Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?

(*) Từ chương 51 trở đi tác giả không đặt tên chương nữa nên mình cũng không tự đặt nhé!

Vậy là... buổi sáng ấy sau khi bắt đầu hẹn hò.

Cảm giác ánh nắng mặt trời lúc vừa thức dậy cũng đẹp hơn những ngày bình thường khác!

Nghĩ lại tí nữa có thể gặp Hứa Diệc Châu, chính là Hứa Diệc Châu của cô, người hôm qua đã ôm hôn cô rất nhiều lần, Nhiễm Tích ôm chăn mền ở trên giường lăn tới lăn lui, kích động đến mức mặt đỏ thẹn thùng.

Lúc đang rửa mặt trong phòng tắm, chuông cửa vang lên, Nhiễm Tích tưởng là Mễ Mễ mua đồ ăn sáng đến, một bên vuốt tóc cho gọn gàng một bên đi đến mở cửa.

"Chị Tiểu ――" Mễ.

Ngoài cửa, Hứa Diệc Châu một tay dựa vào khung cửa, áo T-shirt trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác tây trang màu xám, bên dưới là quần tây cắn xén tôn lên đôi chân dài, lộ ra mắt cá chân, nhìn kỹ một chút, hình như đầu tóc đã được anh chải chuốt rất gọn gàng.

"Buổi sáng tốt lành, cô gái của anh." Giọng nói hơi cao, dường như tâm trạng anh đang rất tốt.

Nhiễm Tích hơi mím môi, lưng dựa vào cửa, tay vuốt vuốt tóc, mỉm cười nói với Hứa Diệc Châu.

"Sao anh dậy sớm thế?" Còn có thời gian để làm tóc nữa.

"Nhớ em, lại sợ bị người khác nhìn thấy." Cô gái nhỏ trước mặt anh đáng yêu như thế, Hứa Diệc Châu không nhịn được giơ tay ra nắm lấy tay của cô, còn tay còn lại thì xoa đầu Nhiễm Tích.

Đúng rồi, nếu như cứ đứng ở cửa như thế này sẽ bị người khác nhìn thấy mất. Nhiễm Tích nhìn quanh hai bên, xác định trước mắt vẫn an toàn.

"Anh muốn đi xuống ăn sáng, em muốn đi cùng anh không?"

"Dạ? Không được, chị Tiểu Mễ sẽ đưa đồ ăn sáng lên đây cho em." Một tay bị Hứa Diệc Châu nắm chặt, Nhiễm Tích lắc đầu.

Vẻ mặt Hứa Diệc Châu hiện lên vẻ tiếc nuối. Sau đó từ trong túi áo khoác lấy ra một viên kẹo trái cây, ngón tay thon dài bóc lớp vỏ bên ngoài ra, Hứa Diệc Châu cầm viên kẹo bỏ vào miệng Nhiễm Tích, ngón tay còn vuốt ve môi cô vài cái.

Nhiễm Tích chỉ cảm thấy hương vị trong veo ngọt ngào trong miệng dần tan ra.


"Ngọt không?" Hứa Diệc Châu hỏi.

Nhiễm Tích gật đầu.

"Chính là tâm trạng của anh bây giờ." Giọng nói mang theo ý cười, lại tựa như rất nghiêm trang mà thốt ra những lời ấy.

Trước kia cô không biết thì ra Hứa Diệc Châu cũng sẽ nói ra những lời ngọt ngào như thế.

Nhiễm Tích mím môi cười.

"Được rồi, đi vào đi, lát nữa gặp lại ở trường quay."

"Dạ vâng, bái bai."

Cửa vừa mới đóng lại, chuông cửa lại vang lên, Nhiễm Tích vừa mở cửa đã được người đàn ông ôm lấy, anh còn dùng gò má cọ xát mái đầu của cô, "Làm sao bây giờ? Cửa vừa đóng lại anh đã thấy nhớ em."

"Ai!" Hứa Diệc Châu đứng thẳng dậy, hai tay nâng mặt Nhiễm Tích lên, ngón tay vuốt ve hai gò má cô không ngừng, "Thật muốn nhét em vào trong túi mang đi." Sau cùng mới cúi đầu hôn lên môi Nhiễm Tích một cái, "Lần này là đi thật này."

Nhiễm Tích dở khóc dở cười, duỗi tay đẩy anh ra, "Nhanh đi đi, lỡ tí nữa bị người khác nhìn thấy đó."

Hứa Diệc Châu đi ra khỏi cửa theo cái đẩy của Nhiễm Tích, sau đó còn lên án cô, "Em lại muốn đuổi anh đi? Em không thấy nhớ anh à?"

******

Hứa Diệc Châu đi rồi, một lát sau Mễ Mễ cũng mang đồ ăn sáng tới.

Nhiễm Tích ngồi trên bàn ăn từng miếng cháo trắng, vừa nghe Mễ Mễ nói về kế hoạch ngày hôm nay.

Lát sau, Mễ Mễ đột nhiên nói: "Hot search của em với anh Hứa bị hạ xuống rồi."


"Sáng sớm hôm nay chị nhìn thấy chị Dư Huyền gọi nhiều cuộc cho mình như thế, mém xíu nữa đã bị hù chết! Hai người đúng là thích gây sự mà!"

Nhiễm Tích thả cái muỗng trong tay xuống, hỏi: "Là bên phía thầy Hứa xử lý hả?"

Mễ Mễ gật gật đầu, nghĩ một chút lại nói: "Chính xác hơn mà nói là do bị đè xuống, em không xem Weibo hả? Bây giờ trên hot search đều là chuyện ngoại tình của Tần Vũ cả."

"Tần Vũ ngoại tình?" Nhiễm Tích cảm thấy khó tin.

Tần Vũ năm nay mới hơn ba mươi tuổi, tuổi này mà còn độc thân thì đương nhiên sẽ có rất nhiều fan hâm mộ mê muội anh. Nhưng người ta lại không quan tâm đến cái này, lúc hai mươi tám tuổi đã cùng "Chị gái quốc dân" Khương Tuyết Vi kết hôn, một người so với anh lớn hơn năm tuổi. Lúc này Khương Tuyết Vi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp cũng rút về chăm lo cho gia đình, còn sinh cho Tần Vũ một đứa con gái. Chuyện của hai người trong giới cũng trở nên rất nổi tiếng, tháng sáu năm nay Khương Tuyết Vi còn thông báo mình vừa mang thai đứa con thứ hai, lúc này đứa con sắp chào đời thì đột nhiên lại có tin tức Tần Vũ ngoại tình.

"Em xem thử đi." Mễ Mễ đưa tin tức cho Nhiễm Tích xem, "Hôn một cô gái trẻ bên đường nóng bỏng như thế, loại chuyện này nói là vô tình thì ai mà tin được. Khương Tuyết Vi năm đó cũng có tiếng trong giới này, hiện tại những fan hâm mộ cũ của cô ấy đều nhảy ra lên án nam cặn bã Tần Vũ."

"Chuyện này là trùng hợp hả?" Hồi học tiểu học Nhiễm Tích có đóng chung một bộ phim với Khương Tuyết Vi, cô cũng rất thích chị gái xinh đẹp này. Nếu là vì đè xuống chuyện của cô và Hứa Diệc Châu mà làm tổn hại đến Khương Tuyết Vi, Nhiễm Tích cảm thấy rất có lỗi.

"Em đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện này không liên quan gì tới nhau đâu. Chuyện Tần Vũ ngoại tình này chị nghe nói là giới truyền thông đã sớm đánh hơi được rồi, chỉ là sớm hay muộn sẽ tung ra thôi, chắc là bên Hứa Diệc Châu chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi."

"Đúng rồi, nếu em với anh ấy không có ý định công khai thì tí nữa ở phim trường cũng phải chú ý một chút, mặc dù chỉ nằm trên hot search vài tiếng nhưng lại đúng lúc có rất nhiều người thấy được, hai người cứ như bình thường là được."

Nhớ lời Mễ Mễ trong lòng, cả hai chuẩn bị đi đến phim trường.

Không khí trong trường quay vẫn có chút kì quái, tuy trước kia lúc Nhiễm Tích vừa đến cũng có nhiều người nhìn cô như thế, nhưng hôm nay Nhiễm Tích cảm thấy trong ánh mắt bọn họ còn có thêm vẻ tò mò hóng chuyện.

Lúc đi vào phòng trang điểm thì đụng phải Triệu Mỹ Đình, cô ta ngẩng cao đầu đi ngang qua Nhiễm Tích, còn "Hừ" một cái thật lớn lúc lướt qua Nhiễm Tích.

"Cô ta có ý gì vậy?" Mễ Mễ bất mãn.

Nhiễm Tích nói: "Chắc là ghen tị với em."


Hôm nay là phần quay mặc đồ nữ, là cảnh Giang Tinh Nguyệt thổ lộ tình cảm của mình với Mạch Ly, muốn Mạch Ly tiếp nhận thân phận con gái của Giang Tinh Nguyệt.

Thợ trang điểm đã chờ từ lâu, thay quần áo xong liền bắt đầu trang điểm.

Bình thường lúc trang điểm cô ấy rất hay nói chuyện phiếm với cô, thế mà hôm nay lại như muốn nói lại thôi, Nhiễm Tích biết rõ chắc là cô ấy đã xem tin tức trên Weibo ngày hôm qua rồi.

"Chị Tình, chị thắc mắc gì cứ hỏi đi." Thấy cô ấy cứ nghẹn trong lòng như thế, Nhiễm Tích cũng cảm thấy cực kỳ nghẹn.

Chị Tình dừng động tác trên tay, lại rất nhanh tiếp tục công việc của mình, "Chị không muốn hỏi gì hết, dù sao cũng là việc riêng tư của em, nhưng mà nếu hai người đang hẹn hò thật thì chị ủng hộ hai tay hai chân luôn."

Nhiễm Tích cười.

Trang điểm xong chị Tình liền ra ngoài, từ giờ đến lúc quay phim còn chút thời gian nữa, nên Nhiễm Tích tranh thủ ngồi trên bàn trang điểm học thuộc kịch bản

Cửa bị gõ hai lần thì đẩy ra, là Hứa Diệc Châu đi vào.

"Anh Hứa." Mễ Mễ đứng lên, trong lòng lại có cảm giác như nhìn thấy anh trai nhà mình.

"Hai người nói chuyện đi, em đi ra ngoài trước."

Hứa Diệc Châu gật đầu, nhìn trợ lý nhà người ta có mắt nhìn biết tránh đi như thế, trợ lý nhà mình chắc chắn là bị mù rồi.

Mễ Mễ đi rồi, Nhiễm Tích đứng dậy, "Sao thầy Hứa lại đến đây ạ?"

"Thầy Hứa?" Hứa Diệc Châu nhướn mày.

Anh tiến lên vài bước, nhìn cô gái nhà mình một thân cổ trang màu xanh lam, thật sự rất xinh đẹp!

"Gọi anh Diệc Châu."

"Cái này, còn trong phim trường mà đột nhiên đổi cách gọi thì mọi người sẽ nghi ngờ mất."

Nhìn thấy vẻ mặt Hứa Diệc Châu thay đổi có chút cô đơn, Nhiễm Tích lập tức đổi giọng, "Anh Diệc Châu."

Không phải mọi người đều bảo cô ở bên Hứa Diệc Châu sẽ được yêu thương như con gái sao? Sao cô lại có cảm giác mình đang nuôi dưỡng con trai vậy?


Ôm cánh tay Hứa Diệc Châu, Nhiễm Tích ngửa mặt nhìn anh, "Về sau em sẽ âm thầm gọi anh là anh Diệc Châu được không?"

Hứa Diệc Châu vuốt ve mặt Nhiễm Tích, vừa lòng thỏa mãn, "Được."

"Vậy bây giờ anh muốn đi chưa? Lỡ có người vào thì sao?" Thấy tâm trạng Hứa Diệc Châu trở nên tốt, Nhiễm Tích lại bắt đầu thử đuổi người ra ngoài.

"Cả ngày lẫn đêm đều muốn đuổi anh đi." Hứa Diệc Châu nhéo nhéo mũi Nhiễm Tích, sau đó cầm tay cô, "Đi thôi, đạo diễn bảo anh tới gọi em, anh dắt em đến cửa nhé, đừng từ chối."

Bên trong phim trường đã được bố trí đầy đủ cho cảnh quay, Đường Phong vẫy tay Nhiễm Tích, "Tích Bảo, mau đến đây! Đến xem một chút, là thỏ con biểu ca mua tặng em này!"

Hai nhân vật đang được bàn tán đứng chung một chỗ thì không tốt lắm, Nhiễm Tích lập tức bỏ lại Hứa Diệc Châu mà chạy đến chỗ Đường Phong.

"Uầy, thật đáng yêu!" Hai người ngồi xổm xuống chỗ con thỏ nhỏ.

"Ai, làm tốt lắm, cái con người Hứa Diệc Châu kia, đừng để cậu ấy lên mặt quá đáng." Đường Phong nói nhỏ với Nhiễm Tích, "Về sau nếu cậu ta bắt nạt em em cứ nói với anh, anh trai nhất định sẽ giúp em đánh gãy răng rơi đầy đấy."

Thấy Hứa Diệc Châu không gạt Đường Phong, Nhiễm Tích cười nói: "Vậy có thể em sẽ đánh anh đấy."

"Chậc chậc, em mới hẹn hò mới bao lâu đâu? Bây giờ đã không thèm nhà mẹ đẻ nữa rồi!"

"Đứng lên, quay phim." Lưng Đường Phong bị đầu gối người nào đó chống lên, tuy chỉ là chống nhưng sức lực lại không hề nhẹ, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Hứa Diệc Châu. Lại quay qua nhìn Nhiễm Tích, vừa mới bị cô gái nhỏ oán hận lại bị cậu ta chống lên lưng, hai người này chắc chắn là hẹn nhau rồi.

Đường Phong đứng lên, thở dài, làm ra vẻ mặt "Tôi biết tất cả nhưng làm như không biết."

Quay phim bắt đầu, đạo diễn cũng đến gần nói về cảnh quay sắp tới.

"Diệc Châu, cậu thu lại ánh mắt trắng trọn đấy đi nha, cậu phải mang vẻ mặt băng lạnh, lúc nhìn cô gái mình thích cũng không được thể hiện quá mức, khống chế lại nét mặt chút đi. Là một diễn viên chuyên nghiệp phải khống chế được vẻ mặt của mình!"

"Đạo diễn." Nhiễm Tích kinh ngạc, lẽ nào đạo diễn cũng biết rõ?

Đạo diễn ho nhẹ hai tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, "Tôi không biết gì hết, chỉ là thấy ánh mắt cậu ta lộ liễu như thế... Dù có là kẻ ngốc cũng biết được chuyện gì đang xảy ra."

Nhiễm Tích nhìn Hứa Diệc Châu, người kia vẻ mặt vô tội, giống như muốn nói: Anh nhìn em có một chút cũng sai sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận