Trong căn phòng trắng xóa Từ Ngưng Viên đang đứng trầm tư hút thuốc.
Nghe tiếng bước chân vang lên, Từ Ngưng Viên nhìn thấy Phù Dung đã mặc chiếc váy cưới tiến vào thì nhếch miệng cười.
“Bắt đầu đi.
”
Từ Ngưng Viên tiến đến chỗ ngay bục làm lễ rồi nói với cha xứ.
Phù Dung cũng vừa kịp lúc bước tới đứng song song bên cạnh anh.
Hai người chẳng nói với nhau một lời nào, không nắm tay, không hôn, không một ánh mắt giao nhau, không lời chúc phúc.
Cứ như vậy mà một đám cưới lạnh lẽo nhất đã diễn ra.
Đám cưới như một trò hề kết thúc.
Vị cha xứ cúi chào rồi rời đi.
Từ Ngưng Viên cũng lập tức quay lưng bước về hướng cửa lớn của nhà thờ.
Phù Dung lặng đi, chỉ đứng im lặng nhìn theo không biết bước tiếp theo mà Từ Ngưng Viên muốn làm là gì.
“Đi thôi.
Vợ.
Chúng ta về nhà nào.
”
Từ Ngưng Viên đi một lúc thì không thấy Phù Dung đi theo nên quay lại nhìn cô mà nói.
Phù Dung có thể nghe ra tiếng cười mỉa mai trong giọng nói của Từ Ngưng Viên khi anh gọi cô là vợ.
“Không muốn đi?”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung vẫn cứ đứng yên tại chỗ cũ mà không đi theo, ánh mắt lập tức đanh lại.
Gằn giọng mà hỏi đầy mùi đe dọa.
“Không dám.
Chỉ là đứng lâu nên chân có hơi tê thôi.
”
Phù Dung rũ mắt, nói khẽ.
Sau đó cũng nhanh chóng cất bước đi theo sau lưng của Từ Ngưng Viên.
“Đi thôi.
”
Từ Ngưng Viên liếc nhìn Phù Dung một cái, trên mặt không vui nhưng cũng không nói thêm gì cả.
Hai con người vừa làm xong đám cưới nhưng chỉ đi song song một cách xa lạ.
Từ Ngưng Viên cùng Phù Dung lên một chiếc xe rồi chạy đi.
Phù Dung không biết Từ Ngưng Viên muốn đưa cô đi đâu, thế nhưng cô biết kể từ giây phút này coi như cô đã bị ràng buộc với người đàn ông này, với thù hận của anh ta.
Chiếc xe chạy đi khoảng một tiếng sau thì mới dừng lại, Phù Dung có thể nhận ra đây là khu trung tâm thành phố.
Xem ra nhà thờ khi nãy là Từ Ngưng Viên đã dẫn cô đến làm lễ rất xa, thì ra anh ta cũng chẳng muốn ai biết về mối quan hệ vợ chồng này với cô.
Sau khi xe dừng lại Từ Ngưng Viên tiếp tục đi vào ngôi biệt thự to lớn trước mặt.
Phù Dung vẫn im lặng đi theo phía sau lưng anh giống như một cái bóng.
“Vào đi.
”
Từ Ngưng Viên mở cửa một căn phòng, sau đó đứng nhìn Phù Dung mà nói.
Phù Dung quan sát căn phòng trước mặt, một căn phòng lớn và xa xỉ, nội thất đắt tiền.
Chuyện gì sẽ xảy ra với cô trong căn phòng này chứ? Phù Dung bất giác nuốt miếng bọt rồi cứng nhắc mà bước chân vào.
“Rầm.
”
Cánh cửa sau lưng bị Từ Ngưng Viên đóng mạnh lại khiến Phù Dung sợ hãi giật thót người quay lại nhìn anh.
“Sợ hãi?”
Từ Ngưng Viên bước đến gần Phù Dung hơn, nhìn gương mặt với đầy sự cảnh giác của cô thì nhếch miệng hỏi.
Phù Dung im lặng, không trả lời câu hỏi của Từ Ngưng Viên mà chỉ nhìn anh.
Phù Dung cảm thấy bàn tay của cô hiện tại đang ướt đẫm vì mồ hôi rồi.
Không hiểu sao mỗi lần bị ánh nhìn của Từ Ngưng Viên chiếu đến trong lòng Phù Dung đều trở nên rất căng thẳng.
“Ha ha.
Không cần phải sợ.
Chúng ta hiện tại đã là vợ chồng rồi mà đúng không? Không cần xa lạ như thế.
”
Từ Ngưng Viên vừa cởi bỏ bớt chiếc áo khoác bên ngoài vắt lên ghế vừa nói.
Sau đó anh ta mới tiến đến bên chiếc bàn có chứa hai ly thủy tinh và một chai rượu đỏ.
Từ Ngưng Viên ung dung mở nắp, rót rượu vào ly.
Tiếng rượu chảy róc rách vào ly càng khiến cho thần kinh của Phù Dung trở nên căng thẳng hơn.
Cô chán ghét cái cảm giác bí bách này.
“Chúng ta đang làm gì ở đây?”
Cuối cùng Phù Dung cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng hỏi Từ Ngưng Viên.
Cô không chịu nổi cái cảm giác áp lực và không hiểu chuyện gì sắp xảy ra nữa rồi.
“Chịu nói chuyện rồi?”
Từ Ngưng Viên liếc mắt nhìn tới Phù Dung, nhấc chai rượu trong tay lên, đóng nắp lại một cách ưu nhã.
Sau đó anh ta bưng hai ly rượu đến trước mặt Phù Dung, đưa cho cô một ly.
“Uống rượu.
Đám cưới mà không có chút rượu nào thì không hợp lý lắm nhỉ?”
Phù Dung nhìn chằm chằm vào gương mặt khó đoán của Từ Ngưng Viên rồi nhìn lại ly rượu trong tay anh ta.
Màu đỏ của rượu khiến Phù Dung cảm thấy chói mắt.
Cô giật ly rượu đó, mở miệng uống một cách thô bạo.
Cho đến khi rượu trong ly hết sạch, Phù Dung mới bỏ ly xuống cầm chặt trong tay mà nhìn lại Từ Ngưng Viên.
“Đã uống.
”
Phù Dung mở miệng nói với Từ Ngưng Viên, cô không muốn anh ta thấy cô yếu đuối.
Tuy nhiên uống một lượng lớn rượu nhanh như vậy khiến cho đầu của Phù Dung bắt đầu cảm thấy choáng.
Cô siết chặt ly thủy tinh trong tay, cố gắng duy trì bản thân ở trạng thái tỉnh táo.
“Ha ha.
Hấp tấp quá.
Chúng ta còn chưa cụng ly mà?”
Từ Ngưng Viên nhìn Phù Dung cười lớn, sau đó chạm nhẹ ly rượu của anh ta vào ly rượu của cô khiến nó vang lên tiếng động rồi mới ngửa đầu uống cạn.
Không biết do vô ý hay vì lý do gì mà có chút rượu tràn ra khóe miệng Từ Ngưng Viên, rơi xuống áo sơ mi trắng của anh.
Chất lỏng màu đỏ lặp tức loang rộng ra.
“Ơ.
Ướt mất rồi.
”
Từ Ngưng Viên uống hết ly rượu, nhìn xuống vệt đỏ trên áo khẽ nói.
Sau đó lại nhìn lên phía của Phù Dung.
“Cô biết một người vợ thì nên xử sự như thế nào vào lúc này không?”
Phù Dung từ lúc nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm vào người của Từ Ngưng Viên, sau khi nghe câu hỏi của anh ta thì liền nhíu mày.
Cô không hiểu anh ta đang muốn làm gì chứ?
“Nào.
Lại đây lau cho tôi.
”
Từ Ngưng Viên đặt chiếc ly trống của mình lên bàn, ngồi xuống giường, nhàn nhã mà vẫy tay gọi Phù Dung.
“Anh có thể tự vào nhà vệ sinh để rửa chỗ rượu đó hoặc thay áo khác mà?” Phù Dung không tiến đến chỗ Từ Ngưng Viên mà cất giọng nói.
“Vậy sao? Nhưng hiện tại tôi không thích.
Tôi muốn cô – người vợ yêu quý của tôi đến đây lau cho tôi.
Không được sao?”
Từ Ngưng Viên vẫn duy trì nụ cười nhếch môi đầy xem thường đó mà nói chuyện với Phù Dung.
Trong mắt Từ Ngưng Viên chứa đầy lạnh lẽo, không một chút cảm tình.
Phù Dung có thể nhận ra anh đang muốn gây khó dễ cho cô.
“Được.
Được chứ.
Tôi lau cho anh.
”
Phù Dung hít một hơi thật sâu sau đó chấp nhận yêu cầu của Từ Ngưng Viên.
Hiện tại cô đang đóng vai vợ của anh ta, không thể không làm được đúng không?
Phù Dung quay nhìn xung quanh, không tiến đến chỗ Từ Ngưng Viên ngay mà lại đi vào trong nhà tắm.
Cô quay lại với một chiếc khăn mặt nhỏ và chậu nước ấm.
Phù Dung đặt chậu nước trên bàn, dùng khăn thấm nước rồi mới từ từ đến gần sát Từ Ngưng Viên mà cúi đầu lau vết bẩn trong ngực áo của anh.
Hành động này khiến Phù Dung kề sát vào người của Từ Ngưng Viên, vài sợi tóc của cô quét qua cằm anh.
Từ Ngưng Viên có thể ngửi thấy là mùi hương trên cô thể của Phù Dung, một mùi hương rất dễ chịu.
Từ Ngưng Viên vừa nghĩ đến đây lập tức nhíu mày lại, đẩy mạnh Phù Dung ra xa khỏi người anh.
Gương mặt trở nên tức giận hơn.
“Anh làm gì vậy hả?”
Phù Dung đang cắm cúi lau vết rượu thì bị Từ Ngưng Viên đẩy ra bất ngờ, cô loạng choạng suýt ngã.
Sau khi ổn định được cơ thể thì lập tức nhìn Từ Ngưng Viên mà hỏi lớn.
Tên đàn ông này lại bị thần kinh gì nữa đây?
“Cởi đồ ra.
”.
.