Trao lầm tình yêu cho anh

Quá trưa.
Du thuyền tiến về phía biển khơi mênh mông, Lăng Lăng đứng bên lan can tàu, hòa mình vào sóng nước vô tận, trước mắt chỉ còn lại những đàn cá bị phân tán…
Nhìn hoàng hôn dần buông, cô hiểu rằng… đêm nay sẽ trải qua trên biển.
Cô không chỉ một lần nhìn ra sự chờ mong trong mắt Dương Lam Hàng, cũng không tiếc nuối đem bản thân giao cho anh.
Chỉ là, nếu cho anh tất cả, sẽ đổi lại được kết cục thế nào đây?!
Dương Lam Hàng từ trong phòng điều khiển đi ra, đứng sau Lăng Lăng, du thuyền chìm nổi gánh lấy sức nặng của sự kích động trong lòng anh, làn váy bị gió biển thổi tung khơi gợi khát vọng trong anh.
Có Trời biết, anh đã luôn nghĩ đến việc cởi bỏ áo quần mỏng manh của cô, biến cô thành người phụ nữ của anh…
Anh đi qua, cởi áo khoác của mình… khoác lên vai Lăng Lăng.
“Nơi này gió lớn, chúng ta vào trong đi.”
Cô xoay người, hai tay đưa về phía eo anh, ôm chặt lấy anh từ sau lưng.
Hương thơm ngát của hoa nhài cùng mùi thơm đặc biệt của thiếu nữ hòa quyện vào nhau, theo gió biển lay động… 
Thần trí anh nhất thời bị mê hoặc, anh nâng khuôn mặt cô lên, nghiêng mặt ngậm lấy vành tai nhỏ xinh của cô…
Lăng Lăng cả người run lên, một luồng cảm giác mềm mại từ những dây thần kinh mẫn cảm nhất sau tai truyền đi khắp toàn thân, cô tận lực khống chế tiếng rên rỉ sắp vụt ra khỏi miệng, nhắm hai mắt, để mặc đôi môi anh di chuyển trên mỗi tấc da thịt mình.
Nụ hôn của anh dần dần không chịu khống chế, bàn tay tìm đến khuôn ngực mềm mại, đầu ngón tay khẽ vuốt ve nơi thần kinh nhạy cảm của cô…
Thân thể anh mất kiểm soát mà run rẩy, toàn thân run lên trong nỗi khao khát…
“Đừng…” Cô thực sự không thể chịu nổi trêu đùa như vậy, cô bắt được tay anh, thở hổn hển cầu xin.
Anh lập tức dừng tay lại, không dám lộn xộn nữa, “Ừm, anh xin lỗi!”
Lăng Lăng trong lòng thầm thở dài không thôi!
Haiz! Cô biết Dương Lam Hàng chịu ảnh hưởng văn hóa phương Tây, người nước ngoài làm chuyện này đều coi trọng hai bên tình nguyện, phụ nữ nếu muốn sẽ chủ động đề xuất, nếu không muốn thì không thể cưỡng ép, đấy là tôn trọng.
Nhưng vấn đề đây là Trung Quốc, Lăng Lăng là một cô gái truyền thống chịu ảnh hưởng của năm ngàn năm văn hóa Nho Gia, bảo cô chủ động yêu cầu, cô thà nhảy xuống biển tự sát còn hơn!
“Nghe nói phụ nữ Mỹ rất cởi mở. Họ nếu thích anh sẽ chủ động yêu cầu, đã từng có cô gái nào mời mọc anh chưa?” Cô rúc vào lòng anh, nhỏ giọng nói.
“Có, rồi…”
“Vậy anh có đồng ý không?”
Anh lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Trước kia chỉ một lòng làm thí nghiệm, không có tâm trí nghĩ đến ai khác, từ sau khi biết em, mới rất muốn cùng em…”
Thấy hai má Lăng Lăng đỏ ửng, anh nhận ra mình đã mạo phạm, liền gấp gáp giải thích nói: “Xin lỗi em! Ở Mỹ thì đây là lời ca ngợi đối với phụ nữ, anh quên mất ở Trung Quốc đối với con gái nó là lời xúc phạm nặng nề nhất.”
“Không sao!” Cô lại hỏi: “Ở Mỹ, phụ nữ sẽ nói “không” ư?”
Cô không có ý gì khác, chỉ đơn thuần muốn tham khảo và đối chiếu trên phương diện văn hóa, mọi người tuyệt đối không được hiểu lầm.
“Ừ, lúc họ vô cùng không thích.”
Bạn giáo viên nào đó vốn tôn sùng khoa học tự nhiên hiển nhiên không có “hứng thú” gì với vụ khác biệt văn hóa, ôm lấy vai cô nói: “Đi thôi, vào trong ăn chút gì đi.”
“Ở Trung Quốc…” Lăng Lăng nói: “Phụ nữ hiếm khi nói “được”, trừ phi cô ta có mục đích khác.”
Dương Lam Hàng thu hồi bước chân, khựng lại: “Mục đích gì?”
“Câu dẫn, hoặc giao dịch.”
“Vậy sao?”
Anh nhìn cô, ánh hoàng hôn đem con ngươi của anh nhuộm thành một màu đỏ thẫm…
“Á…” Lăng Lăng bị anh nhìn đến bối rối, bèn chạy thẳng về phía cầu thang. “Vào trong ăn gì đó thôi.”
Ai ngờ cô vừa đi hai bước, sau lưng có một sức mạnh thật lớn kéo lấy tay cô, chân cô mất thăng bằng, cả người ngã vào vòng ôm của anh.
Nụ hôn của anh phủ xuống, hôn sâu bất tận mà quấn quýt, lâu đến nỗi mây chiều tan, thủy triều rút…
Áo khoác anh tuột xuống trong gió…
Ấm áp mất đi, cảm giác se lạnh ập tới, Lăng Lăng nhắm mắt, cảm thấy cạp váy trên eo được nới lỏng, khóa kéo sau lưng hạ xuống, quần áo mỏng manh bay xuống như phiến lá…
Cô nhắm chặt mắt, không dám nhìn chuyện đã phát sinh cũng như sắp phát sinh.
Du thuyền chở theo tình yêu nồng cháy giương buồm khởi hành giữa biển khơi, tình yêu đã không còn hư vô nữa, giấc mơ nay đã ở bên người.
“Em… hơi lạnh…” Sóng biển uyển chuyến đánh vỡ tiếng ngâm nhỏ vụn.
Anh ôm lấy cô, sải bước hướng về phía trong khoang thuyền, nhẹ nhàng đặt trên chiếc giường êm ái, chăn đắp màu tím thẫm làm tôn lên da thịt trắng nõn của cô, từng tấc đều mềm nhẵn.
Trên boong tàu, gió biển cuốn lấy chiếc váy, mang xuống biển khơi…
Người trong khoang thuyền đã không thể quan tâm đến thứ gì khác nữa…
Môi mềm ấm áp từng chút cắn nuốt lấy thân thể mềm mại trên giường sớm làm người ta điên cuồng kia…
******************************
Bức màn tím thẫm che khuất ráng chiều nhuốm đỏ, cũng như những con sóng nhấp nhô.
Xuyên qua ánh sáng mờ nhạt trên rèm cửa, cả căn phòng nhuộm dần một màu đỏ sẫm.
Bạn công tử phong lưu nào đó nói: Màu tím dễ dàng khơi gợi mơ tưởng xa xôi của con người nhất.
Nhưng không biết rằng, ở thời khắc nhất định nào đó, màu trắng thuần khiết cũng không kém phần lẳng lơ, khuấy động…
“Lăng Lăng…” Dương Lam Hàng mơ hồ gọi tên cô.
Nhiều năm như vậy, anh đã hình thành thói quen phỏng đoán thâm ý của cô trong mỗi lời nói qua mạng Internet hư ảo, cũng quen thận trọng quan sát ánh mắt hòng đoán biết thế giới nội tâm của cô. Anh đã tự nhủ không biết bao nhiêu lần: Mình không quan tâm liệu có sở hữu được hay không, chỉ cần mỗi lúc muốn gặp cô ấy đều có thể nhìn thấy là được rồi…
Trên thực tế, là đàn ông, ai có thể chân chính thực hiện được “vô dục vô cầu”?!
Anh làm sao tránh khỏi những phút giây cô đơn tịch mịch, vô số lần thầm gọi tên cô trong lòng!
Đã bao nhiêu lần mơ tưởng đến một ngày này…
Hiện tại, được ôm lấy cô chân thật, chạm đến nhiệt độ cơ thể cùng sự mềm mại của cô, anh mới hiểu được kiểu yêu đương tinh thần tự cho là thỏa mãn kia mới nực cười biết bao…
Anh chỉ muốn làm một việc, đem cô đặt dưới thân, cần gì đoạt nấy, anh muốn đem cả sinh mệnh dẫn nhập vào trong cơ thể cô…
Áo ngực bằng ren trắng toát mở ra dưới đầu ngón tay quất quýt của anh, vô tội xuôi theo ra giường mềm mượt rơi xuống, những đường cong phập phồng ẩn hiện của thiếu nữ hiện lên toàn bộ trước mắt…
Lăng Lăng lần đầu tiên phơi bày thân thể trước một người đàn ông. Cũng là lần đầu tiên nhìn rõ, trong đôi con ngươi đen nhánh thâm sâu phản chiếu rõ nét cơ thể vừa lả lướt, vừa tinh tế, nhỏ bé của cô.
“Không cần… nhìn… không được.” Giờ phút này, cho dù có yêu đối phương nhiều đến mấy, Lăng Lăng cũng không cách nào chịu được nhiệt độ nóng bỏng trên mặt. Cô ngượng ngùng nâng người, vươn tay che đi đôi mắt rực lửa của anh…
Thế nhưng, hoàn toàn ngoài dự kiến của cô, Dương Lam Hàng trái ngược hẳn với phong cách ga-lăng thường ngày, bắt được cổ tay cô, thuận thế đem cô ấn ngược trở lại trên chăn mỏng.
Tay cô bị giữ lên cao hai bên đầu, đặt trên mái tóc dài tán loạn, nửa người dưới bị anh áp chận lên, không thể nhúc nhích.
Anh nhìn cô thật sâu, thân mình trắng như sứ, tóc dài tựa tấm màn đen, mơ hồ tỏa ra một tầng ánh sáng tím, tựa như ảo mộng.
Anh cẩn thận tinh tế đọc từng chi tiết của cô, đọc thấy hơi thở cả hai đều không còn tiết tấu, nhịp tim hai người càng lúc càng kịch liệt cuồng loạn… Đọc thấy lý trí của anh hoàn toàn đánh mất, cả cơ thể lẫn trái tim đều đặt lên người con gái dưới thân….
Lăng Lăng thấy không ngăn cản được ánh mắt của anh, đành tự mình nhắm mắt lại.
Cô những tưởng nhắm mắt rồi sẽ không nhìn được gì cả, có thể thoát khỏi tình cảnh xấu hổ chết người này, nhưng không ngờ rằng, không có thị giác quấy nhiễu, tri giác ngược lại càng thêm nhạy cảm.
Anh ép nhẹ lên người cô, hương hoa nhài bị hơi thở dồn dập của anh thổi bay…
Đầu ngón tay khẽ run của anh đặt trên người cô.
“Ưm…” Cô run rẩy một trận từ đầu đến chân, cảm giác vui thích kỳ diệu theo đầu ngón tay anh lan khắp toàn thân.
Lăng Lăng mở mắt ra, rõ ràng là khuôn mặt vô cùng quen thuộc, hiện giờ bỗng trở nên thật xa lạ.
Anh là Dương Lam Hàng sao?
Là thầy giáo Dương thích cười nhẹ hờ hững, trầm tĩnh thanh cao đó ư?
Là thầy giáo Dương vẻ mặt cương trực nghiêm nghị không thể xâm phạm ở trên lớp đó ư?
Là thầy giáo Dương khi hướng dẫn đề tài, cùng cô nghiêm túc thảo luận vấn đề đó ư?
Không phải! Tuyệt đối không phải!
Trước mắt, người đàn ông đang ôm lấy cô, đôi mắt sáng mờ đi, làn môi mỏng hé mở vô cùng gợi cảm…
Anh là yêu nghiệt! Anh là người đàn ông của cô!

Thấy cô bất động, Dương Lam Hàng buông tay ra, chậm rãi cởi nút áo, dây lưng, cởi áo sơ-mi, hành động tuần tự trước sau vẫn chuẩn mực như vậy, thong dong như vậy, nhanh chóng nhưng không vội vàng hấp tấp.
Ánh sáng càng mờ nhạt, tiếng sóng biển càng mãnh liệt.
Trên con thuyền hơi chồng chềnh, sắp xảy ra một hồi phong hoa tuyết nguyệt, khiến cô có chút xốn xao, có chút chờ mong…
Nhất thời hưng phấn, Lăng Lăng vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nhẵn nhụi êm mượt của anh, bờ vai dẻo dai của anh, vòm ngực rộng lớn của anh, còn cả thắt lưng không chút mỡ thừa của anh.
Bình thường nhìn anh mặc quần áo rất có phom, biết dáng người anh rất đẹp, không ngờ cảm giác chạm vào da thịt còn tuyệt vời hơn.
“Hàng…” Cô run giọng gọi tên anh, bởi vì ấp ủ đã lâu, lần đầu tiên gọi cứ tự nhiên, tốt đẹp đến thế. Nghe ra giống như cặp vợ chồng già, đã dắt tay nhau qua cả một quãng đường đời.
Anh cũng không lập tức bắt đầu, mà là… nửa quỳ trên giường, nâng bắp chân của cô lên, từ túi quần lấy ra một chiếc lắc màu bạc, trên mặt đính một chuỗi những hạt trân châu trắng muốt hình giọt nước…
“Cái này anh mua nhiều năm trước.” Anh nâng chân Lăng Lăng lên, một mặt đem chiếc lắc trân châu thánh khiết đeo vào mắt cá chân cô, mặt kia thấp giọng nói: “Mỗi lần thấy nó, anh đều tưởng tượng nó được đeo lên mắt cá chân của em, đong đưa lấp loáng…”
Trong vừng sáng tím, chân cô mượt mà tròn trịa, hệt như những viên trân châu mỹ lệ kia.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve trân châu, vuốt ve đôi chân mượt mà của cô, cảm thán: “Thật sự rất đẹp, đẹp hơn anh tưởng tượng rất nhiều…”
Cùng với tiếng sóng biển xa xa, giọng nói của anh tựa như khúc nhạc vô cùng động lòng người, làm rung động con tim.
Thanh âm còn dư của anh biến mất trên bắp chân cô…
Chỉ trong chốc lát, trên đôi chân thon dài nhẵn mịn của cô lưu lại một chuỗi dấu hôn màu hồng nhạt…
“Hàng…”
Anh cấp tốc đi vào không chút do dự…
Thế giới phút chốc chao nghiêng.
Cùng lúc trống rỗng được lấp đầy, đau đớn cũng theo đó mà xâm nhập.
Mỗi một lần đều đau như dao cứa!
Mỗi một lần đều đau tận xương cốt!
Nhưng mỗi một lần chạm nhau đều là sự va chạm giữa trái tim và trái tim, là sự kết hợp giữa thân thể và linh hồn, là ngọt ngào chất chứa khổ đau.
Cô cũng không hề trách cứ sự mạnh bạo của anh. Đã nguyện ý giao phó thân xác cho anh, là chấp thuận chịu đựng phần đau đớn này. Cô ôm chặt thân thể anh, điên cuồng gặm cắn môi anh, cứng rắn đem thống khổ nuốt xuống.
Nếu nói địa ngục và thiên đường cùng nhau xuất hiện, đó nhất định chính là loại thời điểm này, khoái cảm thổi quét thân thể cùng đau đớn đến hấp hối giao hòa cùng nhau, tựa như linh hồn rơi vào vực sâu không đáy.
Nhìn vẻ mặt say sưa của anh, Lăng Lăng bỗng nhiên hiểu được: Quá trình vừa rồi anh còn chịu dày vò hơn cả cô, anh đè nén lẫn kiềm chế nhu cầu của bản thân, khơi gợi khát vọng trong cô, chẳng qua là hy vọng cô biết rằng, yêu, không chỉ đơn thuần là người đàn ông chiếm giữ lấy thân thể người phụ nữ…
Mà đó là hai người… yêu nhau!(*)
********************************
Con thuyền lênh đênh trên biển, đong đưa không theo quy luật nào, va chạm với trùng trùng sóng biển, điệp điệp con nước.
Cuối cùng mặt trời cũng biến mất dưới làn nước biển, gió biển gào thét, đuổi theo thân thuyền kịch liệt lay động…

“Em sao thế?” Dương Lam Hàng rốt cuộc phát hiện ra sự khác thường của cô, động tác chậm lại, sờ sờ hai bên tóc mai dính bết mồ hôi của Lăng Lăng, hơi kinh ngạc “Rất đau sao?”
Chịu đựng cơn choáng váng, Lăng Lăng lắc đầu.
“Không việc gì! Chỉ là… có chút đau.” Cô buông đôi môi sưng đỏ ra, giọng nói mơ mơ hồ hồ.
Anh rút thân mình ra, máu đỏ tươi từ đùi cô nhuộm dần trên ra giường.
“Em?!” Anh sợ hãi tái mét, bởi vì hoảng sợ mà nói năng có phần lộn xộn: “Em, em là lần đầu tiên!”
Lăng Lăng ngây người.
Chẳng lẽ cô không nên là lần đầu tiên ư?!
Làm sao vẻ mặt của anh cứ như thể đã xảy ra chuyện gì đó không thể lý giải.
Anh coi cô là loại con gái nào chứ?!
Một cơn chua xót nồng đậm trào dâng trong lòng, chất lỏng nóng hổi theo khóe mắt chảy xuống. Người khác nhìn cô thế nào cũng không sao, nhưng Dương Lam Hàng không nên nhìn cô như vậy.
Cô yêu anh, cái gì cũng nguyện ý trao cho anh, cái gì cũng tình nguyện từ bỏ. Rốt cuộc đổi lấy lại là cái nhìn kiểu này.
“Em đừng khóc! Anh xin lỗi! Anh không biết!” Anh vươn tay kéo áo sơ-mi, lau nước mắt cho cô. Thấy nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, anh hơi luống cuống tay chân, càng không ngừng giải thích: “Anh xin lỗi, anh tưởng bại trai em… Anh tưởng em… Là anh không tốt!”
Nhìn anh căng thẳng như thế, uất ức của Lăng Lăng cũng tiêu tan hơn phân nửa, ít nhất trong giờ phút thân thể chồng lên nhau như vầy, cô không thể không thuận theo mà cùng anh thảo luận vấn đề trinh tiết.
Cô dằn lòng cố lờ đi cảm giác mất mát, nhoẻn miệng cười với anh: “Không sao đâu!”
“Em biết không…” Ánh mắt anh lấp lánh trong suốt, anh ngồi bên người cô, bế lấy cô, ôm chặt cô vào lòng…
Anh kể lại một sự kiện:
Đó là lần thứ hai Dương Lam Hàng nhìn thấy Lăng Lăng, cách lần gặp đầu tiên khoảng hai ngày. Anh đến đại học T làm một số thủ tục, vừa vặn ở cửa hông đại học T bắt gặp Uông Đào nắm tay Lăng Lăng, đi vào một nhà nghỉ sơ sài… Sơ sài đến mức một đêm cùng lắm là mười tệ…
Dương Lam Hàng cứ thế nhìn, nhìn Lăng Lăng cười nhẹ cùng Uông Đào đi vào, cũng nhìn cô mang vẻ cười ngọt ngào cùng cậu ta đi ra.
Đó là hai tiếng đồng hồ dài nhất trong đời anh, chờ đợi đến khánh kiệt toàn bộ kiêu hãnh của một đời.
Đó là hai tiếng đồng hồ anh mãi mãi không bao giờ muốn nhớ lại, đau đớn xé nát tim gan nghiền vụn tất cả tình yêu trong lòng anh…
Anh suýt chút nữa đã chạy vọt vào ngăn cản…
Anh nói, nếu anh có một chút xíu tư cách thôi… Anh sẽ không đứng nhìn như thế…
Nhưng anh không hề có tư cách, chàng trai bên người Lăng Lăng là người yêu của cô, còn anh cái gì cũng không phải!
Anh nói, hôm đó anh đã đập nát kính xe.
Anh nói, hôm đó anh đã rơi giọt lệ duy nhất trong kiếp này.
Vì người con gái anh toàn tâm toàn lực yêu thương và bảo vệ, vì người con gái vĩnh viễn không bao giờ ngoái đầu nhìn anh, vì sự si tình diệt sạch mọi hy vọng của anh, cũng vì cô đã có thể tìm được hạnh phúc của chính mình…
“Em không có… Ngày đó, Uông Đào dẫn em đi gặp mẹ anh ấy…” Lăng Lăng vội vàng giải thích.
Đôi mắt con người nhìn mà không thấy rất nhiều thứ, khiến cho bạn lúc cười vui, căn bản sẽ không nhìn ra lệ nơi đáy mắt kẻ khác.
Khiến cho cô trong lúc cùng mẹ Uông Đào tâm sự chuyện gia đình, cô nào có thể ngờ, người mình yêu nhất đang ở gần trong gang tấc, vì cô mà trái tim tan vỡ!
Anh ngạc nhiên nhìn cô, không thốt nên lời.
“Hàng, từ khi quen anh, em cũng chỉ muốn cùng anh… ở một chỗ…” Thực ra, cô không cố ý muốn giữ lại cái gì cho anh, chỉ là không muốn cùng những người đàn ông khác ngoài anh có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào. Giống như một loại bản năng kháng cự của phụ nữ.
“Cảm ơn em!”
Anh ôm lấy thân thể cô, kéo cằm cô, từng nụ hôn thâm tình mà nhỏ vụn đáp xuống môi cô, phát ra tiếng nỉ non trầm khàn: “Bất kể ở quốc gia nào, thời đại nào, lời em nói đều là những lời ngợi khen lớn nhất đối với đàn ông!”
“Bởi vì, em yêu anh!” Cô hôn trả anh, da thịt trần trụi dính chặt lấy nhau cùng một chỗ, xúc giác khác nhau, nhiệt độ cơ thể khác nhau, ma sát làm phát ra những tia lửa khác nhau.
Cô dang chân ngồi lên đùi anh…
Đã không còn đau đớn, có chăng là khoái cảm đặc thù từ đầu lưỡi dây dưa trong nháy mắt truyền đến nơi họ kết hợp với nhau… rồi từ nơi đó lan tràn đến toàn thân.
Anh ôm cô càng chặt hơn, chặt đến nỗi cô không cách nào nhúc nhích, để mặc anh rút ra thật chậm, rồi lại thăm dò tiến vào.
“Còn đau không?” Thấy cô lắc đầu, anh mới bắt đầu chuyển động thong thả từng chút một, thật cẩn thận quan sát biểu hiện của cô.
Du thuyền lắc lư càng lúc càng nhanh, trên mặt biển nổi lên tầng tầng bọt nước.
Thuyền đong đưa mạnh đến nỗi khiến Lăng Lăng choáng váng từng cơn, trước mắt một mảnh mơ hồ, ngoại trừ những hạt trân châu rung lắc kịch liệt nơi mắt cá chân, cô không còn nhìn thấy gì nữa…
Rất nhiều ký ức bị lắc ra, rơi xuống trước mắt cô.
Từ lần đầu tiên họ chat chit, lần đầu tiên ái mộ nhau, hẹn nhau gặp mặt; gặp nhau lần đầu ngoài cổng ký túc xá nữ, ngày bảo vệ tốt nghiệp là lần đầu tiên họ đối diện nhau trong thời gian dài; lần đầu tiên họ ôm nhau, lần đầu nói chuyện thâu đêm; còn có, khi ở thành phố B, cô lần đầu tiên phát hiện mình đã yêu anh…
Trong lúc nhớ lại, Lăng Lăng rốt cuộc không còn cảm thấy đau đớn không chịu đựng nổi, ngược lại cảm thụ được một cơn khoái cảm tuôn trào toàn thân, không biết nói là cảm giác gì, giống như trên thế giới chỉ còn lại hai người họ, mà anh chính là tất cả của cô! Thân thể cô cũng không còn thuộc về chính mình, mà hoàn toàn thuộc về anh…
Chấm chấm chấm chấm chấm chấm chấm chấm chấm chấm chấm chấm chấm (Tỉnh lược những chỗ có chứa TT! Các bạn thân yêu tùy ý phát huy trí tưởng tượng, tùy ý YY!)(**)
Cùng lúc dòng nóng bỏng từ thân thể anh phun trào, anh nhanh chóng bắt được môi cô, để cho tiếng kêu cuồng nhiệt biến mất trong miệng cô, để hạnh phúc chảy xuôi trong thân thể ôm lấy nhau của hai người.
Này rượu ngọt ủ lâu năm, hôm nay cuối cùng cũng tỏa hương say lòng người.
Này tình yêu gặm nhấm con người, hôm nay rốt cuộc tu thành chính quả.
Lăng Lăng ôm anh thật chặt, nhưng cứ luôn cảm thấy dù ôm chặt đến mấy cũng không an toàn. “Anh có thể đừng rời bỏ em không? Anh không thể rời bỏ em…”
Thời khắc người phụ nữ hiến dâng thân thể, cũng là dâng hiến toàn bộ bản thân.
Cô sợ hãi, bởi vì cô đã không còn gì nữa, nếu Dương Lam Hàng rời bỏ cô, cô sẽ phát điên mất.

****************************
Trong phòng tắm, ánh sáng yếu ớt chiếu lên từng dấu hôn trên người Lăng Lăng, nói không rõ là đau, hay là ngọt?
Đem những tia nước âm ấm tẩy rửa thân thể sau yêu đương cuồng nhiệt, nước bắn lên những dấu xanh tím, hơi có cảm giác đau rát.
Lăng Lăng thẹn thùng xoay người, không dám đối mặt với ánh mắt không chút kiêng dè của Dương Lam Hàng. Anh từ phía sau ôm lấy eo cô, xoay cô lại, đặt trên vách tường thủy tinh lạnh lẽo…
“Anh?!”
“Once more?”
———————————–
(*) Ở đây tác giả chỉ dùng một chữ “爱” (ái) để diễn tả cho hai câu, bạn có thể hiểu chữ “yêu” thứ nhất là “sex”, chữ “yêu” thứ hai là “love”.
(**) TT: liên quan đến nội dung 18+; YY: tự sướng, suy nghĩ đen tối ba chấm :P
“Once more?”
Câu hỏi của Dương Lam Hàng khiến Lăng Lăng không biết phải trả lời ra sao.
Cô khép đôi mắt, khuôn mặt bị hơi nước hun nóng bừng.
Cần gì phải lên giọng chứ?! Cứ trực tiếp thấp giọng mà nói cô cũng sẽ không từ chối.
Cách một màn hơi nước tràn ngập, cô mơ hồ cảm giác được tầm mắt anh nhìn chằm chằm vào mặt mình, chờ đợi câu trả lời của cô.
Cô cắn cắn đôi môi đỏ mọng sưng tấy. “Anh nói gì cơ? Em nghe không hiểu!”
Dương Lam Hàng hết biết nói gì luôn. Đã thấy người giả ngu, nhưng chưa từng gặp ai trong lúc này mà vẫn giả ngu.
“Ý anh là…” Da thịt đàn hồi của anh đặt trên bầu ngực mềm mại của cô, chặt chẽ bao vây cô trong lòng, không cho cô cơ hội thẹn thùng hay né tránh.
Anh cúi người ngậm lấy vành tai cô, một đường hôn xuống dưới, môi lưỡi cảm nhận được làn da ướt át trắng mịn của cô, càng lúc càng tham lam…
Dòng nước nhẹ nhàng ấm áp chảy qua thân thể gắn bó chặt chẽ với nhau, cơ thể cùng trái tim của cả hai đều trong lúc chậm rãi hồi phục mà dần ngã vào thế giới mê loạn… 
Lăng Lăng ngẩng đầu lên, mềm mại tựa lên thành thủy tinh sau lưng, những giọt nước trong suốt trượt xuống dọc theo theo hai má, lăn qua những đóa hoa khoe sắc rực rỡ nơi nơi trên cơ thể cô.
Cô gái qua một đêm trở thành phụ nữ, vẻ gợi cảm lúc âu yếm thật đáng yêu không hề vấy bẩn chút giả tạo nào, hoàn toàn xuất phát từ tình cảm chân thật trong lòng.
Thứ anh nhìn thấy là hô hấp rối loạn, tâm thần rối loạn, cái gì mơ ước của đời người, cái gì theo đuổi cao cả, hết thảy đều không quan trọng bằng thời khắc này, dùng vuốt ve nóng bỏng cùng nụ hôn nhẹ nhàng để lấy lòng người phụ nữ mình yêu thương…
Rốt cuộc, Lăng Lăng bị anh khiêu khích đến ý loạn tình mê, chủ động dùng thân mình cuốn lấy anh, vùi mặt vào vai anh, bàn tay nhỏ bé mềm mại mơn trớn nơi mẩn cảm trên ngực anh…
Một trận nhiệt huyết sôi trào, anh cuối cùng không thể chờ đợi thêm nữa, một bàn tay nắm lấy chân phải của cô, nâng lên cao…
“Lăng Lăng…” Anh khẽ gọi tên cô, muốn cô hiểu rằng: Anh giữ lấy cô, không phải vì phát tiết ham muốn, mà là giải phóng một thứ tình cảm bị đè nén lâu ngày…
Lăng Lăng thỏa mãn nhắm mắt lại.
Cô đương nhiên biết, người anh yêu không phải một cô gái, mà chính là cô – Bạch Lăng Lăng duy nhất trên thế gian!
Vật cứng rắn trần đầy sức mạnh của anh vùi sâu vào trong thân thể cô, thân mình vừa mới quen với tình ái của Lăng Lăng vì va chạm kịch liệt mà vẫn còn hơi đau, giờ lại tiếp tục bị xâm nhập, đau đớn trở trên dữ dội.
Cùng lúc với đau đớn, lại là thỏa mãn đến thế!
Mồ hôi nóng hổi từng giọt rơi xuống, tiếng rên rỉ khe khẽ phát ra từ nơi môi lưỡi cuốn lấy nhau.
Cô nắm chặt tay anh.
Loại cảm giác mười ngón tay đan vào nhau này, mới có thể khiến cô quên đi sự cứng lạnh của bàn phím, quên đi đau đớn trên thân thể.
Trong lúc ôm hôn cùng thân thể lay động dưới lửa tình trào dâng, anh hưng phấn mà than nhẹ. Anh siết chặt mười ngón tay cô đặt trên mặt thủy tinh bên người, mỗi lần va chạm là một lần ngón tay càng thêm đan chặt.

Cả thế giới đều xoay quanh những tiếng thở dốc cùng va chạm.

Đêm đó, trên người Dương Lam Hàng đã không còn hương hoa nhài thanh nhạt, từ bên trong anh toát ra một loại mùi nguyên thủy nhất, mùi hương ấy hòa vào trong cơ thể cô, không bao giờ phai nhạt.
Đêm đó, anh nói, thân thể cô thực sự quá xinh đẹp quyến rũ, rất mất hồn, khiến anh không cách nào ngừng muốn cô…
Lăng Lăng cong hai chân, để anh lần lượt tiến vào.
Đêm đó, anh ngửi hương thơm trên tóc cô, hôn đôi môi cô, liếm bên tai cô, nói với cô: Anh không muốn thề hẹn tình yêu sông cạn đá mòn, vĩnh viễn sánh cùng trời đất, nhưng anh có thể hứa với cô, sẽ dốc hết sức mình chăm sóc cô, làm thật tốt từng việc, cho dù là chuyện nhỏ cũng vẫn là đại sự đối với anh…
Lăng Lăng nói với anh: “Anh đã làm rất tốt rồi!”
Đêm đó, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên người Lăng Lăng, xinh đẹp mê đắm vô ngần, anh hôn lên từng tấc da thịt cô, vuốt ve đôi bầu ngực mềm mại của cô, anh nói: Cô là người phụ nữ duy nhất anh muốn chiếm hữu mỗi khi dục vọng dâng lên… Thân thể cô là con đường dẫn anh đến địa ngục, bất kể cô mặc loại quần áo nào, trên người đều mang theo cám dỗ tội lỗi, khêu gợi dục niệm bản năng trong anh…
Giờ phút này anh rốt cuộc có thể hoàn toàn giải phóng.
Đêm đó, sóng biển rì rầm, sóng mắt anh dập dờn, trân châu trắng muốt trên mắt cá chân cô rung lắc, chấn động mãnh liệt trong thế giới màu tím nhạt…
Đó là khung cảnh đẹp nhất mà Lăng Lăng từng thấy.
Đêm đó, dục vọng đè nén đã lâu, khiến họ say sưa quấn quýt trong hưng phấn, biến đổi vô số loại tư thế, điên cuồng giữ lấy nhau, thân thể điên cuồng cuốn vào nhau, giống như hai không gian hỗn độn chồng lên nhau tại nơi giao hòa đầy vui sướng, bị bão táp nghiêng trời lệch đất chôn vùi…
Đêm đó, không biết bao nhiêu lần khi anh đạt đến cao trào cực hạn, bất chợt thở dốc, ôm lấy thân thể của cô không nhịn được mà rên rỉ, cô lên đến đỉnh cao sung sướng, khẽ ngâm từng tiếng êm ái, như chuông gió vỡ tan trong gió mạnh…
Đêm đó, cô yêu sự hoàn mỹ của anh, cũng yêu cả tính cầu toàn của anh.
Đêm đó, anh dùng hành động giải thích cho cô, cái gì gọi là once more, more and more… and more…
Đêm đó, không nhớ rõ ngủ rồi thức bao nhiêu lần, không nhớ rõ bao nhiêu lần quấn quýt triền miên trong lúc nửa mê nửa tỉnh. Lăng Lăng rút ra một kết luận, đàn ông làm nghiên cứu khoa học một khi đã nảy sinh hứng thú mạnh mẽ với một sự kiện nào đó, sẽ cuồng nhiệt nghiên cứu, tỉ mỉ thận trọng, không ngừng không nghỉ.
Cuối cùng, Lăng Lăng mệt lả không thể không nhắc nhở anh: “Em không phải thiết bị thí nghiệm, không phải thành quả nghiên cứu khoa học, em là người, là phụ nữ nha… Không chịu nổi tàn phá của anh đâu!”
Anh cười ôm chặt cô, nói: Anh xin lỗi!
Đêm đó, họ ôm nhau nặng nề đi vào giấc ngủ, trong mơ còn tươi cười hạnh phúc…
Đêm đó… Đêm đó…
Rất nhiều ký ức đẹp đẽ, khiến Lăng Lăng suốt đời khó quên…
Khi trên biển xuất hiện vầng dương đỏ thắm đầu tiên, chiếu qua bức màn tím, rải từng mảnh vụn đo đỏ khắp căn phòng…
Lăng Lăng gối đầu lên ngực Dương Lam Hàng, vụng trộm thưởng thức khuôn mặt ngủ say bình yên của người yêu.
Hạnh phúc nở rộ giữa những ngón tay đan vào nhau của họ!

*****************************
So với cả đời, bốn mươi tám giờ thật ngắn ngủi.
Nhưng bốn mươi tám giờ vui sướng, còn tuyệt hơn cả một đời…
Lăng Lăng nằm trên ghế trên boong tàu, nhắm mắt lại, đón gió biển, nhìn du thuyền quay vòng lại, chuẩn bị trở về điểm xuất phát…
Ký ức về hai ngày hai đêm này được cô gom góp cất giữ, sẽ không bao giờ quên.
Chiều hôm qua, họ cùng nhau câu cá, câu suốt cả buổi chiều mới được một con cá nhỏ, dáng vẻ hấp hối giãy dụa của cá nhỏ khiến Lăng Lăng động lòng trắc ẩn, cô nhân lúc Dương Lam Hàng không chú ý, ném chú cá trở lại biển xanh…
Khi Dương Lam Hàng phát hiện không thấy cá đâu, hỏi cô có thấy nó không, cô giả bộ cực kỳ ngạc nhiên nhìn dáo dác. “A! Không phải là cá chép tinh đó chứ?!”
“Cá chép tinh hả?” Anh đột nhiên bắt lấy cô, cánh tay cứng rắn mạnh mẽ. “Anh thấy em mới chính là cá chép tinh, giờ xem em chạy đâu cho thoát nhé.”
“Cứu mạng nha!”
Anh cười bế ngang người cô: “Vô ích thôi, đêm nay anh sẽ ăn thịt em! Muốn hấp? Hay là kho đây?”
“Chi bằng…” Cô hảo tâm đề nghị: “Ăn… sống nhé?”
“Được! Cá sống… thịt nào!”
“Cứu tôi với!” Tiếng kêu thảm của cô bị sóng biển chôn vùi.

Tối qua, họ cùng nhau ngắm sao trên trời. Dương Lam Hàng không chỉ giảng về thuyết tương đối của Albert Einstein cho cô, còn kể chuyện về cuộc đời ông, vậy mà cô lại lắng nghe rất thích thú…

Anh còn nói với cô, có một lần Albert Einstein ngã cầu thang, cái ông nghĩ đến không phải đau đớn trên người, mà là bản thân tại sao lại rơi thẳng xuống đất.
Cô tò mò hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì vật thể luôn chuyển động theo phương có ít lực cản nhất.”
“Ặc! Ông ấy thật sự là một nhà Vật lý học vĩ đại.”
Dương Lam Hàng lắc đầu, thở dài nói: “Tuy nhiên, ông ấy và vợ ly dị nhau.”
Lăng Lăng chớp chớp mắt với anh, ánh mắt cô so với sao trời còn rực rỡ hơn: “Là do bà vợ không biết thưởng thức ông ấy.”

Họ nói chuyện phiếm tới gần nửa đêm, Lăng Lăng hơi buồn ngủ, ngáp một cái. “Khuya rồi.”
“Em chờ một chút, được không?” Anh kéo tay cô đi đến phòng khách, lấy trong tủ lạnh ra một ổ bánh ngọt hoa quả xinh xắn đặt lên bàn.
Cô giật mình kinh ngạc, thầm nhớ lại ngày sinh của Dương Lam Hàng, cô nhớ đã thấy qua trên mạng, hình như là mùa thu, cụ thể ngày nào thì không nhớ rõ lắm.
Cô lặng lẽ nhích đi qua, liếc nhìn hình vẽ trên bánh một cái, quả nhiên viết chúc mừng sinh nhật.
Trời ơi! Nhìn cái đầu u tối làm bằng đất này coi!
Cô đang chán nản muốn nhảy xuống biển, Dương Lam Hàng từ sau lưng ôm lấy vai cô, cười cười hiền hòa: “Nếu em họ anh không để bánh ngọt trong tủ lạnh, ngay cả anh cũng quên mất hôm nay là sinh nhật mình.”
Quên ư?!
Người khác nói vậy có lẽ cô còn tin, nhưng Dương Lam Hàng với đầu óc có thể đem so với máy tính kia mà quên được, cô lập tức nhảy xuống biển luôn.
“Anh không cần an ủi em, anh mượn du thuyền mang em ra khơi nhất định là hy vọng cùng em trải qua một sinh nhật khó quên.” Cô ủ rũ, buồn phiền hết sức. Dương Lam Hàng đã lao tâm khổ tứ, vậy mà cô ngay cả quà sinh nhật cũng chưa chuẩn bị.
Vốn vẫn còn có thứ đem tặng được – chính mình, tiếc là một ngày trước đã cho đi mất rồi.
“Hôm nay là ngày vui nhất trong ba mươi năm qua của anh.”
“Lẽ ra có thể vui hơn nữa.” Trong đầu Lăng Lăng chợt lóe sáng, nghĩ ra được một món quà sinh nhật tốt nhất. “Anh chờ em chút xíu! Em quay lại ngay.”
Cô chạy đi lấy túi xách của mình, từ bên trong tìm ra một tờ giấy đã viết chữ, dùng sức vuốt phẳng, phía sau còn chân thành viết:
Hàng,
Lúc anh mở lá thư này, em nhất định vẫn ở bên anh, chưa bao giờ rời đi.
Nhưng em vẫn muốn nói với anh, em rất yêu anh, rất yêu! Rất yêu!
Đối với anh, em không cầu mong điều gì xa xôi, chỉ hy vọng anh có thể cho em thêm chút thời gian, để em yêu anh thật nhiều!
Để em mỗi sáng dậy sớm hơn anh ba mươi phút, chuẩn bị tốt bữa sáng chờ anh xuống giường;
Để em mỗi ngày nằm trong lòng anh đi vào giấc ngủ, nửa đêm tỉnh dậy, lặng yên ngắm nhìn khuôn mặt anh, tìm kiếm mỗi biến hóa rất nhỏ trên đó…
Để em giặt quần áo cho anh, là quần áo, lưu lại hương vị của em trên đồ anh;
Để em được bên anh khi làm việc, giúp anh chuẩn bị tài liệu, sửa sang số liệu thí nghiệm;
Để em mãi được cùng anh già đi…
Lăng Lăng của anh.
Viết xong, Lăng Lăng làm theo cách trước đây ông nội dạy mình, đem thư gấp chỉnh tề thành một chiếc thuyền nhỏ, trên viết bốn chữ: Giương buồm ra khơi.
Cô chạy đến bên Dương Lam Hàng, đem thuyền nhỏ đã gấp đâu vào đấy đặt vào tay anh. “Tặng anh đó, sinh nhật vui vẻ!”
“Cám ơn em!” Anh nhìn đi nhìn lại: “Rất khéo.”
Cô nói: “Bên trong có một bí mật rất quan trọng, chờ đến sinh nhật anh năm sau, anh hẵng mở ra xem.”
“Hả? Nói vậy, cái này cũng gộp luôn quà sinh nhật năm sau à?”
“Ừa!” Cô gật gật đầu, quà năm sau cũng tặng luôn một thể, đề phòng cô trí nhớ kém mà quên chuẩn bị quà tặng.
Một tờ giấy, quà tặng hai năm, thật là tiện lợi tiết kiệm mà!
Dương Lam Hàng đem chiếc thuyền nhỏ cẩn thận kẹp vào ví tiền.
Anh không ngờ rằng, tờ giấy hết sức bình thường này, món quà sinh nhật nhìn như có lệ này, khiến anh một nằm sau… lần thứ hai rơi lệ!

Khi thuyền cập bờ, đã là chiều thứ Hai.
Lăng Lăng những tưởng với tính cách yêu nghề của Dương Lam Hàng, anh sẽ cấp tốc chạy tới phòng thí nghiệm, tiếp tục công tác nghiên cứu của mình.
“Đi thôi…” Dương Lam Hàng xem đồng hồ, nắm tay cô, đi về phía bãi đỗ xe.
Một màn phát sinh trong bốn mươi tám giờ qua không ngừng xoay tròn trong đầu, mang theo ngọt ngào e thẹn, lúc này tách ra, cô bỗng cảm thấy có chút trống rỗng cùng mất mát…
Không ngờ ngay sau đó Dương Lam Hàng lại nói: “Trước tiên đi siêu thị mua vài đồ dùng hàng ngày đã…”
“Mua đồ dùng hàng ngày á?!” Lăng Lăng làm thế nào cũng vĩnh viễn không bắt kịp tốc độ tư duy nhảy cóc của anh, mãi mãi không đoán được bước tiếp theo anh sẽ làm cái gì. “Hôm nay thứ Hai, anh không đi làm à?”
“Giờ cũng muộn rồi, hôm nay không đi nữa.”
“Thầy Dương, anh sa đọa quá!”
“Giờ em mới biết sao?” Anh ôm lấy vai cô, đi về hướng bãi đỗ xe. “Từ khi gặp em, anh đã sa đọa rồi!”
*************************
Trong siêu thị, Lăng Lăng nhìn Dương Lam Hàng đẩy xe chở đồ, vừa đi vừa chất vào xe nào bàn chải đáng răng, khăn mặt, Lăng Lăng ngơ ngác nhìn theo bóng dáng anh.
“Em dùng nhãn hiệu nào?”
Lăng Lăng đầu óc đang phiêu diêu bỗng giật thót, bình tĩnh lại mới thấy anh đang cầm một chai dầu gội đầu huơ huơ trước mặt cô.
“Pantene.”
“Sữa tắm thì sao?”
“Dùng của anh là được rồi, em thích mùi trên người anh.”
“Mỹ phẩm… ” Anh nhìn quanh nói: “Lát nữa anh đưa em tới trung tâm mua sắm mua.”
Tình huống này, phải chăng là…
Lăng Lăng nuốt nước miếng, giữ chặt xe đẩy trong tay anh: “Không phải anh muốn cùng em… ở chung đấy chứ?”
“Nếu em muốn kết hôn, anh cũng không có ý kiến!”
“Chúng ta có phát triển nhanh quá không?”
“Anh không cho rằng thời gian năm năm quá ngắn…”
Cũng đúng, không phải ngắn, nhưng mà…
“Nhưng mà mình chính thức quen nhau chưa tới nửa tháng…”
“Cũng đã phát sinh quan hệ!” Anh cười nhìn cô: “Rất nhiều lần!”
Lăng Lăng hoàn toàn á khẩu không nói nên lời.
Xem ra từ lần bảo vệ tốt nghiệp đầu tiên kia, cô đáng nhẽ nên nhận thức rõ, tài ăn nói của cô căn bản không có cách nào bì được với anh.
Từ nay về sau có thể hoàn toàn từ bỏ ý định tranh luận với anh rồi.
Đi qua khu bán vật dụng hàng ngày, anh lại đến quầy bán đồ ăn vặt, chọn từng gói đồ ăn.
Mỗi loại đều là thứ cô thích, hương vị và nhãn hiệu đều đúng chóc.
Cô vừa định hỏi anh làm sao biết được, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên tình cờ gặp nhau tại siêu thị, lúc anh thanh toán, cho đồ ăn vặt vào túi.
Khi đó cô không hề biết gì cả, giờ đây nhớ lại từng cái liếc mắt lãnh đạm của anh, hóa ra chất chứa nhiều yêu thương đến vậy…
Lăng Lăng bước tới ôm lấy eo anh từ đằng sau, áp mặt vào lưng anh, lưng anh thật rộng, chẳng trách có thể chứa đựng trái tim bao dung đến thế.
“Hàng, hôm đó gặp nhau ở siêu thị, là trùng hợp sao?”
“Không! Tuy rằng hôm ấy anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh có thể cảm giác được tâm trạng em hết sức không tốt, anh rất lo cho em… Cho nên nghe em nói đi siêu thị mua đồ, liền đến nhìn em xem sao.”
“Cảm ơn anh!”
“Về sau không cần nói cảm ơn với anh, anh làm bất cứ việc gì cho em, đều không phải để nghe em “cảm ơn”.”
“Em yêu anh!”
Anh hài lòng nở nụ cười, vuốt mái tóc dài của Lăng Lăng: “Anh thích nhất trí thông minh xuất chúng của em!”
Cô ngẩng đầu nhìn nụ cười tràn ngập hạnh phúc của anh, cũng cười tươi theo anh.
Con người này, cô cả đời sẽ không để anh ra đi!
Anh ôm lấy vai cô, cũng thầm nghĩ cả đời sẽ không buông ra.
*******************************
Dạo siêu thị xong, Dương Lam Hàng dẫn Lăng Lăng đến trung tâm mua sắm đối diện, đồng thời là trung tâm mua sắm của nhà anh. Lăng Lăng cái gì cũng chưa hỏi, còn anh cái gì cũng không kể.
Vào trung tâm mua sắm mua mỹ phẩm xong, Dương Lam Hàng lại đưa Lăng Lăng lên lầu sáu, nguyên một tầng tràn ngập trước mắt toàn đồ dùng trên giường khiến người ta ngượng chín cả người.
“Hai vị cần gì ạ?”
“Dạo xem vài thứ thôi!” Dương Lam Hàng thuận miệng nói.
Cô bán hàng lịch sự đúng mực cúi đầu, sau đó lui sang một bên. “Mời anh cứ xem đi ạ!”
Lăng Lăng lần đầu tiên thấy một cô bán hàng lễ phép đến thế.
Các cô bán hàng trong ấn tượng của Lăng Lăng chia làm hai loại: Một loại là bày ra bộ mặt “Mua không nổi thì đừng xem”, lạnh lùng khinh khỉnh; một loại không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ, nói đến khi cô ngượng ngùng không mua mới thôi.

Vì thế Lăng Lăng rất ít khi đi shopping, cái gì có thể mua được trên mạng thì mua hết trên đó luôn, cùng lắm là đi dạo siêu thị, đôi khi ngay cả đồ ăn vặt Lăng Lăng cũng mua qua mạng luôn.
“Em thích chiếc giường nào?”
Câu hỏi này của Dương Lam Hàng thực sự là…
Lăng Lăng lén liếc nhìn cô bán hàng đứng sau đang bày ra vẻ mặt tươi cười chuyên nghiệp, vờ như không nghe thấy câu hỏi của anh, chỉ chỉ một tấm ra giường cách đó không xa nói: “Bộ ra giường kia đẹp ghê nha!”
Ai dè Dương Lam Hàng quay đầu nói với cô bán hàng phía sau: “Bộ kia, gói lại giúp tôi.”
Ra giường đó? Lăng Lăng còn chưa kịp nhìn rõ màu sắc của nó à!
Lại nhìn thoáng qua một cái, là màu đỏ, cả khu mua sắm chỉ có cái này quê nhất…
“Em thấy cái giường này thế nào?”
Anh hỏi lại lần nữa, lần này cô bán hàng đứng cạnh thay Lăng Lăng trả lời, nói: “Quý khách thật có mắt nhìn, đây là giường treo bằng lực nam châm, được coi là loại giường thoải mái nhất. Có thể chuyển động trước sau, trái phải, còn có thể hỗ trợ tiêu hóa, tăng cường tuần hoàn máu, mặt khác, còn trang bị hệ thống nhạc mp3…”
“Bộ điều khiển đặt ở đâu vậy? Vận tốc và phương hướng chuyển động có thể điều chỉnh không?”
Lăng Lăng cúi đầu chuồn qua một bên, anh mua có cái giường mà cũng muốn thảo luận vấn đề chuyên nghiệp như thế, mặt mũi đều bị anh làm mất sạch!
“Có thể điều chỉnh tốc độ và phương hướng ạ! Tuy nhiên thật xin lỗi, chiếc giường này là sản phẩm trưng bày của trung tâm mua sắm chúng tôi, nhà máy tạm thời vẫn chưa giao hàng, anh cần phải chờ…”
“Lăng Lăng, em thấy sao?”
Thấy ánh mắt trưng cầu của anh hướng về mình, Lăng Lăng đành nói: “Hàng trưng bày không thể bán, có tốt cũng được gì đâu chứ?”
Dương Lam Hàng lập tức quay đầu nhìn về phía cô bán hàng mang vẻ mặt áy náy: “Phiền cô gọi quản lý ra giùm tôi một chút.”
“Thực xin lỗi quý khách, đây là hàng của nhà máy, quản lý của chúng tôi cũng không có quyền bán ạ.”
“Vậy tổng giám đốc có đây không?”
Cô bán hàng chần chừ giây lát, thấy giọng điệu Dương Lam Hàng rất kiên quyết, cũng không dám mạo phạm: “Anh vui lòng chờ một chút, tôi đi mời ông ấy lại đây.”
Từ lâu đã nghe nói trung tâm mua sắm này phục vụ rất tốt, quả nhiên đúng vậy…
Cô bán hàng chưa đi được mấy bước, một phụ nữ xinh đẹp thoạt nhìn mới ngoài ba mươi từ phía đối diện đi lại đây.
Đường nét khuôn mặt tinh tế, đồ hiệu càng làm tôn lên khí chất, cảm giác xinh đẹp không cần người khác miêu tả rườm rà, ngược lại còn khiến chị đẹp đến cao nhã, nhưng cũng không phải kiểu cao quý không thể với tới.
Chị có một đôi mắt vô cùng sắc sảo, nhưng khi cười rộ lên, sẽ khiến người ta cảm thấy thật chân thành, thân thiết.
Người phụ nữ này nhìn qua trông rất quen, dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Nhất thời không nghĩ ra.
Người còn chưa đến, tiếng cười nói xởi lởi đã tới trước: “Vừa rồi nghe quản lý ở lầu một nói con dẫn một cô gái đến mua mỹ phẩm, mẹ còn nói cô ấy chắc chắn nhìn nhầm rồi, không ngờ đúng là con.”
Dương Lam Hàng bước tới trao bà một cái ôm kiểu phương Tây, thân mật vừa đủ. “Con dẫn Lăng Lăng tới đây mua chút đồ, không nghĩ mẹ có ở đây, chứ không đã chạy lên chào mẹ một tiếng rồi.”
Mẹ Dương Lam Hàng nhìn qua, ánh mắt tràn đầy hứng thú.
Nhìn kỹ hơn, Lăng Lăng rốt cuộc nhớ ra bà là ai.
Rất lâu trước đây, Lăng Lăng ở trong thang máy khoa Vật liệu đã gặp qua mẹ của Dương Lam Hàng…
Hơn nữa, ngày đó hình như cô còn nói vài điều không nên nói.
Không nhiều lắm, chỉ hai câu mà thôi.
Khi ấy, Tiếu Tiếu nói với cô: “Phụ nữ nếu lấy chồng, nhất định phải cưới kiểu đàn ông như sếp cậu.”
Cô bĩu môi không chịu: “Muốn bảo tớ cưới một gã biến thái như Dương Lam Hàng, tớ tình nguyện cả đời sống với heo!”
Mẹ Dương Lam Hàng vừa nghe câu này, kinh ngạc nhìn cô từ đầu tới chân.
Nhất là khi bà nghe Tiếu Tiếu nói: “Bạch Lăng Lăng, cậu là đồ con gái không biết nhìn người, sớm muộn gì cũng gặp phải một cái đầu heo!”
Ánh mắt của bà cũng tràn ngập hứng thú như thế này.
Lăng Lăng dĩ nhiên không phục, dùng lời đạo lý nói với Tiếu Tiếu: “Cậu rất không hiểu anh ta, cậu nghĩ xem, nếu anh ta không biến thái thì tại sao đến ba mươi tuổi vẫn chưa tìm được bạn gái?”
Lăng Lăng vừa nói xong, thang máy đã đến lầu một.
Lúc mẹ Dương Lam Hàng rời đi, cố ý quay đầu nhìn lướt qua, khóe miệng cong lên một nụ cười thưởng thức. Khi đó cô còn cảm thấy điệu cười này đặc biệt quen thuộc, không khác gì kiểu cười kín đáo của Dương Lam Hàng.

“Mẹ tưởng là ai, hóa ra là Lăng Lăng à!” Mẹ Dương Lam Hàng bước lên trước, tươi cười kéo tay Lăng Lăng qua, so với mẹ cô còn thân thiết hơn vài phần.
Lăng Lăng chợt nhớ lại “những lời kinh hồn” của mình trong thang máy, bỗng dấy lên cảm giác muốn bỏ trốn, đáng tiếc tay bị người ta dắt đi, trốn không thoát.
“Nghe nói con thích chiếc giường này, không thành vấn đề, bác sẽ lập tức bảo người mang đến cho con.”
May mà mẹ Dương Lam Hàng nói là “con”, nếu bà nói “các con”, Lăng Lăng chắc không ngóc đầu lên nổi.
Cô dày mặt, bày ra vẻ tươi cười. “Bác à, bác không cần để ý đâu, con chỉ xem lung tung vậy thôi…”
Dương Lam Hàng giải thích nói: “Mẹ, là con thấy được, lát nữa cho người mang tới nhà trọ của con nhé.”
“Không thành vấn đề! Hai tiếng nữa sẽ giao đến.” Sau đó, mẹ anh ghé vào tai anh nhỏ giọng nói vài câu, Lăng Lăng tuy không nghe được, nhưng vẻ cười cười này khiến cô hơi nổi da gà.
Dương Lam Hàng cười tươi rói, thấp giọng nói: “Con biết rồi! Con còn có việc, vài ngày nữa sẽ về thăm mẹ.”
Lăng Lăng hơi xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, lại nghe thấy vài cô bán hàng sau lưng thì thầm to nhỏ, vẻ mặt đầy hâm mộ nói: “Là con của chủ tịch, trời ạ! Thực không nhận ra.”
“Tớ nói anh ấy làm sao biết rõ là đồ trưng bày, mà vẫn…”
“Lần đầu tiên mình thấy ảnh đó nha, đẹp trai quá!”
Lăng Lăng đảo mắt nhìn lại khuôn mặt không có cảm giác an toàn của anh, chợt nảy sinh một loại kích động muốn hủy nhan sắc anh cho rồi…
Khi hai người đi đến cửa thang máy, Lăng Lăng hỏi Dương Lam Hàng: “Mẹ anh nói gì với anh vậy?”
“Em sẽ không muốn biết đâu!” Anh tận lực kiềm chế ý cười nói.
“Có phải bảo em không tốt không?”
“Không phải! Mẹ nói…” Anh nhẹ ho khan một chút, nói: “Phụ nữ thời nay chỉ có mang thai em bé mới có thể không chạy thoát!”
Lăng Lăng sợ tới mức ngã xuống thang máy, may mà anh đỡ kịp!
“Tầng trên còn có đồ nội thất và đồ điện, bọn mình lên xem xem.” Dương Lam Hàng giúp đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của cô. “Đồ đạc trong nhà anh, em thấy cái gì không vừa mắt đều có thể đổi… ngoại trừ anh!”
“Anh yêm tâm.” Cô ôm lấy cánh tay anh. “Em lúc nào cũng không nỡ đem anh đi đổi.”

**************************
Bận rộn gần cả ngày.
“Tân gia” của họ cuối cùng cũng có thêm chút hơi thở lãng mạn.
Trong phòng khách trang trí bằng đèn tường và đèn sàn(*), trên cửa sổ cũng đổi rèm cửa mới, rồi còn nhà bếp cũng đã có thêm rất nhiều bát đĩa, tủ lạnh chất đầy rau quả tươi ngon.
Tắm rửa xong, lúc Lăng Lăng mặc áo ngủ mới mua đi ra, đèn phòng khách đã đổi thành đèn tường màu cam và đèn sàn màu đỏ sậm, trên bàn còn có hai cây nến đang cháy.
Dương Lam Hàng tựa nhẹ vào thành ghế, ngồi trên sô-pha im lặng uống cà phê, hương latte nồng đậm mà sâu thẳm, tựa như mùi hương tỏa ra trên người anh sau khi tắm.
“Muốn uống không?”
Lăng Lăng ngồi lên sô-pha, nhận lấy cà phê uống một ngụm, thực sự thể nghiệm cảm giác bị hương latte đậm đặc làm cho say.
Không khí lãng mạn, ánh sáng mờ ảo, cuộc sống chung tràn đầy tình cảm nồng nàn cứ mở màn như thế.
Anh ôm lấy cô, cái ôm không hề mang theo bất kỳ nhục-dục nào.
“Em chắc là mệt rồi, đi ngủ trước đi. Anh còn ít việc phải làm.”
Cô lắc đầu. “Em muốn ở cùng anh.”
Anh suy nghĩ một thoáng, “Cũng được, vừa hay hôm trước anh tìm được một chương tài liệu, em có thể xem xem.”
Tài liệu? Lăng Lăng cầm tách cà-phê lên, uống một hơi hết hơn phân nửa.
Đọc tài liệu, cô phải xài cà phê đặng nâng cao tinh thần mới được!
Đêm khuya, anh vẫn còn đang nghiêm túc sửa chữa báo cáo dự án.
Cô vùi đầu vào những chữ tiếng Anh trên bàn, lúc xem đến chán ngắt mới nhướng mắt lên nhìn thoáng qua mặt anh, mọi nỗi buồn chán đều tiêu tan!
Đôi khi gặp chỗ đọc không hiểu, còn có thể hỏi han anh.
Anh kiên nhẫn cẩn thận giải thích rõ ràng cho cô.
Hạnh phúc nằm ngay trong nghiên cứu khắc khổ giữa đêm khuya thanh vắng…
*********************
Hơn mười một giờ, di động Lăng Lăng reo vang.
“Muộn thế này, nhất định là Liên Liên.” Lăng Lăng chạy tới phòng khách cầm lấy điện thoại từ bàn nước, vừa thấy hiển thị trên màn hình, tay bỗng run lên.
Là mẹ cô gọi đến.
Lăng Lăng chột dạ bắt điện thoại, không đợi cô mở miệng, giọng nói tức giận của mẹ cô đã truyền đến: “Con đang ở đâu? Vì sao tối qua cả đêm không về phòng ngủ, đêm nay cũng không về. Con là con gái, sao có thể tùy tiện qua đêm bên ngoài hả?”
“Mẹ, con…”
—————————
(*) Đèn sàn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận