Trao tâm

Tháng 8, Lục Chẩm Tuyết lại trở về thành phố Giang một chuyến. Bởi vì công việc của cô có tính tự do cao, cho nên một năm cô không cần đóng cọc nguyên một chỗ. Cô luôn lưu luyến gia đình, cho nên chỉ cần không có việc chắn chắn sẽ trở về thành phố Giang.
Mắt thấy cô về nhà cũng được nửa tháng, cả ngày không có việc gì làm, chỉ biết nằm trên ghế trong nhà ông nội, lảo đảo lắc lư, hoặc là đọc sách, hoặc là lấy sách che mặt lại rồi ngủ.
Mẹ Lục nhìn con gái mình cũng sắp 25 mà vẫn còn lảo đảo lắc lư cả ngày, không hề nghĩ suy đến chuyện chung thân đại sự, trong lòng liền sốt ruột như đứng đống lửa, ngồi đống than. Nhưng cố tính khi nhắc đến chuyện này, con bé luôn có một đống đạo lí bàng môn tà thuyết để từ chối.
Nhìn thấy bạn bè con gái suốt ngày rải cơm chó, đứa thì yêu đương, đứa thì kết hôn mà con gái mình vẫn chưa một mảnh tình vắt vai, quanh năm suốt tháng mang kiếp cẩu độc thân, sống như người trời, không chịu kết giao bạn trai, mang con rể về nhà.
Đương nhiên người đến cửa mai mối cũng rất nhiều, nhưng đừng nói là Lục Chẩm Tuyết, đến cả bản thân mẹ Lục cũng cực kì bắt bẻ. Rốt cuộc con gái mình lớn lên xinh như hoa như ngọc, lại ưu tú giỏi giang như vậy, cũng không phải người đàn ông nào cũng có thể xứng đôi được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhắc tới chuyện này, mẹ Lục liền buồn thúi ruột. Lúc ăn cơm, bà nói chuyện với Lục Chẩm Tuyết: “Sáng mai con dậy sớm một chút, cùng mẹ đi chùa Vân Sơn thắp mấy nén hương.”
Lục Chẩm Tuyết dù sao cũng nhàn rỗi, liền lập lức đồng ý.
Bất quá cô nhớ mẹ mình không có thói quen đi thắp hương bái Phật, nên cảm thấy có điểm kì quái. Thời điểm lên núi ngày hôm sau, cô vừa hỏi, mẹ Lục liền không lừa cô: “Người ta nói chùa Vân Sơn cầu tình duyên rất linh nghiệm, chờ lát nữa con cầu nguyện thành kính một chút.”
Lục Chẩm Tuyết nghe được liền đứng như trời trồng, cô lắc lắc tay mẹ, giả vờ nhõng nhẽo, thở dài nói: “Mẹ, mẹ muốn con lấy chồng như vậy sao? Mẹ không muốn con sống bồi thêm mấy năm sao?”
Mẹ Lục liếc nhìn cô một cái: “Kể cả con có kết hôn thì vẫn có thể bồi mẹ, ha.”
Lục Chẩm Tuyết bị câu nói của mẹ chặn họng, không còn nói được lời nào, đành phải ngoan ngoãn lên núi.
Không thể không nói, đầu năm nay, cầu tình duyên quả thật đang lên ngôi “hot trend”, người đến cầu duyên đông như kiến cánh. Rất nhiều xe sang xịn mịn dừng lại trước cửa chùa, Lục Chẩm Tuyết còn đang nhìn mòn con mắt thì bị mẹ lôi kéo đi vào trong, nhỏ giọng dạy bảo: “Ở chốn cửa Phật, con thành kính chút.”
“Dạ.” Lục Chẩm Tuyết bất đắc dĩ, đành phải thuận theo sếp lớn, cùng đi vào trong chùa thắp nén hương.
Lúc đầu cô cho rằng chỉ cần cắm hương vào là xong rồi, ai ngờ lại còn phải ở lại ăn bữa cơm chay.
Lục Chẩm Tuyết không còn cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn, cun cút đi theo vào nhà ăn ăn bữa cơm chay.

Khi xuống núi đã là buổi chiều, trở về nhà ông nội, Lục Chẩm Tuyết liền nhìn thấy một chiếc xe lạ dừng trước cửa.
Cô nhảy xuống xe, hỏi dì Dương đang đừng sát cửa: “Dì Dương, có khách tới nhà sao?”
Dì Dương gật đầu, trên mặt còn có ý muốn nói lại thôi, Lục Chẩm Tuyết có điểm kì quái: “Làm sao thế?”
Dì Dương do dự một chút mới nói: “Là Lâm lão gia tử tới.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Chẩm Tuyết lập tức đơ như cây cơ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Lục cũng vội vàng vòng qua thân xe tới: “Lâm lão gia tử tới? Tới đây lúc nào?”
“Vừa đến không lâu, đang cùng lão gia tử nói chuyện phiếm ở sảnh ngoài.”
Lục Chẩm Tuyết nguyên bản còn cho rằng chỉ có mình ông nội Lâm tới, ai dè sau khi đi vào mới phát hiện có cả Lâm Cảnh.
Cô đứng ở cửa, thời điểm nhìn thấy Lâm Cảnh, có chút sửng sốt.
Nhưng cô phản ứng lại chỉ trong vòng ba nốt nhạc, Lâm Cảnh sao có thể tới nhà cô, chắc chắn là bị ông nội Lâm mạnh mẽ, bắt buộc mang đến nhà cô để xin lỗi rồi.
Cô nhìn sắc mặt Lâm Cảnh theo bản năng, quả nhiên sắc mặt anh đen thui, nếu không phải ngại trưởng bối đều đang ở đây, phỏng chừng anh muốn bỏ của chạy lấy người từ lâu rồi.
Bất quá, ngay cả Lục Chẩm Tuyết cũng cảm thấy ông nội Lâm có chút làm khó Lâm Cảnh, anh chướng mắt cô như vậy, sao có thể xin lỗi.
Huống chi, thực tế là xin lỗi cũng không phải là điều quá cần thiết.
Nhưng là ông nội Lâm vẫn cực kì áy náy, vẫn luôn xin lỗi ông nội.
Ông nội lại nghĩ thoáng cực kì, chỉ cười nói: “Ông thế này là quá khách khí rồi. Chuyện của người trẻ tuổi, vẫn phải do chúng nó quyết định. Chuyện duyên phận không thể cưỡng cầu.”

Lại nói: “Chúng ta đã không gặp mặt mấy chục năm rồi, ông khó lắm mới có dịp đến thành phố Giang, nhất định phải ở lại mấy ngày. Thành phố Giang tuy không so được với các thành phố lớn, nhưng lại là một địa phương cực thích hợp để sinh hoạt, chỗ chơi có rất nhiều. Hai người ở lại thêm mấy hôm, tôi mang mọi người đi chơi.”
Lâm lão gia tử lần này đến ngoài việc để nhận lỗi, còn muốn cùng ông bạn già tụ tập một chỗ, tự nhiên lại vô cùng phấn khích mà đáp ứng.
Mẹ Lục nghe một hồi cũng hiểu, đứng dậy cười: “Con thấy thời gian không còn sớm, nếu không đêm nay mọi người liền ở đây dùng bữa, con đi chuẩn bị thức ăn, thực nhanh sẽ có thể ăn cơm tối.”
Ông nội liện tục gật đầu, vui vẻ mà chốt một câu: “Được, được. Đêm nay liền ăn ở nhà, chúng ta phải ôn chuyện thật tốt.”
Mẹ Lục đồng ý, đứng dậy, vui vẻ đi vào phòng bếp, chuẩn bị bữa ăn tối.
Lục Chẩm Tuyết không muốn ngồi ở chỗ này, cũng vội vàng bám đuôi: “Mẹ, con giúp mẹ.”
Cô vào phòng bếp hỗ trợ, kết quả liền bị mẹ ruột ghét bỏ xinh gái ăn hại, lập tức tự đá ra ngoài.
Lục Chẩm Tuyết tự thấy trù nghệ* của mình cũng rất ra gì và này nọ, nhưng trước mặt mẹ cô cũng chỉ là mấy cái trò mèo bị ghét bỏ, cô mừng rỡ trút được gánh nặng, xoay người đi ra sân.
Bất quá, khi cô vừa ra khỏi phòng bếp liền bắt gặp Lâm Cảnh đang nghe điện thoại chỗ tường xa xa.
Anh rõ ràng là nhìn thấy cô, ánh mắt hai người nhìn nhau, hiếm khi anh không dời mắt đi.
Lục Chẩm Tuyết cũng bình thản đối diện với anh, đôi tay vắt chéo sau người, cười đi đến.
Cô đứng trước mặt Lâm Cảnh, chờ anh kết thúc cuộc điện thoại.
Ánh mắt Lâm Cảnh dừng trên người cô một lát, rốt cuộc nhăn mày, dời mắt đi. Anh nói vào điện thoại: “Gửi bản vẽ vào hòm thư của tôi, tôi xem qua rồi nói.”
Anh cúp điện thoại, Lục Chẩm Tuyết cười nói với anh: “Lúc này không phải tôi làm trò, là chính anh tự đưa mình đến cửa nha.”  
Lâm Cảnh nhìn chằm chằm vào cô, nhìn không ra đang suy nghĩ có gì.

“Bất quá, hiếm khi anh tới, cũng coi như là khách. Tuy rằng thành phố Giang không phồn hoa như thành phố S, nhà tôi không có tiền bằng nhà anh, nhưng nếu anh nguyện ý, tôi rất vui lòng làm hướng dẫn viên du lịch cho anh, mang anh đi du ngoạn thành phố Giang một chút.” Lục Chẩm Tuyết rất chân thành mời. Cô thấy người phương xa đến đây là khách, cô và Lâm Cảnh cũng không phải thâm thù đại hận gì, ông nội còn phải chiêu đãi tốt ông nội Lâm, nếu cô không rộng lượng một chút lại thành ra không khéo léo, có vẻ Lục gia bọn họ không có gia giáo.
Bất quá, cô cũng biết, Lâm Cảnh sao có thể ra ngoài với cô.
Anh phiền cô còn không kịp, nói gì đến chuyện cùng cô ra ngoài.
Quả nhiên, Lâm Cảnh nghe xong, chỉ nhìn cô một cái, im như thóc.
Lục Chẩm Tuyết cảm thấy có lẽ anh đang suy nghĩ cô đang chơi cái hoa chiêu gì. Vì thế, cô lập tức thanh minh: “Tôi có không có chơi cái hoa chiêu gì đâu nha.”
Lục Chẩm Tuyết liếc mắt nhìn cô, hỏi vặn lại một câu: “Phải không? Không phải cô có rất nhiều hoa chiêu sao?”
Lục Chẩm Tuyết đờ người, nhìn Lâm Cảnh, khóe môi cong lên, bình thản thừa nhận: “Đúng vậy. Cho nên, tôi chơi nhiều hoa chiêu như vậy, vì sao ăn còn không cắn câu?”
Lâm Cảnh bình tĩnh nhìn cô, không nói gì.
Hai người đang đọ mắt đến hồi “cân gáy” liền bị mẹ Lục vừa ra khỏi phòng bếp cắt đứt: “A Tuyết, vào đây lấy chén đũa, nhân tiện gọi điện thoại cho ba con hỏi có về nhà không.”
“Ai, tới đây.” Lục Chẩm Tuyết đáp lời, xoay người đi vào phòng bếp.
Lâm Cảnh đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Lục Chẩm Tuyết đi xa, một cỗ phiền lòng không thể hiểu được lại dâng lên.
Anh không biết bản thân đang bị sao nữa. Một người phụ nữ chỉ biết ra hoa chiêu, vì sao lại luôn xuất hiện trong đầu anh, luôn không thể hiểu được mà nhảy ra nhiễu loạn lòng anh.
Cảm giác mất khống chế như này làm anh thấy thật phiền.
Anh cũng không muốn thừa nhận bản thân đã lỡ “fall in love” với cô.
Bữa tối rất phong phú, mẹ Lục Chẩm Tuyết làm một bàn đồ ăn thật lớn, tất cả đều là đặc sản thành phố Giang. Ông nội lấy ra một bình rượu quý được ủ đã lâu, cùng ông nội Lâm vừa uống rượu vừa ôn chuyện. Hai ông bạn già sau bao nhiêu năm xa cách cũng đã gặp được nhau, tích tự được đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, hăng say nói mãi không xong. Một bữa cơm ăn từ 7 giờ đến 10 giờ tối vẫn chưa định hạ màn.
Lục Chẩm Tuyết cùng ngồi đến hơn 10 giờ, thực sự chịu không nổi nữa. Cô đi ra khỏi phòng ăn, đêm hè gió lạnh chợt ùa vào xâm chiếm từng tế bào trên cơ thể cô, làn tóc và làn váy cô đều bay lên, như đang khiêu vũ với gió.
Cô thoải mái nhắm mắt lại, cảm nhận làm gió mát trong chốc lát.
Từ nhỏ cô đã rất thích gió lạnh đêm hè, vừa đến mùa hè là cô thích nhất là nằm trên chiếc giường nhỏ trong sân, vừa hóng gió, vừa ngắm sao.
Lục Chẩm Tuyết tắm gió một lúc, nhìn thấy Lâm Cảnh đang ngồi trên ghế trong viện, vốn là không định chào hỏi anh, nhưng lúc đi qua lại thấy anh hơi cúi đầu, tay đan phía sau cổ, có điểm gì không đúng lắm.

Cô theo bản năng nhìn thoáng qua, kết quả vừa nhìn liền hoảng sợ.
Làn da bên gáy dưới lớp áo sơ mi nổi lên từng mảng đỏ ửng, giống như là bị dị ứng.
Cô sợ tới mức một tay vội vàng kéo tay anh, tay kia vạch cổ áo sơ mi ra, la lên: “Anh làm sao vậy? Có phải bị dị ứng cái gì hay không? Lúc chiều rõ ràng còn chưa làm sao a.”
Lâm Cảnh nhíu máy, thấp giọng nói: “Dị ứng ớt cay.”
Lục Chẩm Tuyết ngơ luôn.
Cô nhớ đồ ăn đêm nay cơ hồ toàn bộ đều là đồ cay. Thành phố Giang bọn họ lấy cay là chính, cho nên mẹ cô đêm nay làm hầu hết đều bỏ ớt cay.
Kì thật người thành phố S cũng có thể ăn cay, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Cảnh lại bị dị ứng ớt cay.
Cô sợ đến mức lập tức kéo tay anh, muốn đi ra ngoài: “Tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Lâm Cảnh ngồi yên không nhúc nhích, mày nhăn như kẹp chết ruồi, gạt tay cô ra: “Không cần, uống thuốc là được rồi.”
“Không được. Dị ứng nhiều loại, thiên biến vạn hóa, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ.” Lục Chẩm Tuyết sốt ruột. Cô thấy mức độ dị ứng của Lâm Cảnh không nhẹ, thật sự sợ xảy ra chuyện gì, liền mạnh mẽ kéo anh ra cửa.
Lâm Cảnh hiếm khi không chống cự, chỉ là dọc đường đi sắc mặt cực kì không tốt. Anh nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt trầm xuống, không hề nói chuyện với cô.
Lục Chẩm Tuyết chưa từng bị dị ứng, nhưng cô nghĩ khẳng định sẽ rất khó chịu. Chắc đại khái Lâm Cảnh bởi vì cô ở đó nên chỉ hơi nhíu mày nhìn ngoài cửa sổ, không có biểu hiện ra ngoài.
Lục Chẩm Tuyết một đường chạy xe đến bệnh viện, nhanh chóng xuống xe, bảo Lâm Cảnh ngồi trên ghế chờ cô một chút ở bên ngoài. Cô vội vội vàng vàng mà chạy đi đăng kí khám bệnh.
Lâm Cảnh ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, nhìn Lục Chẩm Tuyết chạy lên chạy xuống, nhìn cô bận trước bận sau vì mình mà đăng kí tìm bác sĩ khám.
Anh nhìn thân ảnh gần đây không thể hiểu được mà xuất hiện trong đầu mình, cái loại cảm xúc làm người tâm phiền ý loạn, mất khống chế này lại nảy ra.
Anh khắc chế chính mình, nhíu mày rời mắt đi, chỉ là một người phụ nữ chồng chất hoa chiêu, sao anh có thể thích?
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận