7
Thẩm Trác là một người cực kỳ kỷ luật, anh ấy thích liệt kê các việc cần làm ra giấy.
Ví dụ: Đạt hạng nhất trong kỳ thi, đạt cấp mười đàn piano, cấp mười vĩ cầm, thông thạo lập trình!
Anh ấy thúc đẩy kế hoạch một cách có trật tự, đánh dấu từng việc, chưa bao giờ có việc gì anh ấy không làm được.
Tôi may mắn được xem quyển sổ kế hoạch của anh ấy, rồi bị sự chăm chỉ của anh làm cho tức không ngủ nổi.
Sau đó tôi cũng hình thành thói quen liệt kê kế hoạch vào ghi chú, kéo dài đến tận bây giờ.
Kế hoạch nghề nghiệp của anh ấy là làm bác sĩ ngoại khoa, bố mẹ tôi cũng không ít lần truyền đạt kinh nghiệm cho anh.
Không ngờ cuối cùng anh lại chọn khởi nghiệp làm ông chủ.
Tôi cảm thán: "Quả nhiên khi lớn lên chúng ta đều thay đổi.
"
Thẩm Trác nhìn tôi, đôi mắt phượng cong phía trong và nhướng ra ngoài sâu thẳm và mơ hồ, không rõ cảm xúc.
Một lúc lâu, khóe môi anh khẽ nhếch.
"Không, chúng ta đều không thay đổi.
"
Giọng khàn khàn truyền qua màng nhĩ, mang theo chút ý cười.
"Ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến những nơi quen thuộc, giúp cậu khôi phục ký ức.
"
—------
Đi chơi được nửa tháng, cuối cùng tôi chịu không nổi.
"Thẩm Trác, cậu có ý gì đây!"
Anh với vẻ mặt vô tội: "Sao vậy?"
Tôi vừa tức vừa buồn cười, đứng phắt dậy đối mặt với anh, ngẩng đầu nhìn anh.
"Tôi mất đi ký ức sau mười bảy tuổi, cậu không đưa tôi đến trường đại học hay công ty đã đành, cậu lại dẫn tôi đến khu ăn vặt gần trường trung học, quán net, tiệm sách và đền thờ làm gì, muốn ôn lại lịch sử đen tối hả!"
Mỗi lần đến một nơi nào đó, Thẩm Trác lại hồi tưởng, nghiêm túc giúp tôi nhớ lại:
"Còn nhớ quán cơm nướng này không, lúc đó cậu ăn ngấu nghiến ba bát lớn, rồi tiêu chảy mấy ngày liền.
"Rồi cái quán net này, sau giờ học cậu lén cùng bạn tới chơi game, bị thầy hiệu trưởng bắt gặp, là tôi bảo lãnh cậu về đấy.
"Tôi nhớ trước đây cậu ngày nào cũng đọc quyển 'Tà Vương ở Trên, Tôi ở Dưới', sao giờ tìm không thấy nữa nhỉ?
"Chùa Phượng Minh trên núi, leo được nửa đường có con ch.
ó vàng lớn đuổi theo, cậu sợ quá nhảy lên người tôi không chịu xuống.
"
Tôi vội bịt miệng anh lại, xấu hổ đến đỏ cả mặt và cổ.
Dường như sự xa cách và rào cản giữa chúng tôi trong những năm qua tan biến trong khoảnh khắc này.
Lễ phép gì chứ, trưởng thành gì chứ, giờ tôi chỉ muốn thủ tiêu cậu ta.
"Thằng nhóc cậu này là đến để chế giễu tôi đúng không?"
Tôi trợn mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Trác hơi khựng lại, nhìn thẳng vào tôi, cảm giác mềm mại từ lòng bàn tay bỗng trở nên rõ ràng.
Như bị bỏng, tôi vội vàng rút tay lại, nhanh chóng bước lên cây cầu dây đỏ.
Trên cầu chi chít những sợi dây đỏ treo đầy những điều ước, trông vô cùng hùng vĩ.
Tôi đứng trên cầu, trong đầu bắt đầu lờ mờ hiện lên một số đoạn ký ức, có chút đau đầu nhẹ.
Mùi hương mát lạnh từ sau lưng chầm chậm tiến đến.
"Tôi nhớ lúc đó cậu lén lút viết điều ước rồi không cho tôi xem, treo ở đâu nhỉ?"
Thẩm Trác cúi người tìm kiếm, đôi tay thon dài chạm lên những sợi dây đỏ đã phai màu, trông vô cùng ưa nhìn.
Tôi lại không có tâm trạng thưởng thức, lập tức đẩy lưng anh về phía trước.
"Nhiều dây đỏ thế này làm sao mà tìm được, có phải điều ước quan trọng gì đâu, có gì mà phải xem chứ?"
Thẩm Trác quay mặt lại, giọng nhẹ nhàng hỏi: "Thật sao?"
Tôi gật đầu qua loa.
Nếu thật sự để anh ấy nhìn thấy, tôi còn mặt mũi nào nữa?