Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?

"Sợ em chán ghét tôi."

Bầu không khí trong phòng bỗng chốc thay đổi có chút vi diệu, Nhiễm Tích vô thức liếm môi dưới, rũ xuống đôi mắt đang lơ lửng không dám nhìn anh. Không gian yên tĩnh, đến mức ngay cả tiếng "Chép chép" của Thế tử phi đang ăn cũng to hơn bình thường.

"Vậy em có ghét tôi không?" Hứa Diệc Châu lại hỏi.

Lúc hỏi câu này, anh nâng mặt Nhiễm Tích lên.

Mặt cô gái nhỏ rất mềm mại, giờ phút này hai gò má còn hơi ửng hồng, đôi mắt to tròn như chú mèo nhỏ.

Miệng nhỏ hơi mở ra, giọng nói dịu dàng mà mềm mại vang lên trong không gian yên tĩnh, "Không ghét."

Hứa Diệc Châu cười, hạ đầu Nhiễm Tích xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, sau đó còn đưa trán mình chạm vào trán cô, "Tôi cũng không ghét, hơn nữa còn rất thích."

Hứa Diệc Châu đi rồi, khuôn mặt Nhiễm Tích vẫn còn đỏ bừng, ôm gối ngơ ngác ngồi trên ghế sofa.

Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?

À, Hứa Diệc Châu ôm Thế tử phi rời đi, Thế tử phi còn "Meo meo" hai tiếng như không muốn đi.

Đúng rồi, Hứa Diệc Châu còn chúc cô ngủ ngon, bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Nhưng mà, đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là:

Hứa Diệc Châu hôn trán cô! Còn nói rất thích cô! Anh còn nói, "Nhanh đến 20 tuổi đi!"

Hai tay Nhiễm Tích sít sao ôm đầu gối, tim đập rộn ràng cả lên, trong cổ họng giống như đang có một ngọn lửa vậy, muốn hét to lên nhưng lại thốt không ra, chỉ có thể kích động đá chân lăn lộn trên ghế sofa, không cẩn thận còn té xuống dưới đất.

Nhiễm Tích cũng không quan tâm mình bị đau, nhanh chóng đứng dậy gọi điện cho Trữ Phàm.

Điện thoại reo lên vài tiếng, đầu bên kia nhấc máy.

"Alo."

Sau khi đầu bên kia vang lên giọng nói, trong nhất thời Nhiễm Tích cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cô đè nén giọng lại, chỉ phát ra những âm thanh "Ríu rít" như tiếng kêu của động vật nhỏ.


"Nói tiếng người đi, tớ bò xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ không phải để nghe tiếng động vật kêu đâu."

"Hôm nay thầy Hứa hôn tớ." Hít một hơi thật sâu, Nhiễm Tích nhanh chóng nói ra.

"Cảnh hôn?" Đầu bên kia Trữ Phàm hỏi.

"Không phải." Nói xong, Nhiễm Tích liền đưa điện thoại ra xa khỏi lỗ tai, quả nhiên đầu dây bên kia vang lên tiếng hét to gấp mười lần giọng nói bình thường.

"Trời má, sao hai người tiến triển nhanh vậy!"

"Haha, mà cũng không phải, anh ấy hôn trán tớ."

"Vậy cũng đã ghê lắm rồi, chúc mừng cậu thành công trở thành đối tượng bị ngàn vạn cô gái ghen tị nha. Ai ai, mà kể tớ nghe một chút coi sao tự nhiên anh ấy lại hôn cậu?"

"Đêm nay thầy Hứa hỏi tớ có ghét anh ấy không, tớ nói không ghét, anh ấy liền nói, tôi cũng không ghét, hơn nữa còn rất thích. Sau đó thì hôn tớ một cái, ha ha."

"Cười ngốc cái gì đấy? Còn nữa, những chuyện xảy ra trong tối nay mà cậu vừa kể làm tớ thật sự rất bất ngờ đấy! À, đúng rồi, sao cậu vẫn gọi anh ấy là thầy Hứa vậy? Cậu không tính thay đổi cách gọi à?"

Nhắc tới cái này, đột nhiên Nhiễm Tích nhớ ra cái gì đó, cô hoài nghi hỏi, "Cậu nói xem, quan hệ của mình và anh ấy bây giờ là như thế nào? Anh ấy nói rất thích tớ, nhưng lại không hỏi tớ có muốn làm bạn gái anh ấy không?"

"Không phải trước đây cậu bảo là 20 tuổi cậu mới yêu sao? Có lẽ người ta đang đợi cậu đến 20 tuổi?"

"Đúng rồi ha, cậu không nói tớ cũng quên mất, trước khi đi anh ấy có nói, nhanh đến 20 tuổi đi! A a a a a a a, kích động quá đi mất!"

"Cách sinh nhật 20 tuổi của cậu còn chưa đến 2 tuần đấy."

"Haiz! Còn lâu như thế à! Biết vậy trước kia tớ bảo trước 20 tuổi!" Nhiễm Tích rất ân hận.

Trữ Phàm cười: "Giữ liêm sĩ đi!"

...

Cúp điện thoại, Nhiễm Tích vẫn rất hưng phấn, tắm rửa xong cô nhào lên giường, lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.


Nhưng hưng phấn một hồi, Nhiễm Tích lại bắt đầu lo lắng...

Vậy ngày mai quay phim cô biết đối xử với Hứa Diệc Châu sao đây? Trước mặt Trữ Phàm thì cô còn thể hiện ra việc mình rất phấn khích một cách thoải mái được, nhưng khi cô đến trước mặt Hứa Diệc Châu thì lại ngại ngùng không nói nên lời!

Ngày mai còn quay phim đấy! Làm sao bây giờ đây? Sau đó còn một cảnh hôn nữa! Đây mới là chuyện cần quan tâm bây giờ nè!

******

Hứa Diệc Châu phát hiện hình như gần đây Nhiễm Tích bắt đầu trốn tránh anh, trừ lúc quay phim ra dường như anh còn không thấy được bóng dáng của cô.

Lúc quay phim còn rất dễ đỏ mặt, có mấy lần đạo diễn còn hỏi có phải cô bị dị ứng không? Sao tự nhiên mặt lại đỏ bừng lên như vậy... Cũng may là trong phim nữ chính cũng ngại ngùng như thế đối với nam chính, nên phản ứng của Nhiễm Tích cũng không ảnh hưởng đến quá trình quay phim.

Vừa diễn xong, cô là người nhanh nhất rời khỏi phim trường! Cứ như thế mãi nên trong đoàn phim cũng dần nhận ra điều khác lạ, họ đều cho rằng chắc là do Hứa Diệc Châu quá nghiêm khắc, thường xuyên âm thầm hướng dẫn cách diễn cho Nhiễm Tích, đến mức hù dọa cô gái nhỏ như thế, bây giờ ngay cả ngày lẫn đêm đều trốn tránh anh.

Mà ngay cả Đường Phong cũng lặng lẽ chạy lại hỏi anh có làm gì con gái nhà ta không? Chứ sao cô gái nhỏ lại sợ hãi đến vậy?

Đương nhiên Hứa Diệc Châu biết rõ lý do vì sao. Nhưng mà không phải chỉ là hôn trán một cái thôi sao? Sao cô lại ngại ngùng đến như vậy! Nếu sau này hai người hẹn hò, có phải đến cả quay phim cô cũng không diễn được không?

Cuối tuần này anh muốn đi tìm Nhiễm Tích nói chuyện một chút, nhưng sau đó lại biết được Nhiễm Tích đã đi thành phố S gặp nhà thiết kế.

Đành phải chờ đến cuối tuần sau thôi, mà tuần sau cũng là cảnh hôn đầu tiên của bộ phim, hơn nữa còn nghênh đón sinh nhật 20 tuổi của Nhiễm Tích!

Hứa Diệc Châu bày tỏ, anh rất mong đợi.

******

Trong một tuần này có thể nói với Nhiễm Tích trôi qua rất khó khăn, một chút cũng không thoải mái nổi!

Vừa nhìn thấy Hứa Diệc Châu, cô sẽ nghĩ ngay đến nụ hôn trán đêm hôm đó, còn nhớ đến câu nói ái muội kia của anh "Nhanh đến 20 tuổi đi."

Thật là muốn chết!


Còn tưởng cuối tuần này cô chạy trốn đến thành phố khác sẽ tránh được anh, nhưng cuối tuần sau cô đã 20 tuổi rồi! Còn có một cảnh hôn ngay hôm đó nữa!

Rõ ràng trước đây cô còn thấy sao mình lâu đến 20 tuổi, vậy mà bây giờ cô lại thấy nó tới thật nhanh. Đương nhiên, nếu như cho cô một cơ hội có thể hoãn lại sinh nhật 20 tuổi của mình, cô cũng không muốn...

******

Mà cũng thật trùng hợp, đến mức Nhiễm Tích nghi ngờ có phải Hứa Diệc Châu đi hối lộ đạo diễn hay không.

Tại sao cảnh hôn và sinh nhật của cô lại cùng một ngày chứ?

Nhiễm Tích một thân nam nhi ngồi trên ghế sofa của phòng nghỉ, trong lòng nôn nao bất an. Trong chốc lát lại lật lật kịch bản, rồi lại bấm điện thoại, dù có làm cho mình bận rộn thì tâm trí cô cũng không tĩnh nổi.

"Tích Bảo, nước chanh của em nè." Mễ Mễ đẩy cửa vào, đưa ly nước chanh cho Nhiễm Tích thì thấy được bộ dạng khẩn trương của cô, Mễ Mễ trấn an sờ sờ cánh tay của Nhiễm Tích, "Đừng lo lắng, cứ như thường ngày mà quay thôi."

"Dạ vâng." Nhiễm Tích gật đầu. Nhưng vấn đề là hôm nay không chỉ có mỗi cảnh hôn!

"Hơn nữa, chị thấy trong kịch bản không phải viết là nam chính đang ngủ sao, nếu như em lo lắng đến vậy, cứ coi như người ta là củ cải rau xanh rồi hôn đại thôi."

Nhiễm Tích bị lời nói của Mễ Mễ chọc cười, "Một người to lớn đang sống sờ sờ như vậy sao lại thành củ cải rau xanh được!"

Mễ Mễ thấy cô buông lỏng không ít, nên nói thêm vài câu nữa liền đi ra ngoài.

Để Nhiễm Tích ở lại một mình ngồi trên ghế sofa điều chỉnh tâm trạng.

"Nghĩ cái gì mà ngây người ra vậy?" Sau lưng đột nhiên có giọng nói, làm Nhiễm Tích sợ hết hồn.

"Thầy, thầy Hứa." Nhiễm Tích vội vàng đứng lên, "À thì, thầy nghỉ ngơi đi, em đi ra ngoài trước." Nói xong cũng không đợi Hứa Diệc Châu trả lời, cô tông cửa chạy ra ngoài.

Thấy bóng lưng hoảng loạn của cô gái nhỏ, Hứa Diệc Châu nhún nhún vai, quả thật cô xem anh như mãnh thú hay dòng nước lũ mà bỏ chạy!

Ánh mắt di chuyển xuống chiếc điện thoại của Nhiễm Tích rơi trên ghế sofa. Hứa Diệc Châu khom lưng cầm điện thoại lên, tính đi ra ngoài đưa cho Nhiễm Tích.

Còn chưa nhấc chân đi, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.

Sinh con trai gọi Hứa Diệc Châu: Con yêu, con muốn tấm hình kia của anh Diệc Châu hả? Cô giữ rất nhiều hình HD đó không có hình nào mờ hết!

Lông mày nhướn lên, ai có thể nói cho anh biết, từ khi nào mẫu hậu nhà anh lại quen biết cô gái nhỏ vậy?


Còn có, anh Diệc Châu? Cô gái nhỏ đều âm thần gọi anh như vậy sao?

Khóe môi không tự chủ cong lên.

Cửa phòng nghỉ ngơi lại "Ầm" một tiếng đẩy ra, Nhiễm Tích chạy thẳng đến ghế sofa, giống như đang tìm cái gì đó.

"Tìm cái này hả?" Hứa Diệc Châu giơ giơ điện thoại trong tay.

Nhiễm Tích "Dạ" một tiếng, giơ tay lên để lấy, Hứa Diệc Châu lại đem điện thoại giấu sau lưng, làm Nhiễm Tích chụp hụt mém chút nữa còn bổ nhào vào lòng anh.

Nhiễm Tích chống tay vào lồng ngực anh để đứng vững lại, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ lẩm bẩm nói: "Đó là điện thoại của em mà."

Hứa Diệc Châu không trả lời lại, mà đem mặt dựa gần vào cô, từng chữ từng câu nói, "Anh Diệc Châu?"

Nhiễm Tích ngừng một chút, sau đó đột nhiên nhớ ra, cô vừa mới tìm Sinh con trai gọi Hứa Diệc Châu để xin hình chụp hồi tuần trước của anh, chẳng lẽ lúc Sinh con trai gọi Hứa Diệc Châu trả lời lại đã bị Hứa Diệc Châu nhìn thấy?

"Gọi một tiếng anh Diệc Châu sẽ trả cho em." Trong ngữ khí còn kín đáo cười.

Nhiễm Tích ngước mắt nhìn Hứa Diệc Châu, người đàn ông một thân cổ trang, bên trong tròng mắt đen nhánh tràn ngập mong đợi cùng vui vẻ.

Cuối đầu xuống, khẽ mở miệng, nhẹ nhàng nói ra ba chữ, "Anh Diệc Châu."

Giọng nói cô gái nhỏ mềm mại, còn mang theo một ít nũng nịu, làm tim người nghe muốn nhũn ra.

Hứa Diệc Châu cảm thấy trái tim mình như muốn tan chảy, hận không thể ngay bây giờ diễn cảnh hôn mà tí nữa sẽ quay, thật muốn nếm thử cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào ấy, cũng đã một năm kể từ ngày anh hôn trộm cô, thật sự là anh quá chậm rồi!

"Thật ngoan, này, trả cho em." Hứa Diệc Châu trả điện thoại cho Nhiễm Tích.

Vừa định xoa đầu cô, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Là Mễ Mễ.

"Tích Bảo, Ngô Nhất Hằng và Hàn Phán Nhi đến thăm em nè! Ách, tôi không quấy rầy hai người chứ?"

Hứa Diệc Châu buông cánh tay mới vừa giơ lên một nửa xuống, Nhiễm Tích vòng qua anh đi đến chỗ của Mễ Mễ, "Không có quấy rầy, quấy rầy cái gì mà quấy rầy chứ, đi thôi, em đã lâu không gặp hai người họ rồi!"

Nhìn hai người rời đi, Hứa Diệc Châu cười khổ một cái, trước đây lúc Ngô Nhất Hằng cùng Nhiễm Tích quay cảnh hôn, anh đã chạy tới nhìn chằm chằm hiện trường. Bây giờ tình huống lại ngược lại! Giờ đến lúc anh và Nhiễm Tích quay cảnh hôn, Ngô Nhất Hằng lại chạy đến đây...

Mặc kệ, dù sao anh cũng là một diễn viên chuyên nghiệp, cảnh hôn lần này nhất định phải là một cảnh quay thật sự!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận