Trao tâm

Lúc Lục Chẩm Tuyết về đến nhà thì đêm đã về khuya, cô rửa mặt rồi lên giường, cuộn tròn trong ổ chăn video call với Tần Hâm.
Tần Hâm còn đang ăn khuya, nghe thấy lời cô nói, kinh ngạc miệng mở to đủ để nhét vừa quả trứng gà: “Anh ta thật sự nói như vậy?”
Lục Chẩm Tuyết gật gật đầu. Trong đầu cô nghĩ tới lúc cuối cùng Lâm Cảnh nhìn mình, nói ra câu kia, nghĩ thế nào cũng thấy hình như cô thật sự chọc phải tổ kiến lửa Lâm Cảnh. Anh ta thật sự không muốn tha cho cô.
Ánh mắt Tần Hâm nhìn cô tràn ngập sự đồng tình và thương hại, quan tâm hỏi: “Vậy bây giờ cậu tính sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Chẩm Tuyết nói: “Tính cái gì chứ? Tớ không thể trêu vào anh ta, chẳng lẽ còn không biết trốn sao? Ngày mai tớ liền về thành phố Giang, tớ không tin anh ta tới tận đó để trả thù.”
Lục Chẩm Tuyết nói như vậy, ngày hôm sau thật sự liền thu dọn đồ đạc, xách hành lí, mua vé máy bay lượn về thành phố Giang.
Nhưng hôm nay cô trở về cũng không hoàn toàn là vì trốn Lâm Cảnh, vốn dĩ cô cũng lên kế hoạch trở về mấy ngày này.
Bởi vì mấy ngày nữa là sinh nhật ba cô, chắc chắn là cô phải về nhà rồi.
Chẳng qua lúc đầu định thứ hai mới về, nhưng bây giờ về trước hai ngày, nên thời điểm cô kéo vali vào nhà, mẹ cô đã vô cùng kinh ngạc. Bà cao hứng đi xuống lầu: “Không phải con bảo là hai ngày nữa mới về sao? Sao về sớm thế?”
Lục Chẩm Tuyết cười, nói: “Con nhớ mọi người nên trở về luôn. Hơn nữa, công việc dạo này cũng không quá bận rộn.”
Mẹ Lục sung sướng không chịu được, xuống lầu liền giúp con gái xách hành lí vào nhà, hỏi: “Có đói bụng không? Đã ăn cơm chưa?”
Lục Chẩm Tuyết vừa thay dép đi trong nhà, vừa nói: “Con không đói, lúc nãy con ăn trên máy bay rồi.”
Cô đặt chuyến bay cất cánh lúc hơn 9 giờ sáng, lúc nãy ở trên máy bay đúng lúc đói bụng nên đã ăn linh tinh rồi.
Mẹ Lục nói: “Được rồi, vậy con lên lầu tắm rửa trước đi, chờ buổi tối ba con về thì chúng ta ra ngoài ăn.”
Lục Chẩm Tuyết đã lâu không cùng ba mẹ ra ngoài ăn bữa cơm, nên cô vui vẻ cực kì, lập tức góp ý: “Vậy chúng ta đi ăn cá đi? Ăn ở quán cá hầm ớt cay ngày trước.”
Mẹ Lục cười nói: “Được.” Bà, một bên nói, một bên giúp cô mang hành lí lên lầu. Lục Chẩm Tuyết vội vàng bỏ cái ly xuống, chạy tới cầm túi đồ: “Mẹ, để con cầm cho. Cái túi này hơi nặng.”
Mẹ Lục buồn cười: “Một chút quần áo này của con thì nặng bao nhiêu a?”
Lục Chẩm Tuyết vừa xách cái túi lên vừa nói: “Không chỉ vài bộ quần áo, còn có cả sách và máy tính nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cười nói: “Hơn nữa, một bộ quần áo mùa đông đã đủ nặng rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Lục cầm một đĩa quýt đã bóc vỏ sẵn bên dưới mang lên lầu, hỏi: “Con đem cả quần áo mùa đông về sao? Lần này tính ở nhà bao lâu?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Nếu mà không có chuyện gì đặc biệt, thì liền ở nhà đến tết, dù sao cũng sắp tết nhất rồi.”
Mẹ Lục vừa nghe con gái ở nhà lâu như vậy, lập tức mừng rơn, nói: “Thế thì thật tốt quá. Hiếm khi con ở nhà lâu như vậy, dứt khoát nhân dịp này xem mắt nhiều một chút, xem có thích hay không.”
Lục Chẩm Tuyết đẩy mạnh vali hành lí vào tủ, dựa vào tủ quần áo, vừa cởi áo khoác ra treo lên giá áo, vừa nói: “Mẹ, nếu mẹ còn bắt con đi xem mắt, thì bây giờ con chuồn trước đây.”
“Được được được, mẹ không nói, không nói là được mà.” Mẹ Lục bất đắc dĩ mà lắc đầu, bà biết là không được mà, cũng không biết tại sao con bé này kháng cự chuyện xem mắt dữ vậy.
Bà nghĩ, hình như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đôi mắt liền sáng như đèn pha ô tô, thử thăm dò hỏi: “A Tuyết, có phải con có bạn trai mà không nói cho ba mẹ đúng không?”
Lục Chẩm Tuyết cởi áo khoác xong, lại giơ tay tháo luôn dây buộc tóc xuống, cười nói: “Không có. Mẹ, mẹ cũng đừng lo xa nữa. Nếu mà con có bạn trai chắc chắn sẽ mang về ra mất ba mẹ mà.”
Cô một bên nói, một bên ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lấy lược chải tóc.
Mẹ Lục nhìn con gái, không nhịn được cười, nói: “Được rồi. Con nha, chính là không thích mẹ lắm lời.”
Bà bưng đĩa trái cây để trên bàn sách trước cửa sổ, lại qua chỗ bàn trang điểm, cầm lược trong tay Lục Chẩm Tuyết, rũ mắt, ôn nhu mà chải tóc cho con gái, rồi bỗng nhiên nhẹ giọng cảm khái: “Nhưng mà, nếu con thật sự không muốn yêu đương kết hôn, mẹ cũng sẽ không ép con. Mẹ là muốn con tìm được một người con thật sự thích, nhưng nếu không tìm được, so với người khác thì mẹ lại càng không chấp nhận được. Nếu cuối cùng thật sự không tìm thấy, không kết hôn cũng không sao. Chỉ cần con vui vẻ là được.”
Bà nói như vậy, lại không nhịn được mà nói thêm: “Nhưng mẹ vẫn hi vọng con có thể tìm được một người con thích thật lòng, như vậy, kể cả tương lai mẹ và ba không còn nữa, nghĩ đến việc vẫn còn người yêu thương con, mẹ và ba cũng có thể an lòng nhắm mắt.”
“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy.” Lục Chẩm Tuyết ngẩng đầu giữ chặt tay mẹ “Mẹ đừng nói như vậy, mẹ và ba vẫn còn trẻ như vậy, còn sống lâu với con mà.”
Mẹ Lục cười cười, giơ tay sờ mũi con gái: “Được, đi tắm rửa trước đi. Mẹ xuống lầu gọi điện thoại cho ba con, hỏi ông ấy khi nào trở về, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm sớm một chút.”
Lục Chẩm Tuyết cười: “Dạ! Vậy con đi tắm rửa trước đây.”
Cô đứng dậy lấy áo ngủ trong tủ quần áo, xoay người liền đi vào phòng tắm tắm rửa.
Buổi tối, ba cô trở về, một nhà ba người liền đi quán cá hầm ớt cay bên bờ sông. Ba Lục hỏi Lục Chẩm Tuyết lần này ở bao lâu, Lục Chẩm Tuyết cao hứng mà nói: “Con không đi nữa, con ở nhà với ba mẹ cả đời.”
Ba Lục ngạc nhiên.
Mẹ Lục cười nói: “Nói linh tinh gì đó, sao có thể ở nhà với ba mẹ cả đời được.”
Ba Lục lại cực kì hạnh phúc mà cười nói: “Ba đồng ý. Ba thấy sau này A Tuyết kết hôn với một chàng trai bản địa ở thành phố Giang, như vậy sẽ cách ba mẹ rất gần.”
Lục Chẩm Tuyết cười rộ lên: “Được.”
Cả nhà vô cùng vui vẻ ăn xong bữa tối, lại đi dạo một vòng theo đường Tân Giang, về đến nhà đã là hơn 10 giờ.
Lục Chẩm Tuyết ngồi xem TV ở dưới nhà với ba mẹ một lát, hơn 11 giờ mỗi người mới lục tục về phòng ngủ của mình.
Khi cô rửa mặt xong và ra khỏi phòng tắm, vừa ngồi vào bàn trang điểm chuẩn bị skin care thì Tần Hâm đã gọi điện thoại đến.
Cô bắt máy, bật loa rồi để qua một bên, vừa lau mặt vừa hỏi: “Tan làm rồi?”
“Ừ. Vừa về đến nhà đã gọi điện ngay cho cậu luôn.” Tần Hâm bên đầu dây kia hỏi: “Cậu thật sự về thành phố Giang rồi?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Chính xác. Buổi tối tớ vừa ăn cá hầm ớt cay nhà lão Lưu, thật là ngon quá xá.”
“Tớ khinh. Lục Chẩm Tuyết, cậu phúc hậu một chút đi, tớ bận rộn một ngày còn chưa có cái gì đổ vào bụng đâu.”
Lục Chẩm Tuyết cười: “Vậy cậu về đây mau lên, tớ bao cậu đi ăn.”
Tần Hâm nói: “Chờ làm xong cái hạng mục quay chụp này, tớ lập tức trở về.”
Rồi lại hỏi: “Nhưng mà, cậu thật sự là vì trốn Lâm Cảnh nên mới về sao?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Tớ cũng đâu có hèn như vậy. Không phải sắp sn ba tớ sao, vốn dĩ tớ cũng tính trở về rôi.”
“Vậy bao giờ cậu quay lại đây?”
“Sang năm rồi nói sau.”
“Vậy được. Cậu chờ tớ trở lại phải bao tớ bữa cơm đó. Chắc tầm nửa tháng nữa là tớ xong việc.”
“Ok, tớ chờ.”
Ngày sn ba Lục Chẩm Tuyết, vừa vặn là một ngày cuối tuần.
Bởi vì không làm đại thọ, chỉ là một ngày sinh nhật bình thường nên ba Lục cũng không mời người ngoài, chỉ mời đại gia đình đến khách sạn Bốn Mùa ăn một bữa, buổi tối mới đến nhà ông nội ăn.
Nhưng mà, chỉ là Lục gia và nhà ông ngoại Lục Chẩm Tuyết cũng tính là hai đại gia đình, người cũng không ít. Phải bày ghế lô rộng khắp ba bàn lớn mới đủ chỗ ngồi.
Một nhà ăn cơm nên không hề khách khí, mọi người đều rất tùy ý.
Suốt bữa cơm, nhóm vãn bối không thể về được đều sôi nổi gọi điện thoại tới thăm hỏi, dỗ ba Lục đến mười phần cao hứng.
Lục Chẩm Tuyết chống cằm nhìn, cô nhìn không khí náo nhiệt như vậy, nhìn nụ cười trên mặt mọi người, bỗng nhiên cảm thấy, còn có gì so được với người nhà khỏe mạnh, bình an và hạnh phúc.
Cô đang nghĩ ngợi linh tinh, di động bên cạnh lại đột nhiên rung lên, cô cúi đầu nhìn tên liên lạc, là anh cả gọi tới.
Cô bắt máy: “Anh cả, lấy được bánh kem chưa?”
“Lấy được, lấy được rồi. Nhưng mà còn chút đồ, một mình anh không mang lên nổi, em xuống đây lấy giúp anh một chút.”
“Được. Vậy anh chờ em một chút, em lập tức xuông đây.”
Lục Chẩm Tuyết cúp điện thoại, mẹ cô liền hỏi: “Làm sao thế?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Anh cả đã lấy bánh kem về rồi, nhưng mà hình như còn có đồ đạc khác, anh ấy không mang lên được, nên con xuống lấy một chút.”
Cô vừa nói, vừa cầm di động đi ra ngoài.
Đi thang máy tới lầu một, vừa ra đến đại sảnh khách sạn đã thấy anh cả đang ôm một bó hoa lớn từ trong xe ra.
Lục Chẩm Tuyết vội vàng chạy tới, cười: “Thế này cũng lớn quá rồi.”
Lục Phong nói: “Còn không phải sao. Em năm luôn luôn là người khoa trương nhất mà.”
Em năm hiện giờ vẫn đang phải đóng phim ở Hoành Điếm, hoa và bánh kem đều là do em ấy đặt ship về.
Lục Chẩm Tuyết luôn biết em năm mình khoa trương, nhưng cũng không nghĩ tới mấy năm lại lại càng bày vẽ.
Cô ôm lấy bó hoa, buồn cười không chịu được: “Ba em mà thấy hoa em năm đưa, chắc phải vui đến điên mất.”
Lục Phong cũng cảm thấy buồn cười, lấy bánh kem ra từ cốp xe, cười nói: “Thế đã là gì, bánh kem cũng không nhỏ a.”
Lục Chẩm Tuyết cười rộ lên: “Còn được, còn được. Chúng ta nhiều người, khẳng định là ăn được hết.”
Hai người từ bên ngoài tiến vào, đi vào thang máy lên lầu 3.
Bởi vì hoa và bánh kem quá lớn, hai người bọn họ đi vào gần như là chiếm gần hết diện tích trong thang máy.
Thang máy dừng ở tầng 3, tầm mắt Lục Chẩm Tuyết bị bó hoa cản trở, theo bản năng liền đi ra ngoài, ai ngờ lại không cẩn thận đụng vào người ra, cô gian nan mà lộ mặt từ sau bó hoa: “Ngại quá, tôi…”
Cô còn chưa dứt lời, thấy người đàn ông mình đụng phải, liền ngây ngẩn cả người.
Lâm Cảnh mặc một bộ tây trang tối màu, phía sau còn có hai nhân viên đi theo, rõ ràng là tới bàn chuyện làm ăn.
Lục Chẩm Tuyết nghĩ thầm, thật là gặp quỷ. Cô trở về thành phố Giang còn có thể chạm mặt.
Cô nhìn anh một cái, lúc đầu định xoay người đi ngay, kết quả lại nghe thấy Lục Phong cao hứng nói: “Lâm tổng, thật trùng hợp, anh đi công tác tới thành phố Giang sao?”
Lâm Cảnh ừ một tiếng.
Lục Phong vội vàng hỏi tiếp: “Anh đến ăn cơm trưa sao? Hôm nay là sinh nhật bác cả tôi, chúng tôi vừa đi lấy bánh sinh nhật, nếu anh còn chưa ăn, không bằng ăn một bữa cơm với chúng tôi đi?”
Lục Chẩm Tuyết: “…”
Lục Chẩm Tuyết thật muốn lôi anh cả mình đi. Anh ấy cũng không nghĩ xem, Lâm Cảnh thoạt nhìn bây giờ còn có việc phải làm. Kể cả không có, anh ta cao cao tại thượng như vậy, sao có thể ăn cơm với bọn họ.
Cô nhịn không được nói: “Anh cả, Lâm tổng người ta trăm công ngàn việc, anh đừng quấy rầy người ta.”
Cô nói, đưa một tay ra định kéo anh cả đi.
Lúc đầu, cô còn cho rằng, Lâm Cảnh sẽ không thèm phản ứng lại bọn họ, thậm chí, khinh thường liếc bọn họ một cái.
Ai biết, cô vừa dứt lời, Lâm Cảnh nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Cũng không phải là quá bận. Nếu hôm nay là sinh nhật chú Lục, tất nhiên tôi phải đến chúc mừng rồi.”
Lục Chẩm Tuyết: “…”
Lục Chẩm Tuyết không ngờ tới Lâm Cảnh lại thật sự đến bữa tiệc sinh nhật của ba cô.
Ba Lục cũng không ngờ tới hôm nay Lâm Cảnh cũng ở chỗ này. Tuy rẳng lúc trước Lâm Cảnh từ hôn con gái mình, nhưng cọc hôn ước này mọi người đều không có để trong lòng. Rốt cuộc là thế hệ trước định ra hôn ước, vốn dĩ là không thể cưỡng cầu.
Ông vội vàng đứng lên, vui vẻ mà tiếp đón Lâm Cảnh, mời anh ngồi xuống cùng dùng bữa, lại lập tức gọi phục vụ mang thêm chén đũa.
Lục Chẩm Tuyết cảm thấy thế giới này thật vi diệu, Lâm Cảnh thế nhưng lại chủ động tới chào hỏi người nhà cô, hơn nữa còn ngồi xuống cùng ăn cơm.
Bữa cơm kéo dài đến hơn 2 giờ mới kết thúc, mọi người cũng lục tục đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài khách sạn, ba Lục nói với Lâm Cảnh: “Tiểu Cảnh, vậy nếu con làm việc xong, buổi tối nhớ đến nhà ông nội A Tuyết ăn cơm chiều nhé. Con còn nhớ đường chứ?”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu: “Còn nhớ ạ.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Một lời đã định, buổi tối nhất định phải đến đấy.”
Lâm Cảnh hơi hơi gật đầu, nói: “Vậy, con xin phép, con đi trước.”
“Được, được. Vậy con đi đường cẩn thận một chút, nhớ chú ý an toàn.”
Lục Chẩm Tuyết đi rồi, Lục Phong đứng sau nhìn bóng dáng anh nửa ngày, cảm thấy hình như hôm nay Lâm Cảnh không giống với trước kia, nhịn không được mà nhỏ giọng nói với Lục Chẩm Tuyết: “A Tuyết, em có phát hiện ra, Lâm tổng hôm nay bình dị, gần gũi hơn một chút so với lúc trước không?”
Lục Chẩm Tuyết nghĩ đến mấy câu Lâm Cảnh nói với cô từ hôm trước, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Người đàn ông này sao có thể bình dị, gần gũi.
Buổi chiều, Lục Chẩm Tuyết ở nhà ông nội xem các trưởng bối đánh bài, trong lòng lại ẩn ẩn bất an.
Cô có linh cảm là Lâm Cảnh vì cô nên mới tới. Cô không nhìn thấu được Lâm Cảnh, cũng không biết anh đang định làm gì với cô.
Cô cầu nguyện buổi tối Lâm Cảnh đừng đến đây, nhưng mà đời không như là mơ, Lâm Cảnh thật sự quyết tâm không chịu buông tha cho cô.
Cô không tin Lâm Cảnh bỗng dưng phải lòng mình, nhưng mà cơm trưa, cơm chiều anh đều tới. Lời giải thích hợp lí nhất và duy nhất, chỉ có thể là, anh vì cô mà tới.
Người trong nhà buổi tối thì ít hơn buổi trưa, các trưởng bối ngồi một bàn, nhòm vãn bối ngồi một bàn.
Bởi vì Lâm Cảnh là khách, còn là khách quý của ông nội, nên tất nhiên ngồi ở bàn trưởng bối.
Lục Chẩm Tuyết ngồi ở bàn cho vãn bối, thất thần cả buổi tối, thật vất vả mới chờ đến lúc tiệc tàn, mọi người giải tán, cô nhìn Lâm Cảnh đi ra ngoài, lập tức đi theo.
Lâm Cảnh đi ra từ Lục gia, đi đến bờ sông đối diện nghe điện thoại.
Lục Chẩm Tuyết đứng cách anh không xa, chờ anh nghe điện thoại xong, mới đi tới.
Lâm Cảnh đã sớm cảm thấy Lục Chẩm Tuyết đi theo sau mình, nên không hề kinh ngạc chút nào. Hai tay anh đút trong túi quần, nghiêng mắt nhìn Lục Chẩm Tuyết.
Anh nhìn cô đi đến chỗ mình, không hề rời mắt.
Lục Chẩm Tuyết đi đến trước mặt Lâm Cảnh, đi thẳng vào vấn đề: “Lâm Cảnh, anh rốt cuộc là muốn làm gì? Rõ ràng là đã kết thúc, vì sao anh lại không chịu buông tha cho tôi?”
“Ai nói là kết thúc?” Lâm Cảnh rời mắt khỏi dòng sông trước mặt, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn cô, lạnh giọng chất vấn: “Lục Chẩm Tuyết, cô nói bắt đầu thì bắt đầu, cô nói kết thúc thì kết thúc sao?”
Lục Chẩm Tuyết sửng sốt, nhìn anh, hỏi: “Vậy anh muốn gì?”
Lâm Cảnh bỗng nhiên cảm thấy thực phiền muộn, ánh mắt vô định nhìn nơi xa, trầm mặc thật lâu mà không nói lời nào.
Lục Chẩm Tuyết quan sát thái độ của anh, nghĩ nghĩ lại nỏi: “Lại nói, chuyện quá đáng duy nhất tôi làm với anh, cũng chỉ là lúc trước thơm anh một cái.”
Cô bình tĩnh nhìn anh: “Nếu anh cảm thấy bản thân bị thua thiệt, cùng lắm thì tôi để anh thơm lại một cái là xong.”
Rốt cuộc Lâm Cảnh cũng quay mặt sang nhìn cô, nhìn chằm chằm cô một lúc, bỗng nhiên nói: “Lục Chẩm Tuyết, cô có cảm thấy bản thân mình thật dễ dãi không? Coi trọng ai liền đi trêu chọc người đấy, làm tất cả mọi người yêu cô, cô cảm thấy mình thật lợi hại đúng không?”
Lục Chẩm Tuyết ngỡ ngàng: “Tôi không có a.”
Cô nghi hoặc mà nhìn anh, chần chờ hỏi: “Anh yêu tôi sao?”
Lâm Cảnh hơi cứng người, trong lòng thẹn quá thành giận, nhìn chằm chằm Lục Chẩm Tuyết, lạnh lùng nói: “Tôi bị ngốc sao? Hay là cô thật sự cho rằng tất cả mọi người đều yêu cô?”
Lục Chẩm Tuyết cũng không hề cảm thấy ngoài dự đoán.
Lâm Cảnh thật sự yêu cô, mới là gặp quỷ.
Cô hỏi Lâm Cảnh: “Cho nên anh muốn thế nào mới có thể nguôi giận rồi buông tha cho tôi?”
Lâm Cảnh trầm mặc nhìn phương xa, không nói gì.
Nhưng từ sườn mặt đang căng chặt của anh, có thể thấy được anh đang tức giận.
Lục Chẩm Tuyết thật sự không muốn dây dưa gì nữa, cô hiếm khi xuống nước trước, nòi: “Cùng lắm thì tôi xin lỗi anh? Lúc trước tôi không nên trả thù anh, không nên ôm theo mục đích mà tiếp cận anh?”
Lâm Cảnh cảm thấy nghẹt thở, không thể hô hấp được, theo bản năng mà nhắm chặt hai mắt, vẫn như cũ mà không nói gì.
Lục Chẩm Tuyết nghiêng đầu nhìn anh, nghĩ nghĩ: “Nếu không thì tôi làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho anh?”
Lâm Cảnh cuối cùng cũng rũ mắt nhìn cô.
Lục Chẩm Tuyết nhìn đôi mắt anh, thử thăm dò hỏi: “Ba ngày du lịch thành phố Giang? Cộng thêm giải thích miễn phí ở viện bảo tàng?”
Lâm Cảnh nhìn cô trong chốc lát: “Tôi muốn ở thành phố Giang mười ngày.”
“Du lịch thành phố Giang mười ngày?” Lục Chẩm Tuyết kinh ngạc nói “Lâm Cảnh, anh có cảm thấy mình quá đáng không?”
Lâm Cảnh nhìn cô: “Thế nào? Không muốn?”
Lục Chẩm Tuyết nhìn anh nửa ngày, cuối cùng thỏa hiệp hỏi: “Sau khi chấm dứt, thì mọi chuyện trước kia đều xí xóa?”
Giọng điệu Lục Chẩm Tuyết thể hiện rõ ràng thái độ nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ, làm đáy lòng Lâm Cảnh cực kì bực bội.
Anh không khỏi nhíu mày, xoay người trở về, lược bỏ câu: “Đến lúc đó nói sau.”  
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui