13
Thời gian quay lại một ngày nọ vào năm thứ hai cấp ba.
Trong góc nhìn của Thẩm Trác, cậu bạn học tò mò kia quả thực là ồn ào.
Cái gì mà hoa khôi, không biết là ai, cũng không nhớ mặt mũi thế nào.
Nghe đến Bạch Anh, ngòi bút của anh khựng lại, kéo một đường cong dài.
Anh bắt đầu hồi tưởng lại nửa đầu cuộc đời mình.
Hồi mẫu giáo, Bạch Anh thường kéo anh trốn ra chơi trong giờ nghỉ trưa, cuối cùng cả hai bị phạt đứng, khiến cả tuần đó không được nhận hoa đỏ.
Là một người mê kỷ luật, việc không nhận được hoa đỏ còn khó chịu hơn bị đánh một trận, nên anh đã không nói chuyện với Bạch Anh suốt ba ngày.
Sau đó, vẫn là Bạch Anh dùng một bông hoa đỏ thủ công làm lành với anh.
Lên tiểu học, Bạch Anh không đạt điểm toán, khóc lóc như trời sập trước mặt anh.
Vì vậy, anh đành dũng cảm giúp cô sửa điểm, rồi còn phải đối diện với ba mẹ cô để chứng minh.
Anh vụng về không biết nói, mặt đỏ như đ.
í.
t khỉ, cuối cùng bị lộ, cả hai lại bị phạt chép sách.
Giận quá, Thẩm Trác đã đặt cho cô biệt danh: "Bạch Anh Anh".
Đến trung học, Bạch Anh đã thể hiện rõ khả năng làm loạn của mình, Thẩm Trác lo cô bị ai đó đánh nên phải thêm một mục vào sổ kế hoạch: Học võ để bảo vệ Bạch Anh Anh.
Lên trung học, cô còn dám một mình chống lại băng nhóm chuyên bắt nạt người khác, và còn bị thương vì nghĩa.
Lúc thấy cô ấy nhếch nhác như vậy, nội tạng Thẩm Trác như bị lửa thiêu đốt, gần như không kìm nén được sự giận dữ.
Thẩm Trác thực ra vẫn chưa hiểu thế nào là thích.
Anh chỉ biết rằng, thấy Bạch Anh khóc anh sẽ buồn, thấy cô ấy bị thương anh sẽ tức giận, thấy cô ấy vui anh cũng sẽ vui.
Bạch Anh là ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời khuôn mẫu của anh, mỗi hành động của cô đều nằm ngoài kế hoạch của anh.
Nếu không có cô, có lẽ mọi kế hoạch của anh sẽ được thực hiện một cách hoàn hảo.
Nhưng nếu không có cô, thì mọi thứ còn có ý nghĩa gì?
Cô như một con bướm màu sắc rực rỡ, vỗ đôi cánh bay trong thế giới đen trắng của anh, từng chút từng chút làm sáng lên mọi góc khuất trong cuộc đời anh.
Mọi ký ức của Thẩm Trác đều in bóng dáng của Bạch Anh.
Vì vậy, anh chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ chia tay.
Cậu bạn học kia hối thúc câu trả lời, nếu Bạch Anh viết thư tình cho anh, liệu anh có đồng ý ở bên cô ấy không.
Thẩm Trác đáp: "Cũng sẽ không.
"
Thứ nhất, Bạch Anh sẽ không viết thư tình cho anh, thứ hai, đó là yêu sớm, sẽ bị ba mẹ cô ấy đánh chết.
Hơn nữa, tỏ tình thì phải là con trai làm chứ.
Nhận được gợi ý từ cậu bạn học đó, anh lập tức lấy sổ ra và thêm vào kế hoạch:
"Hẹn hò đại học, kết hôn sau tốt nghiệp.
"
Đáng tiếc, kế hoạch này còn chưa bắt đầu đã thất bại.
Ngày hôm sau, Bạch Anh bắt đầu xa lánh anh, tìm đủ mọi lý do không đi học hay tan học cùng anh.
Thái độ của cô ngày càng lạnh nhạt hơn từng ngày mà không có lý do.
Thẩm Trác lên mạng đăng bài hỏi cách giải quyết, nhận được đủ loại câu trả lời, chủ yếu là:
Một, cô ấy không thích bạn, biết ý bạn nên dùng cách này để bạn tự bỏ cuộc.
Hai, cô ấy thích người khác, sợ người khác hiểu lầm quan hệ giữa bạn và cô ấy.
Ba, áp lực học hành lớn.
Thẩm Trác lựa chọn bỏ qua hai lý do đầu tiên, nhưng càng không dám hỏi lý do từ cô ấy.
Vừa hay mẹ anh nhờ anh dẫn em họ đi chơi, anh nhân cơ hội hỏi cô ấy cách xả stress.
Em họ dẫn anh đến nhà ma trong công viên giải trí.
Thẩm Trác thực ra rất sợ ma, nhưng Bạch Anh lại rất thích các trò chơi như giải thoát khỏi mật thất, vì để giữ hình tượng, anh chưa bao giờ đi chơi công viên giải trí với cô ấy.
Nhưng lần này để dỗ dành Bạch Anh, anh dũng cảm đi vào nhà ma một mình, khi ra mặt tái nhợt, môi xanh xao.
Vì thế mà bị em họ chọc ghẹo khá lâu.
Nhưng về sau, Bạch Anh đối với anh lại càng lạnh nhạt hơn, hầu như đến mức rõ ràng muốn chia cách.
Thẩm Trác ngày càng lo sợ, cuối cùng phải đối diện với hai lý do trên.
Bạch Anh có lẽ không thích anh.
Cho đến khi học sinh chuyển trường xuất hiện, trái tim đang lơ lửng của Thẩm Trác cuối cùng cũng tan nát.
—----