14
Tôi vừa khóc vừa cười, vùi vào lòng anh ấy, giọng nghẹn ngào.
"Anh bị điên à? Sao không nói rõ ràng chứ, anh nói vậy ai nghe chẳng nghĩ là từ chối?"
Thẩm Trác im lặng vài giây, giọng khàn khàn.
"Cậu ấy là một cái loa phát thanh khắp nơi, anh không muốn xảy ra việc ngoài kế hoạch.
"
"! "
Đúng là phong cách của Thẩm Trác.
Anh đưa tay lau đi nước mắt ở khóe mắt tôi, cổ tay trắng trẻo, gân xanh nổi rõ.
Đôi mắt đen sâu thẳm hiếm khi lộ ra sự yếu đuối và khẩn cầu.
"Bạch Anh Anh, anh vẫn còn cơ hội không?"
Tiếng nức nở của tôi dừng lại: "Anh muốn dẫn em đi leo núi sao?"
Thẩm Trác: "! "
Tôi khẽ mỉm cười nhìn anh, ánh mắt dịu dàng.
"Cho em thêm chút thời gian được không?"
Chờ em dọn trống trái tim, rồi xây dựng một căn phòng hoa hồng, để đem đến cho anh cảnh đẹp nhất.
Anh nói: "Được.
"
—-----
Ba tháng nghỉ phép trôi qua nhanh chóng, tôi đã hồi phục rất tốt.
Có lẽ vận xui đã hết, giờ bắt đầu được may mắn ủng hộ.
Tôi thuận lợi tiếp nhận vị trí giám đốc marketing, xử lý mọi công việc một cách trơn tru hơn.
Ngoại trừ việc Lục Trầm quấy rầy, mọi thứ đều tốt.
Bên ngoài công ty, tôi lại một lần nữa gặp Lục Trầm.
Anh thực sự đã gầy đi nhiều, hai má hóp lại, trông như trưởng thành chỉ sau một đêm, trở nên điềm đạm ít nói.
Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt trầm lặng của anh ấy khẽ sáng lên, anh nhếch môi, đưa cho tôi một bó cát cánh.
Đó là loài hoa anh ấy thường tặng khi xin lỗi tôi.
"Có ý nghĩa gì vậy?"
Lục Trầm cúi đầu, giọng nói rất nhẹ: "Xin lỗi.
"
Tôi nhếch mép cười, không chút do dự ném bó hoa vào thùng rác bên cạnh.
"Tôi không cần.
"
Anh nhìn bó hoa trong thùng rác, ánh mắt cứng đờ, lộ ra một chút yếu đuối, sau đó nhanh chóng gượng cười với tôi.
"Không sao, sau này ngày nào anh cũng sẽ tặng, em muốn vứt bao nhiêu cũng được.
"
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Anh nuốt khan, giọng khàn khàn đến khó nghe, cúi đầu tuyệt vọng.
"Anh biết anh là đồ khốn, có lẽ giờ anh nói gì em cũng không tin, nhưng anh muốn nói, anh không hề ở bên Chu Mạn Ni, chỉ là để chọc giận em, để em ghen thôi, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay em.
"
Tôi nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Nhưng anh thực sự đã có lúc động lòng với cô ấy, phải không?"
Lục Trầm giật mình, đôi mắt sưng đỏ, dưới mắt phủ một tầng bóng mờ, anh không nói nên lời.
Tôi biết anh rất không hài lòng về việc tôi bận rộn với công việc, thậm chí không có thời gian hẹn hò.
Ban đầu khi nhắc đến Chu Mạn Ni, có thể anh cảm thấy cô ấy thú vị, hoặc muốn khiến tôi ghen để chứng minh sự quan tâm của tôi dành cho anh.
Có thể Lục Trầm cũng không nhận ra, những lần sau mỗi khi nhắc đến cô ấy, anh ấy lại cười mắt lấp lánh, giọng điệu đầy yêu chiều.
Một lúc lâu sau, Lục Trầm ấp úng nói: "Anh Anh, lúc đầu anh chỉ muốn em quan tâm anh hơn một chút, không muốn em mệt mỏi như thế này! "
"Vậy nên, anh lại muốn nói rằng vì em không có thời gian bên anh nên anh mới lạc lối sao?"
Anh vội vàng giải thích: "Không phải, là lỗi của anh!"
Tôi lại hỏi anh: "Anh có nhận ra sự thay đổi của em không?"
Đồng nghiệp nói khí chất của tôi đã thay đổi rất nhiều.
Trước đây lúc nào tôi cũng căng thẳng, khí chất u ám, mệt mỏi như làn sóng gần như nhấn chìm tôi.
Bây giờ tôi trông rất khoẻ khoắn, như thể toàn thân được bao phủ bởi ánh mặt trời, tràn đầy sức sống.
Mắt Lục Trầm đỏ hoe, như thể nhận ra điều gì đó, giọng nói hơi run.
"Em giống như em của ngày xưa, hoạt bát và rạng rỡ.
"
Tôi khẽ mỉm cười.
Kết thúc một mối tình không lành mạnh như việc di chuyển ngọn núi lớn đè lên tim, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Lục Trầm, anh chưa bao giờ coi trọng lời hứa đồng cam cộng khổ của em.
"
"Một khi em đã chọn ở bên anh, em đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng anh vượt qua mọi khó khăn, anh sẵn sàng vì em mà dọn dẹp mọi chướng ngại, em cũng sẵn lòng kiềm chế tính cách ham chơi nông nổi của mình, cố gắng đạt được thành tựu để nhận được sự công nhận của mẹ anh, để bà chân thành chúc phúc cho chúng ta, anh mãi mãi không hiểu, em không phải là con mèo hoang nương tựa vào anh, em là người bạn đồng hành cùng anh chống chọi với bão tố.
"
Lục Trầm đã từng kể với tôi, khi còn nhỏ anh từng mang một con mèo hoang về nhà.
Khi bị phát hiện, anh cầu xin bố mẹ cho con mèo ở lại, nhưng họ nhất quyết đuổi con mèo đi.
Cậu bé Lục Trầm đã khóc rất lâu, giấu con mèo trong phòng, lén lút cho nó ăn.
Nhưng sau đó nó vẫn bị phát hiện, Lục Trầm bất lực chỉ có thể nhìn con mèo bị đưa đi.
Sau một thời gian, anh dần quên mất con mèo đó.
Nếu tôi giống như con mèo nhỏ đó mà phụ thuộc vào anh, tin rằng anh có thể bảo vệ tôi cả đời, thì đó mới thật sự là ngây thơ.
Ở nơi Lục Trầm không nhìn thấy, sẽ có vô số mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nảy sinh.
Nếu mỗi lần bị ức h.
i.
ế.
p tôi đều chạy đi tìm anh khóc lóc, không chỉ khiến tình cảm mẹ con họ xa cách, mà còn khiến anh mệt mỏi chán chường.
Tình yêu chỉ dựa vào sự hy sinh của một bên không thể nào duy trì được hai người, cán cân sớm muộn gì cũng sẽ lệch.