Buổi tối ngày 29 tháng 1 đó, Lục Chẩm Tuyết cùng bạn bè tới quán bar uống rượu.
Tần Hâm kinh ngạc hỏi cô: “Cậu thật là muốn theo đuổi Lâm Cảnh?”
Lục Chẩm Tuyết một bên gọi nhân viên phục vụ tới mở hai bình rượu, một bên nói: “Đương nhiên, chơi thật vui nha.”
Tần Hâm giội cho cô một gáo nước lạnh: “Tớ xem cậu có chơi được Lâm Cảnh không.”
Lục Chẩm Tuyết ngẩng đầu, cô hất tóc một cái, hướng Tần Hâm lộ ra một nụ cười mê người, hỏi Tần Hâm: “Nếu cậu là đàn ông, cậu có thích tớ không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Hâm nói: “Lúc ấy tớ sẽ có. Rốt cuộc tớ vẫn thích mỹ nhân mà. Nhưng Lâm Cảnh không giống thế a, đấy chính là tổng giám đốc tập đoàn Hằng Tịch nha, cái trò xiếc nhỏ này của cậu, tớ sợ anh ta liếc mắt một cái liền nhìn thấu.”
Lục Chẩm Tuyết lại một chút cũng không thèm để ý: “Chị đây cũng muốn thử xem. Đời này tớ vẫn chưa từng chịu ủy khuất nào như vậy.”
Lục Chẩm Tuyết từ nhỏ đến lớn là được cưng chiều trong lòng bàn tay mà lớn lên, ông nội thương, cha mẹ chiều, các anh chị yêu, hiện giờ bị từ hôn còn chưa tính, còn bị khinh thường thành như vậy.
Cô trước nay rõ ràng không nghĩ tới việc phải gả cho anh, càng không nghĩ tới muốn trèo cao, anh dựa vào cái gì đánh giá cô như vậy?
Cô thật là nuốt không trôi cái loại khẩu khí này.
Cô chính là muốn nhìn một chút, Lâm Cảnh đến tột cùng là khó cưa đến mức nào. Cô chính là muốn anh ta yêu cô.
Lâm Cảnh đi công tác từ thành phố Giang xong về nhà cũng đã khoảng một tháng, mới vừa đặt chân vào nhà, liền nhìn thấy ông nội đang ngồi ở sô pha, thổi râu trừng mắt, một bộ dáng muốn bắt anh hỏi tội.
Bất quá Lâm Cảnh đã sớm đoán được, nên một chút không kinh ngạc.
Áo khoác tây trang khoác lên khuỷu tay, một tay anh đút trong túi quần tây, bình tĩnh mà nói: “Con chào ông”, liền lập tức đi lên lầu.
Lão gia tử thấy anh cư nhiên không tính toán giải thích một chút, nháy mắt liền càng tức giận, quải trượng gõ thật mạnh lên mặt đất một cái: “Con còn biết kêu ông là ông nội, trong mắt con còn có người ông nội này sao!”
Lâm Cảnh dừng chân lại, lão gia tử cả giận nói: “Ông định ra hôn sự, con cũng không thương lượng cùng ông một chút, nói từ liền từ, con bảo ông phải giải thích với người bạn già như thế nào, a?”
Lâm Cảnh nhìn ông nội, nói: “Lúc gần đi con đã nói qua với ông rồi.”
“Ông làm sao biết được là con thật sự muốn đi từ hôn!” Lão gia tử tức đến mức hồ đồ: “Con nhìn chuyện tốt con làm kìa, làm ông về sau nhìn thấy bạn già, cái mặt già này phải để đi đâu, đây không phải thất tín bội nghĩa sao!”
Lâm Cảnh nhìn ông nội, nói: “Đó là chuyện của ông. Huống chi thời điểm năm đó ông định ra hôn ước, có hỏi qua ý kiến của con sao? Có hỏi con nguyện ý không sao?”
Lão gia tử bị hỏi đến sửng sốt, nửa ngày mới nói: “Ông…… ông cũng chưa nói là một hai nhất định phải cưới A Tuyết, nhưng con cũng không thể từ hôn qua loa như vậy đi? Dù sao hiện tại con cũng không thích người ta, con tốt xấu cũng đã nhìn thấy A Tuyết, tìm hiểu một chút, nói không chừng con sẽ thích đâu ——”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con không thích.” Lão gia tử còn chưa nói xong, Lâm Cảnh liền lên tiếng đánh gãy lời.
Anh lười thảo luận chuyện này, nói thẳng: “Con không thích, ông nội không cần lo lắng nữa. Con còn có việc, lên lầu trước.”
Anh nói xong, liền không hề phản ứng nữa, lập tức đi lên lầu.
Lão gia tử ở dưới lầu tức giận đến thổi râu trừng mắt, nói với lão quản gia: “Ông xem thằng nhóc thúi này, ánh mắt cao như vậy, nó đến cùng là muốn tìm cái dạng gì nhỉ. A?”
Lão quản gia cười nói: “Người trẻ tuổi có ý tưởng của người trẻ tuổi, ngài lo lắng cũng vô dụng.”
Tuy là nói như thế, nhưng lão gia tử sao có thể không nhọc lòng. Qua mấy ngày, ông liền tìm tới mười mấy bức ảnh, lúc ăn cơm, toàn bộ đem đến trước mặt Lâm Cảnh: “Nhìn xem! Có thích hay không!”
Em gái Tôn Điềm Điềm đang ăn cơm cũng oa lên một tiếng, cô không chê náo nhiệt cũng không ngại chuyện lớn, đem toàn bộ ảnh chụp lại đây, mở ra xem từng cái từng cái: “Oa, cái này đẹp. Oa, cái này cũng đẹp. Nha, cái chị gái này cũng đẹp. Anh, anh nhìn xem, mau nhìn xem ——”
“Anh ——” Tôn Điềm Điềm như hiến vật quý, cười tủm tỉm mà đem toàn bộ ảnh chụp đến trước mặt Lâm Cảnh, nhưng mà cô một tiếng còn chưa hô ra khỏi miệng, đã bị Lâm Cảnh lạnh lùng liếc mắt một cái.
Cô theo bản năng liền rụt rụt cổ, nhỏ giọng nói thầm: “Thật sự đều rất đẹp ——”
“Sinh hoạt phí tháng này không muốn đúng không?” Lâm Cảnh lạnh mặt cảnh cáo cô.
Tôn Điềm Điềm bĩu môi: “Không xem thì không xem.”
Cô đem ảnh chụp trả lại, lão gia tử thấy chính mình không còn đồng minh, liền tức giận trừng lớn hai mắt: “Con đừng chỉ biết ức hiếp Điềm Điềm, con có một nửa bớt lo như Điềm Điềm, ông liền không cần nhọc lòng như thế!”
Lâm Cảnh đau đầu đến không chịu được, anh giơ tay xoa bóp huyệt Thái Dương, sau một lúc lâu mới ngước mắt hỏi ông nội, ngữ khí bất đắc dĩ: “Ông nội, ông gần đây nhàm chán quá đúng không?”
Lão gia tử: “……”
Lâm Cảnh gần đây bị trong nhà thúc giục kết hôn đến phiền chán, đơn giản trực tiếp liền dọn ra khỏi nhà, dọn đến căn phòng bên ngoài gần công ty, cuối cùng mới được thanh tịnh.
Ngày đó là thứ năm, Lục Chẩm Tuyết muốn tham gia một buổi đấu giá từ thiện.
Cô thề ngày đó thật không phải vì phía Lâm Cảnh mà đi, mà là thật được mời đi tham gia đấu giá.
Nhưng mà khi nhìn thấy Lâm Cảnh, trong lòng cô vẫn là có chút kinh hỉ*.
*Kinh ngạc + vui mừng = kinh hỉ
Cô trở về thành phố S cũng gần một tuần, bất quá bởi vì vẫn luôn bận rộn, nên không cso thời gian đi tìm Lâm Cảnh.
Không nghĩ tới cư nhiên lại có thể gặp mặt ở hội đấu giá, nên lại có thể gặp được mà chẳng cần tốn chút công phu nào.
Cô xa xa nhìn thấy Lâm Cảnh mặc một bộ tây trang màu đen cắt may tinh xảo, ngồi ở vị trí đầu tiên trong hội trường bán đấu giá, anh như là đang bận, trong tay cầm di động, hai tay khuỷu tay chống ở đầu gối, hơi cong thân, cúi đầu đọc cái gì đó.
Không thể không thừa nhận, cho dù là ở đây là trường hợp tụ hội đủ loại nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, cùng rất nhiều minh tinh đang hồng*, Lâm Cảnh vẫn như cũ nhất hấp dẫn ánh mắt người ta nhất.
*Đang nổi tiếng, được nhiều người biết đến.
Huống chi trên người anh còn mang theo một cổ khí tràng cường đại sinh ra đã có sẵn, mà những người khác không có.
Bất quá anh thật sự là quá lạnh lùng, quanh thân đều tản ra một cổ khí tràng lạnh như băng, cho nên dù là thương giới danh viện* hay những nữ minh tinh, ánh mắt cũng chưa từ rời khỏi người Lâm Cảnh, nhưng cũng không có ai thật sự dám lên trước đến gần.
*Tiểu thư khuê các, lá ngọc cành vàng.
Thật vất vả mới có một vị danh viện lấy hết dũng khí tiến lên đến gần, vừa mở miệng hỏi phương thức liên hệ, Lâm Cảnh liền lạnh nhạt đến liền mí mắt đều không có nâng một chút, vị danh viện kia xấu hổ mà đứng chôn chân ở chỗ đó, đứng đại khái tầm một phút, rồi xấu hổ mà rời đi.
Cả một đêm sau đó, không còn có người dám tiến lên đi đến gần.
Bất quá Lục Chẩm Tuyết lại không sợ, cô hơi nhếch khóe môi lên mỉm cười, xách làn váy lập tức đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Cảnh.
Cô cũng không nói lời nào, hai cánh tay tinh tế trắng nõn đặt ở trên lưng ghế, liền mỉm cười như vậy mà nhìn Lâm Cảnh.
Đại khái là ánh mắt cô quá mức nóng bỏng, qua một lúc, Lâm Cảnh rốt cuộc nghiêng đầu tới, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào cô.
Lục Chẩm Tuyết cười xán lạn: “Lâm tổng, thật là trùng hợp a. Cư nhiên ở chỗ này cũng có thể gặp lại.”
Lâm Cảnh lạnh nhạt mà nhìn cô, cái gì cũng chưa nói.
Lục Chẩm Tuyết di một tiếng, cô kinh ngạc hỏi: “Anh sẽ không phải là không nhớ rõ tôi là ai đi? Tôi là Lục Chẩm Tuyết nha. Chúng ta từng gặp qua ở thành phố Giang.”
Lâm Cảnh nhìn cô, hỏi ngược lại: “Rồi sao?”
Lục Chẩm Tuyết cười tủm tỉm, nói: “Anh không cảm thấy chúng ta rất có duyên sao?”
Lâm Cảnh nghe rồi cười, khóe môi anh gợi lên một tia trào phúng, nhìn Lục Chẩm Tuyết nói: “Phải không? Người nhà các cô cùng tôi đều rất có duyên.”
“Người nhà của chúng tôi? Còn có ai ——” Lục Chẩm Tuyết sửng sốt, muốn hỏi còn có ai cùng anh có duyên, nhưng sắc mặt Lâm Cảnh đã trầm xuống, đứng dậy bước đi.
Lục Chẩm Tuyết sửng sốt vài giây, ngồi ngốc ở nơi đó.
Hơn nửa ngày mới phản ứng lại, cho nên Lâm Cảnh lúc nãy là đang trào phúng cô, cho rằng cô cố ý tiếp cận hắn?
Cô tuy rằng đích xác có cái kế hoạch này, nhưng hôm nay xác thật không phải a. Hôm nay cô căn bản là không biết Lâm Cảnh cũng ở chỗ này.
Lục Chẩm Tuyết quả thực bị chọc giận đến hộc máu.
Cô nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Cảnh đã đi xa, cắn răng, ở trong lòng thầm mắng câu cẩu nam nhân*.
*Đồ đàn ông thui.
Cô không chứng thực tội danh cố ý quyến rũ, thì xin lỗi, cô lại phải chịu oan uổng rồi.
Buổi tối, khi về nhà cũng đã sắp 12 giờ, Lục Chẩm Tuyết đá giày cao gót ở cửa, chân trần đi đến trước sô pha rồi nằm xuống.
Di động đinh một tiếng, là tin tức Tần Hâm gửi tới, cô ha ha ha ha mà cười ở đầu dây bên kia, nói: “Tớ đã sớm nói với cậu, cái xiếc nhỏ này của cậu, sao có thể chơi được Lâm Cảnh. Cậu biết Lâm Cảnh là ai không? Là một người đàn ông có thể hô mưa gọi gió ở giới kinh doanh, cái tâm tư nhỏ này của cậu, anh ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.”
Ngón tay Lục Chẩm Tuyết vẫn ở trên bàn phím mà gõ chữ: “Nhưng hôm nay tớ thật là quá oan uổng, tớ thề là hôm nay tớ thật sự không biết anh ta ở đó, cũng không có cố ý tiếp cận anh ta.”
Tần Hâm nói: “Có khả năng là cậu đang quyến rũ anh ta mà không tự biết đâu. Cậu có biết khi cậu cười lên có bao nhiêu yêu mị sao?”
Lục Chẩm Tuyết: “…… Thế tại sao anh ta vẫn chưa quỳ gối trước váy thạch lựu của tớ?”
Tần Hâm nhắn tới liên tiếp một chuỗi ha ha ha ha ha ha, Lục Chẩm Tuyết thật bất đắc dĩ, cô đem điện thoại khóa màn hình rồi ném lên bàn trà, đứng dậy về phòng ngủ tắm rửa.
Cô ngâm mình ở bồn tắm mờ mịt nhiệt khí, notebook đặt ở trên giá trang trí trong bồn tắm, nhập tên “Lâm Cảnh” trên thanh tìm kiếm.
Cô nghĩ “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”, nghĩ nghĩ liền tra xem Lâm Cảnh phụ nữ như thế nào, để cô còn gãi đúng chỗ ngứa. Nhưng mà từ đầu đến cuối, đừng nói là thích phụ nữ thế nào, liền nửa tin tai tiếng cũng không có nhìn thấy.
Lục Chẩm Tuyết tìm nửa ngày cũng không có tra được tư liệu hữu dụng gì, cuối cùng lại bị một tấm ảnh chụp Lâm Cảnh hấp dẫn.
Ảnh chụp thoạt nhìn như là bị chụp lén.
Thoạt nhìn như là trong một buổi tiệc rượu, Lâm Cảnh mặc bộ tây trang phẳng phiu, một tay cầm ly rượu, một tay đút trong túi quần, chung quanh có mấy người ở cùng anh nói chuyện, Lâm Cảnh mặt mày thành thạo, khí tràng xa cách đạm mạc thật sự là quá mê người.
Thế cho nên Lục Chẩm Tuyết liếc mắt xem một cái, cũng chỉ nhìn đến anh.
Lục Chẩm Tuyết tự nhận mình đôi lớn lên trong môi trường soái ca, đối với soái ca kỳ thật đã có hệ miễn dịch, nhưng không thể không thừa nhận, Lâm Cảnh xác thật lớn lên rất tuấn tú. Đặc biệt là cổ khí chất cấm dục trên người kia, thật là mê người.
Lục Chẩm Tuyết sách một tiếng, nghĩ thầm khó trách đêm nay có nhiều phụ nữ như vậy, cả một đêm ánh mắt đều không rời khỏi người Lâm Cảnh.
Cũng may Lục Chẩm Tuyết từ nhỏ lớn lên với soái ca, đối với soái ca vẫn còn chút tính miễn dịch.
Trong đầu cô hiện tại vẫn là đang nhớ tới chuyện bị Lâm Cảnh từ hôn, và chuyện khinh thường gia đình cô.
Cô rõ ràng không có trêu chọc anh, anh dựa vào cái gì mà cao cao tại thượng mà khinh thường cô.
Ngày đó là thứ bảy, khi Lâm Cảnh kết thúc xã giao và về nhà, đã là buổi tối 11 giờ.
Anh uống một chút rượu, đi từ thang máy ra, đang nghe điện thoại: “Văn kiện hạng mục Nam Sơn đưa tôi. Đúng, hiện tại ——”
Anh nói còn chưa dứt lời, ngước mắt lại nhìn thấy cửa phòng đối diện nhà mình bỗng nhiên mở ra, Lục Chẩm Tuyết từ bên trong đi ra.
Lục Chẩm Tuyết trong tay xách theo túi rác, thuận tay ném vào thùng rác cạnh cửa, cô đứng yên ở cạnh cửa, nở nụ cười tươi đẹp nhìn Lâm Cảnh.
Ánh mắt Lâm Cảnh nhìn chằm chằm vào cô, hàng lông mày không tự giác nhíu lại.
Thư kí ở kia đầu phát hiện trong điện thoại không có âm thanh, thử thăm dò mà hô: “Lâm tổng? Ngài còn đó không?”
Lâm Cảnh lấy lại tinh thần, ừ một tiếng: “Gửi vào hòm thư của tôi là được.”
Anh nói xong liền cúp điện thoại. Không nhìn Lục Chẩm Tuyết nữa, lập tức đi đến cửa nhà.
Anh giơ tay nhập vào vân tay, Lục Chẩm Tuyết chạy tới: “Lâm tổng! Trùng hợp a! Anh cũng ở nơi này sao?”
Lâm Cảnh nghiêng mắt, lạnh lùng xem cô: “Trùng hợp sao?”
Lục Chẩm Tuyết cười khanh khách: “Không khéo sao? Chúng ta cư nhiên là hàng xóm.”
Lâm Cảnh nhìn chằm chằm Lục Chẩm Tuyết một lát, sau một lúc lâu, lại cái gì cũng chưa nói, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Cửa phòng phanh một tiếng rồi đóng lại, Lục Chẩm Tuyết bị nhốt ở bên ngoài.
Lục Chẩm Tuyết nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt, nhưng một chút cũng không tức giận.
Đôi tay cô vắt chéo ở sau người, khóe môi lộ ra nụ cười tươi như hồ ly.
Có thể làm Lâm Cảnh nhớ kỹ cô, đã là cái bắt đầu không tồi rồi.
Cô bỏ tay xuống, tâm tình không tồi mà xoay người về nhà.
Đối diện, sau khi Lâm Cảnh vào nhà, sắc mặt liền lạnh đi.
Anh đứng ở trước sô pha, đem tây trang cởi ra rồi thuận tay ném trên sô pha, lại giơ tay tháo cà vạt, cởi hai cúc áo sơmi.
Trong phòng không có bật đèn, nhưng cửa sổ sát đất lại chiếu vào ánh trăng bên ngoài nên vẫn có thể thấy sắc mặt lạnh băng của Lâm Cảnh.
Anh ngồi ở sô pha, ánh mắt dừng ở cửa, con ngươi đen nhánh thâm thúy không thấy đáy, không biết đang suy nghĩ cái gì.