Trao lầm tình yêu cho anh

Lúc Lăng Lăng quay về phòng ngủ, trong phòng tụ tập rất nhiều nữ sinh ngành Tin học, đang sôi nổi thảo luận chuyện trận bóng vừa rồi.
Cô khách khí chào họ một tiếng rồi đi thẳng đến trước máy tính ấn nút khởi động.
Trong lúc chờ máy khởi động, Lăng Lăng nghe một giọng nữ xa lạ nói: “Dẫn 2:0 rồi mà còn thua, thật là tức chết mà!”
“Trịnh Minh Hạo rốt cuộc bị làm sao vậy? Đây chính là trận chung kết, sao cậu ta lại có thể bỏ đi giữa trận đấu chứ!”
“Tớ thấy Lý Vi hô cậu ấy bắt điện thoại, cậu ấy nhận điện thoại xong liền bỏ đi…”
“Nhất định là có chuyện gì quan trọng lắm.”
Lăng Lăng rốt cuộc hiểu được đằng sau vẻ ung dung của Trịnh Minh Hạo che giấu một tình yêu say đắm biết bao nhiêu, bao nhiêu trả giá không nói thành lời, nhưng cô đáp lại anh hóa ra chỉ có tổn thương vô tình! 
Nhất thời xúc động, cô bỏ con chuột trong tay xuống, nhanh chóng lấy điện thoại ra… Bấm được một nửa dãy số, cô dừng lại.
Cô gọi điện liệu có thể nói được gì, hỏi anh có buồn không ư? Hay là nói cô không muốn mất đi một người bạn như anh…
Cô buông điện thoại, càng hiểu về anh càng đau lòng, lại càng không muốn tra tấn anh thêm nữa.
QQ vừa tự động đăng nhập đã có một tin nhắn chuyển đến: “Em có đó không?”
Lăng Lăng đang buồn rười rượi, gặp được anh, nỗi buồn rốt cuộc không thể kiềm nén nữa, suy nghĩ rối loạn căn bản khiến cô không khống chế được ngón tay: “Tại sao, tại sao vận mệnh lại đối xử với em vậy chứ?! Em không cam tâm, không cam tâm! Em không có làm gì sai, dựa vào đâu mà đối xử với em như thế!”
“Xảy ra chuyện gì vậy em?”
“Một người bạn có quan hệ rất tốt với em bỗng nói yêu em.”
Anh lập tức hỏi: “Em trả lời cậu ta ra sao?”
“Chúng ta sau này không cần gặp lại nhau.”
“Tại sao?”
‘Bởi vì anh, bởi vì ngoài anh ra em không thể tiếp nhận được người nào khác’. Cô không thể thốt ra những lời ấy, chỉ có thể hàm hồ trả lời: “Bọn em không hợp nhau, anh ấy không phải loại người em thích!”
“Anh có thể hỏi em tại sao cả gặp mặt nhau cũng không được không?”
“Em không thể để cho trái tim anh ấy hy vọng, em không muốn anh ấy lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm vào em.” Thấy anh không trả lời, cô thử thăm dò hỏi: “Em làm sai sao?”
“Sự thiện lương của em… có đôi khi rất tàn nhẫn!”
Nhìn những lời này xuất hiện trên màn hình, đầu cô nóng lên, mất lý trí gõ một câu: “Thiện lương của anh mới là tàn nhẫn nhất!”
Nhiều khi, cô rất hận sự tàn nhẫn của anh.
Anh đối với cô không xa không gần, không lạnh không nóng, đôi khi anh dường như vô tình nói một câu khiến cô cảm nhận được thâm tình, có khi anh lại trầm mặc hồi lâu, nhàn nhạt giống như bạn bè bình thường. Cô rất muốn biết, có phải anh đã từ bỏ rung động thuở ban đầu, đơn thuần muốn làm bạn với cô? Hay là vẫn như cô, không dứt bỏ được phần tình cảm này, không thể đè nén. Nhưng anh cứ luôn luôn khiến cô không thể đoán ra.
Phỏng đoán mập mờ không rõ này khiến Lăng Lăng vốn đã mâu thuẫn rối bời càng thêm khó xử, khiến cô lúc muốn cự tuyệt lại không thể nào cự tuyệt, khiến cô lúc muốn chấp nhận lại không thể nào chấp nhận.
“Anh xin lỗi, anh lỡ lời!” Thấy cô nóng giận, anh vội xin lỗi.
Cô vẫn chưa nguôi giận, hung hăng gõ bàn phím: “Anh nói rõ cho em, anh rốt cuộc có ý gì? Đến tột cùng anh coi em là cái gì?!”
“Anh là bạn của em, không phải bạn cậu ta. Trong lúc anh rơi xuống đáy, là em đã giữ anh lại, lúc này anh chỉ muốn giúp em, khiến em có thể tự tin mà đối mặt với chính mình, đối mặt với tình cảm của em.”
Lăng Lăng không biết nói gì để đáp lại, tuyệt vọng nhìn những dòng chữ rỉ máu trên màn hình máy tính.
Hóa ra anh chỉ hành động như một người bạn của cô, rung động trước kia đã sớm bị chôn vùi trong dĩ vãng.
Anh giúp cô tìm giáo viên hướng dẫn, cổ vũ cô, nâng đỡ cô, đều chỉ vì cô đã từng giúp anh.
Cô cười chua xót, ngẩng đầu ngăn không cho nước mắt chảy xuống!
“Em gặp giáo viên hướng dẫn chưa?” Anh hỏi.
“Rồi!” Nhắc tới chủ đề này, Lăng Lăng hít vào một hơi, cố hết sức không để lộ ra nỗi buồn trong những dòng chữ: “Anh với Dương Lam Hàng quan hệ tốt lắm hả? Làm thế nào hắn chịu nể mặt anh vậy?”
“Không phải, một người bạn của anh có quan hệ rất tốt với anh ta.”
“Khéo vậy sao?!”
Vĩnh viễn có xa không: “Cũng không phải khéo! Đúng rồi, con người anh ta thế nào? Làm việc với nhau tốt chứ?”
“Em bí mật nói anh biết nhé, anh nhất định không được kể với người khác… Con người này bề ngoài làm ra vẻ đạo mạo nhưng nội tâm thì vừa âm u vừa gian trá.”
“Anh thật khâm phục con mắt thấu suốt của em!”
“Hắn ta cư nhiên dám tiết lộ đề thi với em, đây không phải việc một thầy giáo liêm khiết nên làm đúng không?”
Vĩnh viễn có xa không: “Anh nghĩ, việc anh ta tiết lộ đề thi cho em không liên can gì đến nhân phẩm, có thể là anh ta đánh giá cao em. Ở nước ngoài, đại học là nơi có tính học thuật, giáo viên có quyền lựa chọn sinh viên mình thích, ngay cả quyền miễn thi cũng có. Hơn nữa so với kết quả thi cử, họ càng coi trọng năng lực thực sự của sinh viên hơn.”
“Thật sao?”
“Người dạy sinh viên là giáo viên, không phải đại học T, lại càng không phải là Bộ Giáo dục! Làm nghiên cứu không cần một thiên tài phòng thi, mà cần người siêng năng hiếu học, có nghị lực, có quyết tâm bền chí, quan trọng nhất là, có năng lực biểu đạt tốt, cũng như năng lực giao tiếp với người khác – nhưng điểm này em đều có được.”
“Ặc! Có chuyện này sao!”

Anh nói chuyện với cô cho đến khuya.
Hơn bảy giờ tối, Lăng Lăng mới luyến tiếc thoát khỏi mạng, một mình đi siêu thị. Một khi thoát khỏi Internet, cô tựa như một người bị cả thế giới vứt bỏ, vô hồn tùy tay cầm lên một món đồ ăn màu sắc sặc sỡ.
“Bạch Lăng Lăng!” Một tiếng gọi rất nhẹ, trong phút chốc trở nên thật quý giá.
Cô quay đầu, không ngờ lại thấy một người mình không muốn thấy nhất – Dương Lam Hàng.
“Chào thầy ạ!”
Lăng Lăng cất tiếng chào, đẩy một xe toàn đồ ăn vặt thất thểu đi ngang qua cạnh anh ta, không ngờ Dương Lam Hàng gọi cô lại: “Em ăn tối chưa?”
“Em ăn rồi ạ!”
“Tôi vẫn chưa ăn, em có muốn cùng nhau ăn chút gì không? Vừa hay tôi cũng đang muốn tìm hiểu một chút tình hình cụ thể của em.”
“A!” Cũng may Lăng Lăng không đến nỗi quá ngu, nhanh chân nói: “Em đã sớm muốn mời thầy ăn cơm, nhưng sợ thầy bận rộn nên ngại mở lời ạ.”
Dương Lam Hàng nghe thấy lời mời của cô, hơi giật mình, lập tức cười nhẹ: “Vậy đi thôi, tôi biết một nhà hàng cơm Tây cũng ngon lắm!”
“Được ạ! Thầy thích là tốt rồi!” Cô cười theo cứng ngắc, hai chân muốn nhũn cả ra.
Nhà hàng cơm Tây? Không cần giết cô như vậy chứ!
Cô sờ sờ ví tiền dẹp lép, tiền mặt không nhiều lắm, trong lòng thầm cầu nguyện nhà hàng kia chấp nhận quẹt thẻ.
“Để tôi giúp em.” Dương Lam Hàng không đợi cô trả lời, kéo lấy xe đẩy trong tay cô, đi về phía quầy thu ngân.
Lăng Lăng bước nhanh đi theo, đang định trả tiền thì anh ta đã nhanh gọn lấy ra thẻ tín dụng, giúp cô thanh toán. Trong lúc xếp hàng hóa, anh ta không cần nhờ thu ngân, tự mình bỏ từng món đồ vào túi nilon, trước khi cho vào đều xem qua toàn bộ một lượt.
Thói quen quái gì đây nữa!
Làm ơn tha thứ cho cô luôn khinh bỉ anh ta, nhưng anh ta thực sự kỳ quái à! Đi siêu thị cái gì cũng chưa mua, còn túm lấy cô bắt mời cơm – tuy rằng chính cô chủ động mời, nhưng anh ta ít ra cũng nên khéo léo từ chối một chút chứ!
Ra khỏi siêu thị, Dương Lam Hàng nhấc lấy đồ đạc, đi đến trước một chiếc Jetta còn khá mới, đầu tiên kéo cửa để Lăng Lăng ngồi vào xe, sau đó đem đồ bỏ lên ghế sau rồi chính mình mới lên xe.
“Xe thầy tốt lắm!” Cô tuyệt đối không nói xạo, giáo viên trẻ như vậy mà đã có thể nuôi xe hơi là khá lắm rồi.
“Thật không?” Anh ta nghi hoặc nhìn bài trí trong xe, vẻ mặt như là đang nghiên cứu, loại xe kém như vậy có chỗ nào tốt đâu ta?
Cô ngượng ngùng gật gật đầu, lặng lẽ le lưỡi, xem ra nói bậy rồi!
Sau này có một hôm, Lăng Lăng ở cửa khu mua sắm thấy Dương Lam Hàng bước ra từ một chiếc xe bên đường, mới hiểu được vẻ mặt nghi ngờ này của Dương Lam Hàng là có ý gì – “Tôi còn chưa đủ khiêm tốn sao?!”
Suốt đường đi, Lăng Lăng không dám nói năng lung tung, giữ vững nguyên tắc im lặng là vàng!
Dương Lam Hàng dường như cảm thấy không khí có phần cứng nhắc, thuận miệng hỏi: “Em năm nay bao nhiêu tuổi?”
Câu hỏi rất có chiều sâu. “22 ạ.”
“Bình thường em thích làm gì?”
“Lên mạng, đọc sách, nghe nhạc ạ.”
“Em thích thể thao không? Chẳng hạn đá bóng…”
Cô nhịn cảm giác muốn ngáp, lơ đễnh trả lời: “Tiểu não em có chút vấn đề, hễ là cái gì tròn tròn em đều không điều khiển được.”
“Hả? Nói vậy chắc em chơi cầu lông cũng khá nhỉ?”
“Cầu lông không phải hình tròn sao ạ?” Lời vừa vọt ra khỏi miệng, cô thấy Dương Lam Hàng khóe miệng co rúm một chút, không có biểu hiện gì, lập tức cô ý thức được mình vừa thất lễ liền ngoan ngoãn ngồi yên, cúi đầu chờ đợi thầy giáo phê bình. 
“Em thường làm gì trên mạng?” Anh ta thay đổi đề tài.
Lần này cô tỏ thái độ nghiêm chỉnh, thành thật trả lời: “Dạ, xem tin tức, tìm tư liệu, thỉnh thoảng theo dõi một chút tình hình phát triển Internet.”
Trả lời chuẩn như sinh viên chăm ngoan nha!
Lăng Lăng đương đắc chí thì nghe thấy Dương Lam Hàng nói: “Việc Trung Quốc dỡ bỏ liên hệ tỷ giá giữa đồng nhân dân tệ và đô-la Mỹ, em thấy thế nào?
Cô suýt chút nữa buộc miệng hỏi: “Bỏ khi nào vậy?”
Cô len lén liếc mắt nhìn Dương Lam Hàng đang mỉm cười với mình, giả vờ như hơi đăm chiêu nói: “Quan hệ Trung-Mỹ càng ngày càng nóng.”
Anh ta im lặng một hồi, lại đổi chủ đề: “Bình thường em thích đọc sách gì?”
Cô trả lời thật cẩn thận: “Văn học ạ.”
“Em thích tác giả nào?”
“Lỗ Tấn. Văn của ông ấy ý tứ thâm thúy, ngoài lạnh trong nóng, các tác gia hiện đại của Trung Quốc không người nào có thể so được với ông. Tuy vậy, quá ít người thời nay có thể đọc hiểu triết lý của ông ấy!”
“Đúng không? Tôi cảm thấy văn của ông ta giống như đao nhọn, từng câu từng chữ đều đâm cho người ta máu chảy đầm đìa.”
Cô thích chủ đề này, cuối cùng hai người cũng tìm được tiếng nói chung. “Con người thời đại đó rất lãnh đạm, nhất định phải có tài năng văn chương mang máu và nước mắt như vậy thức tỉnh họ.”
“Không chỉ con người thời đại đó…” Lúc đèn đỏ, anh ta nhẹ nhàng quay sang, mỉm cười với cô nói: “Tôi mười sáu tuổi đã đi học ở Mỹ nên hiểu biết rất ít về văn học và lịch sử Trung Quốc. Tôi luôn tin rằng: Khoa học không có biên giới… mãi cho đến một ngày, tôi vì tò mò mà mở xem một cuốn sách của Lỗ Tấn.”
Lăng Lăng không nói gì, chăm chú nhìn anh ta, chờ anh ta nói tiếp.
“Lúc đọc “Nhật ký người điên”, tôi thật sự sợ hãi. Lúc ấy tôi nghĩ, tại sao có…” Anh ta tạm ngừng một chút, tiếp đó nói: “Có người thích chữ nghĩa thô tục như vậy!”
“Văn của ông ấy không thô tục.”
“Đúng vậy, là tôi đã rất nông cạn. Sau đó có một thời gian, tôi rất đắn đo, cha mẹ rất hy vọng tôi về nước làm việc, nhưng tôi lại không bỏ được thành quả nghiên cứu của mình. Một hôm, tôi lại mở ra tập “Bàng hoàng” của Lỗ Tấn tiên sinh… Văn chương của ông ấy khiến tôi nhìn thấy rõ hàng trăm năm nhục nhã của Trung Quốc, nhớ rõ một ký ức không thể nào quên. Tôi đọc sách ông ấy xong, không còn do dự, tôi không màng đến sự phản đối của giáo sư, đem thành quả nghiên cứu quan trọng nhất của mình công bố trên tạp chí khoa học.” Anh ta nhìn ánh mắt của cô, thản nhiên nói với cô: “Thành quả vất vả của tôi nếu không thể mang về Trung Quốc thì cũng không để lại cho nước Mỹ.”
Cô không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, hỏi: “Cũng vì lý do này mà thầy quyết định về nước sao?”
“Cũng không hoàn toàn. Kỳ thật, còn có một nguyên nhân khác…”
Đèn xanh bật sáng, anh ta chuyên chú lái xe, không nói nữa.
Cô bất giác bị lạc trong bóng lưng thẳng tắp của anh ta, đường cong hoàn mỹ kia bày ra trước mắt cô một tư thái cao ngạo bất khuất.
Cô bỗng nhiên rất muốn được nhìn qua dáng vẻ của người ấy, nếu anh cũng có một phần thanh cao cùng cao ngạo như vậy thì thật tốt biết mấy…
“Em còn có vấn đề gì cần tôi giúp không? Nếu có cứ việc nói.” Giọng nói của Dương Lam Hàng rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cô cảm thấy toàn thân như bị điện giật.
Cô âm thầm xoa xoa cánh tay. “Cảm ơn thầy Dương, em không có chuyện gì cần phiền thầy đâu ạ!”
“Em lưu số điện thoại của tôi đi, có việc gì có thể gọi cho tôi.”
“Ơ!”
Cô lấy di động từ trong túi ra, khởi động máy, toan lưu số điện thoại anh ta.
Di động vừa khởi động xong, trên màn hình đã hiện lên thông báo SMS mới. Ngón tay cô run run, mở ra tin nhắn:
“Anh hiểu em khó xử, cũng hiểu được nếu có anh ta thì em không thể tiếp nhận anh. Anh có thể cho em thời gian, để em chuyên tâm ôn thi thạc sĩ, để em tận hưởng niềm vui mình hằng khao khát! Em hãy nhớ kỹ: Chúng ta vẫn là bạn! Bất kỳ lúc nào em cần đến anh, chỉ cần xoay người là có thể nhìn thấy anh… Nếu có một ngày, em thoát khỏi tình cảm hư ảo này, hãy nhớ gọi điện cho anh, điện thoại anh luôn mở suốt hai mươi tư giờ vì em…”
Những lời này thực sự khiến Lăng Lăng tan nát cõi lòng.
Đêm yên tĩnh, xe chậm rãi chạy trên đường lớn, Lăng Lăng ngơ ngẩn cầm di động, nước mắt nóng hổi rơi trên màn hình điện thoại – vì người đã bị cô làm tổn thương sâu sắc kia lại cũng là người sẵn lòng làm cho cô vui vẻ hạnh phúc!
Đêm cô quạnh, Dương Lam Hàng yên lặng nhìn người con gái ngồi bên gần trong gang tấc.
Anh từng rất muốn nhìn xem dung mạo của cô, rất muốn ở bên cô những khi vui vẻ lẫn khổ đau.
Anh từng nghĩ cho dù cô không yêu anh, chỉ cần có thể ở cạnh cô, anh cũng thỏa nguyện.
Nhưng giờ phút này, khi anh nhìn thấy những giọt lệ trong suốt chảy xuống trước mắt mình, từng giọt từng giọt khiến tim anh bỏng rát…
Bởi anh biết, chúng là vì một người con trai khác!
Anh cười khổ nhìn ra ngoài cửa xe, sao băng phía chân trời xa vẽ nên một đường cong đẹp đẽ.
Vĩnh viễn có xa không?
Rất gần, gần trong gang tấc!
Anh vượt Thái Bình Dương trở về, chỉ vì muốn cô ngẩng đầu là có thể trông thấy anh.
Nhưng khi nhìn thấy rồi, thì sẽ thế nào?
Anh đối với cô mà nói, chỉ là một người xa lạ!!!
……
Lại có đèn đỏ, Dương Lam Hàng dừng xe, nhìn Lăng Lăng: “Em không sao chứ?”
“Không việc gì đâu ạ!” Cô lấy khăn giấy ra, lau lau nước mắt.
“Em với bạn trai giận nhau sao?” Anh thử thăm dò hỏi.
Lăng Lăng biết anh ta hỏi đến Uông Đào, lắc đầu nói: “Bọn em đã chia tay nhau lâu rồi.”
“Chia tay?” Vẻ mặt Dương Lam Hàng dường như rất kinh ngạc, nhìn cô vẻ đăm chiêu.
Lăng Lăng cười gượng, không giải thích nhiều. Chuyện tình cảm, có giải thích cũng vô ích.
Đêm đó, tâm trạng Dương Lam Hàng dường như rất tốt, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang ý cười, anh ta chủ động cùng cô hàn huyên rất nhiều chuyện, còn giúp cô cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ để cô tiện ăn, càng không ngừng khuyên cô ăn nhiều một chút.
Tuy vậy tâm trạng Lăng Lăng cực kỳ rối rắm, miễn cưỡng cười lịch sự đáp lại anh ta.
Lúc trở về dạ dày đau suốt một đêm.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui