Lý Vi trừng mắt liếc nhìn hung thủ đối diện: “Xem cậu phát hỏa kìa, sớm bảo cậu đi tìm cô nào đó dập lửa đi không nghe! Cậu xem Đào Tử người ta tính tình thật là tốt!”
Đây là lần đầu tiên Lăng Lăng nghe được kiểu nói chuyện ám chỉ tình dục như vậy, mặt đỏ như gấc, quay mặt đi thì gặp ánh mắt ngây dại của Uông Đào nhìn cô cười ngây ngô, cười đến nỗi cô càng thêm đứng ngồi không yên.
Trịnh Minh Hạo nhìn ra sự xấu hổ của cô, lại ném thêm một chai bia qua: “Súc sạch cái miệng đi, coi chừng trở về tớ diệt cậu!”
Lý Vi hiểu rõ mười mươi, không chút tức giận nói: “Ý tốt không được báo đáp! Tớ không thèm nói gì nữa, tớ uống đây!”
Nói xong, anh ta cầm lấy chai bia rót đầy cốc Uông Đào, Uông Đào nấc một tiếng, vội vàng giữ cái chai, lắc đầu nói: “Tớ không thể uống nữa.”
“Hôm nay cậu đến muộn, đáng lý phải tự phạt thêm ba ly đúng không nào?”
Uông Đào cười ngây ngô gật đầu: “Đúng thế, đúng thế…”
Uống xong ba ly, mặt Uông Đào đỏ lên, mắt say lờ đờ mông lung.
Lý Vi lại rót thêm một ly.
Uông Đào hồi lâu mới tìm được ly bia, vừa cầm lên thì Trịnh Minh Hạo bên cạnh đã bắt lấy ly bia tay anh ta. “Được rồi, đừng uống nữa!”
“Tớ không… sao!” Uông Đào loạng choạng đứng dậy, ngọng nghịu nói: “Tớ mời mọi người một ly!”
Tình cảnh này, Lăng Lăng có ngốc cũng nhìn ra được Lý Vi đang cố ý chuốc say Uông Đào, cho dù không phải là bạn gái Uông Đào thì cô cũng có cách nào thờ ơ mặc kệ, đoạt lấy ly rượu của Uông Đào, cô nói với mọi người: “Ly này em thay anh Uông Đào chúc các anh!”
Một bàn đầy người trở nên ồn ào phấn khích, Uông Đào nằm bất tỉnh nhân sự trên bàn, Trịnh Minh Hạo dựa vào lưng ghế, lạnh lùng nói: “Tôi không uống với phụ nữ.”
Lăng Lăng thong thả nói: “Uông Đào là người đàn ông tình cảm sâu nặng nhất em từng gặp, chỉ là không giỏi biểu đạt… Bốn năm đại học, các anh sắp chia tay nhau, mỗi người mỗi ngả, trong lòng anh ấy khổ sở, không muốn ngừng, anh ấy rất muốn cùng các anh uống hết mình nhưng tiếc là tửu lượng không cao…”
Cô uống một hơi cạn ly bia, vị chua xót theo lời nói chảy xuôi vào cơ thể, hòa nhập với máu.
Tựa như tình yêu của cô, ngọt ngào muốn lên men, chỉ có thể tận sức nương theo cay đắng trong miệng đi tìm một chút ý vị ngọt ngào giả dối còn sót lại.
Dư vị không ngớt…
Cô lại rót thêm một ly, cười khẽ: “Em uống chừng nào là đại diện cho chừng đó tâm ý của Uông Đào, các anh cứ tự nhiên đi!”
Trịnh Minh Hạo nhìn cô, vốn dĩ anh ta cũng say, nhìn ánh mắt cô so với Uông Đào càng ngây dại hơn.
Thấy Lăng Lăng uống hết ba ly, anh ta mới lấy lại tinh thần, khui một chai bia, uống cạn.
“A Hạo!” Lý Vi nói: “Chẳng phải cậu nói không uống với phụ nữ sao?”
“Biến! Các cậu mẹ nó đừng tưởng đứng ngoài xem trò vui, hôm nay Bạch Lăng Lăng uống bao nhiêu thì các cậu cũng uống bấy nhiêu cho tớ, ai thiếu một hớp cũng đừng mơ đứng dậy bước chân ra khỏi phòng này!”
“Tớ thực sự không uống được, lát nữa tớ bò về được không?” Cao Nguyên nói.
“Không uống cũng được!” Trịnh Minh Hạo nói như đinh đóng cột: “Vậy thì nhảy qua cửa số mà về.”
“Mẹ nó! Đây là lầu bốn à!”
“Cùng lắm là tàn tật, muốn chết cũng đâu có dễ vậy?!”
“Trịnh Minh Hạo, đồ ác độc nhà cậu!” Cao Nguyên cầm ly lên, nói bằng một giọng anh dũng hy sinh: “Tớ con bà nó không tin mình uống không lại một nữ sinh!”
Hôm đó, Lăng Lăng không nhớ rõ mình uống bao nhiêu, chỉ nhớ trên mặt đất lăn lóc đầy vỏ chai, tất cả mọi người đều say, Cao Nguyên gục xuống bàn ngủ, Lý Vi cùng Nam Lộc nói chuyện loạn cào cào, Trịnh Minh Hạo vẫn trầm mặc như trước, càng uống càng trầm mặc.
……
Trong toilet, Lăng Lăng một tay chống trên bồn rửa, một tay ôm dạ dày, dạ dày của cô đau như ướp lạnh, đau đến mức muốn cắt bỏ luôn, ném qua Mỹ, để cho cái kẻ quan tâm sốt sắng kia tự mình đi nâng niu nó!
Trái tim cô đau như lửa đốt, đau đến mức cô cũng muốn móc nó ra ném đến Mỹ, dù sao nó cũng đã không còn thuộc về cô.
Chất cồn làm tê liệt thần kinh, khiến cô không thể duy trì lớp ngụy trang giả dối nữa, sự cô độc bất lực của cô, sự mâu thuẫn giằng xé của cô không thể nào đè nén tiếp.
Cô nhớ anh, cô muốn nói với anh: Anh thực sự hiểu ý nghĩa câu “Huyết ốc Trung Nguyên phì kình thảo” sao? Nếu vậy, chắc anh cũng hiểu câu “Khoa học không biên giới, nhưng mỗi nhà khoa học đều có tổ quốc của riêng mình…” Anh… trở về đi!
Tiếc rằng, đã quá muộn!
Cô đã có bạn trai, cô không còn tư cách gì để yêu cầu anh…
Lăng Lăng từ trong bồn rửa đón lấy nước lạnh như băng, vỗ lên mặt, nhìn chính mình trong gương mỉm cười nói: “Ai xa ai mới không sống được chứ…”
Trong gương đột nhiên xuất hiện một người khác, là Trịnh Minh Hạo cầm một viên thuốc cùng ly nước đứng bên cạnh cô.
Cô ngây người nhìn anh ta trong gương, nhất thời không biết phải nói gì.
Gu thẩm mỹ của Lăng Lăng đều bị tất thảy mọi người khinh bỉ, điều duy nhất cô đồng chí hướng với nhóm bạn cùng phòng là: Trịnh Minh Hạo trông khá là đẹp trai.
Trong đôi mắt anh ta phủ một lớp sương mù, hàm chứa vài phần phản nghịch, vài tia tình cảm sâu thẳm bên trong, đó chính là ánh mắt khiến con gái hai mươi si mê nhất.
Anh ta có làn da ngăm ngăm trơn nhẵn, một màu sắc vừa khỏe mạnh vừa gợi cảm, từng được các bạn nữ bầu chọn là màu da kinh điển nhất của nam sinh.
Nhưng thời điểm quyến rũ nhất của anh ta là ở trên sân bóng, tựa như cầu thủ yêu thích nhất của cô, Inzaghi(*).
Là một thanh kiếm sắc bén nhất, lợi hại nhất, bạn không biết anh ta khi nào sẽ tuốt khỏi vỏ, nhưng chỉ cần cho anh ta một cơ hội nhỏ, anh ta tuyệt đối có thể chém bạn một nhát trí mạng!
Giờ phút này, cô thực sự cảm thấy chính mình bị anh ta đâm một kiếm, trái tim rỉ máu.
Trán anh ta đẫm mồ hôi, một đường lăn xuống bên mặt.
Anh ta chạy thực nhanh, hiệu thuốc gần nhất cũng cách đây chí ít năm trăm mét.
“Đào Tử nói dạ dày của em không tốt, bảo anh lấy thuốc cho em uống!” Lúc anh ta nói chuyện vẫn còn thở gấp, có lẽ là do chạy quá nhanh.
Lăng Lăng cầm lấy thuốc, uống vào, nước vẫn còn âm ấm, làm ấm dạ dày, ấm cả tim gan.
“Em còn tưởng anh ấy say đến quên trời đất… Chung quy anh ấy đối với em vẫn thật cẩn thận quan tâm!” Cô cười nói.
Kỳ thật, cô biết Uông Đào căn bản không nhớ rõ, cho dù anh ấy không uống say cũng sẽ không nhớ.
Trịnh Minh Hạo đưa tay cầm lấy chiếc ly không, nắm trong lòng bàn tay, đổi giọng hỏi: “Dạ dày của em không tốt, tại sao lại muốn uống rượu?”
“Tâm trạng tốt nên uống cho vui thôi!”
“Vậy sao!” Anh ta lôi từ trong túi quần một gói khăn giấy đưa cho cô rồi ung dung xoay người đi, dừng một chút, lại quay đầu nói với cô: “Ai xa ai không sống được, trong xã hội nào rồi mà vẫn còn có chuyện chung tình đến chết chứ!”
……….
Anh ta đi rồi! Để lại một câu nói bí ẩn khó hiểu, khiến cô mơ hồ có dự cảm xấu…
Lăng Lăng hít sâu, áp chế suy nghĩ miên man của chính mình, soi gương dùng khăn giấy lau nước trên mặt, trở về phòng ăn.
Cô ngồi xuống an vị xong thì Trịnh Minh Hạo mới vào cửa.
Lý Vi say rượu có chút mơ hồ chạy lại chỗ Trịnh Minh Hạo nháy mắt nói: “Gái cậu cua đi rồi à?”
Trịnh Minh Hạo bực bội nói: “Tớ mà cần phải cua gái à? Cậu đánh đồng tớ với cái đồ vô dụng nhà cậu? Gái đi cua tớ thì có.”
“Cậu không vô dụng, tớ tạo cơ hội cho cậu, cậu…”
“Cậu thôi đi được không?!”
Cô cúi cầu, phát hiện ly bia đã được đổi thành tách trà, nước trà còn đang bốc khói nghi ngút.
Cô cẩn thận cầm tách lên, hương trà bay vào mũi, cô bỗng nhiên nhớ lại người đàn ông ban chiều, mùi thơm thanh thoát tao nhã trên người anh ta chính là mùi hoa nhài, nhẹ mà không nhạt, thơm nhưng không nồng, tiết chế vừa đủ nhưng ngược lại dư âm thật quyến rũ…
Cô nhủ thầm trong lòng, không nhìn rõ mặt mũi anh ta ra sao thật có chút tiếc nuối!
…
Tiếc nuối của Lăng Lăng nhanh chóng được bù đắp, bù đến mức thẩm mỹ của cô cũng phát ốm, vừa nhìn thấy khuôn mặt của anh ta liền đau muốn nứt đầu!
“Dương Lam Hàng”, ba chữ xuất hiện trong đời cô sau đó khiến cuộc sống Lăng Lăng quay cuồng đảo lộn, cô tự nhận mình có tố chất tâm lý siêu mạnh nhưng cũng bị người nào đó tra tấn đến mức muốn đập đầu vô tường, chết đi cho rảnh nợ!!!
Cô vĩnh viễn không quên được, hôm bảo vệ đồ án đó, cô ngồi trên ghế cảm thấy hơi căng thẳng, Uông Đào ngồi ngay bên cạnh nắm lấy tay cô, khuyên: “Đừng lo, không sao đâu.”
“Phần hậu trường đều do anh làm giúp, em không hiểu nhiều cho lắm…”
“Dù sao giáo viên chuyên ngành của bọn em cũng không hiểu mấy, sẽ không hỏi sâu quá đâu.”
“Ừ!” Cô gật gật đầu.
Mùi hoa nhài thoang thoảng chậm rãi phiêu tán trong không gian, cô tò mò ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt mênh mông như sóng triều…
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Lăng Lăng bỗng cảm thấy như chìm đắm trong một mảnh thế giới tĩnh lặng, cảm giác ức chế lẫn tiếng ồn chung quanh đều dạt ra thật xa.
Anh ta có đôi mắt hoàn mỹ nhất mà cô từng gặp, to hơn một chút sẽ không đủ thâm sâu, nhỏ hơn một chút sẽ không đủ trong sáng. Hơn nữa, ánh mắt xuyên thấu kia dường như dụ dỗ cô tiến vào thế giới nội tâm của người đó – thâm sâu u uẩn, bình yên, ẩn hàm rất nhiều cảm xúc phức tạp mà cô không thể đọc rõ…
Có người nói, đàn ông và phụ nữ nhìn nhau quá bảy giây tức có ma sát lẫn nhau làm bắn ra tia lửa tình ái.
Lần đầu tiên cô và Dương Lam Hàng nhìn nhau mất ít nhất mười bảy giây!!!
Khi cô cảm nhận được máu nóng của mình dâng trào, lập tức xấu hổ tránh né ánh mắt biến chuyển khó lường của anh ta… thì cùng lúc, cô nhìn rõ khuôn mặt anh.
Cô thở dài một tiếng trong lòng: Xét theo vẻ ngoài mà nói, dung mạo kia chính là điển hình của cảm giác không an toàn! Thậm chí xứng đáng gọi là thiếu an toàn nhất trong số đàn ông không an toàn.
Một câu khái quát: Đẹp trai hoàn hảo!
Màu da nếu đen thêm một chút sẽ mất tao nhã, trắng thêm một chút sẽ mất đi nam tính.
Khuôn mặt nếu ốm đi một chút thì hơi gầy, nếu béo hơn một chút thì không đủ anh tuấn.
Về phần đôi môi, mỏng thêm một chút hóa ra lạnh lùng vô tình, dày thêm một chút lại thiếu đi một phần mỹ cảm…
Lăng Lăng dời tầm mắt xuống, cổ áo sơ-mi màu xanh dương đậm, Âu phục màu xanh mực…
Ngay cả mặc Âu phục mà vẫn làm toát lên hương vị đặc trưng của đàn ông Trung Hoa, quả thực là hàng cực phẩm!
Ngôn từ của cô không đủ, không thể tìm ra từ ngữ nào thích hợp để mô tả khí chất của anh ta, đẹp trai phóng khoáng không đủ để miêu tả tài năng anh ta, tao nhã lịch thiệp không đủ để miêu tả thanh khí của anh ta.
Tóm lại, sức quyến rũ của anh ta nhìn qua chính là nằm ở nội hàm, ở nhân cách.
“Đây là buổi bảo vệ tốt nghiệp của sinh viên khoa Điện.”
Một giọng nói bất ngờ vang lên giúp Lăng Lăng đang mơ màng cảm thán hoàn hồn trở lại.
Cô quay mặt nhìn về phía người nói, không ngờ là phó hiệu trưởng phụ trách đào tạo của đại học T, nhân vật lớn cỡ này cô chỉ có thể hân hạnh thấy qua một lần trong buổi lễ khai giảng, còn tưởng lần sau gặp lại chắc là trong buổi lễ tốt nghiệp.
Dương Lam Hàng rốt cuộc thu hồi ánh mắt lưu luyến của anh ta, hỏi phó hiệu trưởng: “Hiệu trưởng Chu, tôi có thể đến nghe một lúc không?”
Giọng nói tao nhã khác thường, ôn hòa lại không quá nồng nhiệt, khinh đạm nhưng không lạnh lùng.
“Đương nhiên là được, hiệu trưởng Vương đang muốn làm cho phong cách học tập của đại học T hòa nhập với trào lưu quốc tế, vừa hay cậu cho ý kiến, xem đại học T so với Massachusetts thực sự khác biệt nhau ở chỗ nào.”
“Cám ơn thầy!” Dương Lam Hàng thản nhiên xoay người, hướng về phòng bảo vệ của các cô.
Từ MIT về á?!
Cùng một người như vậy tồn tại trong một không gian thật là áp lực, cô phát hiện bản thân mình nhỏ bé như một hạt bụi.
Lăng Lăng nhìn bóng dáng anh ta mà cảm khái muôn phần, cố gắng tìm kiếm lấy một điểm thiếu sót nhằm cân bằng tâm lý bản thân một chút! Còn về phần lý do tại sao tâm lý lại mất cân bằng thì cô cũng không rõ!
Nhìn kỹ xuống dưới, cô phát hiện Âu phục trên người anh ta không những được thiết kế cắt may vô cùng thanh lịch, mà cổ áo, cổ tay áo, hông, không chỗ nào không vừa vặn, rõ ràng là: Bộ Âu phục này được đặt may dành cho riêng anh ta!
Trời ạ! Coi trọng tiểu tiết đến thế, cô bái phục sát đất!
“Ngắm đủ chưa?” Uông Đào ngồi bên vỗ vỗ vai cô, giọng nói nồng nặc mùi ghen tuông.
“A!” Lăng Lăng hơi chột dạ, chuyên chú nhìn chằm chằm xuống ngón chân, nhỏ giọng đáp: “Em chỉ tò mò thôi mà.”
Uông Đào không thèm nói gì, rõ ràng là bị biểu hiện mê trai của cô làm tổn thương tự ái.
Tuy rằng ai trong lòng cũng ưa thích cái đẹp, thưởng thức cái đẹp là bản tính trời sinh, nhưng cô vẫn cảm thấy rất áy náy.
“Em thật chỉ hiếu kỳ thôi mà.” Cô cố gẳng thể hiện lập trường bản thân: “Em tự hỏi… một người như anh ta, có phụ nữ nào dám cưới nhỉ.”
“Tại sao lại không có?”
“Cảm giác rất không an toàn nha!” Cô cười an ủi bạn trai ngồi bên vẻ mặt ghen tuông chưa ngớt. “Dù sao nếu cho em chọn, em sẽ chọn người như anh…”
Cô chỉ là giả sử một chút mà thôi, dù sao, cô cũng không có cơ hội chọn…
Nghe thấy lời của Lăng Lăng, Dương Lam Hàng đang định đi vào bỗng khựng lại trước cửa, một lát sau, anh ta nhẹ nhàng quay đầu lại, lông mày khẽ nhướng, liếc nhìn qua Uông Đào vẻ mặt hạnh phúc ngập tràn, lại nhìn sang cô, bên môi thoáng một nụ cười ảm đạm.
Cô dường như có cảm giác kỳ quặc rằng, ánh mắt cuối cùng của anh ta để lộ ra chút trào phúng, tựa hồ như muốn nói: Bộ dạng của bạn trai cô quả thực rất có cảm giác an toàn!
——————————————-
(*) Filippo Inzaghi.
Chẳng mấy chốc đến lượt Lăng Lăng lên bảo vệ, nhận thấy từng nữ sinh sau khi đi ra đều nhất trí tấm tắc khen thầy giáo cực phẩm luôn ngồi yên lặng kia, cô cũng nhất trí cho rằng lúc nhìn thấy anh ta cảm giác hồi hộp một chút cũng không có, chi có sém hoa mắt chóng mặt mà thôi.
Lúc Lăng Lăng đi vào, việc đầu tiên là tìm kiếm vị trí của Dương Lam Hàng, đảm bảo chuẩn bị sẵn sàng, ai ngờ một khi đã xác định được vị trí, ánh mắt của cô cứ vô thức thường xuyên theo hướng đèn chiếu mà chuyển đến trên người anh ta. Anh ta tuy ngồi ở dãy bàn cuối cùng, nhưng so với các các thầy giáo lơ đễnh bên trên thì tỏ ra lắng nghe hết sức chăm chú, cơ hồ là nhìn cô chằm chằm không rời mắt, ánh mắt mênh mông như khói kia cùng với dáng ngồi hơi nghiêng về trước hoàn toàn biểu lộ ra rằng… anh ta tràn ngập hứng thú với “đề tài của cô”!
Trong cảm giác vừa được tôn trọng vừa được thưởng thức, Lăng Lăng tìm được tự tin chưa hề có trước giờ, chẳng những trình bày rõ ràng chính xác, đến lúc trả lời các “vấn đề đi kèm” đơn giản do giáo viên phản biện đặt ra cũng đối đáp rất trôi chảy.
Khiến cho cô còn nghe được giáo viên phản biện nhỏ giọng thảo luận: “Tuy rằng đề tài này có hơi lệch chuyên ngành, nhưng đề tài được chọn có tính sáng tạo mới mẻ, đầu tư nghiên cứu rất nhiều…”
Khi cô đang chuẩn bị cung kính nói lời cảm ơn, thuận lợi rút lui, thì có một tiếng nói chen vào.
“Tôi có thể hỏi một câu không?” Thực đúng giọng điệu thảo luận học thuật tiêu chuẩn, Lăng Lăng không cần nhìn cũng biết là giọng của ai.
Hiệu trưởng Chu nói: “Anh có vấn đề gì thì cứ việc hỏi.”
Tuy rằng biểu hiện trái ngược với vẻ yên lặng tuyệt đối ban nãy của anh ta khiến Lăng Lăng có chút kinh ngạc, nhưng cô vẫn chân thành nhìn anh ta, chờ nghe xem anh ta hỏi vấn đề cao siêu gì.
Dương Lam Hàng hơi chỉnh lại thế ngồi, vô thức toát ra phong thái ưu nhã. Nhưng nhìn qua anh ta cũng không phải hoàn toàn thong dong, khi cùng cô bốn mắt giao nhau, mười ngón tay anh ta đặt ở trên đùi đan vào nhau, siết chặt, đầu ngón tay thon dài hơi tái đi, giọng nói cũng có chút cứng nhắc: “Em cho rằng em làm trang web này có giá trị gì?”
Đây là câu hỏi gì vậy!? Quả nhiên là trở về từ đất nước tư bản chủ nghĩa, mở miệng một cái là “lý luận giá trị”.
Cô nghĩ nghĩ, nói: “Trang web của em cung cấp một nơi để sinh viên có thể tiến hành trao đổi học thuật, có kèm tính năng học tập trực tuyến hoặc tải e-book, còn có tính năng tự tính toán rất nhiều công thức chuyên môn, sinh viên có thể giảm bớt rất nhiều tính toán rườm rà, trực tiếp lấy được số liệu cần thiết.”
Lăng Lăng không trực tiếp khẳng định thành quả của mình, chỉ dùng một ánh mắt thực ngây thơ, thực khiêm tốn hỏi anh ta: Thầy cho rằng như thế có giá trị hay không?
Anh ta nghênh đón ánh mắt của cô, hắng hắng giọng, lại hỏi: “Tại sao em lại chọn cơ sở dữ liệu nền là ORACLE?”
Bởi vì nó mạnh nha! Hậu đài dùng ORACLE có vẻ làm đồ án tốt nghiệp của cô chiều sâu hơn nhiều.
Cô đương nhiên không thể ăn ngay nói thật, kính cẩn trả lời: “Bởi vì nó có tính an toàn cao, có thể lưu trữ lượng dữ liệu lớn!”
“Em cho rằng lượng dữ liệu của mình rất lớn ư?”
“Trước mắt thì không lớn, nhưng về sau có thể cần chứa nhiều dữ liệu hơn.”
“Em muốn đem mọi dữ liệu tính toán bằng công thức chuyên môn chuyển đến lưu trữ ở cơ sở dữ liệu, ý tưởng này rất hay. Tuy nhiên, em cho rằng công tác nhập dữ liệu vừa rườm rà vừa yêu cầu tuyệt đối chính xác như vậy, ai có thể làm?”
“…” Cô lo lắng vuốt vuốt tóc, nhỏ giọng lí nhí: “Em có thể làm.”
“Em sinh thời có thể làm xong sao?”
“…”
Cô sẵn lòng, làm gì được nhau!
Lăng Lăng liếc mắt nhìn Dương Lam Hàng khóe môi còn mang ý cười, xem anh ta cười đến tao nhã như thế, cô quyết định không thèm so đo với anh ta, vấn đề này không đáng trả lời!
“Trước khi làm trang web, em có phân tích tính khả thi không?”
Cô gật đầu.
Cô đương nhiên có làm, chính mình ở trong phòng ngủ đột nhiên bật ra linh cảm, cứ thế phân tích ra.
“Vậy em có biết giá thành của cơ sở dữ liệu ORACLE không?”
“…” Cô cúi mặt xuống, lẳng lặng le lưỡi, cô có biết đâu!
Thời buổi này còn ai bỏ tiền ra nữa chứ, trên mạng cả đống đồ miễn phí.
“Em cảm thấy em làm đề tài này có ý nghĩa sao? Nói cách khác, có người sẵn lòng mua ư?”
“…”
Ý nói thứ cô làm không đáng một xu!!!
Nếu bên dưới không phải còn có các giáo viên khác, cộng thêm phó hiệu trưởng rỗi rãi không có việc gì làm chạy tới dự thính, cô sớm đã móc lại: “Em không bắt người ta dùng thử, em ủng hộ sự nghiệp công ích, em quyên góp công trình hy vọng(*), thầy làm gì được em?”
Lăng Lăng hít vào một hơi, lén trừng mắt với anh ta một cái, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại bực bội mà không dám nói gì, chỉ có thể tự khuyên mình: Kiềm chế, kiềm chế! Lấy đại cục làm trọng!
Cô cung kính nói: “Trang web em làm là một kiểu thử nghiệm, tuy rằng nó không đủ thành công, nhưng nó có thể mang lại cho người khác một suy nghĩ nào đó, tham khảo rút kinh nghiệm.”
“Làm trang web như vậy em không sợ khiến người khác sai theo sao?!”
Chủ tịch hội đồng bảo vệ rốt cuộc nhịn không được, quay đầu nhìn anh ta.
Nhìn ánh mắt khác thường của người khác, anh ta lập tức nhận ra mình lỡ lời, giải thích nói: “Just a joke…”
Phát hiện mình vô tình nói tiếng Anh, anh ta lại bổ sung một câu: “Tôi chỉ đùa một chút thôi.”
Lăng Lăng tức muốn hộc máu, hài hước kiểu Mỹ cái gì chứ, anh ta tưởng đây là nước Mỹ à!
Giáo viên khoa Điện mặt hơi biến sắc, hiệu trưởng Chu thức thời đi ra ngoài dàn xếp một chút, nói với anh ta: “Là thế này, quan điểm của các khoa đối với đồ án tốt nghiệp của sinh viên đại học có chút bất đồng, giáo viên khoa Vật liệu chúng tôi thông thường sắp xếp đưa cho sinh viên các đề tài thực tiễn để làm, nhưng cũng có khoa cho rằng đồ án tốt nghiệp của sinh viên đã đáp ứng được lượng công việc yêu cầu, sinh viên trải qua quá trình học tập cùng rèn luyện như vậy là được rồi.”
Thấy Dương Lam Hàng gật đầu hiểu ý, cô mới nhẹ nhàng thở ra, anh ta bỗng nhiên lại hỏi: “Em dùng ngôn ngữ ASP để thuyên chuyển cơ sở dữ liệu ORACLE như thế nào?”
Hỏi câu này làm Lăng Lăng á khẩu luôn, không phải vì cô không thể trả lời.
Mà là… vừa nãy ở ngoài cửa khi cô cùng Uông Đào nói chuyện, anh ta tám chín phần mười đã nghe thấy được. Anh ta cố ý đặt câu hỏi này, rõ ràng là muốn làm khó cô.
Điều đầu tiên trong yêu cầu về đồ án tốt nghiệp của sinh viên đại học chính là “độc lập hoàn thành”, câu hỏi này của anh ta có thể khiến cô không được tốt nghiệp, anh ta có biết hay không vậy?!
Thấy Lăng Lăng không nói tiếng nào, giáo viên chuyên ngành khoa Điện bổ sung: “Cứ trình bày quy trình của em một cách đơn giản thôi.”
“Em…” Bằng những thứ cô hiểu đem đi lừa giáo viên khoa Điện còn được, nhưng có thể giấu diếm được Dương Lam Hàng hay không thì cô không dám chắc.
Lăng Lăng mờ mịt thất thố nhìn anh ta, trong mắt dâng lên chua xót, loại cảm giác mất mát nghẹn ngào này, giống như chứng kiến một món đồ tốt đẹp bị nghiền vụn trước mắt, khiến cô nhìn rõ hiện thực tàn khốc…
Cô chỉ nghĩ anh ta là một gã đàn ông không giống người thường, nhưng cô không thể nào ngờ rẳng chỉ vì một câu nói đùa: “Dung mạo anh ta không có cảm giác an toàn, sẽ không có phụ nữ nào muốn cưới anh ta.”, mà anh ta lại lòng lạ hẹp hòi không cho cô tốt nghiệp thuận lợi.
Có lẽ nhận ra sự nhẫn nhịn uất ức của cô, anh ta nhíu mày có chút áy náy, muốn nói gì đó lại thôi. Cuối cùng, thản nhiên nói: “Tôi không còn câu hỏi nào nữa.”
Cô cúi chào anh ta thật thấp, cắn môi dưới nói một câu: “Cảm ơn ạ!”
…
Uông Đào nãy giờ vẫn đứng bên cửa thấy Lăng Lăng đi ra, ân cần ôm lấy hai vai run run của cô, an ủi nói: “Không sao cả đâu!”
Cô lắc đầu. Trong lòng trào dâng mãnh liệt cảm giác thất bại cùng mất mát, giống như chính mình chỉ là một cọng cỏ nhỏ hết sức tầm thường, để cho người ta dẫm đạp lên.
Dương Lam Hàng đi ra cửa, vừa mới thấy Uông Đào không coi ai ra gì ôm cô dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi, anh ta nhanh chóng xoay người đi về hướng khác.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn theo bóng dáng anh ta, cố ý nói bằng một giọng để anh ta có thể nghe thấy: “Tâm lý người này tuyệt đối biến thái! Ở Mỹ về thì có gì hơn người chứ…”
Bước chân Dương Lam Hàng khựng lại một chút, hiệu trưởng Chu đi bên cạnh khuyên giải nói: “Hàng à, ở đây là Trung Quốc, đôi khi không cần tích cực quá.”
“Bảo vệ tốt nghiệp ở các trường đại học trong nước đều như vậy sao?” Dương Lam Hàng than nhẹ: “Tôi rốt cuộc đã biết đại học nước ta khác với đại học Mỹ ở chỗ nào rồi: MIT có thể đem gỗ mục điêu khắc thành tác phẩm nghệ thuật, còn đại học T thì đem kim cương mài đi góc cạnh của nó… Cứ cái kiểu “vào khó ra dễ” mù quáng(**) như vậy thì chất lượng chung của sinh viên Trung Quốc sẽ không thể nâng cao được.”
Trước nay cô chưa từng oán hận một ai như thế, thậm chí hận đến nỗi nước mắt không thể kìm nén.
Cô đẩy Uông Đào ra rồi chạy về phía phòng ngủ ký túc xá, đem nước mắt trút xuống ở một góc không ai trông thấy.
Cho nên, Dương Lam Hàng còn nói một câu mà cô không nghe được: “Tôi hy vọng nhìn thấy một sinh viên ưu tú tự tin nhanh nhạy biểu đạt quan điểm, ý tưởng của cô ấy. Nhưng cái tôi vừa chứng kiến lại là cảnh cô ấy ẩn nhẩn một cách hèn mọn đến dường nào, tức giận mà không dám nói… Cô ấy là một sinh viên rất ưu tú, nếu có thể, tôi hy vọng cô ấy có thể trở thành sinh viên đầu tiên của mình…”
“Về nguyên tắc mà nói, em ấy phải thông qua kỳ thi nghiên cứu sinh, tự mình chọn cậu làm giáo viên hướng dẫn, nếu không cậu không có đặc quyền trực tiếp nhận em ấy.”
“Tôi hiểu rồi!”
Dương Lam Hàng hiểu rằng, trong lòng Bạch Lăng Lăng từ lâu đã không có chỗ dành cho anh, hoặc có thể nói từ đầu đến cuối đều không có chỗ nào cả.
Anh toan tính điều gì? Mở chức năng Search Friends của QQ ra, có ngàn vạn người giống như anh. Nói không chừng trong danh sách bạn bè QQ của cô cũng có hàng trăm hàng ngàn bạn online như anh.
Nhưng cô là friend duy nhất trong danh sách bạn bè QQ của anh, là người bạn khi anh rơi xuống vực thẳm cuộc đời đã cổ vũ anh đứng lên, cũng là người con gái đầu tiên khiến trái tim anh rung động.
Vô tình vô cớ, Dương Lam Hàng vẫn muốn giúp cô thực hiện ước mơ của mình – trở thành một giảng viên đại học.
**************************
Phụ nữ trong những lúc yếu ớt thường luôn khao khát có một người để mình có thể ỷ lại dựa dẫm, chỉ cần nghe được một câu an ủi, một lời thăm hỏi ân cần từ người ấy, cô đã có thể kiên cường đứng lên.
Lăng Lăng quay về phòng ngủ, trời đất như tối sầm trước mắt, cô không bao giờ còn tìm thấy dù chỉ một tia nắng nhỏ thuộc về mình.
Uông Đào gọi điện cho cô, bảo cô không cần lo lắng, nói rằng bảo vệ tốt nghiệp chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi.
Cô phát hiện giọng nói trong điện thoại trở nên thật xa lạ, có lẽ từ trước đến nay vẫn luôn xa lạ như thế.
Lăng Lăng tự nhủ phải bình tĩnh một lát, hờ hững ngắt điện thoại.
Ngày trước cô đồng ý tiếp nhận Uông Đào bởi vì cô lầm tưởng mình thích tiến đến với người trên mạng kia, trầm ổn, tinh tế và ân cần…
Cô những tưởng mình cũng sẽ yêu thương Uông Đào, người có được những ưu điểm ấy, nếu không đến mức nồng nàn cháy bỏng thì ít nhất cũng có thể lâu ngày sinh tình.
Nhưng cô đã sai, dãy số hư ảo kia có thể mang đến cho cô niềm vui, bất luận người nào cũng không thể thay thế! Cô cùng Uông Đào bên nhau hơn nửa năm, không hay giận dỗi, cũng không trải qua chuyện gì thực sự buồn bã, tựa như chiếc răng sứ trong miệng cô, không đau cũng chẳng có vị!
Lăng Lăng mở QQ, tra tìm dãy số của anh, mất đi lý trí mà gửi đi gửi lại yêu cầu kết bạn, mạng liên tục hiện lên thông báo: Đối phương từ chối mọi yêu cầu kết bạn mới.
Cô gục xuống trước máy tính, cảm giác bất lực không thể kiềm nén được nữa theo nước mắt tùy ý tuôn rơi, phá vỡ lớp ngụy trang của cô…
Cô nhớ anh, cô cần anh.
Không biết đã khóc bao lâu, QQ của cô vang lên hai tiếng, cô vẫn tiếp tục khóc.
Tiếng tin nhắn kêu liên tục, cô chớp chớp mắt, nhấp chuột mở ra thông báo hệ thống đang nhấp nháy.
“Vĩnh viễn có xa không” yêu cầu bạn xác nhận thân phận, tin nhắn đính kèm: “Chỗ anh trời đang mưa, anh dường như thấy em đang khóc…”
Ngón tay cô chợt run lên, thông báo tiếp theo được mở ra:
“Vĩnh viễn có xa không” yêu cầu bạn xác nhận thân phận, tin nhắn đính kèm: “Thực ra anh không nhớ em tí nào hết,”
“Ba trăm bốn mươi lăm ngày qua, anh chưa từng nhớ đến em…”
———————
(*) Ý là “công trình từ thiện”.
(**) “严进宽出” (nghiêm tiến khoan xuất) nghĩa là thi vào đại học thì khó mà tốt nghiệp thì dễ. Đây cũng là điểm yếu chung của giáo dục ĐH ở Trung Quốc giống như VN vậy ^^