Lăng Lăng ngẩng đầu, mỉm cười với bầu trời.
Một dòng nước lạnh lẽo bất giác chảy xuống cằm, không biết là cái gì.
Cô đang định đưa tay lên sờ thử, chợt thấy mu bàn tay lạnh như băng bị một cảm giác ấm áp bao trùm, cô kinh ngạc cúi đầu, phát hiện bàn tay Dương Lam Hàng đang đặt lên tay mình.
Cô nhìn anh, anh đang trông ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt ung dung nhìn không ra cảm xúc cụ thể.
Cô lại nhìn chung quanh, bàn tay này đích thực là của anh.
Suy nghĩ của cô hoàn toàn hỗn loạn, ai có thể nói cô hay, động tác này của Dương Lam Hàng là có ý gì?
An ủi tâm hồn bị thương của cô, hay là lo lắng cô nhất thời nghĩ quẩn mà nhảy khỏi xe?!
Không lý nào… anh thích cô ư?!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, thần trí cô càng thêm bấn loạn. Rất nhiều mảnh ký ức rời rạc giao nhau, đủ loại vẻ mặt, đủ mọi lời nói của anh, bao gồm cả chuyện hôm trước nói về đồ xa xi phẩm ở khu mua sắm, rồi buổi tối đàm luận vấn đề tình cảm trong văn phòng anh, liệu anh có ám chỉ điều gì chăng…
Bình tình, bình tĩnh!
Cô nhìn người đàn ông tao nhã ngồi bên, lại cúi đầu nhìn chính mình, Dương Lam Hàng sao có thể thích cô được, cô nghĩ nhiều quá rồi!
Lăng Lăng thử thăm dò chậm rãi rút tay ra, quay cửa kính xe lên.
Dương Lam Hàng không hề phản ứng, vẫn đang nhìn ra ngoài cửa, giống như tất cả những chuyện vừa mới phát sinh hoàn toàn không liên quan gì đến anh…
Lăng Lăng lau mồ hôi lạnh trên trán: Trời ơi! Bất bình thường cũng được, nhưng phải có giới hạn chứ!
Cứ như vậy mãi, sớm muộn gì cô cũng bị tâm thần phân liệt mất!
*********************************
Suốt dọc đường lòng dạ rối bời, mãi cho đến khi xe dừng trước cửa một khách sạn ba sao hết sức bình thường.
Khách sạn chỉ khoảng bảy, tám tầng, bên ngoài, nước sơn trên tường đã bị năm tháng làm bong tróc từng mảng, bên trong, cách trang hoàng bày biện cũng lộ ra nét tang thương của thời gian.
Vì vậy có thể thấy được, so với giới chính trị gia Trung Quốc, phẩm chất “cần kiệm” vĩ đại của giới học thuật càng thể hiện rõ rệt.
Dương Lam Hàng kéo hành lý của Lăng Lăng, giúp cô đi thang máy lên tầng bảy.
Vừa bước ra khỏi thang máy, Lăng Lăng liền thấy trước mắt sáng ngời, ánh mắt hoàn toàn bị một cô gái xinh đẹp hấp dẫn, là một cô gái phương Tây vô cùng quyến rũ.
Mái tóc xoăn vàng óng dài đến eo, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra sự quyến rũ nữ tính mà bộ quần áo công sở không thể che lấp. Người đẹp không những có thân hình gợi cảm bậc nhất, khuôn say lòng người, làn da trắng ngần, đường nét khuôn mặt sắc sảo, đặc biệt đôi mắt xanh biếc kia khiến cô nhìn mà muốn choáng váng.
“Yang!” Mỹ nữ vừa thấy Dương Lam Hàng liền chạy tới vài bước, trao cho anh một cái ôm thân tình. “I miss you so much…” Những lời còn lại do tốc độ nói quá nhanh nên Lăng Lăng không nghe rõ.
“Angela?”
Dương Lam Hàng vì “vui mừng kinh ngạc” mà đứng nguyên tại chỗ, một lát sau mới thả lỏng tinh thần, buông hành lý, dùng tiếng Anh nói chuyện với cô ta.
Bình thường mà nói, trình độ tiếng Anh của Lăng Lăng không đến mức nghe không hiểu gì, nhưng từ lúc cô nghe câu “Em rất nhớ anh!” kia, đầu óc bắt đầu ngơ ngẩn, những câu sau không nghe được lấy một chữ.
Cô ngốc nghếch nhìn họ, cửu biệt trùng phùng cảm động biết bao, tình yêu xuyên biên giới, tại sao cô cứ có cảm giác như bị người khác từ trên mây thả rơi bịch xuống đất…
Không hiểu sao, cô lại có ảo giác rằng “người đàn ông trước mắt” không còn thuộc về mình nữa…
“Đây là sinh viên của tôi, họ Bạch.”
Nghe thấy tên mình, Lăng Lăng giật mình hoàn hồn.
“Xin chào!” Lăng Lăng nặn ra một nụ cười không tự nhiên cho lắm, cúi đầu chào người đẹp. Sực nhớ đối phương là người nước ngoài, cô dùng tiếng Anh trúc trắc nói: “Xin chào, rất vui được gặp cô.”
“Cô ấy là Angela, bạn học của tôi ở Mỹ, cũng là con gái của thầy tôi.” Dương Lam Hàng dùng tiếng Trung giới thiệu với cô, xong nghĩ nghĩ, lại giải thích một câu: “Cô ấy tới tham dự hội nghị quốc tế, nhân tiện đến thăm tôi.”
Sinh viên ưu tú của MIT? Xuất thân dòng dõi thư hương? Lăng không nhịn được, nhìn kỹ người đẹp trước mặt một lần nữa, đây chính là tài sắc vẹn toàn trong truyền thuyết đó ư?
Dương Lam Hàng nói không sai, cô ấy vô cùng thông minh, lại còn nhiệt tình dễ mến.
Phụ nữ như thế, rất khó để đàn ông không động lòng.
Nhưng Trung Quốc có đến mấy triệu phụ nữ, chẳng lẽ không ai có thể so sánh được với cô gái người Mỹ này sao?!
“Xin chào!” Angela dùng tiếng Trung chào hỏi cô, còn đặc biệt lịch sự đưa tay ra, bắt tay với cô.
Bắt tay xong, Angela lại cùng Dương Lam Hàng nói một tràng tiếng Anh.
Lăng Lặng mệt chết đi được, không muốn nghe thứ tiếng Anh làm cô nhức đầu, lại càng không muốn nghe bọn họ hàn huyên.
Cô nhấc hành lý của mình lên, hỏi bằng giọng điệu đông cứng: “Thầy Dương, em không làm phiền thầy nữa. Đâu là phòng em ạ?”
Dương Lam Hàng chỉ vào cánh cửa đang mở phía bên phải, “Phòng này là của em, em đem đồ đạc cất vào đi, tôi dẫn em đi ăn cơm tối, tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Tinh Quang của khách sạn quốc tế rồi.”
“Em thấy hơi mệt, muốn ngủ một lát, thầy và bạn cứ đi đi ạ.”
Cô mệt mỏi, thực sự mệt mỏi!
Mệt đến nỗi đứng không vững, có thể ngã bất cứ lúc nào.
Mệt đến nỗi hô hấp yếu ớt, tim đập nặng nề.
Dương Lam Hàng nhìn đồng hồ. “Vậy em nghỉ chút đi, tôi ở phòng bên cạnh, 705, ngủ dậy qua tìm tôi.”
“Vâng!”
Cô vào trong, thuận tay khóa cửa phòng, chán chường buông hành lý trong tay xuống, nhắm mắt tựa vào cửa.
Hôm nay, cô đã quá mệt mỏi, sức cùng lực kiệt.
********************************
Lăng Lăng không biết mình đã ôm chăn, nằm trên giường nhìn lên trần nhà mất bao lâu, chỉ biết màu sắc trần nhà càng ngày tối, cuối cùng không nhìn ra nữa.
Dạ dày bắt đầu co rút đau đớn lên án sự ngược đãi của cô đối với nó.
Cô lần mò xuống giường, cầm túi đi ra khỏi phòng. Cô vốn định len lén xuống siêu thị của khách sạn mua chút đồ ăn vặt chống đói, ai dè khi đi qua hành lang thắp đèn sáng trưng, phát hiện cửa phòng 705 bên cạnh đang gần như mở toang.
Cô cảm khái lắc đầu.
Quả nhiên đàn ông đang yêu đều biến thành ngốc nghếch, gặp được người trong lòng, ngay cả người tỉ mỉ như Dương Lam Hàng cũng quên đóng cửa.
Thật đáng buồn! Thật đáng thương!
Xuất phát từ bản năng tò mò, Lăng Lăng lặng lẽ nhìn liếc qua Angela đang ở bên trong. Angela ngồi trên giường, bộ ngực đầy đặn căng tròn muốn nứt cả áo, vòng eo cong cong mềm mại, còn cả đôi chân dài trắng như tuyết. Quan trọng nhất là bộ váy trên người cô ta, phía trên không che được ngực, phía dưới không lấp được đùi, Lăng Lăng tin chắc thậm chí áo ngủ của mình cũng không tiết kiệm vải vóc đến thế…
Lăng Lăng định vụng trộm lẻn đi qua, không ngờ cửa bị người ta mở ra.
Cô không cách nào trốn đành đứng yên tại chỗ.
“Em dậy rồi à? Cảm thấy khỏe hơn chưa?” Mặc dù vẻ mặt Dương Lam Hàng cố hết sức tỏ ra bình thường, thế nhưng động tác quýnh quáng của anh tiết lộ anh trở tay không kịp.
“Thầy Dương, em…” Cô cứng họng nửa ngày, bèn nuốt nước miếng. “Em, đi ngang qua…”
“Vào trong ngồi đi.”
“Thầy không cần khách khí, thầy đang bận, em xin phép đi trước!”
Cô đang muốn chạy trối chết thì Dương Lam Hàng đột nhiên bắt lấy cánh tay cô, kiên quyết lôi cô vào phòng.
Angela vừa trông thấy cô bị kéo vào, hơi kinh ngạc nhìn.
Lăng Lăng vội vàng xin lỗi. “Xin lỗi đã quấy rầy!”
“Không có gì!” Nét mặt của cô ta có vẻ không phải là “không có gì” đơn giản như thế!
“Em chắc đói bụng rồi, chúng ta ra ngoài ăn tối đi.” Dương Lam Hàng nói tiếng Trung, cho nên Lăng Lăng vội đáp: “Không cần, không cần, em không đói tí nào ạ.”
“Chúng tôi cũng chưa ăn tối đâu.” Anh nói: “Đang đợi em đấy.”
Trong phòng đột nhiên trở nên sáng chói – bởi vì có một “bóng đèn”(*) sáng siêu cấp vô địch là cô đang ở đây.
“Nhưng mà…” Vì không muốn đi theo họ, Lăng Lăng đành lừa anh nói: “Thầy Dương, em xin lỗi. Em vừa hẹn bạn đi ra ngoài ăn cơm tối, ôn chuyện cũ.”
Cô lén liếc nhìn Dương Lam Hàng, phát hiện anh hơi không vui, đành phải làm ra vẻ thật khẩn thiết: “Bọn em đã lâu không gặp, em khó có cơ hội đến thành phố B nên muốn thăm anh ấy một chút.”
Sắc mặc Dương Lam Hàng dường như càng kém hơn, nhưng anh vẫn thả lỏng hô hấp trong giây lát, nói: “Vậy em đi đi, nhớ về sớm một chút.”
“Cảm ơn thầy. Em chào thầy ạ!”
Rời phòng, cô lấy hết tốc lực chạy khỏi khách sạn.
…
Thành phố xa lạ, đường sá xa lạ, Lăng Lăng một mình lang than, không biết phương hướng, chẳng có mục đích, gió cuốn cát bay thổi tán loạn tựa như trên sa mạc Gobi, hành hạ khuôn mặt, làm mờ đôi mắt cô.
Lăng Lăng sửa sang lại đầu tóc bị gió đánh rối, mông lung tiến về trước. Cô không biết bản thân muốn đi đâu bởi cô không có cách nào động não, trong đầu cô toàn là hình ảnh Dương Lam Hàng, rối bời, tràn ngập, không chứa nổi bất kỳ điều gì khác.
Hôm nay cô bắt gặp Dương Lam Hàng thân thiết ôm người phụ nữ khác, cảm giác mất mát sâu sắc này khiến cô không thể phủ nhận thêm nữa – ở trong mắt cô, anh đã không còn là thầy giáo!
Cô biết yêu phải Dương Lam Hàng là chuyện đau khổ nhất, cô vẫn cho rằng bản thân kiên định, rất kiên định. Thế nhưng, bây giờ cô mới hiểu được: trái tim cô đã sớm bị đánh mất trong sự dịu dàng của anh!
Từ lần đầu gặp gỡ đối mặt nhau quá bảy giây, cô đã bị anh lôi cuốn, thế nên cô mới không thể chịu đựng được sự coi thường của anh, mới ở trước mặt anh nơm nớp lo sợ, mới có loại cảm giác hít thở không thông mỗi khi ngửi thấy mùi hương trên người anh.
Mắng anh biến thái, oán giận anh hà khắc, tưởng đâu ghét bỏ anh thì sẽ không bị anh hấp dẫn, nhưng chẳng qua chỉ là bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người mà thôi.
Lúc này đây, nỗi đau rõ rệt trong tim khiến cô không thể tiếp tục lừa gạt chính mình, cô phải đối mặt với sự thật tàn khốc này.
Cô yêu anh, tình yêu ấy mọc rễ lúc nào không hay, kết trái lúc nào chẳng biết.
Cho dù đã cắn răng dẹp bỏ, nhưng vẫn còn đó vết thương máu chảy đầm đìa!
“Ăn bát mì đi, mì thịt bò nóng hổi đây.” Một phụ nữ đứng trước hàng mì mời chào cô.
Nghe câu đó, Lăng Lăng mới sực nhớ dạ dày mình bị đau, tê liệt đi vào trong, tìm chỗ ngồi xuống: “Cho một bán mì thịt bò.”
“Chờ chút, có ngay đây!” Người bán hàng nói.
Mì thịt bò nóng sốt nhanh chóng được đem lên, trong bát chỉ có vài miếng thịt bò vụn, cô húp một ngụm nước sốt, mùi mì nồng đậm.
Trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh Dương Lam Hàng cùng người đẹp thượng lưu dùng cơm trong khách sạn quốc tế, ánh sáng mờ ảo, rượu vang đỏ, tiếng violon du dương, Dương Lam Hàng ga-lăng giúp cô ta cắt thịt bò…
Lăng Lăng cười nói với chính mình: “Đồ ăn trong khách sạn quốc tế xa hoa hơn thì sao chứ? Nếu thuộc về mình cho dù chỉ một bát mì nước cũng là đồ nóng hổi, nếu không thuộc về mình, sơn hào hải vị ăn vào cũng sẽ bị đau dạ dày.
Sơn hào hải vị là xa xỉ phẩm, LV là xa xỉ phẩm, Dương Lam Hàng càng là xa xỉ phẩm…
Thích hay không không quan trọng, hợp hay không mới là quan trọng nhất!
Tại sao không thích hợp?
Một giọng nói hỏi cô bên tai trái.
Một giọng khác trả lời cô bên tai phải:
Thứ nhất, khuôn mặt đẹp trai không phải lỗi của anh ấy, nhưng dáng vẻ cử chỉ phong thái tao nhã tuyệt đối là lỗi của anh, đàn ông như vậy đến bốn mươi tuổi vẫn hấp dẫn phụ nữ.
Thứ hai, có tiền cũng không phải lỗi anh ấy, nhưng thường xuyên mời phụ nữ dùng cơm, tùy tiện mua này mua nọ tặng phụ nữ tuyệt đối là lỗi của anh, đàn ông như vậy đến sáu mươi tuổi vẫn có thể khiến phụ nữ yêu sống yêu chết.
Thứ ba, chỉ số thông minh cao là trời sinh, càng không phải lỗi của anh, cớ gì phải quyết tâm làm nhà khoa học! Nhà khoa học rất có sức hấp dẫn, Dương Chấn Ninh tám mươi tuổi còn cưới được cô sinh viên hơn hai mươi tuổi là ví dụ điển hình đấy thôi.
Thứ tư, gặp khó khăn không từ bỏ, tinh thần nghiên cứu khoa học như thế đáng được người ta tôn trọng. Nhưng đối với tình cảm kiên trì cố chấp, mãi không thể buông…
Lăng Lăng bịt cả hai tai.
Căn bản không phải là vấn đề hợp hay không hợp.
Anh là thầy giáo của cô, anh đã có người mình thích, tất cả đều là tình cảm đơn phương mơ mộng của riêng cô, đây mới là vấn đề mấu chốt!
“Haiz!” Lăng Lăng bỏ lại mì thịt bò vô vị, ra khỏi hàng ăn.
Mới vừa đi hai bước, hai mắt liền bị ba chữ đỏ tươi trên bảng hiệu nê-ông bên kia đường đốt cháy: Dịch vụ Internet.
Cô lặng yên nhìn về phía trước, tưởng như bị một chậu nước lạnh băng dội cho ướt nhẹp từ đầu đến chân.
Hối hận, tự trách, hoang mang, thống khổ, đủ loại cảm xúc phiền toái chồng chất lên nhau, khiến cô không biết nên đi theo con đường nào.
Dương Lam Hàng chiếm cứ trái tim cô, cố gắng gạt đi để rồi lưu lại vết máu.
Nhưng một tình cảm dây dưa suốt năm năm đã sớm ăn sâu vào cốt tủy, nếu nhẫn tâm gạt bỏ toàn thân cô sẽ tê liệt!
“Si mê nhất thời làm sao bì được tình cảm năm năm…” Cô tự nhủ.
Một chiếc xe gào rú chạy qua bên người cô, liên tục bấm còi điếc tai, cô không rảnh để bận tâm…
Cô nhanh chóng chạy băng qua ngã tư đường, sợ chỉ một giây do dự sẽ khiến bản thân ngừng bước.
Cửa hàng Internet rất lớn, vừa vào cửa đã thấy một khu nghỉ ngơi, dùng cây cối đủ màu ngăn cách từng vị trí, trông rất hữu tình.
Đi vào bên trong, xuyên qua khu nghỉ ngơi, Lăng Lăng đến trước quầy tiếp tân đăng ký, một cô gái xinh đẹp thời thượng phụ trách cửa hàng đưa thẻ dùng máy cho cô, chỉ vào vị trí máy cô ngồi.
Lăng Lăng nhận thẻ, nhìn qua các loại đồ uống bày trên kệ. “Có trà nhài không?”
Cô gái quản lý xoay người đưa cô một chai trà xanh hoa nhài: “Năm tệ!”
Cô toan vặn mở nắp, thấy hình hoa nhài từng bông từng bông sống động như thật, dường như có thể khiến người ta ngửi thấy cả mùi hương thơm ngát lượn lờ trên đóa hoa.
“Thực xin lỗi!” Cô rụt tay lại, đem chai nước để lại trên bàn. “Cho tôi đổi một chai Nho Pha Lê(**) đi.”
“Giá như nhau!” Người đẹp quản lý mất kiên nhẫn nói.
Lăng Lăng lấy tiền đặt trên quầy, mỉm cười nói: “Tôi vừa cai trà nhài, tôi quên mất!”
Phỏng chừng có người nghe qua cai thuốc, cai rượu, cai bài bạc, cai ma túy, chứ chưa có ai nghe qua cai trà nhài.
Quản lý tỏ vẻ kỳ lạ liếc cô một đường, đổi một chai Nho Pha Lê.
Lăng Lăng tìm được chỗ của mình bèn ngồi xuống.
QQ mở lên, ava của “Vĩnh viễn có xa không” đang tắt, cũng không có tin nhắn.
Lăng Lăng mở chai nước, vừa uống vừa chờ. Mới uống được hai ngụm, vị ngọt gắt khiến cô ho khan không dứt.
Cô nhíu mày, đến quầy mua một chai nước cam ép.
Hương vị chua chát ngọt đắng đủ cả.
Cô nhìn nhìn cái chai, đúng là nước cam ép hiệu Khang Sư Phó(***), vẫn còn hạn sử dụng…
Cô lại đến quầy bar, cầm năm tệ đặt lên bàn. “Cho tôi một chai nước đào, cảm ơn!”
Quản lý muốn nói gì đó lại thôi, đưa cô một chai nước đào.
Năm phút sau, Lăng Lăng lại đến trước quầy bar, mất cả buổi tìm kiếm trong đống đồ uống đủ màu sắc. “Cho tôi một chai Coca Cola, cảm ơn!”
Quản lý rốt cuộc lên tiếng: “Người đẹp à, lấy bình trà xanh hoa nhài đi.”
Cô cười cười: “Xin lỗi, tôi phải kiêng!”
Mười phút sau, Lăng Lăng lại đứng trước quầy bar. Quản lý không đợi cô mở miệng, cầm bình trà nhài đặt lên quầy.
Lăng Lăng nói: “Cho tôi nước khoáng, cảm ơn!”
Quản lý im luôn!
…
—————————–
(*) Bóng đèn = người xen vào việc hẹn hò của người khác, giống như “kỳ đà cản mũi” trong tiếng Việt ^^
(**) Tên phiên âm là “Thủy Tinh Bồ Đào” (Crystal Grapes), một nhãn hiệu nước nho. Là cái loại này nè :D
(***) Nước cam hiệu Khang Sư Phó.
Chẳng mấy chốc đã đến chín giờ, ava đầu hói nhỏ rốt cuộc cũng sáng, đồng thời nhanh chóng gửi đến một tin: “Em đang ở đâu?”
Tay Lăng Lăng đặt trên bàn phím, chậm chạp không gõ được chữ nào.
“Em có đó không?” Anh hỏi.
Không phải việc gì cũng đều có thể khống chế, cho nên cô chỉ có thể khống chế chính mình!
Cô ngồi thẳng, vỗ vỗ hai má lạnh cóng, cười đánh chữ: “Em ở thành phố B, sếp đưa theo em tới đây họp.”
Vĩnh viễn có xa không: “Em ăn cơm chưa?”
“Có ăn sơ!” Nếu húp hết nửa bát nước mì cũng được tính là có ăn.
“Em lên mạng ở đâu vậy?”
“Hàng net.”
Lăng Lăng uống một ngụm lớn nước khoáng, vất vả nuốt xuống.
Đối thoại cũng như nước khoáng trong miệng cô, đều nhạt nhẽo vô vị.
Tình yêu quá hạn sử dụng, rất khó giữ nguyên hương vị.
Lăng Lăng rất muốn tìm một lý do bào chữa cho sự thay lòng đổi dạ của mình, ví dụ như: Mạng là hư ảo; Giữa họ sẽ không có kết quả; Cô đã vì sự mập mờ lâu nay này mà hao tổn hết tâm sức… Tuy vậy, những lời bào chữa đuối lý mờ nhạt đó không thể đánh lừa cảm giác tự trách cùng áy náy mãnh liệt trong lòng cô.
Không có Dương Lam Hàng, chúng sẽ được coi là gì đây!
Trầm mặc trong chốc lát, Lăng Lăng muốn tìm một đề tài nói chuyện lãng mạn một chút, ôm chai nước khoáng suy nghĩ cả nửa ngày, mới gõ được một câu:
“Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa, không muốn ăn.”
Cô nhụt chí. “Anh kể chuyện cười em nghe đi.”
Trên màn hình hiện lên: “Nếu, anh nói là nếu… Anh về nước, em có thể cho anh một cơ hội không? Bất kể… anh có làm em thất vọng thế nào đi nữa!”
Cô nói: “Chuyện cười của anh nhạt quá.”
“Anh không kể chuyện cười.”
Thành phố xa lạ, đêm khuya yên lặng, lời nói của anh dù bị ngăn trở bởi khoảng cách không thể vượt qua vẫn nóng bỏng như dung nham, từng câu từng chữ khắc lên miệng vết thương đẫm máu của cô.
Những lời này nếu được nói một ngày trước, thậm chí chỉ vài giờ trước, khả năng cô sẽ xúc động mà nói: “Có thể, anh trở về đi!”
Nhưng bây giờ, đã quá muộn!
“Em xin lỗi, hiện giờ em rất rối loạn, anh cho em chút thời gian.”
Không phải cô không muốn tiếp nhận anh. Cô cần thời gian quên đi Dương Lam Hàng, tìm lại trái tim đã đánh mất của mình, nếu không còn trái tim, cô không có cách nào đối mặt với anh.
…
Ở đầu kia trên mạng, Dương Lam Hàng bất đắc dĩ day day trán, cầm tách trà trên bàn, hớp nhẹ một ngụm.
Anh lẳng lặng nhìn màn hình máy tính, cảm nhận vị trà đọng lại trong miệng.
Hương hoa nhài vô cùng thanh, nhưng cũng đủ đậm để thật lâu không tan.
Giống như tình cảm giữa “Bạch Lăng Lăng” và “Vĩnh viễn có xa không”, nếm qua là ngọt đắng, lưu lại là hương thơm.
Dư vị nói không ra, tả không tới…
Cô nói đúng, Internet là một tấm màn mờ ảo.
Qua tấm màn đó, cô mới dám tự do thể hiện con người chân thật nhất của mình. Cô thà mỗi ngày chat với một người chưa từng gặp mặt, nhưng không đồng ý nếm trải một tình yêu thật sự. Bởi vì cô lầm tưởng rằng cứ trốn sau lưng bức màn Internet, thỏa hiệp với sự mập mờ không rõ thì tình cảm sẽ mãi mãi không đổi thay.
Họ quen nhau nhiều năm, anh rất hiểu cô.
Thay vì nói cô không có dũng khí với tình yêu, không tin tưởng đàn ông, chi bằng nói cô không tự tin vào bản thân.
Anh muốn vén bức màn ảo này lên rất dễ, nhưng bảo anh bóc đi lớp vỏ tự vệ của cô, ép cô đối mặt với con người thật của anh, đối mặt với sự thật tàn khốc, thì quá khó khăn!
Vì vậy, anh phải kiên nhẫn chờ đợi, đợi cô có đủ tự tin yêu con người tên “Dương Lam Hàng” kia, nếu không, tình cảm giữa họ cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Bạch Lăng Lăng: “Sao anh không nói gì hết vậy?”
Dương Lam Hàng nhìn thoáng qua di động trên bàn, cầm lên.
Điện thoại reo thật lâu mới thông, giọng nói hơi căng thẳng của Bạch Lăng Lăng cùng tiếng ồn ào đây đó truyền đến: “Thầy Dương, chào thầy ạ!”
“Em đang ở đâu?”
“Em… ở nhà hàng gần nhà bạn, thầy có việc gì không ạ?”
Anh đã sớm quen Bạch Lăng Lăng nói dối không chớp mắt, thản nhiên nói: “Khuya rồi, để tôi đi đón em.”
“Không cần!” Giọng cô càng căng thẳng. “Ý em là: Không cần phiền đến thầy đâu, bạn em sẽ đưa em về.”
“Bạn em là nam hay nữ?”
“Dạ?” Cô dường như đắn đo một chút, cân nhắc lợi hại: “Nam ạ.”
“Tôi càng phải đi đón em.” Anh dùng nước trà thấm giọng, tìm một lý do đường hoàng: “Là thầy giáo, tôi phải có trách nhiệm với sự an toàn của em.”
“Em đảm bảo sẽ trở về trong vòng mười phút nữa, được không ạ?”
Anh nhìn đồng hồ, tám giờ năm mươi mốt phút. “Được, vậy chín giờ tôi chờ em dưới lầu.”
“Vâng! Em nhất định sẽ về đúng giờ!” Cô lễ phép nói một câu: “Tạm biệt thầy!” rồi cúp điện thoại.
Dương Lam Hàng cúi đầu uống trà, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
“Bạch Lăng Lăng, anh cũng không tin em dám chín giờ một phút mới trở về!”
***************************
Bạch Lăng Lăng dĩ nhiên không dám, tuyệt đối không dám.
Cô vọt nhanh khỏi hàng net, bắt xe về khách sạn, tám giờ năm mươi tám phút đã ngoan ngoãn đứng ở cửa cung nghênh Dương Lam Hàng đại giá.
Chín giờ đúng, cửa thang máy từ từ mở ra, Dương Lam Hàng đứng trong thang máy tay phải ấn nút mở cửa, tay trái vẫy vẫy cô, cô kích động không hiểu ra đâu vào đâu, lập tức chạy vào không dám chậm một giây.
“Thầy Dương.” Cô cúi đầu nhìn thảm sàn trong thang máy, hết sức khống chế nhịp tim đang đập loạn.
Dương Lam Hàng nhìn qua quần áo mỏng manh trên người cô: “Bên ngoài lạnh không?”
“Dạ không.” Cô lau mồ hôi căng thẳng trên trán, vẫn không dám ngẩng đầu: “Hơi nóng ạ.”
“Em đi theo tôi, tôi cho em xem tóm tắt chương trình hội nghị ngày mai, trong đó có một báo cáo rất có ý nghĩa dẫn dắt đối với đề tài của em.”
“Vâng!”
Cửa thang máy mở ra, cô bước sát theo sau Dương Lam Hàng vào phòng anh.
Dương Lam Hàng trước tiên rót một tách trà nhài ấm áp, đưa đến tay cô, rồi cầm vài tờ giấy trên bàn lên giao cho cô. “Em xem qua tóm tắt báo cáo này một chút, ngày mai lúc nghe báo cáo em sẽ dễ hiểu hơn.”
“Dạ.”
“Chỗ nào không hiểu em cứ hỏi tôi.” Nói xong, anh xoay người ngồi lên chiếc ghế giữa phòng, chỉnh sửa file Power Point của mình.
Kiểu thái độ này, rõ ràng là bảo cô: Em ngồi nguyên đây mà đọc, khi nào đọc xong mới được về ngủ.
Tinh thần bất an nhìn qua tài liệu một lát, Lăng Lăng rốt cuộc chịu không nổi, tầm mắt chuyển từ chương tài liệu toàn từ ngữ tiếng Anh sang Dương Lam Hàng, mỗi khi anh trầm tư suy nghĩ, sẽ tạo ra cảm giác khiến người khác không thể nắm bắt được. Vậy nên, cho dù tính tình anh rất tốt, cô vẫn sợ anh, cứ cảm thấy ánh mắt anh sâu như đáy vực, bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu cũng có thể nuốt chửng cô.
Hương hoa nhài nhẹ nhàng, dai dẳng, dập dờn trong hơi thở mỏng manh của họ.
Nếu thời gian ngừng trôi, để cô vẫn ngồi đây, nhìn anh thế này thì thật tốt biết bao…
“Em có vần đề gì ư?” Lúc Dương Lam Hàng nói chuyện, tầm mắt vẫn đang dừng ở đường cong trên màn hình máy tính.
Tay cô run lên, trái tim cũng theo đó mà run rẩy. “Không ạ… Có vài từ vựng em không hiểu, em có thể về phòng lấy từ điển Văn Khúc Tinh không?”
“Đưa đây tôi xem.” Thấy anh vươn tay, cô đem giấy tờ đưa qua, đặt gọn gàng lên bàn anh.
Anh cầm bút, tự do khoáng đạt viết nhanh trên mặt giấy, chưa đến mười phút anh đã đưa trả tài liệu cho cô.
Cô nhận lấy nhìn qua, trên đó mọi từ ngữ chuyên ngành đều đã được anh ghi chú bằng tiếng Trung. Cô âm thầm lè lưỡi, quay về chỗ tiếp tục tụng mớ lý luận khoa học khó nhằn kia.
Đọc, đọc mãi, ý thức của cô dần mơ hồ. Tối hôm qua ngủ không đủ giấc, hôm nay lại bận rộn cả ngày, đống chữ nghĩa rối rắm nhanh chóng kêu gọi cơn buồn ngủ. Mặc dù cố nhẫn nhịn, nhưng mấy từ tiếng Anh này cứ như bài hát ru, không ngừng phá hủy ý chí của cô.
Cuối cùng, cô thực sự không chống đỡ được nữa, tựa vào ghế ngủ gục.
Cô mơ thấy có người nhẹ nhàng ôm lấy mình, đặt lên giường thoải mái, tắt đèn, đắp chăn ấm áp cho cô. Cô cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn hình dáng người đó một chút, nhưng làm sao cũng không thấy rõ.
“Ba?”
“Ừm.” Giọng nói của ba vẫn hiền từ như vậy.
Cô cười hạnh phúc, kéo tay ông. “Ba, vĩnh viễn rốt cuộc có xa không?”
“Rất gần, gần trong gang tấc…”
“Không, anh ấy rất xa, xa tận chân trời…”
Sáng sớm, Lăng Lăng mở mắt ra, trần nhà xa lạ, giường nằm xa lạ. Cô mơ hồ nhìn khắp phòng, trên một chiếc giường khác có một người đàn ông đang nằm, để nguyên quần áo mà ngủ. Trí nhớ cô trống rỗng mất ba giây, sau đó ồ ạt ùa về như sóng biển – cô ngủ trong phòng Dương Lam Hàng!
Anh, anh tại sao không đánh thức cô!
Anh không cho là cô có ý đồ gì đấy chứ? Giữa họ không xảy ra cái gì đấy chứ?
Cô lập tức phủ định ý nghĩ của mình, Dương Lam Hàng tuyệt đối không phải loại đàn ông lợi dụng người ta lúc khó khăn.
Cô ngồi dậy, vốn định lặng lẽ rời đi, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng ngủ say của Dương Lam Hàng, cô không kiềm được nhìn lén vài cái.
Không biết anh đang mơ thấy gì mà lông mày nhíu chặt, đôi môi mỏng mím thành một đường.
Cô khẽ đau lòng.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Dương Lam Hàng giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy nhìn cô, cười yếu ớt.
Phản ứng đầu tiên của Lăng Lăng là nằm lên giường giả bộ ngủ, nhưng chợt nghĩ lại, thế này chẳng phải để cho người ta bắt gian tại giường sao!
Vì vậy cô ra vẻ trấn tĩnh cười ngây ngô với Dương Lam Hàng: “Thầy Dương, chúng ta có nên mở cửa không?”
Anh nhìn đồng hồ, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng sửa sang lại giường chiếu.
Lăng Lăng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, nhanh chân nhảy xuống giường, kéo thẳng ra giường cùng nếp nhăn trên váy.
Dương Lam Hàng mở cửa, cô nhìn qua cửa mở lưng chừng, là hiệu trường Chu cùng một người đàn ông lạ mặt. Dương Lam Hàng chần chừ giây lát rồi nghiêng người để họ vào phòng.
Lăng Lăng biết nếu lúc này mà tỏ ra bối rối thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!
Cô lấy lại bình tĩnh. “Em chào thầy Chu ạ!”
Hiệu trưởng Chu nhìn thấy cô liền khẽ giật mình, nhưng dù sao cũng là người trải đời nên nhanh chóng trấn định, gật đầu.
Người đàn ông phía sau thì không có khả năng trấn tĩnh tốt như vậy. Vừa trông thấy lập tức dùng ánh mắt soi mói nhìn cô chằm chặp, nhìn đến mức cô muốn lạnh cả người.
Lăng Lăng đang không biết xoay sở ra sao, Dương Lam Hàng đã mở miệng: “Ba, đây là sinh viên của con, Bạch Lăng Lăng!”
Lăng Lăng vừa nghe những lời này, liền cảm thấy như sét đánh ngang tai!
Thế giới quả lắm điều trùng hợp!
Người đàn ông trung niên có mặt mũi nghiêm nghị này là ba của Dương Lam Hàng! Là ba chồng… à không, ba của thầy cô!
Lăng Lăng tranh thủ ánh sáng yếu ớt vội vàng liếc mắt một cái, đại khái có thể nhìn rõ. Ông thoạt nhìn không giống một thương nhân, mặt mũi giống hệt Dương Lam Hàng. Dáng người hơi thấp, gầy gầy, khí phách sáng ngời, đeo một cặp kính gọng vàng, có vài phần cương trực liêm chính của học giả.
“Sinh viên?” Phụ huynh của Dương Lam Hàng cố ý lặp lại một lần, ánh mắt xuyên thấu nhìn về phía hai chiếc giường, tận lực áp chế sự giận dữ có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào.
Ga giường đã được trải phẳng lại, nhưng nếp gấp rất nhỏ vẫn không thoát được đôi mắt sắc bén, có ngủ hay không vừa nhìn là biết ngay.
Trai đơn gái chiếc ngủ cùng một phòng, chẳng có lời giải thích nào có thể khiến cho loại sự tình này nghe hợp tình hợp lý.
Lăng Lăng sợ tới mức tay chân lạnh cóng, đứng không vững.
Hiệu trường Chu xử thế linh hoạt nhận ra không khí bất thường, bèn lấy cớ có việc đi trước.
“Con có biết mình đang làm gì không hả?” Giọng nói của ba Dương Lam Hàng không lớn, nhưng tràn đầy uy lực khiến người ta sợ hãi. “Ba đã nói với con bao nhiêu lần, đây là Trung Quốc, đừng có cái đem tư tưởng lai căng kia về đây. May mắn người đi theo ba là anh Chu, nếu là người khác thì… đem sự tình bêu riếu ra ngoài, đừng nói con hết đất sống yên ổn trong giới học thuật, ngay cả ba cũng mất hết thể diện.”
Lăng Lăng sợ đến phát run. Cô rốt cuộc hiểu được vì sao Dương Lam Hàng vốn ung dung trước mọi chuyện là thế mà ban nãy sắc mặt lại trắng bệch, nếu anh sớm nói cô biết, anh có một ông bố nghiêm khắc như vậy, cô chắc chắn sẽ chui xuống đất, đánh chết cũng không ra!
Bây giờ thì thảm rồi, ba của thầy giáo đã quy cho họ có gian tình, làm sao có thể giải thích là họ không hề làm chuyện gì hết.
Mà Dương Lam Hàng tốt xấu cũng phải nói gì đi chứ, cứ ngậm miệng như thế chẳng khác nào ngầm thừa nhận.
Nhỡ đâu vị phụ huynh giáo viên này là một vệ đạo sĩ(*) có quan niệm lễ giáo phong kiến, để bảo toàn sự trong sạch nên buộc hai người họ kết hôn, cô phải làm cái gì bây giờ?
Haiz! Đến lúc nào rồi mà cô còn ở đó mơ mộng hão huyền!
“Hàng, từ nhỏ ba đã dạy con: tiên học lễ, hậu học văn. Trong giới học thuật, nhân phẩm quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác, những tiền bối chuyên gia cùng con thảo luận dự án, đề tài, bọn họ không chỉ nhìn vào trình độ học thuật của con, mà càng coi trọng cách đối nhân xử thế của con nữa.” Giọng điệu ông dịu đi đôi chút. “Hiện tay có không ít chuyên đời tư của giáo viên bị phơi bày trên Internet, những tin đồn này thật giả rất khó nói, có người nào danh dự không bị tiêu tan không?”
“Con hiểu.” Dương Lam Hàng vẫn không giải thích, lễ phép trả lời.
“Con cũng sắp ba mươi rồi, tự biết mình thích cái gì, tình cảm của các con ba không muốn can thiệp. Nhưng sang năm con phải tham gia xét tuyển giáo sư, làm việc gì cũng phải chắc chắn, đúng mực…”
Những lời này, nghe qua đã thấy có phong cách gia đình dòng dõi. Vừa có uy, vừa có lý.
Chẳng trách Dương Lam Hàng xử lý công việc luôn luôn bình tĩnh như vậy, hóa ra là do gia đình dạy dỗ hết sức tốt.
Điều này khiến cô nhớ đến chuyên gia tình yêu Lâm Lâm từng cho mình một lời khuyên:
Uông Đào không thích hợp làm chồng. Điều kiện gia đình anh ta quá kém, anh ta khao khát thành công, một khi có cơ hội, anh ta sẽ vì tiền tài, vì thành công mà bất chấp tất cả. Hơn nữa, chờ đến khi anh ta có tiền, được người khác tôn trọng, anh ta thường dễ đánh mất bản thân. Phụ nữ nếu lấy chồng nhất định phải cưới một người đàn ông có hoàn cảnh gia đình tốt, không phải vì tiền mà vì con người. Bởi vì hoàn cảnh gia đình tốt thì người đàn ông sẽ có được giáo dục tốt, biết cách xử sự, thậm chí có nhân cách tốt.
Khi đó, cô không tin, cô luôn nói đàn ông có tiền đều đồi bại như nhau. Nhưng hiện giờ cô đã tin, Dương Lam Hàng có một người cha nghiêm khắc như thế, khiến anh cho dù đứng trước bất kỳ cám dỗ nào cũng đều đem nhân cách đặt lên hàng đầu, anh rất thích hợp để lấy làm chồng!
Lại nghĩ xa xôi rồi.
“Chúng con…” Dương Lam Hàng khoan nói câu tiếp theo, nhìn thoáng qua Lăng Lăng. “Em về phòng trước đi, thay một bộ quần áo nghiêm chỉnh, nửa tiếng nữa tôi dẫn em xuống ăn điểm tâm.”
“Dạ!”
Sự việc có liên quan đến mình, làm sao cô có thể phủi tay bỏ đi. Trước khi đi, Lăng Lăng cúi người thật sâu trước ba của Dương Lam Hàng, dùng giọng điệu vô cùng kính trọng nói: “Thầy Dương là người đàn ông có nhân phẩm và tu dưỡng tốt nhất mà cháu từng gặp. Thầy ấy là giáo viên của cháu, cháu kính trọng thầy, còn hơn cả kính trọng cha mình!”
Sau đó, cô lễ phép lui ra ngoài, không chú ý đến Dương Lam Hàng nắm chặt hai tay, lẫn biểu hiện ngạc nhiên của bố anh.
Cha?!
Làm tất cả những gì có thể vì cô, chỉ để đổi lấy một câu: Còn hơn cả kính trọng cha mình.
Thật là nực cười đến bi ai!
—————————-
(*) Người phát ngôn bảo vệ cho một tôn giáo.