Trao tâm

Ngoài miệng, Lục Chẩm Tuyết đáp ứng đi xem mắt, nhưng cô luôn là người có chủ ý, có ý kiến riêng của mình, lại không bao giờ ủy khuất bản thân, sao có thể nghe lời. Ngày hôm sau liền dứt khoát đặt một vé máy bay cao chạy xa bay ra nước ngoài nghỉ phép.
Cô một mình chơi ở bên ngoài thoắt cái đã một tháng, chỗ này ở một lúc, chỗ kia đi một ít, lúc về nước đã là giữa tháng 10.
Ngày đó là cuối tuần, Tần Hâm đến rủ cô đi chơi, hai ngoài cùng nhau ra cửa đi dạo phố. Tới buổi tối, công cuộc shopping tạm được gác lại, dừng bước trước hai chiếc bụng đói cần được nạp năng lượng. Hai người đang tìm quán để ăn thì Tần Hâm đã bật ra một ý tưởng không tồi. Cô một bên review về quán ăn sẽ đến, một bên dẫn đường: “Nghe nói đây là một tiệm cơm Tây mới mở, hương vị cũng ổn áp, hoàn cách cũng không có gì để chê.”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Tùy đi, tớ thế nào cũng được.”
“Vậy đi chỗ đó đi. Qua đấy cũng chỉ mất có hai, ba phút.” Tần Hâm nhìn google map, nhớ kĩ đường đi, liền sảng khoái mà cất di động, kéo Lục Chẩm Tuyết đi ngay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói đến cũng thật trùng hợp, Lục Chẩm Tuyết đã gần hai tháng không gặp Lâm Cảnh, ai biết lại có thể gặp được ở tiệm cơm Tây.
Thời điểm cô và Tần Hâm đi vào, cơ hồ là chỉ liếc mắt một cái cô đã nhận ra ngay Lâm Cảnh.
Anh cùng hai người bạn ngồi ở bàn đối diện ngay với cửa ra vào, nên lúc Lục Chẩm Tuyết nhìn thấy anh thì anh cũng nhìn thấy cô.
Ánh mắt hai người giao nhau, lúc đầu Lục Chẩm Tuyết còn muốn chào hỏi một chút, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến chuyện hai người ồn ào không vui lần trước. Cô cảm thấy kể cả mình có chào hỏi, chắc Lâm Cảnh cũng chẳng thèm phản ứng mình.
Thế thì hà cớ gì mà cô phải tự làm mất mặt mình.
Cô nghĩ như vậy, liến rất tự nhiên mà dời mắt đi, kéo Tần Hâm đi bàn khác ngồi.
Cô cố ý chọn chỗ đưa lưng về phía Lâm Cảnh, suốt một buổi tối, từ đầu đến cuối đều không nhìn Lâm Cảnh bên kia một cái.
Bởi vì còn muốn đi xem phim với Tần Hâm, cho nên hai người ăn cơm rất nhanh, chẳng lâu sau đã ăn xong rồi rời đi.

Cô rời đi, cũng không đề nhìn Lâm Cảnh bên kia một cái. Giống như là không hề nhìn thấy sự tồn tại của anh.
Đêm nay Triệu Thận phát hiện ra một bí mật.
Là bạn tốt nhiều năm, Triệu Thận kì thật ra phát hiện Lâm Cảnh có điểm không thích hợp từ hơn một tháng trước, khi Lâm Cảnh trở về từ thành phố Giang.
Lâm Cảnh từ trước đến nay là một người có năng lực tự kiểm soát rất mạnh, kể cả xã giao cũng rất ít khi uống rượu. Nhưng vào buổi tối hôm đó, anh đi tìm Lâm Cảnh lấy chút đồ, Lâm Cảnh vừa mở cửa, mùi rượu nồng nặc phía trước dọa anh giật nảy mình.
Anh vào nhà nhìn bàn trà một cái, tất cả đều là vỏ bia, vỏ rượu rỗng tuếch.
Anh lúc ấy cực kì hoảng sợ, theo bản năng hỏi: “Người anh em, cậu không có việc gì chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Cảnh lúc ấy rất phiền, ngồi ở sofa, không kiên nhẫn mà đuổi người: “Không có việc gì thì biến luôn đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Thận rất ít khi thấy Lâm Cảnh uống nhiều rượu như vậy, phiền lòng như vậy. Anh cũng không biết Lâm Cảnh đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi nhiều, đành phải nhanh chóng lấy đồ rồi cầm của chạy lấy người.
Ngày hôm sau anh đến công ty Lâm Cảnh, Lâm Cảnh đang xử lí công việc trong văn phòng, bộ dáng nghiêm túc lạnh nhạt, không khác bình thường là bao.
Giờ nghỉ trưa, Triệu Thận phải dùng bình bơm, bơm cho lá gan mình hơn hơn một chút rồi mạ thêm một lớp kim loại bên ngoài mới dám hỏi một câu: “Tối qua cậu làm sao vậy? Uống nhiều rượu thế? Ai không biết còn tưởng cậu thất tình cơ.”
Mặt Lâm Cảnh không cảm xúc mà đi vào thang máy, lạnh lùng trả lời một câu: “Nói lời vô nghĩa.”
Triệu Thận bị một câu chặn họng. Với sự hiểu biết về tính tình Lâm Cảnh của anh, chuyện Lâm Cảnh không muốn nói, thì tốt nhất đừng có hỏi.
Triệu Thận tuy rằng tò mò nhưng cũng biết là tò mò hại chết con bò, nên không dám hỏi thêm gì nữa.

Nhưng mà buổi tối hôm nay, anh cảm giác mình đã phát hiện ra cái gì đó.
Bời vì anh quay lưng về phía cửa nên lúc đầu không biết Lục Chẩm Tuyết đi vào.
Là phát hiện người cả đêm vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào, Lâm Cảnh, bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía cửa ra vào.
Anh cảm thấy hiếu kì, theo bản năng mà nhìn theo ánh mắt Lâm Cảnh, quay đầu nhìn phía cửa. Sau đó liền thấy Lục Chẩm Tuyết.
Lục Chẩm Tuyết rõ ràng cũng thấy Lâm Cảnh, nhưng cô hoàn toàn không có ý muốn lại đây chào hỏi, mà chỉ cùng bạn cô đi chỗ khác để ngồi.
Cô thậm chí cố ý chọn vị trí đưa lưng về phía Lâm Cảnh, từ đầu đến cuối, không hề liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Triệu Thận cảm thấy rất kì quái, cung phản xạ theo không kịp, còn tò mò hỏi Lâm Cảnh một câu: “Đó không phải Lục gia tứ tiểu thư sao? Hai người các cậu làm sao vậy? Sao cô ấy làm như không quen biết cậu thế?”
Anh vừa nói lời này xong, liền phát hiện áp suất quanh Lâm Cảnh có gì đó không đúng, nhiệt độ giảm xuống -5oC, làm anh lập tức bị đóng băng, không dám nói tiếp nữa.
Nhưng mà Lâm Cảnh cái gì cũng không nói, chỉ im lặng rót cho mình một chén rượu.
Triệu Thận nhìn bạn tốt, trong nháy mắt bỗng nhiên minh bạch* cái gì.
*Hiểu rõ.
Cả buổi tốt, anh đều thật cẩn thận mà quan sát cảm xúc Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn có chút thờ ơ, vẫn im lặng như lúc đầu, chỉ là cứ uống rượu hết ly này đến ly khác.
Và ngẫu nhiên cũng sẽ đưa mắt nhìn về phía Lục Chẩm Tuyết một cái.

Triệu Thận nhanh chóng bắt gặp được ánh mắt của Lâm Cảnh nhìn về phía Lục Chẩm Tuyết, đột nhiên nhanh trí, cái gì cũng hiểu được tận gốc rễ.
Trong lòng anh kinh ngạc không thôi, nghĩ thầm vị Lục tứ tiểu thư này thật lợi hại, còn làm cho bông hoa cao lãnh nào hạ phàm được.
Lục Chẩm Tuyết làm sao biết được Lâm Cảnh đang nghĩ cái gì, đêm đó cô cùng Lâm Cảnh nháo ầm ĩ xong liền không tính toán giao thoa cái gì với anh nữa,
Kể cả cô thừa nhận cô cũng hơi rung rinh với anh, nhưng anh cao cao tại thượng như vậy, cũng đủ để cô dẹp ngay ý tưởng phát triển quan hệ với anh, bóp chết trứng từ khi còn trong nước.
Giống như anh ba nói, Lâm Cảnh và cô cũng là người dưng nước lã thôi.
Một người cao cao tại thượng, một người cứng cổ cứng đầu, chú định là thiên địch trời sinh rồi.
Một hôm dì giúp việc tới giúp cô quét tước phòng ở, thời điểm dọn dẹp tủ quần áo mới phát hiện áo sơ mi lần trước mượn của Lâm Cảnh vẫn còn.
Dì giúp việc đã làm ở nhà cô nhiều năm, quan hệ với cô cũng thân cận thêm không ít.
Dì nhìn thấy áo sơ mi nam, còn nói đùa với cô: “Tiểu thư A Tuyết, có phải cô có bạn trai rồi đúng không? Là thằng nhóc nhà nào, lớn lên đẹp trai không a?”
Lục Chẩm Tuyết cười cười, nói: “Con lấy đâu ra bạn trai.”
Cô đi qua, lấy áo sơ mi treo trong tủ quần áo ra, nói: “Là có lần không có quần áo để thay, mượn người khác, quên chưa trả.”
Cô gặp áo sơ mi lại gọn gàng, đi tìm cái túi đẹp đẹp rồi bỏ vào, đặt trên giường, nói với dì: “Dì Trần, chốc nữa dì ra ngoài thì gửi hộ con nha, con viết địa chỉ cho dì.”
“Ai, được.”
Bởi vì cùng thành phố nên chuyển phát nhanh nửa ngày đã đến, buổi tối Lâm Cảnh từ công ty về nhà, đi qua công liền bị bảo an gọi lại, cầm chuyển phát nhanh chạy ra đưa anh: “Lâm tổng, cậu có một cái chuyển phát nhanh a.”
Gần đây Lâm Cảnh cũng không có đặt cái gì, cúi đầu quét qua tên người gửi, là họ Trần.
Anh nhìn thoáng qua, nhận lấy, nói tiếng cảm ơn rồi lập tức đi vào trong.
Sau khi Lâm Cảnh trở vềm thuận tay ném bưu phẩm lên bàn trà, cũng không lập tức mở ra xem.

Một tay anh kéo cà vạt, một tay cởi nút áo sơ mi, vào phòng ngủ tắm rửa.
Rồi lại xử lí một ít tài liệu, chờ tới khi anh nhớ cái bưu phẩm được chuyển phát nhanh còn nằm lẻ loi ở phòng khách, đã là rạng sáng 12 giờ.
Anh đi ra khỏi phòng ngủ, ngồi trên sofa, mở túi bưu kiện.
Nhưng mà lúc anh nhìn thấy áo sơ mi của mình trong túi chuyển phát nhanh, đôi mắt anh như kết một tầng sương lạnh giá, sắc mặt cũng hoàn toàn lạnh xuống. Dự báo thời tiết toàn thân là gió cấp 12, giật cấp 13, biển động dữ dội, đề nghị người dân tìm nơi trú ẩn an toàn để tránh bão.
Vài giây sau, cơ hồ là anh đen mặc thẳng tay ném chiếc áo vào thùng rác bên cạnh, đứng dậy đi ngay vào phòng ngủ.
Mấy ngày nay, anh luôn phải cảnh cáo chính mình, chỉ là một người phụ nữ, anh sao có thể không quên được.
Nhưng đêm nay, anh thực sự mất khống chế.
Trong lòng anh cười lạnh. Bây giờ, Lục Chẩm Tuyết thật sự tính toán không muốn gặp mặt anh đúng không.
Rõ ràng là cách đây không xa, phòng ở của cô thậm chí còn ngay bên cạnh, cô một hai phải chuyển phát nhanh chiếc áo sơ mi qua đây.
Anh tự nhủ bản thân, có lẽ đây lại là chiêu lạt mềm buộc chặt của cô.
Cô luôn luôn chơi mấy trò đó.
Nhưng lần này thật sự là chiêu trò của cô sao?
Hay là thật sự từ trước đến nay cô không hề để anh vào mắt?
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận