cô đến một mống cũng không có chứ đừng nói chi yêu đương lăng nhăng.
Trong thâm tâm Tiểu Úc rất muốn chán ghét cô nhưng rốt cuộc chẳng tìm được chỗ nào để ghét.
Có điều cô cũng có nhược điểm, Lăng Lăng rất hiếm khi cự tuyệt yêu cầu của người khác cho dù có khó xử đi nữa. Cô không bao giờ so đo với người ta, cũng không để bụng chuyện gì, mọi việc cứ thoải mái. Chẳng hạn có thể vô tình nhìn thấy sổ tiết kiệm hay thẻ ngân hàng của cô để bừa khắp nơi, hết tiền thì lấy đại một cái đi rút. Cô rất ít khi đi mua sắm, không đam mê hàng hiệu, lên mạng thấy bộ quần áo nào vừa mắt thì đặt mua luôn, chờ người ta giao tới cửa, tất nhiên điều kiện tiên quyết là cô sở hữu một dáng người vượt trên cả tiêu chuẩn người mẫu. Điều khó hiểu nhất là, cô ngay cả ăn cơm cũng không đúng giờ đúng giấc, trên giá sách nhét đầy đồ ăn vặt, khi nào đói thì lấy ra ăn tạm.
Nếu bảo cô không có cá tính thì chẳng có nữ sinh nào cá tính hơn cô cả. Đằng sau vẻ ngoài hiền hòa là một con người bướng bỉnh, không ai có thể kiểm soát suy nghĩ của cô. Thậm chí cô không bao giờ chủ động tâm sự chuyện của mình, ngay cả chuyện gia đình cũng không nhắc đến, lại càng không thích nghe ngóng việc riêng của người khác.
Cho nên ba tháng vừa qua, mọi người sống với nhau hết sức hòa hợp, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ sinh hoạt hàng ngày mà thôi.
Hôm nay, Tiểu Úc rốt cuộc không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, bỏ tiểu thuyết trong tay xuống, ngồi dậy trên giường, chọn hỏi một đề tài hơi riêng tư: “Lăng Lăng, lúc tớ vừa về thì gặp anh chàng siêu đẹp trai của khoa cậu, cặp mắt hút hồn vậy mà cũng không chinh phục nổi cậu sao?”
Lăng Lăng thờ ơ lắc lắc đầu, thong thả vén lại mớ tóc rối: “Đẹp trai có mài ra cơm ăn được không?”
Tiểu Úc nghe mà muốn té xỉu, quan niệm tình yêu hậu hiện đại chủ nghĩa gì thế này, thật khiến cô tâm phục khẩu phục mà.
Tiểu Úc tiếp tục nghĩ ngợi, bò xuống giường, cầm ly nước nóng thổi thổi hỏi: “Bạn nam lần trước đến phòng ngủ của chúng ta hình như có tình ý với cậu, hắn còn nhờ tớ hỏi cậu khi nào cậu có thời gian, hắn muốn mời cậu đi ăn cơm.”
“Nể mặt cậu vậy! Nhưng với điều kiện là không có lần sau đâu.”
“Tại sao cậu không thử cho hắn một cơ hội? Gia đình cậu ta chắc chắn rất giàu đó.”
Lăng Lăng bày ra một vẻ mặt “Tha cho tớ đi”: “Theo sau cái loại con nhà giàu này có vô số con gái rình rập như hổ rình mồi, hắn mà thủy chung được với mình tớ thì tớ nhảy lầu cho cậu xem!!! Cậu ta đối với tớ chẳng qua chỉ là tò mò, muốn quen chơi vậy thôi, nếu tớ tin hắn là loại người chung thủy đến chết, không phải tớ không cưới, thì thật uổng phí hơn hai mươi năm sống trên đời.”
“Vậy cậu thích dạng con trai nào?” Cô hơi nghi ngờ phải chăng Lăng Lăng rốt cuộc không thích đàn ông.
“Loại này nè!”
Thấy Lăng Lăng chỉ vào màn hình máy tính, cô tức tốc chạy lại xem, ánh mắt kinh ngạc.
Một avatar(*) hình cái đầu hói đáng yêu đang nhấp nháy trên màn hình, Lăng Lăng mở khung chat, gõ vào trong đó:
“Chúng ta nói chuyện đã tám tiếng rồi, anh không thấy đói à! Anh làm ơn đi ăn cơm giùm em đi.”
Tiểu Úc nhìn đồng hồ, tám tiếng!
“Lăng Lăng, cậu cũng chưa ăn cơm sao?”
“Tớ không đói!”
Nói xong cô lại tiếp túc gõ: “Nếu anh đói bụng thì phải đi ăn đi, đừng tỏ vẻ như quan tâm em thế.”
“Anh đã ăn từ sớm rồi, đồ ăn gọi bên ngoài làm cũng khá ngon, em có muốn thử không? Anh gọi họ mang đến cho em một phần.”
“Thôi, đừng nói linh tinh nữa, chờ đồ ăn chỗ các anh giao lại đây thì em đã ngỏm từ đời nào!”
Cô nghĩ nghĩ lại gõ tiếp một câu:
“Không nói nữa, em đi học đây, nếu không lọt vào danh sách học lên tiến sĩ thì lão boss biến thái kia sẽ không để em toàn mạng đâu.”
“Được, dạ dày của em không tốt, nhớ phải ăn gì đó rồi hẵng đi!”
“Biết rồi, nói mãi! Bye!”
Gu của cô quả nhiên thực độc đáo.
Tiểu Úc há hốc miệng hết nửa ngày, khó khăn lắm mới thốt được một câu: “Thời buổi này làm gì còn mốt yêu qua mạng nữa đâu trời!”
“Thời tớ bắt đầu yêu qua mạng, nhiều người còn chưa biết tới QQ kia… Bọn tớ chat với nhau đã hơn bốn năm rồi.”
“Bốn năm? Chưa từng gặp mặt sao?”
“Anh ấy ở Mỹ, không có thời gian về nước.” Lăng Lăng lắc đầu, trong ánh mắt ẩn hiện một chút tiếc nuối.
Nghe nói, thời nay yêu đương qua mạng đơn giản như sau: Yêu qua mạng = gặp mặt, lên giường, xuống giường, blacklist.
Không thể tưởng tượng cô bạn cùng phòng thiên tài này, quen biết đã vài năm mà ngay đến cả bước thứ nhất cũng chưa tới, tốc độ quả thực là rùa bò.
Tiểu Úc vừa định tiếp tục nói nhảm thì điện thoại Lăng Lăng đã reo vang.
Hai tay Lăng Lăng cầm di động, màn hình màu xanh nhạt phản chiếu ánh mắt rầu rĩ. Trong lúc cô ngẩn người nhìn dãy số gọi đến chớp nháy, đôi lông mày thanh tú tựa dãy núi xa xăm mờ ảo khẽ nhíu lại, vẻ mặt hoàn toàn không phải phiền phức, mà là một kiểu lo âu nghiêm túc.
Người gọi điện giữ vững tinh thần bám riết không tha, gọi hết lần này đến lần khác. Hơn nữa, thời gian nghỉ giữa các lần gọi rất ngắn, có thể suy ra là dùng chế độ tự động gọi lại – quả nhiên rất biết mình biết ta!
Điện thoại réo ba đợt, Lăng Lăng rốt cuộc đành đầu hàng mà nhận điện.
“Alô! Sinh nhật vui vẻ!” Giọng nói trong trẻo cùng khuôn mặt u sầu hoàn toàn không ăn nhập với nhau chút nào.
“Cảm ơn!” Một giọng nam sang sảng trong điện thoại nói: “Anh cố ý về để bắt em mời cơm anh đấy.”
“Hả?!” Rõ ràng Lăng Lăng rất kinh ngạc, vội vàng ngồi thẳng dậy. “Anh đã về rồi sao?”
“Anh đang trên đường từ sân bay về đại học T, đừng xúc động quá, chủ yếu anh còn nhớ một chầu ở Shangri-la(**) mà em đã đồng ý mời anh.”
“Em không có tiền” Lăng Lăng cự tuyệt thẳng thừng.
“Vậy đến căn-tin trường đi, anh là người dễ tính, một tô mì trường thọ là được rồi.”
“Căn-tin? Theo anh đến căn-tin ăn, sau này em lấy chồng sao nổi!”
“Em yên tâm, nếu em ở giá anh sẽ chịu trách nhiệm.”
“Em thà cả đời ở vậy chat QQ.”
“Bạch Lăng Lăng! Em được lắm!”
Tiểu Úc cố nén cười, quay lại ngồi trên ghế. Chẳng trách không có chàng nào dám cùng Lăng Lăng nhập nhằng không rõ, phương thức cự tuyệt độc ác như vậy, nếu đổi lại là người tâm lý yếu chắc đã muốn treo cổ tự sát, còn tâm lý tốt thì cũng phải đóng cửa tự kỷ hơn nửa tháng.
“…”
“…”
Cuộc trò chuyện lâm vào thế trầm mặc ngượng ngùng.
Lăng Lăm yên lặng refresh chữ ký của bạn bè trên QQ, refresh hết lần này đến lần khác – Cuộc đời anh vốn một đường thẳng tắp, chỉ vì gặp gỡ em mà rẽ ngang!
Sau ba mươi giây yên lặng, giọng nói trong điện thoại cất lên với vẻ bất đắc dĩ: “Mỳ thịt bò California được không?”
“Mỳ kéo Lan Châu đi.”
“Được rồi, vậy nửa tiếng nữa anh đợi em dưới lầu ký túc xá.”
Cúp điện thoại, Lăng Lăng lập tức lục túi, nhanh chóng lấy ra một tờ quảng cáo của tiệm bánh ngọt.
Cô gọi theo số điện thoại trên tờ rơi.
“Tiệm bánh ngọt phải không? Tôi muốn đặt một chiếc bánh sinh nhật, nửa tiếng nữa mang tới được không? Phòng A918, khu nhà trọ số 12, đại học T. À, nhất quyết không được vẽ hình hoa hồng, hình tim gì lên bánh đâu nhé. Lời chúc thì ghi: Chúc mừng sinh nhật Minh Hạo…”
Minh Hạo ư?!
Tiểu Úc đứng bật dậy: “Đừng nói Trịnh Minh Hạo nha!”
Lăng Lăng rõ ràng bị cô dọa hết hồn, điện thoại mém rơi xuống đất: “Cậu biết anh ấy hả?”
Cô có thể không biết sao?
Cô nàng Trương Tâm Di bạn cùng phòng với Tiểu Úc thời đại học mê anh ta như điếu đổ, suốt ngày tụng hai chữ Minh Hạo trên môi.
Quá khứ “huy hoàng” của anh ta cô nghe qua không dưới mười lần, có thể kể ra vanh vách.
*********
Mười bảy tuổi đỗ thủ khoa ngành Tin học đại học T.
Kỳ thi đầu tiên năm nhất, anh ta đứng đầu cả khoa, từ dưới lên. Anh ta thi trượt tất cả các môn, nếu không nhờ gia đình chạy chọt, anh ta đã có thể bị đuổi học, tước bằng.
Năm hai, thành tích có khá hơn, nghe nói là do thầy giám thị nể mặt, trên bàn anh ta thả ít nhất năm bài thi của người khác mà giám thị vẫn vờ như không thấy. Ban đầu cứ tưởng anh ta có thể bình yên qua năm hai, nhưng vào cuối kỳ thi anh ta cùng bạn bè tụ tập đánh bạc trong phòng ngủ bị hội sinh viên bắt được, do thái độ anh ta không tốt, bị báo lên khoa, cảnh cáo trước toàn trường.
Năm ba, anh ta bắt đầu ham mê lên mạng, ngày ngày đều lướt web, anh ta được trưởng khoa Tin học tuyên dương trong đại hội thường niên bởi cuối cùng gã cũng học được cách tu tâm dưỡng tính, khiến cho giáo viên toàn khoa thở phào nhẹ nhõm. Nào ngờ cuối học kỳ, vì tội đánh trọng tài đánh đến mức phải nhập viện trên sân bóng nên bị giữ lại trường để kiểm điểm. Nếu không nhờ vị lãnh đạo cấp cao nào đó trong trường nói cho anh ta thêm một cơ hội thì anh ta đừng hòng nghĩ tới chuyện lấy được bằng tốt nghiệp.
Học kỳ một năm tư, anh ta bỗng dưng lao vào học làm trang web, còn thay đổi hoàn toàn, trái ngược hẳn với tác phong bê bối thường ngày, chẳng những khổ công học tập để thi cử, còn làm việc không lương cho một công ty cung cấp mạng.
Nghiên cứu sinh năm nhất, anh ta cùng bạn thân chí cốt Uông Đào hợp tác thành lập văn phòng riêng lấy tên Minh Đào, lôi kéo toàn bộ cao thủ trong trường tham gia lập trình web, tiếp nhận các dự án. Ngay cả trang web của trường cũng do văn phòng bọn họ thiết kế và bảo trì, sinh viên toàn trường đều mải mê tán chuyện tối ngày trên diễn đàn BBS do anh ta thành lập và quản lý.
Quan trọng nhất là, nghe nói anh ta vô cùng đẹp trai, lạnh lùng hết sức, nổi tiếng một thời ở đại học T, rất nhiều người đẹp cỡ hoa hậu trong trường đều vây quanh anh ta, tiếng tim vỡ không ngớt.
Tâm Di, hoa hậu giảng đường được toàn trường bình chọn, là một trong số đó, thậm chí nàng còn vì Trịnh Minh Hạo mà bỏ qua cơ hội học lên thẳng thạc sĩ, nhảy qua thi nghiên cứu sinh ngành Tin học, ai ngờ cô ấy vừa thi xong thì Trịnh Minh Hạo đột nhiên tạm nghỉ học, ra ngoài tự mình thành lập công ty mạng, hại Tâm Di giam mình trong phòng ngủ khóc lóc suốt bảy ngày.
Khi đó Tiểu Úc khuyên Tâm Di: “Khóc gì chứ, cũng chỉ là tạm nghỉ học thôi, cùng lắm thì cậu cũng bảo lưu, chạy đến công ty anh ta làm loạn lên là được.”
Cô ấy hỏi lại: “Cậu có biết vì sao anh ấy nghỉ học không? Anh ấy đánh nhau với Uông Đào, bạn thân nhất của ảnh.”
Cô hỏi: “Chuyện là thế nào?”
“Vì một cô gái!”
Khi ấy Tiểu Úc nhìn Tâm Di khóc lóc như mưa, trong lòng thầm cảm thán: “Hỏi thế gian tình là gì, là đồ bỏ!”
Cô thà chạy rông tự do tự tại trên sa mạc Sahara, chứ không cần cuộc sống bị chôn vùi bởi thứ tình yêu đáng sợ này!
Sau đó, Tâm Di tìm cách đi nghe ngóng từ bạn cùng phòng của Uông Đào mới hay một tin nội bộ, cái cô nữ sinh kia tên Bạch Lăng Lăng, là bạn gái của Uông Đào.
——————-
(*) Avatar = hình đại diện.
(**) Shangri-la: tên một hệ thống khách sạn và khu nghỉ dưỡng cao cấp.
Sau một lúc thất thần, Tiểu Úc nhìn thấy Lăng Lăng đem một chiếc váy màu trằng trông vô cùng ngây thơ trong sáng cất lại vào tủ quần áo, lôi ra một chiếc váy ngắn kiểu Hàn Quốc khá mô-đen, so sánh dài ngắn rồi lại cho vào tủ. Thấy cô lại tiếp tục chọn một chiếc váy hết sức nữ tính soi soi gương, Tiểu Úc thật tình khen ngợi: “Không cần chọn đâu, cậu mặc bộ nào cũng hút hồn hết.”
Ai ngờ vừa nghe xong câu này, Lăng Lăng liền cất váy, lục ra dưới đáy tủ một chiếc quần jeans dày cộm cùng một chiếc áo thun T-shirt…
Tiểu Úc bỗng dưng cảm thấy hơi nóng, liếc nhìn qua nhiệt kế, hai mươi bảy độ a!
Càng làm cho cô choáng hơn là sau lưng áo thun in logo trường đại học T to oành đỏ chói!!!
Tiểu Úc quệt mồ hôi lạnh trên trán, nhớ tới cảnh mỗi lần Tâm Di đi xem Trịnh Minh Hạo đá bóng, cô ấy đều lôi hết bộ này đến bộ khác trong tủ quần áo ra thử, váy quá gối thì sợ dài, mini-jupe thì sợ không đủ đoan trang, cổ áo nhỏ thì cô nói không gợi cảm, cổ trễ thì bảo hở hang quá…
Khi đó sao cô không đề nghị Tâm Di cứ ăn mặc như thế này, xây dựng hình tượng nữ sinh có chí tiến thủ, nhất định có thể khiến Trịnh Minh Hạo gặp một lần nhớ mãi!
Lăng Lăng mặc quần áo xong, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Đang rửa thì điện thoại reo, lúc cô chạy vọt ra vẫn còn cầm khăn lông lau mặt, thuận tay cầm điện thoại, vừa cười vừa nói: “Không phải anh nói nửa tiếng sao? Mới đó đã tới rồi. Chờ em một chút nhé…”
Người trong điện thoại không nói gì cả.
Cô không biết thế nào nên hỏi lại: “Anh Minh Hạo?!”
Cảm giác có điều bất thường, cô lấy khăn ra khỏi mặt nhìn thoáng qua số điện thoại, lập tức cứng người: “Em xin lỗi! Thầy Dương, em tưởng là bạn em.”
“Không có gì. Tôi định thảo luận với em chuyện học thằng lên tiến sĩ, nhưng nếu em bận việc rồi thì để hôm khác cũng được.”
“Sáng mai em sẽ lên văn phòng thầy ạ.”
“Được.”
Cúp điện thoai, Lăng Lăng vẫn còn kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn, nhìn đồng hồ hỏi: “Tiểu Úc, cậu có gặp thầy giáo nào cuối tuần tám giờ rưỡi tối còn tìm học trò nói chuyện không?”
“Lão sếp biến thái của cậu chuyện gì chẳng làm được chứ!”
“Quả nhiên không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn!” Cô lắc đầu bất đắc dĩ, vứt điện thoại lên giường, tiếp tục lau nước dính trên mặt và tóc.
Trên thế giới này người duy nhất có thể làm cho một nữ sinh tính tình siêu tốt như Lăng Lăng nổi điên chỉ có thể là lão sếp biến thái của cô.
Cũng không thể trách cô được, ai gặp phải một kẻ bất thường như vậy cũng đều nổi khùng hết.
Những nhân vật cấp hướng dẫn tiến sĩ mặt mũi xấu xí là chuyện thường, nhưng hắn ta chuyên đời thích khi không nhảy ra dọa người, bất kể thời điểm, bất kể tình huống, rất là thách thức thần kinh con người ta. Ngay cả Lăng Lăng gan to như vậy cũng bị hắn dọa muốn rớt tim. Tính cách của hắn thì càng khỏi phải nói. Tính khí thất thường, có khi vài ngày không tìm Lăng Lăng, có khi nửa đêm nửa hôm gọi điện hỏi cô đề tài tiến triển tới đâu rồi. Hắn làm việc luôn hướng tới sự hoàn hảo, yêu cầu nghiêm ngặt, sai lệch một micromet cũng bắt Lăng Lăng tính lại hết ba ngày. Hắn còn ngày ngày bắt một sinh viên thi tiếng Anh cấp bốn sáu lần không đậu như Lăng Lăng đi dịch tài liệu cho mình, báo hại cô thường xuyên lấy cái từ điển Văn Khúc Tinh đập bàn – bởi có rất nhiều từ chuyên môn tra mãi không ra.
Lăng Lăng vật vã chịu đựng đến lúc gần tốt nghiệp thạc sĩ, ngỡ đâu có thể thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ, nào ngờ lão sếp không chịu cho cô tốt nghiệp, bảo đề tài của cô làm qua loa, ra ngoài làm mất mặt hắn!
Nói tóm lại, theo lời của Lăng Lăng mà nói: Loại đàn ông này đến giờ vẫn ế vợ cũng chắng lấy gì làm lạ, phụ nữ có mắt đều không thèm nhìn hắn ta!
“Lăng Lăng, tại sao hồi trước cậu lại chọn thấy ấy làm giáo viên hướng dẫn?”
“Vì tương lai của mình thôi!” Lăng Lăng lại coi đồng hồ, thấy còn sớm bèn kể lại chuyện cũ bằng một giọng nghĩ lại mà kinh người: “Cái ngành Điện tử của tớ thật không phải cho người học. Đơn xin thi lại của tớ có thể đóng thành cả quyển tập, lòng tự tin bị tổn thương nặng nề, cho nên mục tiêu cả đời tớ chính là tốt nghiệp thuận lợi, lấy một tấm chồng tốt, vậy là xong! Không ngờ lúc bảo vệ đồ án tốt nghiệp, hắn không biết từ nơi nào xuất hiện, hỏi tớ một đống vấn đề khó hiểu. Câu hỏi do một kẻ ngu ngốc đặt ra thì đến mười thiên tài cũng chả trả lời nổi!”
Tiểu Úc gật gù đồng ý, thuận miệng bồi thêm câu: “Tớ nghĩ một câu hỏi do thiên tài đặt ra thì mười kẻ ngốc cũng không trả lời được.”
“Hắn nói luận văn của tớ không có chút giá trị nào. Tớ cung kính đáp lại: Không có giá trị cũng có tác dụng đem cho người ta tham khảo rút kinh nghiệm. Nhưng hắn nói tớ có thể làm người khác hiểu sai… Bực nhất là, hắn nói đồ án của tớ như vậy mà có thể tốt nghiệp thì không thể nào nâng cao trình độ chung của sinh viên đại học. Cậu bảo tớ có oan ức không, chất lượng giảng dạy đại học giảm sút, quốc gia đối mặt với khủng hoảng việc làm thì có liên can gì đến tớ?!”
Lăng Lăng thở dài oán thán, ức hận giậm chân: “Chỉ vì một câu nói của hắn mà tớ bị khoa hoãn tốt nghiệp một năm, cũng may tớ học song song hai bằng nên cũng không ảnh hưởng gì, nếu không tớ đi nhảy lầu cho hắn xem!”
“Vậy nên cậu mới đăng ký làm nghiên cứu sinh của hắn, hòng chứng minh cho hắn thấy thế nào là nhân tài chứ gì!”
“Cứ cho là vậy đi, sau này tớ có hỏi thăm một chút, nghe nói hắn là giảng viên vừa về nước của khoa, tên là Dương Lam Hàng, tớ…”
“Cái gì?” Lần này Tiểu Úc thực sự choáng nặng, cũng may không có uống nước, bằng không đã chết sặc.
Lăng Lăng điềm tĩnh hỏi: “Cậu làm sao thế?”
“Cậu đừng nói với tớ, lão sếp biến thái của cậu là…” Tiểu Úc nuốt nước bọt, nói: “Dương Lam Hàng!”
“Đúng rồi, cậu không biết hả? Tớ tưởng cậu biết rồi!”
Chẳng trách mỗi lần Lăng Lăng tức giận trách bản thân không biết nhìn người, chọn nhầm thầy hướng dẫn, Tiếu Tiếu phòng bên đều nhìn cô bằng ánh mắt quái dị.
Thời buổi này ở đại học T, bạn có thể không biết hiệu trưởng là ai, nhưng nếu không biết Dương Lam Hàng là ai, nữ sinh toàn trường sẽ khinh bỉ bạn.
Hai mươi bảy tuổi rời MIT về nước, chưa đến ba năm đã được chọn hướng dẫn tiến sĩ, chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ: Thiên tài!
Về phần diện mạo, toàn thể nữ sinh đều chung một quan điểm là: Thời nay, mã ngoài đẹp trai không thôi chẳng là gì cả, vị Dương Lam Hàng vừa đẹp trai vừa có khí chất lại thêm cá tính cuốn hút kia mới gọi là hàng hiếm!
Lăng Lăng nói hắn diện mạo xấu xí?! Cô bắt đầu cực kỳ nghi ngờ mắt thẩm mỹ của Lăng Lăng.
“Lăng Lăng…” Cô chỉ chỉ vào đôi mắt sáng ngời của Lăng Lăng. “Mắt cậu không cần đeo thêm cặp kính đấy chứ?”
Tuy rằng có ảnh hưởng đôi chút đến vẻ đẹp, nhưng cần mang thì vẫn phải mang.
“Thị lực của tớ tốt lắm, 10/10.”
“Dương Lam Hàng mà xấu trai sao? Tớ nghe nhiều rất nhiều bạn nữ nói thầy ấy siêu quyến rũ.”
“Đó là các bạn ấy còn chưa thấy cách hắn đối nhân xử thế. Hắn cũng không phải xấu trai, nhân phẩm chỉ hơi kém chút thôi!”
“Ồ, ra thế!”
Sau này cô đã chứng thực được rằng Lăng Lăng chẳng những thị lực kém mà cảm quan cũng có vấn đề nghiêm trọng.
***************************************************
Hiệu suất làm việc của cửa hàng bánh ngọt rất cao, chỉ hai hơn hai mươi phút đã giao tới một cái bánh ngọt hoa quả, Lăng Lăng thanh toán tiền xong ôm bánh đi ra cửa.
Lúc gần đi còn quay đầu lại nhìn cô một cách tình tứ nói: “Tớ về nhanh thôi, không cần nhớ tớ đâu.”
“…”
May mắn cô không phải đàn ông!
Lăng Lăng vừa ra khỏi cửa, Tiểu Úc lập tức tựa vào thành cửa sổ, dáo dác nhìn xuống dưới.
Dưới lầu ký túc xá của các cô chưa bao giờ ngớt nam sinh túc trực, hơn nữa tư thế còn vô cùng phong phú, có người bồn chồn đi đi lại lại, có chàng ngồi ngẩn ngơ trên băng ghế, có anh lại nghịch di động…
Thậm chí có chàng còn đọc sách dưới ánh đèn lờ mờ. Cô rất muốn tới hỏi anh ta, bạn đam mê học tập như vậy, lúc ôm nhau có tranh thủ học từ mới luôn không?
Tầm mắt của cô dừng lại ở một góc tường không có ánh sáng để rồi không thể dời đi, nơi đó có một dáng người cao ráo thon gầy bị ánh đèn đường nhạt nhòa chiếu xuống thành một cái bóng nhàn nhạt cô tịch, đìu hiu.
Cô dám chắc người này không phải Trịnh Minh Hạo. Bởi vì hơn một năm trước, cô cùng Tâm Di đã từng được thưởng thức chàng đẹp trai trong truyền thuyết kia, anh ta trên sân bóng chạy như vũ bão, làn da ngăm ngăm cùng mái tóc đen bồng bềnh dưới làn mưa phùn càng làm nổi bật vẻ bất kham, nổi loạn cùng ngông cuồng của anh ta… Cũng chính trong trận đấu đó, Trịnh Minh Hạo đánh trọng tài, đấm đá thẳng tay một hồi rồi thản nhiên đi đến bên sân nhặt áo khoác, vắt lên vai, ung dung đi ra, vẻ lạnh lùng khiến nữ sinh không ngừng mê muội!
Cô không bao giờ quên được bóng dáng anh ta – đó là một kiểu cao ngạo không chịu kiểm soát hiếm có trên đời!
Tiểu Úc vừa định tìm kiếm dáng người trong trí nhớ giữa đám đông dưới kia thì bóng hình xinh đẹp của Lăng Lăng đã xuất hiện trước cửa, người trong góc tường liền dập tắt thuốc lá, ung dung tiến về phía cô, dang hai tay ra…
Một màn động lòng người đến thế, cái ôm thâm tình đến thế, Tiểu Úc đứng xem mà kích động khôn cùng…
Đáng tiếc bạn gái nào đó không hiểu phong tình, hết sức lãng xẹt mà giơ ra cái bánh sinh nhật trong tay!
“Haiz! Không biết nhìn người a!” Tiểu Úc ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên lắc lắc đầu, quay lại cuộn mình trên giường, tiếp tục gặm tiểu thuyết ngôn tình.
Trong tiểu thuyết, gặp gỡ bất ngờ lãng mạn, hẹn hò lãng mạn, lập tức muốn thấy lãng mạn…
Di động của cô đổ chuông.
“Mẹ à.” Cô suýt chút nữa cảm động phát khóc. “Mẹ cuối cùng cũng nhớ ra mình có con gái sao.”
“Gần đây mẹ bận bịu quá…”
“…” Lần nào cũng nhai lại mỗi câu này, cô lật trang tiếp theo, tình tiết trong tiểu thuyết đã phát triển đến hồi gay cấn, không thể bỏ qua…
“Tiểu Úc, hôm nay mẹ gặp con trai bác Âu Dương, nó chẳng những có năng lực, bề ngoài cũng đẹp trai hơn người nhé…”
Cô lập tức quay lại trang giới thiệu vắn tắt nội dung tiểu thuyết, giơ ra trước mặt đọc: “Anh tuấn nhiều tiền, ôn nhu đa tình, tốt nghiệp MBA tại Harvard, không ỷ lại gia thế, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng…”
“Con biết Y Phàm hả?”
“Không biết.” Tiểu thuyết mười cuốn hết tám đều viết vậy.
“Để hôm nào mẹ giới thiệu cho hai đứa gặp nhau.”
“Mẹ à, nhà chúng ta có bị phá sản không vậy, nhà họ cũng không lợi dụng thủ đoạn gì ép buộc mẹ đó chứ…”
“Con nói cái gì vậy?”
“Không có gì! Không phải là được rồi!”
“Cuối tuần có về nhà không? Mẹ dẫn con đi shopping.”
“Để con xem có viết xong báo cáo không đã.”
“…”
Nói chuyện với mẹ xong, Tiểu Úc nằm trên giường ôm tiểu thuyết suốt hai giờ, không buồn lật trang tiếp theo.
Âu Dương Y Phàm? Cô nhớ đã nghe qua tên này ở đâu rồi, hình như Lăng Lăng có nói qua một lần, nhưng nói cái gì thì không tài nào nhớ được.
Nghe thấy tiếng mở cửa, tầm mắt cô dời từ cuốn tiểu thuyết sang người Lăng Lăng. “Về nhanh vậy hả?”
“Ừ!” Lăng Lăng nhìn cuốn tiểu thuyết trong tay cô: “Cậu bắt đầu đọc cuốn tiểu thuyết này từ hai giờ chiều, lúc này đã hơn mười giờ mà còn chưa xem xong sao?”
“Phải rồi!” Cô bỏ tiểu thuyết xuống. “Lăng Lăng, có phải cậu từng nhắc tới cái tên Âu Dương Y Phàm không?”
“Ừ.” Cô bỏ đồ ra, ngồi xuống trước máy tính xem QQ có tin nhắn gì không, cũng chẳng có nguyên nhân gì, đây chỉ là thói quen của cô mà thôi.
“Anh ta là người thế nào?”
“Cậu mua đại một cuốn tạp chí lá cải mà xem, không thì tìm trên baidu sẽ biết liền!”
“Nổi tiếng vậy sao?” Điều này khiến Tiểu Úc hơi bất ngờ.
“Anh ta từng cặp kè với bao nhiêu cô, dùng CPU hai chip cũng không thống kê nổi… Muốn đánh giá một ngôi sao nữ có hot hay không, đẹp hay không, chỉ cần tìm xem có xì-căng-đan gì với anh ta hay không!… Mấy cô đó cặp với anh ta, chi bằng chết đi cho rồi, chết sớm siêu thoát sớm…”
Nghe kể xong cô chỉ muốn đoạn tuyệt luôn quan hệ với mẹ, cô là con gái họ nha…
“Muốn con cưới anh ta, trừ phi con chết!” Cô âm thầm thề trong lòng.